Kiếm Thần Trọng Sinh Đấu La Đại Lục

Chương 141: Dục vọng



Huyết Đế thanh âm to và rõ ràng, truyền tới trong tai hắn. Mặc dù chỉ là hình ảnh lập thể, Vân Chính Thiên vẫn cảm nhận được trong thể nội khí huyết lưu thông chậm hơn bình thường. Tu vi của vị Huyết Đế này, xem ra không thấp hơn Phong Hào Đấu La.

Huyết Đế thông qua giả lập truyền tin, đã có hồn đạo khí hỗ trợ chỉnh giọng, cho nên hiện tại cũng không phải là giọng thật của hắn. Hắn ngưng lại một chút, sau đó trầm giọng nói tiêp:

“Bổn tọa ngày đêm suy nghĩ, để Huyết Đô càng lớn mạnh hơn xưa, chúng ta cần phải cải tổ lại một chút. Mà hạch tâm của Huyết Đô chính là đại đấu trường, ta sẽ tiến hành thay đổi một số qui tắc bên trong bắt đầu từ bây giờ.”

“Phàm là Huyết giả đấu sĩ cấp ba trở lên, các ngươi mỗi tuần một lần, đều được đặc cách tham gia một hồi quần đấu. Không cần huyết châu đặt cược, bởi vì một khi đồng ý tham gia, tự nhiên là lấy mạng mình ra mà cược. Mỗi một tuần như vậy, chỉ có một người còn sống mà rời khỏi. Số lượng sinh mạng mà các ngươi đoạt được, cũng chính là điểm liên thắng tích lũy cộng dồn. Hắc hắc... Có phải thú vị hơn rất nhiều không?”

Vân Chính Thiên nghe vậy, trong lòng thoáng giật mình một chút. Vị Huyết Đế này, không ngờ lại vô cùng ưa thích chém giết tàn sát lẫn nhau. Một người như vậy tồn tại bên trong vị diện của Vực Chủ mà Vực Chủ lại không làm gì, thực có chút kỳ lạ.

Huyết Đế thanh âm vẫn còn chưa dứt, hắn thản nhiên nói:

“Các ngươi muốn thoát khỏi Huyết Đô này, hãy đoạt được một trăm mạng người đi, rồi tới gặp ta.”

Bỏ lại câu cuối, Huyết Đế thân ảnh tiêu thất, tấm mật thư kia cũng hóa thành tro tàn mà bay đi. Vĩnh Lăng ánh mắt ngây ngốc nhìn hắn, thanh âm hơi run rẩy nói:

“Ngươi... đừng nói sẽ đăng ký tham gia trận đầu tiên chứ?”

Nàng thân là sứ giả, làm sao không biết đại đấu trường tính chất khắc nghiệt như thế nào, Huyết giả cấp độ cao hơn Vân Chính Thiên tồn tại không ít. Mà mỗi một lần thi đấu chỉ có một người sống sót mà thôi, tỷ lệ như vậy là quá thấp.

Vân Chính Thiên không trực tiếp trả lời nàng, nhưng hắn vẫn gật đầu. Đây chính là một cơ hội hiếm có, để hắn rút ngắn quảng thời gian sinh hoạt trong Huyết Đô. Nơi này khiến cho huyết tính của hắn trổi lên mãnh liệt, đã muốn không kiềm chế được rồi. Nếu không nhanh chóng rời đi, chỉ sợ sau này tâm tính sẽ hoàn toàn biến chất. Trở lại với vết xe đổ dẫn tới Kiếm Thần hình ảnh kiếp xưa.

“Nguy hiểm lắm đó, ta tin chắc bên trong đó không ít Huyết giả cấp bốn hoặc thậm chí có một số tồn tại cấp năm sẽ tham gia. Mà quần đấu không có như đơn đấu, lơ là một chút liền hối hận không kịp.”

