Kiếm Thần Trọng Sinh Đấu La Đại Lục

Chương 140: Sơ ngộ Huyết Đế



Mục trưởng lão nghe vậy, cũng không có hỏi nhiều, thân hình lắc một cái trực tiếp biến mất. Ngay tại vị trí hắn đứng lúc nãy, là hình ảnh Vân Chính Thiên vừa ra tay đồ sát chín tên Huyết giả. Xem ra Vực Chủ đại nhân từ đầu vẫn dõi theo hắn.

Một lát sau, Mục Vô Ưu trở về, sau lưng hắn là Thành Chủ Long Thần thành, Hàn Long Quần. Trên đường đi hắn đã nghe Mục trưởng lão nói sơ qua sự việc, lúc này ánh mắt hắn vô cùng ngưng trọng, vừa thấy Vực Chủ lập tức quì xuống nói:

“Hồi bẩm Vực Chủ, Vân Chính Thiên hắn đã nhập ma?”

Vực Chủ ánh mắt thủy chung vẫn đang quan sát màn hình giả lập, cũng không có nhìn Hàn Long Quần, cứ vậy mà nói:

“Hắn không có nhập ma, nhưng hành động lại rất giống ma, ta đang không hiểu tại sao một tên mười lăm tuổi thiếu niên lại có thể làm được tới mức này, ngươi có thể giải thích một chút được không, tiểu Quần.”

Vực Chủ thanh âm nhàn nhạt, thế nhưng Hàn Long Quần lại nghe như sét đánh bên tai, rõ ràng cảm thấy một cỗ uy áp vô hình đè lên vai của hắn, nhất thời mồ hôi lạnh rơi đầy trán. Vực Chủ đại nhân chính là đang chất vấn hắn việc Vân Chính Thiên có hành động kỳ lạ.

Vực Chủ tức giận, Hàn Long Quần không dám phát ngôn bừa bãi, hắn hướng Mục trưởng lão xin được xem lại hình ảnh trận tàn sát đó. Vân Chính Thiên đồ sát chín tên Huyết giả một cách man rợ, khiến nội tâm vững vàng của Hàn Long Quần cũng khẽ dao động, hắn hai mắt trầm tư suy nghĩ, một lát sau mới lại nói:

“Vực Chủ, ta nghĩ nguyên nhân khiến hắn điên cuồng như vậy, là do thanh kiếm kia mà ra.”

Vực Chủ nghe vậy, cũng gật đầu mấy cái, ánh mắt có chút tán thưởng:

“Không tệ tiểu Quần, ngươi phán đoán tình hình chuẩn xác, có tư chất.”

Dứt lời Vực Chủ thở dài một cái, trầm giọng nói tiếp:

“Hắn tìm được Huyết Đô, xem như đó là cơ duyên mà hắn đạt được. Ở trong đó thời gian dài hơn bên ngoài rất nhiều, hắn sẽ có cơ hội tăng cường thực lực của mình theo con đường thực chiến, lại có thể ở trong đó rèn giũa tâm tính, vô cùng cần thiết cho tương lai sau này. Đây cũng chính là điểm cường đại nhất mà một trong tám loại Dị Bảo của ta mang lại. Thế nhưng ta thật không ngờ, Vân Chính Thiên hắn lại có sợi dây liên kết kỳ lạ với một cấm vật ta giấu trong Huyết Đô.”

Nghe đến đây, không những Hàn Long Quần kinh ngạc, mà Mục Vô Ưu hai mắt không tự chủ híp lại, xem ra chuyện này từ trước Vực Chủ vẫn luôn giữ bí mật, bây giờ mới trực tiếp nói ra.

Vật mà Vực Chủ vì nó mà tốn công xây dựng Huyết Đô, sau đó lại đặt xuống hai loại cấm chế, tự nhiên chính là thanh bảo kiếm cũ kỹ mà Vân Chính Thiên tìm được trong tiệm vũ khí.

Thực không ngờ, vị chúa tể trong Huyết Đô, Huyết Đế đó cùng với Vực Chủ lại là một người.

