Di chuyển trong Đại Nhật Sâm Lâm hơn hai canh giờ sau vẫn không có quần thể hồn thú cường đại nào tấn công bọn hắn nữa. Chỉ đơn thuần một số hồn thú nhỏ lẻ giống như đi lạc vào lộ trình mà thôi.
Miễn không phải quần thể hồn thú tấn công theo qui mô lớn, đám người Long Thần thành cũng không có nhúng tay vào, tùy tiện để lực lượng của Linh Băng thành ứng phó.
Đại Nhật Sâm Lâm cứ như một mảnh không gian vô tận, khắp nơi đều là đại thụ, dưới đất thì vô số thực vật chi chít mọc ra, chen lấn nhau hấp thu lấy ánh sáng mặt trời. Ngay cả đường mòn cũng không có ngưng hình cố định, giống như toàn bộ phạm vi này trước giờ đều chưa có hồn sư qua lại.
Càng đi vào sâu, sắc mặt của Linh Tôn Thượng càng khó coi, mồ hôi nhễ nhại, dáng vẻ gấp rút khẩn trương hơn rất nhiều. Vân Chính Thiên thấy vậy, chủ động tiến gần, hỏi
“Tôn Thượng huynh, có chuyện gì sao?”
Linh Tôn Thượng nhìn thẳng vào Vân Chính Thiên hai mắt, ra sức gật đầu một cái, khổ sở nói ra
“Đúng là có chuyện, trước giờ đội của ta lui tới Vong Yêu sào huyệt đã có đánh dấu ký hiệu rất rõ ràng, nhưng bây giờ mọi thứ đều đảo lộn cả lên”
Vân Chính Thiên nghe vậy không khỏi giật nảy người, hỏi lại
“Chúng ta bị lạc?”
Linh Tôn Thượng mặc dù không muốn, nhưng vẫn phải gật đầu một cái nữa. Vân Chính Thiên mặc dù không có ngạc nhiên nhưng trong lòng thực sự lo lắng. Mọi thứ vốn bình thường đối với Linh Băng thành đội ngũ bây giờ lại bị Thiên cấp nhiệm vụ của Long Thần thành ảnh hưởng. Nếu nói ra sự thật này, không biết bọn chúng sẽ tức giận tới mức nào.
Như vậy trong chuyến đi này, hai đội hoán đổi vị trí cho nhau. Không phải Long Thần thành hỗ trợ bọn hắn mà chính bọn hắn mới là người hỗ trợ cho Long Thần thành.
“Ngươi cứ bình tĩnh, mọi chuyện chúng ta vẫn lo liệu được”
Linh Tôn Thượng trong nội tâm vẫn nghĩ mình là chủ, Long Thần thành chỉ là khách cho nên mọi thứ phát sinh trên đường đi, hắn đương nhiên gánh vác lấy.
Đối với tính cách này của Linh Tôn Thượng, Vân Chính Thiên cũng hảo cảm mấy phần, đại trượng phu đã nói là làm.
Ngay sau đó đội viên của Linh Băng thành bắt đầu đánh dấu ký hiệu trên đường đi, ký hiệu của họ là một cái hoa văn màu lam, có hình dạng một con mắt, cũng chính là biểu tượng của thành phố bọn họ.
Linh Tôn Thượng mở ra một cái hồn đạo khí dò hướng, khẳng định mình vẫn đi theo hướng Bắc từ nãy giờ mới yên tâm thở phào một cái. Mặc dù mọi thứ có vẻ kỳ lạ nhưng hắn nội tâm không hoảng sợ, đã chứng tỏ được năng lực của hắn rồi.
Vân Chính Thiên cũng dặn dò đồng đội từ trước, tiến vào Đại Nhật Sâm Lâm sau đó, bọn hắn cứ lấy thân phận đội hỗ trợ mà âm thầm đi theo, không can dự vào hành động của Linh Băng thành. Cứ theo lời Vân Chính Thiên mà làm, cho nên nhìn thấy một đội thì cật lực làm việc, một đội thì cứ đứng đó mà chơi.