Vĩnh Lăng lời nói này, là trực tiếp đi ngược lại với tôn chỉ của một vị sứ giả. Nàng chính là dùng tình cảm của mình mà khuyên nhủ hắn. Cùng với hắn qua lại hơn nữa năm, tự nhiên sẽ phát sinh một số tình cảm đặc biệt.

Vân Chính Thiên nhìn nàng một hồi lâu, gương mặt vẫn chưa từng tháo mạng che ra một lần nào, nhưng hắn vẫn nhìn thấy sự lo lắng của nàng dành cho hắn. Tuy thường ngày nàng luôn trêu chọc ve vãn hắn, hắn đều không có quan tâm, nhưng từ đầu tới cuối cũng không muốn nàng biến mất.

Hắn tất nhiên không nghĩ bản thân yêu thích nàng, nhưng phần tối, đúng chính xác là hắc hóa Vân Chính Thiên, đối với nàng có một chút thèm muốn.

Vân Chính Thiên nữa năm qua, cũng không có xuất hiện trường hợp hắc hóa nữa, hắn luôn cố gắng giữ cho bản ngã mình ngay thẳng, cũng là một cách tự rèn giũa tâm tình. Bất quá phần tối của hắn là hữu hình hữu chất, cho nên ít nhiều đều có ảnh hưởng đến tâm lý.

Vân Chính Thiên đưa bàn tay lên chạm vào mạng che mặt của Vĩnh Lăng, chỉ thấy nàng thân thể thoáng run rẩy một chút. Vĩnh Lăng tính cách vốn rất táo bạo, hắn biết nàng tuổi tác thực sự không lớn, chỉ là ở trong Huyết Đô này thời gian lâu mà thôi. Mà ngay khi Vân Chính Thiên chạm lên mặt nàng, Vĩnh Lăng thân thể trong nháy mắt mềm nhũn ra, hoàn toàn không có khả năng kháng cự.

‘Xoạt’, mạng che mặt rơi xuống, trước mắt hắn bây giờ là diện mạo thực sự của Vĩnh Lăng. Đó là một thiếu nữ với gương mặt băng lãnh mà quí phái. Nét đẹp của nàng rất khác so với Mã Thiên Hoa, lại càng khác so với sự nhí nhảnh của Hàn Thanh Chi.

Làn da trắng như tuyết, đôi môi hồng căng tròn mọng nước, sóng mũi cao cùng cặp mắt sáng ngời, nhất thời Vân Chính Thiên dường như chìm đắm trong nhan sắc mê man của nàng.

Vĩnh Lăng đôi môi khẽ run lên, nàng muốn nói gì đó nhưng lại không thể nói ra. Bộ ngực đẫy đà phập phồng. Y phục của nàng vốn mỏng manh, lúc này lại bám sát vào cơ thể tạo thành những đường cong tuyệt mỹ.

Vĩnh Lăng lúc này đang ngồi ở trên giường, thân thể hơi hướng về phía hắn. Vân Chính Thiên đưa một ngón tay vuốt từ mắt của nàng xuống tới chiếc cằm xinh xắn, hắn nói:

“Ngươi rất đẹp, Lăng nhi.”

Vĩnh Lăng nghe vậy, dục vọng trong nàng chợt bùng nổ, trong chớp mắt xâm chiếm toàn bộ ý thức. Nàng như một con thú mãnh liệt lao tới, đôi môi khóa chặt hòa quyện lại với nhau. Vân Chính Thiên lúc này cũng không có kháng cự, để mặc nàng thể hiện cảm xúc dâng trào.

Vĩnh Lăng làn hơi thở nhẹ dịu, trong đó hoàn toàn không ngửi thấy mùi tanh của máu, tựa như nàng đối với nơi này, sau bao năm sinh hoạt vẫn không bị vấn đục. Thân thể thuần khiết đến mức khó tin được.

