Vân Chính Thiên rống lên một hồi, cũng là lần đầu tiên đồng bọn của hắn nghe được một hồi thống thiết lửa giận. Đúng vậy, Vân Chính Thiên đã thực sự nổi giận.
Rồng có vảy ngược không thể đụng, Mã Thiên Hoa cũng chính là nghịch lân của hắn.
“ẦM——”
Quang Minh Thánh Kiếm nện thẳng vào tấm thân to lớn của Vong Yêu Vương, vô tận hắc điểm từ chỗ bị chém trúng bắn ngược ra bên ngoài. Vong Yêu Vương điên cuồng rít lên một tiếng, một cái hắc ảnh cự quyền gần như lập tức hướng Vân Chính Thiên mà oanh ra.
“OÀNH——”
Phản ứng của Vong Yêu Vương quá nhanh, một quyền này Vân Chính Thiên hoàn toàn không thể đón được. Vong Yêu Vương hung hăng đánh thẳng vào một bên hồng khiến Vân Chính Thiên văng ra xa hơn chục trượng, Thánh Kiếm cắm sâu vào mặt đất miễn cưỡng ổn định lại, một chân trực tiếp quì xuống.
Hắn ngẩng mặt lên, trên miệng đã có một vệt máu tươi chảy ra, sắc mặt cực kỳ khó coi.
Ngay khi Vân Chính Thiên vừa bị đánh bay đi, Mã Thiên Hoa thân thể mềm ra, trực tiếp bị Vong Yêu Vương ôm lấy, nàng rất muốn giãy giụa nhưng thực sự vô pháp, ngay sau đó Vong Yêu Vương trực tiếp nuốt nàng vào bên trong.
“Khốn nạn!! ”
Vân Chính Thiên lại gầm lên, Quang Minh Thánh Kiếm một lần nữa lóe lên, Tịnh Hóa Chi Quang trên không trung lăng lệ xuất hiện, mạnh mẽ một cột sáng khổng lộ đánh xuống Vong Yêu Vương đỉnh đầu.
“ẦM ——”
Bất quá Vong Yêu Vương khả năng kháng cự đối với quang minh thuộc tính đã cao hơn rất nhiều. Hứng chịu Tịnh Hóa Chi Quang trực diện chỉ làm thân thể nó có chút lảo đảo lùi lại phía sau một chút, hoàn toàn không có dấu hiệu tổn thương nghiêm trọng.
Đây là chênh lệch tu vi trình độ.
Vạn năm hồn thú, đã là tồn tại tương đương với Hồn Đế cấp bậc, mà Vong Yêu Vương thể năng đặc thù, chỉ sợ không dừng lại ở cấp bậc Hồn Đế phổ thông a.
“A... không thể như vậy được”
Vân Chính Thiên thống khổ kêu lên, với năng lực của hắn bây giờ, Tịnh Hóa Chi Quang đã là cực hạn hồn kỹ có thể sử dụng được nếu muốn khắc chế Tà hồn thú, mà ở đây lại là Tà hồn thú sở hữu hắc ám chi lực, không thể so sánh ngang hàng với bình thường Tà hồn thú.
Lương Thế Nhân mắt thấy Vân Chính Thiên rơi vào hạ phong, hắn hít mạnh một hơi, ngay sau đó thân ảnh cũng lao lên phía trước, U Minh Bạch Hổ chồm tới, hổ trảo lóe lên, đem Vong Yêu Vương ngay bụng vồ xuống. Thế nhưng hổ trảo vừa đánh xuống, cũng không có trong tưởng tượng mạnh mẽ, tựa như đánh vào một bức tường phòng ngự kiên cố lại có tính đàn hồi.
Theo vị trí hổ trảo tiếp xúc với thân thể Vong Yêu Vong, một luồng âm khí màu đen theo đó lan sang U Minh Bạch Hổ móng vuốt. Âm khí màu đen này ngay khi truyền sang, nó không ngừng thiêu đốt hồn linh sinh mệnh, khiến U Minh Bạch Hổ không khỏi đau đớn rống lên.
