Kiếm Thần Trọng Sinh Đấu La Đại Lục

Chương 143: Thần nhân chi chiến



Vĩnh Lăng vừa dứt lời, Vân Chính Thiên một mặt âm trầm lộ rõ. Hắn cũng có hắc hóa tồn tại bên trong cơ thể, tuy mỗi lần hắc hóa trỗi dậy đều gây ra một sai lầm nhất định, nhưng những việc hắc hóa làm hắn đều biết rõ.

Nhưng tình huống của Vực Chủ lại khá vô lý, khi mà Huyết Đế đã một kế hoạch khuếch trương thanh thế cụ thể nhưng bản thân Vực Chủ dường như không hề hay biết, không lẽ hắc hóa của Vực Chủ đã có ý thức độc lập, có thể suy nghĩ như một người hoàn toàn khác rồi hay sao.

Suy nghĩ một lát về sau, Vân Chính Thiên kiên định nhìn Vĩnh Lăng nói:

“Nếu quả thực mọi chuyện đều là sự thật, ta lại càng có lý do tham gia quần đấu lần này.”

Vĩnh Lăng nghe vậy giật mình hỏi:

“Tại sao?”

Hắn không do dự đáp:

“Ta phải trở thành Huyết giả đấu sĩ cấp năm, sau đó gặp được Huyết Đế để kiểm chứng một chút, sau khi rời khỏi Huyết Đô ta liền hướng mấy vị cao tầng Vực Chủ Điện bẩm báo.”

Vĩnh Lăng nghe xong thở dài một cái, nói:

“Ngươi nãy giờ vẫn tin theo lời ta nói lúc trước hay sao, thực ra trở thành Huyết giả đấu sĩ cấp năm dù gặp được Huyết Đế cũng không dễ dàng rời khỏi Huyết Đô này đâu. Nếu như vậy thì suốt ngàn năm qua, số lượng Huyết giả cấp năm tồn tại sẽ không nhiều như vậy.”

“Bọn hắn sau khi liên thắng trăm trận, cũng như ngươi vô cùng hào hứng, bởi vì thời điểm ra khỏi Huyết Đô đã tới, thế nhưng diện kiến Huyết Đế về sau, bọn hắn lại cam tâm tình nguyện ở lại Huyết Đô này, trở thành lực lượng thần bí của Huyết Đế.”

“Tại sao lại như vậy?” Vân Chính Thiên nghi hoặc hỏi.

“Ta cũng không biết nội tình trong đó ra sao, nhưng hầu hết đều như vậy, chỉ một lần ta nhớ có tên Huyết giả cấp năm diện kiến Huyết Đế kiên quyết lựa chọn rời khỏi, sau đó thi thể của hắn được tìm thấy ở một nơi hẻo lánh, huyết nhục bị rút sạch a.”

Vân Chính Thiên càng nghe càng biến sắc. Xem ra vị Huyết Đế này căn bản không muốn bọn hắn có đường trở ra, chỉ có thể chết hoặc là phục tùng. Xem ra phiền toái rất lớn rồi a.

Hít mạnh một hơi, Vân Chính Thiên đột nhiên đem một tay đặt ở trên đầu Vĩnh Lăng, quyết đoán nói:

“Tin ở ta, được không, nếu thành công ta cùng ngươi rời khỏi Huyết Đô, còn không chúng ta vẫn mãi ở cùng nhau, nằm xuống tại Huyết Đô này.”

Vĩnh Lăng nghe vậy, hai gò má thoáng đỏ lên, nàng nhắm tịt hai mắt gật đầu mấy cái, sau đó chủ động nhón lên hôn vào môi hắn.

...

Đấu La Đại Lục, thôn ẩm thực gần Truyền Linh Tháp, chi nhánh Long Thần thành.

Thôn nhỏ ẩm thực hôm nay càng thêm trù phú, quán ăn hàng xá mở ra không ngớt. Không chỉ có cư dân ở quanh đây thường xuyên tới thưởng thức, mà cư dân sinh sống tại các thành thị lân cận đều mộ danh mà kéo về, một phần vì hiếu kỳ, một phần vì ẩm thực nơi đây vô cùng đặc biệt.

