Khi Vân Chính Thiên lấy liễu thay kiếm xuyên vào cổ họng đồng bọn, tên vạm vỡ kia trong lòng rốt cuộc xuất hiện một tia chấn động. Loại tâm tình chấn động này so với khi hắn thấy một số cao cấp Huyết giả đấu sĩ tiến hành một hồi chém giết không khác là mấy.
Quyết đoán, tuyệt tình, không do dự, không bảo lưu. Vân Chính Thiên so với tưởng tượng của hắn khủng bố hơn rất nhiều. Hắn không thể không cẩn trọng hơn.
Tên sát thủ thứ hai nhìn thấy đồng bọn tử trận, trong lòng cũng kinh ngạc bội phần, thế nhưng hành đồng chỉ đình chỉ trong giây lát, cự đao lại hướng Vân Chính Thiên mà phủ xuống.
Hắn dĩ nhiên không tin tưởng, Vân Chính Thiên cứng đến như vậy, chỉ do đồng bọn của hắn bị bất ngờ mà thôi. Mà hắn cực kỳ có lòng tin đem Vân Chính Thiên trước mặt chém chết.
Vân Chính Thiên thần sắc vô cùng bình tĩnh, hắn cành liễu trên tay khẽ khinh động trong gió, máu tanh nhuộm một màu đỏ trên thân liễu. Mà ngay khi tên sát thủ kia quyết định lần nữa xông tới, cành liễu trên tay đột nhiên hóa thành một đạo huyết quang, bắn thẳng tới vị trí lồng ngực của hắn.
“Á.” Tên sát thủ hoảng sợ đưa cự đao lên bảo hộ trước ngực. Cành liễu cứng như thép va chạm vào cự đao, một thanh âm kim loại va chạm giòn tan lanh lảnh vang lên. May mắn kịp thời phòng thủ, nếu không cơ thể hắn đã bị cành liễu này xuyên qua không khác gì bông gòn.
Tại vị trí cành liễu tiếp xúc với thân đao, nhìn rõ ràng được một vết nứt lấy vị trí đó, không ngừng khuếch tán ra bên ngoài. Tên sát thủ nội tâm cực kỳ hoảng sợ, đối phương trước mắt là người như thế nào, một cành liễu nhỏ bé mỏng manh lại có uy lực sát thương lớn như vậy. Cự đao của hắn mặc dù không phải loại cao cấp gì, nhưng chân chính rèn đúc từ thép mà ra. Vậy mà cành liễu lại có thể xuyên thủng qua, thực sự khó nói.
Trước con mắt kinh sợ của đối phương, Vân Chính Thiên thân thể bồng bềnh phiêu dật, vũ khí là cành liễu đã phóng đi, trên tay hiện tại không còn binh khí, thế nhưng thế công của hắn không vì vậy mà chấm dứt.
Thân ảnh đột nhiên hư huyễn, một khắc sau, Vân Chính Thiên đã xuất hiện trước mặt tên sát thủ, một ngón tay khẽ cong lên búng vào phía cuối cành liễu.
“Phập ——”
Ngay lập tức, tại thân cây phía sau lưng tên sát thủ, có một cành liễu không biết từ đâu bắn tới xuyên thành một lỗ thủng, tựa như một mũi tên bắn trúng hồng tâm. Trên cành liễu nhuộm đẫm máu tươi còn đang nhỏ giọt, nhiễu xuống mặt đất.
Tên sát thủ một giây trước nét mặt tràn ngập sự khó hiểu, một giây sau hắn đột nhiên ngã xuống, máu tươi từ trên ngực chảy ra ướt đẫm thanh cự đao của hắn. Mà vị trí cành liễu xuyên qua, chính là vị trí trái tim, chỉ cần như vậy là đủ để cho hắn mất hết sinh cơ.
A Bính ở phía sau lưng, không ngừng há mồm trợn mắt, đây là đối với Vân Chính Thiên thực lực mà kinh ngạc. Giết chết hai tên sát thủ không tới hai phút thời gian, chuyện này đúng là chưa từng nghe kể.
Tên vạm vỡ bên kia cùng A Bính tâm trạng không khác mấy, hắn đối với hai tên sát thủ này cũng có chút quen biết. Bọn hắn tuy kỹ xảo chiến đấu không thuộc hàng cao thủ, nhưng lại được cái liều mạng. Muốn giết chết bọn hắn cũng mất chút công sức.
Vậy mà tên thiếu niên kia tựa như trở bàn tay liền đem hai tên sát thủ một kích tất sát, thực lực như vậy thật ngoài dự đoán của hắn. A Bính kia làm sao quen biết được một cao thủ như vậy.