“Hống”
Lương Thế Nhân cảm nhận có chuyện không ổn, lập tức đem hồn linh thu lại, mà ngay khi U Minh Bạch Hổ vừa hóa thành một vệt lưu quang chui vào người hắn, kịch liệt nổ lớn ngay lồng ngực vang lên.
“ẦM”
“A” Lương Thế Nhân rên lên một trận, ngay sau đó máu tươi trực tiếp phun ra, hai mắt thập phần hoảng sợ.
U Minh Bạch Hổ là cấp bậc thần thú, nương theo tu vi của Lương Thế Nhân tăng lên nó cũng không ngừng tiến hóa, nhưng so với Vong Yêu Vương kia vẫn kém một đường quá xa, tia âm khí màu đen kia trực tiếp đem lại tổn thương cho hồn sư sở hữu.
Đám người Linh Tôn Thượng lập tức xông lên đỡ lấy hai người bọn hắn, ánh mắt nhìn Vong Yêu Vương cực kỳ kinh sợ. Chuyện này... thực sự vượt quá khả năng của bọn hắn.
Không ai có thể ngờ rằng, Vong Yêu cá thể đơn lẻ không tính quá mạnh mẽ thế nhưng bọn chúng lại có khả năng liên kết lại với nhau lại trở thành một tồn tại khủng bố như thế này. Đứng trước hồn thú có tu vi bực này, Linh Tôn Thượng dù là Hồn Vương đi chăng nữa, hô hấp vẫn có chút khó khăn.
Vân Chính Thiên nội tâm lúc này không ngừng gào thét, là hắn lựa chọn tiếp nhận Thiên cấp nhiệm vụ mới dẫn đến tình cảnh này, cuối cùng hồn ấn không thấy đâu, lại để Thiên Hoa bị bắt mất, sống chết như thế nào còn chưa biết được.
Thế nhưng hai mắt hắn vẫn thập phần kiên định, hắn vẫn tin rằng Mã Thiên Hoa vẫn chưa có chết, bởi vì nếu nàng chết đi, chắc chắn linh hồn bổn nguyên của hắn sẽ chịu tổn thương trầm trọng. Hai người hắn là sinh mệnh tương hợp a.
Chính vào lúc này, bên trong thân thể đen tối của Vong Yêu Vương kia, chợt lóe lên một vệt đỏ rực hỏa diễm, kèm theo đó là phượng hót thanh âm lanh lảnh xướng lên.
“Là nàng... “
Vân Chính Thiên chợt mở to hai mắt, không do dự quay lại nhìn mọi người nói.
“Ở đây giao cho ta. Các ngươi tiếp tục tìm sào huyệt của Vong Yêu đi”
“Còn ngươi?”
Can Hữu Long nghe vậy giật mình hỏi lại.
“Thiên Hoa vẫn còn sống, ta phải cứu nàng ra”
Lương Thế Nhân bên cạnh mặc dù hồn lực tiêu hao không ít, sắc mặt trắng bệch, nhưng vẫn cố gắng nói “Không được, ta cùng với ngươi cứu nàng ra, mọi người đi trước đi”
Vừa dứt lời, Lương Thế Nhân dự định lần nữa xông lên, thì bị một tiếng quát kinh thiên động địa cản lại, đưa mắt nhìn Vân Chính Thiên.
“ĐÂY LÀ MỆNH LỆNH!!!! ”
Vân Chính Thiên nói lại một lần nữa “Đây là lệnh, tất cả rời đi cho ta, không thể để một người nào gặp nguy hiểm được nữa”
“Nhưng... “ Lương Thế Nhân còn muốn nói gì đó, tuy nhiên Vân Chính Thiên đã phất tay cản lại.