Ở trong vị diện này, vốn dĩ Dị Bảo chỉ có bảy loại mà thôi, Huyết Đô chính là Dị Bảo bất đắc dĩ mà Vực Chủ phải thêm vào, bởi vì xuất hiện sự tồn tại của thanh bảo kiếm đó.

“Ta từng tự mình đi kiểm chứng uy lực của Ma Kiếm, thế nhưng loại vật phẩm này hoàn toàn không phải vật vô tri, trái lại linh tính của nó so với hồn thú vạn năm còn cao hơn một bậc. Nó thông minh tới mức tự khép mình lại, giống như một đầu hung thú đang chờ đợi thời cơ chín mùi. Giam giữ nó bên trong Huyết Đô hơn năm năm bên ngoài, là tương đương gần hai ngàn năm trong đó. Đến khi ta nghĩ Ma Kiếm đã hoàn toàn phủ bụi hồng trần, thì sự có mặt của Vân Chính Thiên lại đem nó hoàn toàn thức tỉnh.”

Vực Chủ giải thích, Hàn Long Quần hai người há mồm trợn mắt. Trên đời này lại tồn tại một thứ khiến Vực Chủ đau đầu như vậy, nói ra cũng khó mà tin được. Lại nói tới lai lịch của Ma Kiếm chính là từ trời cao xuyên xuống, mà Vân Chính Thiên lại có sợi dây liên kết cực kỳ mật thiết với nó, không lẽ...

Hắn cũng từ trời cao xuyên xuống.

Ba người ở Vực Chủ Đại Điện, đều là người từng trải, chỉ một chút suy luận, liền đi đến giả thuyết này. Nếu quả thực như vậy, Vân Chính Thiên lai lịch thần bí hơn bọn hắn tưởng tượng rất nhiều.

“Vực Chủ, có cần đem hắn giết chết?”

Hàn Long Quần thanh âm lạnh lẽo vang lên, ánh mắt thập phần quyết đoán. Vân Chính Thiên trong lòng hắn tuy chiếm một chỗ không nhỏ, thế nhưng thân là Thành Chủ tất phải lấy đại nghiệp làm trọng. Nếu Vân Chính Thiên trong tương lai có xác suất nhập ma, với thiên phú của hắn sẽ là đứng đầu trong hàng ngũ Tà hồn sư, thì Thành Chủ hắn phải có bổn phận đem yêu nghiệt này giết chết ngay từ khi còn nhỏ.

Vực Chủ nghe vậy, không do dự lắc đầu nói:

“Không đến mức như vậy, tuy hành động tàn sát vừa rồi của hắn vượt xa chúng ta tưởng tượng, nhưng ta thoáng cảm nhận một chút, hắn căn bản không phải không khống chế được, mà là bản thân hắn muốn như vậy.”

Hắn muốn tàn sát một cách dã man như vậy?

“Các ngươi nên nhớ hắn đang ở trong Huyết Đô, là một bản sao ta xây dựng dựa theo truyền thuyết Sát Lục Chi Đô ba vạn năm trước. Bên trong đó tất cả huyết tính đều bị kích phát lên trăm phần trăm. Theo ta thấy, Vân Chính Thiên ra tay dã man như vậy là muốn chấn nhiếp toàn trường. Hắn đã quyết định ở trong đó suốt một năm a.”

Mục Vô Ưu lần đầu tiên lên tiếng, hắn nói:

“Vực Chủ, vậy còn thanh Ma Kiếm kia ở trong người hắn, tuy rằng bây giờ không có gì, nhưng lỡ sau này nó lại trở mặt thì sao.”

Vực Chủ đối với câu hỏi này, cũng không có nắm chắc tự tin, một lát sau liền nói:

“Chuyện này cứ giao cho ta, trước mắt phong bế tin tức này đi.”