“GRUUU ——”
Đột nhiên lúc này, có một đạo tiếng tru thê lương vang lên. Toàn đội lập tức ngưng tụ hồn lực, ngưng thần dò xét xung quanh. Với đội hình hiện tại, cho dù chân chính đối mặt với vạn năm hồn thú, cũng có sức đánh một trận.
Bất quá dám gây chiến với bọn họ như vậy, chắc chắn không phải tầm thường hồn thú.
“Là Bạo Lang quần thể, không phải xui xẻo như vậy chứ?”
Một tên đội viên của Linh Băng thành rên lên. Ngay lập tức sau đó, từng đạo cao lớn cự sói xuất hiện trong tầm mắt. Đây là hồn thú loại sói, bất quá so với chó sói bình thường thì to hơn rất nhiều.
Bạo Lang mang trên mình một màu lông đỏ rực, từng sợi lông đỏ theo gió khinh động giống như một cánh đồng lúa trải dài đỏ thẫm. Bốn chi cuồn cuộn cơ bắp, nhìn hoàn toàn không giống phổ thông hồn thú loại sói chút nào.
Ngay trước ngực của Bạo Lang, có một vài đạo đồ án màu đen, đây chính là đặc điểm để nhận dạng tu vi của chủng tộc này. Cứ một đạo đồ án màu đen, đại biểu cho một ngàn năm, mà ngay tại thời điểm này, một đầu to lớn nhất Bạo Lăng, mang trên ngực bảy đạo đồ án, đại biểu tu vi của nó đã vượt qua bảy ngàn năm.
Đích xác khủng bố nhất hồn thú mà bọn hắn gặp phải từ khi tiến vào đệ nhất khảo nghiệm bấy giờ.
Nhưng cho dù đối mặt bảy ngàn năm tu vi hồn thú, hai chi đội ngũ này vẫn không chút rơi vào hạ phong, chỉ có điều tình hình bay giờ không phải cá thể hồn thú, mà là quần thể.
Bạo Lang là chủng tộc chuyên sinh sống theo bầy, mỗi một lần đi săn, bọn chúng đều huy động lực lượng đông đảo, để đảm bảo xác xuất thành công cao nhất có thể.
Ngoại trừ đầu Bạo Lang bảy ngàn năm tu vi kia ra, trong tộc còn có một số đầu Bạo Lang có một hoặc hai đạo đồ án màu đen trước ngực. Thật là khủng bố đội hình, so với Kim Huyết Cực Ma Viên ban nãy, thì hơn nhiều lắm.
Vân Chính Thiên trong lòng cả kinh, đối mặt với đông đảo hồn thú như thế nào, hắn không có cách nào đưa ra chiến thuật hợp lý được. Nhãn quang lóe lên, Vân Chính Thiên đếm được có tổng cộng ba mươi lăm, bốn mươi đầu Bạo Lang, trong đó có khoảng mười đầu hai ngàn năm tu vi, một đầu bảy ngàn năm, còn lại đều từ trăm năm cho tới ngàn năm tu vi.
Liếc nhìn sang Mã Thiên Hoa cùng đồng bọn ở bên kia, gật đầu một cái
“CHẠY” Hét lên một tiếng rõ to, Long Thần thành đội ngũ bảy người quay đầu chạy như điên.
“Các ngươi làm gì vậy?” Linh Tôn Thượng kinh hãi hét lên.
“Chạy chứ còn làm gì, ngươi nghĩ đánh lại bọn nó à, không chạy chết hết bây giờ”
Vân Chính Thiên vẫn không có quay đầu lại, gào lên nói.
Mà ngay khi Long Thần thành bảy người vừa chạy, Bạo Lang quần thể ở phía sau tru lên vài hồi, sau đó gia tốc truy đuổi thẳng vào bọn họ.