Vân Chính Thiên áo ngoài trực tiếp bị nàng xé rách một cách mạnh bạo, để lộ ra cơ ngực lực lưỡng, thân thể của hắn lộ ra trước mắt, Vĩnh Lăng từ từ đưa đôi môi xuống, nhẹ nhàng hôn lên.

Người ta thường hay nói, dục vọng chính là thứ thuôc độc mạnh nhất làm lu mờ lí trí, cho dù là ai đi chăng nữa cũng không thể thoát khỏi tình cảnh này. Vân Chính Thiên nếu như ở thế giới bên ngoài, tuyệt đối có thể kháng cự lại, bất quá hắn hiện tại ở trong Huyết Đô, lại đang độ tuổi sung sức nhất.

Phần tối bên trong hắn lại hữu hình hữu chất như vậy, đối với hắn mà nói thực sự quá sức.

Hai cánh tay hắn khẽ đưa lên, đem y phục của Vĩnh Lăng hoàn toàn trút bỏ, ngay lập tức một thân thể không thể hoàn hảo hơn xuất hiện ngay trước mắt, làn da của nàng trơn lán, thâm chí có một chút ánh sáng từ đó phản xạ mà ra.

Vĩnh Lăng bất giác lấy hai tay che lấy vị trí yếu hại, gương mặt đỏ bừng bừng. Nhưng trong mắt nàng hoàn toàn không giấu được vẻ sục sôi ham muốn.

Cũng ngay lúc này, Vân Chính Thiên trên cơ thể có sự biến hóa. Nguyên bản tóc trắng hóa thành một màu đen kịt, trong con ngươi xuất hiện một vầng hào quang, đó là mị lực.

Vĩnh Lăng thấy vậy, nàng tự nhiên mạnh dạn trở lại, đem thân thể của nàng chui vào trong lòng của hắn. Cứ như một con mèo nhỏ ngoan ngoan trong lòng chủ nhân.

Hắc hóa Vân Chính Thiên khẽ hôn nhẹ lên trán nàng, sau đó lại hôn vào môi nàng. Cơ thể Vĩnh Lăng căng cứng, nàng bắt đầu rên nhẹ từng hồi.

Ngay sau đó, hắc hóa Vân Chính Thiên khẽ phất tay, tức thì ánh nến đèn cầy vốn le lói trong phòng, trực tiếp tắt ngắm. Bên trong căn phòng tối đen như mực đó, một vòng xuân sắc mãnh liệt tràn dâng.

...

Không biết thời gian trôi qua bao lâu, Vân Chính Thiên bản thể đã trở lại, hắn hai mắt nhìn chăm chăm lên trần nhà, kế bên là Vĩnh Lăng đang say ngủ. Nàng bờ vai gầy lộ ra, để cho bất cứ nam nhân nào nhìn thấy đều không giấu được sự ham muốn. Cánh tay thon dài vòng qua ôm lấy eo của hắn, cứ như vậy mà ngủ ngon lành.

Vân Chính Thiên miên man suy nghĩ một điều gì không rõ, chỉ thấy ánh mắt của hắn càng trở nên lãnh cảm. Nhẹ nhàng đặt cánh tay Vĩnh Lăng sang một bên, hắn vươn người đứng dậy, mặc quần áo vào, khoác mũ trùm lên đầu, chuẩn bị rời khỏi phòng.

“Ngươi đi đâu?”

Vĩnh Lăng thanh âm thỏ thẻ kêu lên, nàng hỏi một câu mà bản thân nàng đã có sẵn câu trả lời. Vân Chính Thiên tất nhiên là đi đăng ký tham gia trò chơi chém giết mới mà Huyết Đế vừa công bố.

“Ta sẽ không sao, ngươi đừng lo.”

Vĩnh Lăng chợt vùng dậy, nàng chạy tới ôm chằm lấy hắn, nấc nghẹn nói:

“Nếu như ngươi trong đó chết đi, ta cũng sẽ không sống nữa.”