“Bánh bao nóng đây... “

Tiếng rao hàng giòn tan phát ra từ cửa tiệm bánh bao cũ kỹ. Bên trong đó, Bao Lão đem mấy cái bánh bao nóng hổi đặt ra dĩa, rồi mang đến cho khách hàng. Quán của lão tuy xập xệ nhưng được cái đồ ăn rất ngon, khách cũng rất đông, Bao Lão có chút làm không xuể a.

Nếu người khác biết Tổng Tháp Chủ Truyền Linh Tháp lại ở đây mở tiệm buôn bán, sẽ có chút buồn cười không tin được a.

“Bao Lão Tiên Sinh, ngươi cho ta một cái bánh bao đi.”

“A.” Bao Lão đang loay hoay, nghe được thanh âm này đột nhiên giật bắn người. Lão lập tức xoay đầu nhìn sang, thì trước mặt hắn là một tên trung niên nam tử, thân mặc trường bào màu vàng, dung mạo anh tuấn, khí chất xuất trần.

Ngay lập tức, Bao Lão thân ảnh chợt tiêu thất. Vực Chủ thấy vậy thoáng mỉm cười, sau đó thân hình cũng thuận theo biến mất.

Một lát sau, hai người xuất hiện ở trên một đỉnh núi cao, nơi này thực sự rất cao, có thể đưa tay liền chạm vào mây, độ cao không cần phải bàn cãi. Bao Lão nhìn về phía Vực Chủ, trong lòng có chút nghi hoặc. Từ xưa đến nay, Tam Đại Thần Nhân của Nhân Vực đều rất ít khi gặp nhau, mà lý do mỗi lần gặp nhau, đều là khi nhân loại đứng trước nguy cơ hủy diệt.

Cho nên dù là Bao Lão thực lực thông thiên, nhưng nhìn thấy Vực Chủ, thủy chung vẫn có chút hồi hộp lo lắng.

“Ngươi vẫn thích hình dáng mập mạp như vậy a.” Vực Chủ cười ha hả nói.

“Phí, ngươi thì lúc này cũng thích giả bộ trẻ trung, tuổi của ngươi so với ta thì lớn hơn không ít a.” Bao Lão thản nhiên đáp.

Hai người nói chuyện vô cùng tự nhiên, giống như bằng hữu lâu ngày gặp lại. Sau đó cả hai trực tiếp đi về phía trước, xuyên qua một đám mây mù, một lúc sau liền trông thấy một cái mái đình xây dựng ở trên một mỏm đá cheo leo hiện lên trong tầm mắt.

Mái đình này tông màu trắng đơn giản, che chắn bên dưới chỉ có ba khối đá lớn có hình dạng như cái ghế ngồi. Ở giữa là một bàn đá bằng cẩm thạch. Nơi này, tự nhiên chính là nơi Tam Đại Thần Nhân thường dùng mỗi lần gặp gỡ.

Bao Lão trực tiếp ngồi xuống một trong ba khối đá, Vực Chủ cũng như vậy, không ai trong bọn họ tỏ vẻ gấp gáp. Bao Lão từ trong túi lấy ra hai cái bánh bao đặt trên bàn, còn Vực Chủ thì lại lấy ra một chai rượu thượng hạng, lần lượt rót ra, sau đó đưa cho Bao Lão một ly, hắn một ly.

Rượu vào lời ra, Vực Chủ bắt đầu nói:

“Bao Lão Tiên Sinh, tình hình của ta có chút không ổn.”

Bao Lão vừa cắn một miếng bánh, nghe Vực Chủ nói vậy, hắn hai mắt có chút kinh sợ. Ngẩng mặt lên nói:

“Không thể khống chế được nữa?”

Vực Chủ khẽ gật đầu.

Mặc dù bọn họ nói chuyện không đầu không đuôi, nhưng đoán chừng chuyện này rất trọng đại, trực tiếp liên hệ tới tồn vong của nhân loại. Bao Lão hớp một ngụm rượu, sau đó liếc sang cái ghế đá còn lại, nơi thuộc về Đường Môn Môn Chủ.