“Ta đã quyết định rồi”
Trong mắt hắn tràn đầy kiên định cùng quật cường ý chí, liếc một lượt Long Thần thành đội ngũ sau đó lại nhìn Linh Tôn Thượng, chậm rãi nói.
“Tôn Thượng huynh, xem như nể mặt Chính Thiên ta, dẫn bọn họ tìm tới sào huyệt Vong Yêu, ta sẽ cầm chân nó cho mọi người”
Vân Chính Thiên tâm ý đã quyết, tuyệt đối không thể lung lay, Linh Tôn Thượng đành hít sâu một hơi, gật đầu nói
“Giao cho ta”
“Như vậy, ngươi cẩn thận, đội trưởng”
Hoa Quyển Sinh vừa nói, Hồn Lực Hồi Phục ánh sáng rơi vào người của Vân Chính Thiên, đồng thời theo sau đó là bốn vệt lưu quang từ phía Hàn Thanh Chi bắn tới, khí tức của hắn đột nhiên trở nên cường thịnh mấy phần.
“Ca ca, nhất định phải cứu nàng, ta muốn thấy hai người bình an trở về”
Hàn Thanh Chi hai mắt rưng rưng nói, đối với Mã Thiên Hoa, hai nàng giống như tỷ muội, bây giờ Thiên Hoa bị bắt đi, Hàn Thanh Chi chỉ hận mình không phải chiến hồn sư, để có thể giúp ca ca cứu lấy nàng.
Dưới sự dẫn đầu của Linh Tôn Thượng, hai chi tiểu đội nối đuôi nhau cấp tốc rời đi.
Vong Yêu Vương ánh mắt căm phẫn nhìn bọn hắn, tựa như còn mồi đang tháo chạy, “U U” thanh âm lại vang lên, một cái hắc ảnh cự quyền lại đánh tới. Mà ngay khi cự quyền vừa xuất ra, một đạo tóc trắng thiếu niên thân ảnh đã xuất hiện trước mặt nó.
“KHANH ——”
“Đối thủ của ngươi là ta”
Vân Chính Thiên dưới sự tăng phúc cùng hồi phục hồn kỹ của động đội, Quang Minh Thánh Kiếm lần nữa rực rỡ, đem một quyền của Vong Yêu Vương kia chặn lại.
Vong Yêu Vương hai mắt thoáng trở thành màu đỏ, một quyền khác từ bên hông đánh tới.
U U U!
Vân Chính Thiên mũi chân điểm lên, lấy nắm đấm của Vong Yêu Vương làm điểm tựa, cả người phi thẳng lên cao.
Ngay khi vừa phi lên, hắn cả người hơi khựng lại, mượn lấy sức nặng của Quang Minh Thánh Kiếm mà xoay người xuống, nhắm thẳng vào đầu Vong Yêu Vương mà đâm xuống.
“OANH——”
Vong Yêu Vương bị một kiếm đâm thẳng vào đỉnh đầu, cơ thể to lớn của nó lập tức chấn động. Mơ hồ nhìn thấy hắc điểm trên người như tan ra thành từng mảnh.
Vong Yêu Vương điên cuồng rít lên, thân thể to lớn của nó đột nhiên lóe sáng, một cỗ xung lực mạnh mẽ đem Vân Chính Thiên cơ thể chấn văng ra xa.
“ẦM”
Chạm lưng vào một thân cây đại thụ mới miễn cưỡng dừng lại, Vân Chính Thiên bạch y trang phục đã hoàn toàn rách nát, tóc trắng dài rối bời tung bay, gương mặt bê bết máu tươi, chỉ có đôi mắt vẫn không có sự thay đổi, tựa như đòn đánh của Vong Yêu Vương hoàn toàn không có quan hệ.
Mà ngay lúc này, hắn phát hiện trên người bị một tia âm khí màu đen xâm thực, từng chút từng chút đem sinh mệnh của hắn ăn mòn.