Dựa theo phán đoán của hắn, Vân Chính Thiên gương mặt vô cùng lạ lẫm, tuyệt đối không phải là người sinh hoạt ở Huyết Đô lâu năm, có thể mới xuất hiện gần đây cho nên hắn không biết mặt. Thế nhưng kỹ xảo của Vân Chính Thiên thực sự khiến hắn mở mang tầm mắt. Thủ đoạn như vậy tại Huyết Đô thực sự không quá mười người.
“Tiểu tử, ta công nhận ngươi thực lực mạnh mẽ, nhưng chúng ta kỳ thực không quen không biết, lại không có thâm cừu đại hận. Xem như ngươi giết hai huynh đệ của ta, bồi thường thái độ của ta khi nãy. Chỉ cần ngươi tránh sang một bên, Đại Cường ta vô cùng cảm kích.”
Tên vạm vỡ gọi là Đại Cường kia, trong lúc đột nhiên thay đổi sắc giọng, chứng tỏ hắn đối với thiếu niên trước mặt vô cùng kiêng kỵ.
Vân Chính Thiên nghe vậy, chỉ cười một cái đáp:
“Đại Cường người bây giờ lại chuyển sang phong cách hòa nhã, bất quá chỉ bằng lời này, ta không thể làm trái lại tôn chỉ lúc đầu a.”
Đại Cường gương mặt âm trầm, thanh âm cũng bắt đầu trùng xuống:
“Nếu ngươi để cho ta đối với A Bính đòi nợ hoàn tất, ta đồng ý đưa cho ngươi hai viên huyết châu.”
“Ồ.” Vân Chính Thiên nghe vậy lập tức ồ thành tiếng. Huyết Đô này quả thực hạng người gì cũng có. Chỉ cần đạt được mục đích, không tiếc hết thảy giá nào.
Vân Chính Thiên xoay người nhìn A Bính, hạ giọng hỏi:
“Thi thể hai tên kia, trích xuất được bao nhiêu viên huyết châu?”
A Bính giật mình, sau đó gần như ngay lập tức trả lời:
“Mỗi tên ít nhất được hai viên, bởi vì bọn hắn đã chết nên mới như vậy, nếu còn sống, ít nhất cũng được bốn viên.”
“Hai tên là bốn viên.” Vân Chính Thiên trầm ngâm, sau đó nhoẻn miệng cười nhìn Đại Cường bên kia, nói:
“Nếu ngươi tình nguyện đưa ta thêm hai viên huyết châu, mạng của ngươi ta không muốn nữa.”
“Hoang đường.” Đại Cường gầm lên một tiếng. Vân Chính Thiên ba lần bảy lượt khước từ thiện chí của hắn, khiến hắn thực sự nổi giận. Đại Cường từ trong người lấy ra một thanh búa lớn, đặt ở trên vai, hai mắt hung hăng nhìn thiếu niên tóc trắng bên kia, chỉ hận không thể ngay lập tức đập nát đầu hắn ra.
Vân Chính Thiên thấy vậy, lông mày chợt nhướng lên, hỏi:
“Vậy là đàm phán thất bại hả?”
“Khốn nạn, ta đánh chết ngươi.” Đại Cường quát lên, hắn giẫm mạnh xuống đất một cái, thân thể như tên bắn lao về phía Vân Chính Thiên. Búa lớn bay thẳng lên không trung rồi hung hăng giáng xuống.
“ẦM ——”
Một tiếng động đinh tai nhức óc vang lên, ngay khi thanh búa này nện vào mặt đất, cả chu vi hai mươi mét trở lại cũng thoáng rung chuyển. Thế nhưng một búa đơn giản này sao có thể làm khó được Vân Chính Thiên.
Ngay khi búa chuẩn bị giáng xuống, hắn mũi chân khẽ điểm nhẹ, cả người lập tức nhảy lùi ra sau tránh né. Sau đó một chân của hắn đột nhiên khoan mạnh xuống đất, đem đất cát bên dưới đá thẳng vào mặt Đại Cường.
“A.” Đại Cường hai mắt trúng phải tạp vật, hắn vội vàng lấy tay che chắn. Vân Chính Thiên không bỏ lỡ cơ hội, thân thể uyển chuyển xông tới, hai ngón tay đột nhiên chỉ ra.
“Xoẹt.”
Một lằn máu tươi theo đầu ngón tay của hắn bắn ra, trên vai Đại Cường đã lưu lại một vết thương sâu hoắm. Hắn đau đớn la lên, cắn răng lấy búa quét ngang, Vân Chính Thiên bộ pháp ảo diệu, cả người nhẹ như nước chảy mây trôi, dễ dàng thoát ly phạm vi tấn công.
A Bính núp sau thân cây quan sát, gương mặt chưa hết vẻ kinh ngạc, thiếu niên này, lại có thể sử dụng hai ngón tay làm vũ khí gây ra sát thương lớn như vậy. Đây cũng là lần đầu hắn thấy Đại Cường chật vật như vậy a.