Dứt lời Vực Chủ đại nhân thẳng lưng đứng dậy, nhìn về phía xa xa chân trời, nói:

“Tiểu Mục, tiểu Quần, các ngươi ở lại trông coi khảo nghiệm, ta rời đi một chuyến.”

Mục Vô Ưu thập phần kinh ngạc, Vực Chủ đại nhân đã lâu lắm rồi không có tự thân chinh ra ngoài, trở lại Đấu La Đại Lục, hắn không nhịn được hỏi:

“Ngài đi đâu a?”

Vực Chủ mỉm cười đáp:

“Truyền Linh Tháp.”

...

Một ngày ở bên ngoài dài bằng một năm ở bên trong, đến khi Vực Chủ đám người trò chuyện kết thúc, thì Vân Chính Thiên ở trong Huyết Đô đã hơn nữa năm rồi.

Hắn sinh hoạt trong Huyết Đô thập phần thống khoái, cũng nhờ lần đó đồ sát chín tên Huyết giả. Theo đó diện mạo của hắn được đại đa số cư dân Huyết Đô nhớ đến. Cho nên cũng ít có người dám đi gây sự với một thằng tâm thần như vậy.

Thế nhưng thứ hạng trong đại đầu trường cũng vì vậy mà không cao, nguyên nhân chính là do trận đồ sát đó ảnh hưởng. Một khi hắn đăng ký chiến đấu, rất hiếm có người chấp nhận. Cho nên ở trong Huyết Đô nữa năm, hắn cũng mới hoàn thành được ba mươi liên thắng, trở thành Huyết giả đấu sĩ cấp ba.

“Thiên, ngươi có trong đó không?”

Từ bên ngoài đột nhiên truyền tới một thanh âm đáng yêu, tự nhiên là nữ giới. Nàng gõ cửa cộc cộc mấy cái rồi lại kêu lên:

“Ta đem tình báo tới nè, có nghe không?”

Cạch.

Vân Chính Thiên một tay đẩy cánh cửa ra, đưa mắt nhìn thiếu nữ trước mặt. Nàng chính là Vĩnh Lăng, người đầu tiên Vân Chính Thiên gặp gỡ khi tiến vào Huyết Đô.

Thời gian qua Vĩnh Lăng vẫn luôn bám theo hắn, không rõ nàng có dụng ý gì, bất quá Vân Chính Thiên cảm nhận nàng không có ý đồ xấu, nếu không cho dù nàng có làm sứ giả của Huyết Đế đi chăng nữa, hắn cũng không để tâm mà chém xuống.

Nhìn thấy Vĩnh Lăng, Vân Chính Thiên không nói không rằng, trực tiếp xoay người trở vào phòng. Vĩnh Lăng thấy vậy cũng không có nữa điểm bất ngờ, xem ra nàng lui tới chỗ hắn không ít lần a.

“Thiên, ngươi đói chưa?”

Vân Chính Thiên trở lại trên giường, trực tiếp ngã lưng ra, lạnh tanh nói:

“Ngươi đừng nhiều lời, có gì thì nói rồi đi đi, ta buồn ngủ.”

“Lại ngủ, mỗi lần ta tới ngươi lại buồn ngủ, có phải muốn âm thầm báo cho ta cái gì không?”

Vĩnh Lăng vẫn thói ve vãn đó, đứng trước nàng, nam nhân hết thảy tựa như con mèo con, mặc nàng sai khiến, nhưng nữa năm qua đối với tên thiếu niên tuấn mỹ này, nàng bỏ ra không ít công phu, để cuối cùng nhận lại chỉ có sự thờ ơ lạnh nhạt của hắn. Thế nhưng nàng lại vô cùng ưa thích như vậy, thật là một tiểu nha đầu thích bị ngược.

Vân Chính Thiên dường như quen với tính cách của nàng, hắn nhắm mắt không đáp. Vĩnh Lăng thấy vậy trực tiếp ngồi xuống mép giường, bàn tay ngọc khẽ giơ lên, một ngón tay chạm vào bộ ngực rắn chắc của hắn, sau đó hai ngón ta từ từ di chuyển xuống, đem cúc áo lần lượt cởi ra.