Kinh hãi tâm tình dâng lên, Vân Chính Thiên lập tức thúc dục hồn lực khu trừ đi ngoại lực, thế nhưng hắn nhanh chóng nhận ra, càng lấy hồn lực tiến hành khu trừ, âm khí màu đen xâm thực tốc độ càng nhanh chóng.
“Để ta giúp ngươi”
Thanh âm quen thuộc ở sau lưng vang lên, Vân Chính Thiên kinh ngạc nhìn sang chủ nhân của đạo thanh âm này, đó là một tên thiếu niên tay cầm Lôi Ảnh Quang Minh Kích, còn ai ngoài Lương Thế Nhân.
“Ngươi làm cái gì ở đây?” Vân Chính Thiên tức giận nói.
Lương Thế Nhân nhe rằng cười nói
“Huynh đệ của ta đang liều mạng, ta không thể cứ vậy mà trốn đi a”
Không đợi Vân Chính Thiên cằn nhằn thêm nữa, Lương Thế Nhân một tay đặt lên lưng của hắn, tức thì thần thánh thuộc tính mạnh mẽ từ từ truyền qua. Vân Chính Thiên cảm thấy một trận thoái mái cảm giác lan truyền khắp thân thể.
Mà luồng khí lực này đi tới đâu, âm khí màu đen đang xâm thực bốc hơi tới đó.
“Xem ra ngươi đối với võ hồn của mình đã chân chính thông hiểu”
Vân Chính Thiên cảm thán mà nói. Mặc dù Lương Thế Nhân không có đỉnh cấp sư phụ như Bao Lão chỉ điểm, thế nhưng hắn tốc độ tăng trưởng cũng thật nhanh, tuy nói võ hồn của Lương Thế Nhân vẫn không cao cấp và bí ẩn như Thất Diện Kiếm võ hồn, nhưng đồng dạng là khí võ hồn chiến đấu hệ thuộc hàng cực phẩm a.
“Cũng nhờ có ngươi làm động lực cho bọn ta thôi, mọi lần ngươi đều tự mình gánh lấy, bây giờ hãy cho ta gánh cùng với ngươi lần này”
Lương Thế Nhân trầm giọng nói.
Vân Chính Thiên nghe vậy, cũng không có do dự nữa, lập tức gật đầu.
Vong Yêu Vương kia không vì sự xuất hiện của Lương Thế Nhân mà có nữa điểm kinh ngạc, nó vẫn lượn lờ bên đó, hành động giống với những đầu Vong Yêu nhỏ bé kia. Nhưng với thể trạng to lớn mà vẫn hành động như vậy có chút quái dị, thế những mỗi một khắc Vong Yêu Vương còn tồn tại, thiên địa như cũ bị một mảnh hắc ám bao phủ.
“Theo ta phán đoán, Vong Yêu Vương này tuy thân thể to lớn, nhưng bản thể của nó vẫn như cũ mà thôi, cái khó nhất là tìm được vị trí bản thể, chỉ cần một kích phá đi khả năng dung hợp này là được, dù sao tăng lên tu vi bằng cách cắn nuốt đồng loại, không thể lâu dài được”
Vân Chính Thiên âm trầm nói, va chạm với Vong Yêu Vương không ít lần, cũng làm hắn suy nghĩ được một chút chiến thuật.
Thể trạng Vong Yêu Vương tuy to lớn nhưng toàn bộ là do năng lực áp xúc mà thành, bản thể của nó có lẽ cũng tương tự như một đầu Vong Yêu bình thường mà thôi.
Vân Chính Thiên chậm rãi nói tiếp
“Ta sẽ thu hút sự chú ý của nó, ép nó phải toàn lực ra tay, khi đó ngươi cố gắng xác định vị trí bản thể, tuyệt đối không thể thất bại”
“Được” Lương Thế Nhân gật đầu, sát khí hung lệ dâng lên.
Vân Chính Thiên nắm chặt bàn tay, Thiên Hoa, hãy chờ ta một chút thôi, ta sẽ cứu nàng ra.