“Chết tiệt, chúng ta cũng chạy!! ”
Linh Tôn Thượng nghiến răng nói. Hắn căn bản đang chuẩn bị một trận đại chiến, nhìn thấy Long Thần thành không chút do dự lựa chọn chạy trốn, vẫn là bị kinh hãi một phen. Mà Long Thần thành chạy rồi, Linh Băng thành bọn hắn ở lại tất nạp mạng, cho nên cũng cắm đầu chạy theo.
Bạo Lang tốc độ cũng rất nhanh, mỗi một bước đều đem thực vật dưới chân toàn bộ giẫm nát, bọn chúng nhìn qua có vẻ chạy tán loạn nhưng thực sự lại rất có trình tự. Nếu so về săn mồi theo đàn thì Kim Huyết Cực Ma Viên còn lâu mới có thể so sánh với Bạo Lang quần thể.
Truy đuổi ráo riết làm mảnh Đại Nhật Sâm Lâm đột nhiên tưng bừng hẳn lên, nhìn từ trên cao xuống, chỉ thấy vô số đạo lưu quang lóe sáng, gần sát phía sau là những đạo lưu quang màu đỏ rực, gầm thét vang vọng cả một khu vực.
Dưới tình huống như thế này, phối hợp chiến thuật đã không còn tác dụng gì nữa.
Bạo Lang sinh sống trong rừng đã nhiều năm, tất nhiên so với đám người nãy vẫn chiếm cứ thượng phong rất nhiều, rượt đuổi không lâu sau đó, khoảng cách hai bên đã ngắn lại đến thảm thương.
Linh Băng thành một tên đội viên tốc độ vừa chậm một chút, liền bị một đầu Bạo Lang to lớn vồ tới, hữu trảo đưa lên quật xuống tấm lưng của hắn, đội viên này hai mắt cực kỳ hoảng sợ, hoàn toàn không có khả năng chống cự lại, bởi vì một trảo này là đến từ Bạo Lang có tu vi bảy ngàn năm kia.
“OANH ——”
Mà ngay khi hữu trảo vừa quật xuống, nó liền bị chặn lại bởi một vật cứng thô ráp, một trảo vừa rồi hoàn toàn không lưu lại bất kỳ vết tích nào. Hai mắt lộ rõ vẻ điên cuồng, Bạo Lang bách trảo đánh tới, bất quá vị nam nhân kia kỹ xảo tinh diệu, đem toàn bộ thế công của Bạo Lang từ từ đón lấy.
“ẦM ——”
Bạo Lang dùng sức đánh ra một trảo mạnh mẽ chấn lui nam nhân này ra xa, sự việc này nói thì dài những thực sự diễn ra chỉ trong tíc tắc, thế nhưng bao nhiêu đó cũng đủ để Bạo Lang quần thể bao vây toàn bộ bảy người Linh Băng thành.
“Đội trưởng, ngươi không sao chứ?”
Một tên đội viên khác chạy tới bên cạnh Linh Tôn Thượng, đối mặt với Bạo Lang điên cuồng kia, vẫn chịu được công kích như vậy, chứng tỏ hắn thực lực cũng không có tầm thường.
“Không chạy được nữa rồi, mọi người chuẩn bị chiến đấu”
Linh Tôn Thượng âm trầm nói, hai mắt bất giác liếc nhìn xung quanh, hoàn toàn không thấy Long Thần thành đội ngũ ở chỗ nào nữa, hắn tức giận mắng.
“Vân Chính Thiên chết tiệt đi đâu rồi”
Siết chặt trường mâu, khí tức của Linh Tôn Thượng tăng lên mãnh liệt, lập tức thu hút toàn bộ sự chú ý của Bạo Lang, đồng đội của hắn cũng không có do dự đem khí tức của mình hoàn toàn đẩy lên mức cao nhất.