Đại Cường chỉ là Huyết giả đấu sĩ cấp một, là do hắn không thích thi đấu mà thôi, ở bên ngoài làm lính đánh thuê, cường hào ác bá thu lại huyết châu còn dễ hơn thi đấu.
Ở Huyết Đô này, có một số người quyết định sống ở đây cả đời, chủ yếu là để thỏa mãn thú vui đè đầu cưỡi cổ người yếu hơn a. Đúng là không bằng cầm thú.
Một chiêu đắc thủ, Vân Chính Thiên không gấp gáp tấn công, hắn duy trì một khoảng cách nhất định xem xét tình hình. Đại Cường này mặc dù có ưu thế thể năng vượt trội, mỗi một búa của hắn tuy không trúng, nhưng đều mang lại cho Vân Chính Thiên cảm giác nghẹt thở. Nếu ở thế giới bên ngoài, chỉ sợ đã đạt tới tu vi Hồn Đế là ít. Thảo nào lại hung hăng càng rỡ đến như vậy.
Nếu là ở ngoài kia, quả thực Vân Chính Thiên sẽ có chút kiêng kỵ, thế nhưng ở Huyết Đô, nơi xuất hiện cấm chế hồn lực, hắn có cảm giác như cá gặp nước. Bãn lãnh thực sự một đời Kiếm Thần năm xưa trỗi dậy.
“A Bính, đưa cho ta một thanh đoản kiếm.”
Vân Chính Thiên đột nhiên hướng A Bính đang núp sau thân cây nói.
A Bính nhất thời có chút lúng túng, hắn mở cái bao màu đen ra, rút ra một thanh đoản kiếm dài chừng một mét tư, quăng qua cho Vân Chính Thiên.
“Sao ngươi không chọn cự kiếm, đoản kiếm này so với thanh búa của hắn chỉ sợ có chút miễn cưỡng a.”
A Bính lo lắng nói. Vân Chính Thiên nghe vậy chỉ cười lắc đầu không đáp. Nắm chặt đoản kiếm trên tay, Vân Chính Thiên phản phất khí thế tăng vọt. Đại Cường bên kia áp lực đột ngột tăng lên khiến hắn có chút khó thích ứng.
Vân Chính Thiên thả ra uy áp mạnh mẽ, ngay sau đó một vệt kiếm ý từ trên người hắn không ngừng lan tỏa, lấy vị trí của hắn làm trung tâm, theo bốn phương tám hướng khuếch tán, mấy giây ngắn ngủi liền bao trùm một phương hai mươi mét phạm vi.
“Vù... Vù...”
Đại Cường bên kia sắc mặt thập phần ngưng trọng, tên tiểu tử này không ngờ lại có bậc này năng lực, hắn lần này đụng phải một ổ kiến lửa rồi. Chật vật đem búa hộ thủ trước mặt, Đại Cường cố gắng giữ cho cơ thể không bị kiếm ý của Vân Chính Thiên đánh gục, bất quá hai chân hắn đã bắt đầu có dấu hiệu run rẩy.
Vân Chính Thiên một đầu tóc trắng tung bay, hướng mũi kiếm ra phía sau, cả ngươi hơi ngã về phía trước, làm một cái bộ dáng chuẩn bị tăng tốc. Ngay lúc này, hai mắt hắn đột nhiên lóe lên một vệt kim quang, thân hình quỉ dị tiêu thất, một khắc sau, từ vị trí ban đầu của hắn xuất hiện một vệt tàn ảnh, sau đó nhanh như chớp hướng vị trí Đại Cường bên kia mà xuyên tới.
Uy áp tăng lên gấp bội, Đại Cường hô hấp thập phần khó khăn, tựa như có một bàn tay khổng lồ vô hình đang bóp chặt cổ họng của hắn, tùy thời liền có thể đem sinh mệnh của hắn gạt bỏ. Chiến ý trong người dần dần bị thiêu đốt, lực lượng trong người cũng bị loại kiếm ý kỳ lạ này ảnh hưởng mà nhanh chóng trút xuống.
Mà ngay khi đoản kiếm vừa hóa thành vô số kiếm ảnh, đâm thẳng vào Đại Cường thân thể, hắn rốt cuộc không nhịn được mà kêu lên.
“Ta chịu thua, hạ thủ lưu tình.”
Đoản kiếm vốn dĩ đang nhắm vào đầu của hắn mà xuyên tới, đột nhiên lại đổi hướng, hung hăng đâm vào một bên vai của Đại Cường, sau đó lưỡi kiếm cấp tốc xoay vòng, đoạn đứt cánh tay của hắn, máu tươi từ chỗ bị đứt phun ra, một mảnh huyết nhục bầy nhầy rơi trên mặt đất, tiếng la hét đau đớn ngập tràn trong thiên địa.