Cho đến khi toàn bộ cúc áo đều mở hết, từng thớ thịt phập phồng trên người hắn khiến Vĩnh Lăng không khỏi đỏ bừng cả mặt. Nàng nuốt xuống một ngụm nước bọt, táo tợn đưa bàn tay di chuyển xuống vùng nhạy cảm.

Đúng lúc này, Vân Chính Thiên đột nhiên giơ tay bắt lấy bàn tay của nàng, ngăn cản nàng thực hiện tiếp hành động.

“Ngươi đừng có làm trò nữa, có gì thì nói đi. Ta huyết châu có rất nhiều, ngươi muốn bao nhiêu cũng được.”

“Phí, người ta không có cần huyết châu của ngươi, cái ta cần nhất thì ngươi lại ngăn cản.”

Vĩnh Lăng bực bội hắn, lập tức thu tay về, hung hăng nhìn tên thiếu niên trên giường.

Đối với một tên sống qua một kiếp người như Vân Chính Thiên, hành động của Vĩnh Lăng hắn không tính là cái gì. Năm xưa hắn từng qua lại với không ít nữ nhân, so với Vĩnh Lăng trước mặt không thua kém là bao.

Nhưng kỳ thực hắn cũng không thể phủ nhận, Vĩnh Lăng có một sức mê hoặc động lòng người.

“Lăng nhi, đừng nhố nhăng nữa, ta thực rất buồn ngủ a.”

Vân Chính Thiên đối với nàng rất hòa nhã, hắn không thể không công nhận, có nàng ở Huyết Đô này, cũng xem như có người để trò chuyện khi buồn chán a. Cho nên vẫn không có đối xử với nàng quá lạnh nhạt.

“Hừm.” Vĩnh Lăng hừ lạnh một cái, sau đó lấy ra một cái bìa thư, trên tấm bìa thư này có một đạo văn tự màu đỏ. Vân Chính Thiên trước đây chưa từng thấy qua đạo văn tự này.

Vĩnh Lăng cười nói:

“Đây là mật thư mà Huyết Đế gửi tới cho sứ giả bọn ta. Đáng lý ta không được phép cho Huyết giả xem, nhưng niệm tình ngươi là người ta thương nhớ, cho nên cho ngươi xem qua.”

Dứt lời, Vĩnh Lăng đem đạo văn tự kia trực tiếp bóp nát, tức thì một đạo thân ảnh lập thể màu huyết ngưng tụ ở giữa phòng.

Vân Chính Thiên lập tức chăm chú quan sát, đạo thân ảnh này vóc người thon dài, bờ vai rộng, cao hơn mét chín. Mặc dù là hình ảnh giả lập nhưng hắn vẫn cảm nhận được một cỗ thâm sâu khó dò khí thế từ đạo thân ảnh này mang tới.

Nam nhân này mặc một bộ trường bào màu đỏ, mũ đen trùm kín mặt, hoàn toàn không thấy được dung mạo. Vân Chính Thiên trong lòng chợt nhớ lại, đạo thân ảnh này vừa vặn giống y như đúc nam nhân được vẽ trong bức họa đồ ở Tu La Chi Môn.

Đích xác là cùng một người.

Hắn ngay lập tức đưa mắt nhìn về phía sau lưng thân ảnh này, mong muốn nhìn thấy thanh kiếm màu đen kia, nhưng ở đó hoàn toàn trống rỗng.

Nam nhân đó ngẩng mặt lên, hai tay trực tiếp giơ sang ngang, thanh âm thâm thúy vang vọng:

“Chào tất cả sứ giả, bổn tọa sắp tới sẽ đưa ra một hình thức thi đấu mới cho đại đấu trường, các ngươi chăm chú lắng nghe.”

Vân Chính Thiên ánh mắt ngưng trọng. Người này rõ ràng là Huyết Đế, chúa tể của Huyết Đô.

.............

Chương tới vô cùng ly kỳ a hắc hắc.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.