Linh Băng thành đội ngũ, tuy có Linh Tôn Thượng đội trưởng, tu vi đạt tới Hồn Vương cấp bậc, nhưng đội viên của hắn so với Long Thần thành thì thua kém nhiều lắm.
Một Hồn Tông, năm Hồn Tôn, đúng là có sự chênh lệch không nhỏ.
Bạo Lang tru lên một tiếng, bọn chúng lập tức xông vào, hai mắt tràn ngập hung tợn dáng vẻ. Bạo Lang tính hiếu chiến tuyệt đối không thua kém hồn thú nào, không chỉ thích ăn thịt người mà một số hồn thú khác cũng trở thành chất dinh dưỡng trong bụng chúng nó a.
Đối với những thiến niên trước mặt, không khác gì một bữa ăn thịnh soạn cả.
Linh Tôn Thượng mắt thấy Bạo Lang phóng tới, hắn đệ nhất, đệ nhị cùng đệ tam hồn hoàn sáng lên. Ngay tức thì một cỗ sắt bén khí tức hiện ra, đem Bạo Lang bảy ngàn năm tu vi bên kia hung hăng đâm tới.
Theo suy nghĩ của hắn, chỉ cần đem đầu Bạo Lang bảy ngàn năm tu vi trọng thương, chắc chắn những tộc đàn còn lại không đánh mà tự ngã, cho nên ngày từ đầu hắn không do dự đem toàn bộ thực lực hiển lộ trấn áp.
Mà đầu Bạo Lang này thấy Linh Tôn Thượng phản kháng mãnh liệt, nó cũng không có hoảng sợ, lông đỏ trên người càng thêm đỏ rực, gia tốc xông thẳng tới Linh Tôn Thượng.
“ẦM ——”
Cả hai va chạm về sau lập tức bị chấn lui ra, hai mắt Linh Tôn Thượng tràn ngập kinh ngạc, bản thân sử dụng đồng thời ba cái hồn kỹ, những cũng chỉ có thể đem Bạo Lang kia đánh ngang ngữa mà thôi.
Trong lúc hắn còn đang phần tâm, từ bên trái, phải, phía sau Linh Tôn Thượng, là ba đầu Bạo Lang hai ngàn năm tu vi cắn tới.
Song quyền khó địch tứ thủ, Linh Tôn Thượng hít sâu một hơi, trường mâu trong nháy mắt thu lại rồi đâm sang hai bên trái phải, tức thì hai đầu Bạo Lang cắn lén lập tức trọng thương, giãy ra mặt đất vung vãi vô số huyết nhục.
Bất quá đầu Bạo Lang ở sau lưng lại đắc thủ, nó một trảo cường hãn vồ tới, tạo thành một vệt dài vết thương ở sau lưng Linh Tôn Thượng, máu tươi chảy xuống, vô cùng đau đớn.
Cho dù thể chất Hồn Vương mạnh mẽ, dưới một trảo toàn lực của Bạo Lang đang trong trạng thái Cuồng Chiến, vẫn có chút chịu không nổi.
Linh Tôn Thượng rên lên một tiếng, máu tươi từ trong miệng phun ra, bất quá hắn ý chí quật cường, nén đau hạ thấp mã bộ, đồng thời cong lưng lại, trường mâu xoay hướng ra phía sau rồi đâm tới. Một thức mạnh mẽ và dứt khoác.
“Ẳng” Bạo Lang kia chỉ kịp rên lên một tiếng, sau đó tứ chi lập tức buông lỏng ra, máu tươi từ cổ họng tuôn ra như suối đổ. Trường mâu màu xám của Linh Tôn Thượng đã xuyên thủng cổ họng của đầu Bạo Lang này, đem thi thể của nó cắm xuyên qua, cứ như vậy mà giữ nguyên.
“Bọn súc sinh, chết hết cho ta” Linh Tôn Thượng gầm lên một tiếng, hắn hai tay vận sức đem trường mâu vẫn còn dính chặt thi thể Bạo Lang kia đánh sang xung quanh.