Vân Chính Thiên nghe vậy, trong lòng bất giác thở dài, hắn... có lẽ đã mắc lại sai lầm của kiếp trước nữa rồi. Một tay đưa lên xoa xoa đầu của nàng, cười nói:

“Ngươi đừng nghĩ như vậy, hãy nghĩ tới ta việc ta thành công, gặp mặt Huyết Đế, sau đó thỉnh cầu hắn cho ta cùng ngươi rời khỏi đây. Được không?”

Vĩnh Lăng nghe vậy, lập tức ngẩng đầu lên nhìn hắn, ánh mắt có chút ngây ngốc. Hắn thực sự muốn cùng ta, rời khỏi chỗ địa ngục này.

“Ngươi sẽ không bỏ rơi ta chứ?”

Vân Chính Thiên nghe vậy, chỉ mỉm cười không đáp, hắn nhẹ nhàng đưa nàng đẩy ra sau đó xoay người rời khỏi phòng. Vĩnh Lăng ánh mắt thẫn thờ ngồi sụp xuống giường, hai hàng nước mắt trào ra.

“Hắn không trả lời ta, hắn không trả lời ta.”

Mặc dù hắn nói sẽ cùng nàng rời khỏi đây, nhung không có nghĩa hắn sẽ cùng với nàng gặp gỡ nhau nữa. Vân Chính Thiên chủ ý chính là như vậy, Vĩnh Lăng nàng đã hiểu, bất quá nàng khóc một hồi, hai mắt càng thêm kiên định.

“Dù ngươi có không cần ta, ta thủy chung vẫn như vậy.”

Rời khỏi căn phòng đó, Vân Chính Thiên trên đường đi như một hồn ma. Sự việc tối hôm qua vẫn còn tràn ngập trong đại não. Thân thể của nàng, mùi hương của nàng, tiếng hô hấp dồn dập của nàng, cứ quanh đi quẩn lại trong đầu của hắn, không thể dứt ra được.

“Con mẹ nó hắc hóa, ngươi thật khố nạn.”

Vân Chính Thiên nghiến răng nghiến lợi, hai mắt càng thêm âm trầm.

Bước vào đại đấu trường, vẫn đông đúc người ở đó. Vân Chính Thiên lẳng lặng đi tới bàn đăng ký dành cho thể loại quần đấu. Bốn phía xung quanh có không ít người nhìn hắn, có người sợ sệt, có người thèm khát.

“Hắn là có phải tên mà mọi người gần đây đồn đại, Thiên hay không?”

“Suỵt! Ngươi nói nhỏ một chút, hắn là một tên bệnh thần kinh đó.”

“Lần này hắn tới đây chắc là đăng ký tham gia quần đấu. Con mẹ nó lão tử không chơi nữa, ta đi về.”

Tiếng xì xầm bàn tán xôn xao, Vân Chính Thiên tất nhiên bỏ ngoài tai. Tại quầy đăng ký quần đấu hiện tại có rất nhiều người đứng xếp hàng, vừa trông thấy hắn tất cả đều rẽ sang hai bên, chừa chỗ cho hắn tiến vào.

“Thiên, ngươi muốn đăng ký đúng không?”

Lão giả phụ trách ghi chép nhìn hắn, có chút lễ độ nói.

Vân Chính Thiên không đáp, chỉ gật đầu một cái.

Lão giả thấy vậy cũng nhanh chóng ghi chép thông tin của hắn vào, hiện tại trong danh sách đã có hơn hai mươi người đăng ký quần đấu trận đầu tiên.

“Con mẹ nó, ngươi tưởng ngươi là ông trời thật hả?” (Thiên có nghĩa là trời)

Một thanh âm hùng hổ ở phía sau lưng truyền tới, tất nhiên người này đang nói tới là Vân Chính Thiên hắn. Chậm rãi xoay đầu nhìn lại, Vân Chính Thiên chỉ cười đáp:

“Thiên chỉ là tên của ta thôi, ngươi không cần tức giận như vậy chứ.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.