“Nếu hắn có ở đây, một chút độc dược của hắn có lẽ sẽ giúp được ngươi.”

Bao Lão thở dài nói.

Vực Chủ nghe vậy, trong mắt thoáng có chút ảm đạm:

“Hắn một mình tiến vào Thú Vực đã nhiều năm không có tin tức, thật khiến người khác đau đầu.”

Vực Chủ thanh âm vừa dứt, Bao Lão cũng khoác áo đứng dậy, di chuyển ra chỗ trống. Ngay sau đó một cái ấn phù màu hoàng kim chợt hiện lên, huyền phù sau lưng hắn. Khí tức Bao Lão nhanh chóng tăng lên một cách chóng mặt. Liền sau đó chín vòng hồn hoàn từ sau lưng lão lượn lên. Chín vòng hồn hoàn màu sắc khiến người khác hoàn toàn khiếp sợ.

Hắc, hắc, hắc, hắc, hắc, đỏ, đỏ, đỏ, đỏ.

Năm cái vạn năm, bốn cái mười vạn năm.

Màu sắc hồn hoàn pha trộn một cách kinh khủng, chẳng trách Bao Lão thực lực lại cường hoàng đến như vậy. Hoàng Kim Ấn Phù huyền phù trên không trung cấp tốc phóng lớn, trong nháy mắt xua đi toàn bộ mây mù đang che phủ.

Một cảnh sắc tựa như tiên cảnh hiện ra.

Vực Chủ thấy vậy trong lòng thầm thưởng thức vẻ đẹp của tự nhiên, hắn tiêu sái bước chân tiến tới, đối diện với Bao Lão bên kia, nhoẻn miệng nói:

“Phải nhờ vào ngươi rồi, cố gắng giúp ta.”

Vừa dứt lời, một cỗ không gì sánh bằng lãnh huyết khí tức chợt tràn ngập trong thiên địa, hung hăng đem quang minh khí tức của Bao Lão bên kia ngạnh kháng, mơ hồ chiếm cứ một chút thượng phong.

Nguyên bản Vực Chủ trường bào màu vàng ngay lúc này hóa thành một màu đỏ máu, trên người hắn một mảnh âm trầm khí tức xuất hiện. Thiên địa lập tức rung chuyển một trận kịch liệt, tựa như có một cỗ lực lượng cấp thần đang nhấc ngọn núi này một trận long trời lở đất.

Vực Chủ võ hồn vẫn không có hiện ra, chỉ có sau lưng hắn chín vòng hồn hoàn luân phiên bay lên. Màu sắc hồn hoàn này so với Bao Lão còn kinh khủng hơn một bậc.

Hắc, hắc, hắc, hắc, đỏ, đỏ, đỏ, đỏ, đỏ.

Bốn cái vạn năm, năm cái mười vạn năm.

Bao Lão hai mắt híp lại nhìn một màn này, trong lòng vô cùng nghi kỵ, hắc hóa Vực Chủ thực lực ngày một mạnh lên, đến mức Vực Chủ hắn đã không thể khống chế được nữa. Bất đắc dĩ hắn phải tìm đến Bao Lão hắn, mượn nhờ một chút cực hạn quang minh võ hồn Hoàng Kim Ấm Phù, cố gắng áp xuống huyết tính trong người.

Vực Chủ áo bào không gió mà bay, hắn ngửa mặt lên trời cười vang một tiếng, sau đó từ trên trong người lấy ra một thanh đen kịt cự kiếm. Này cự kiếm tán phát khí thế khác hẳn so với mấy loại vũ khí phổ thông, tất nhiên là như vậy. Vũ khí của Vực Chủ làm sao lại là phổ thông cho được.

Bao Lão đồng tử hơi co rút lại, ánh mắt rơi vào thanh đen kịt trường kiếm kia, râu tóc cũng hơi khinh động. Từ trên thanh trường kiếm này, Bao Lão cảm nhận được có mùi vị nguy hiểm tột cùng.

“Hôm nay bản Đế sẽ đem con heo mập ngươi chém chết, lúc đó sẽ không ai ngăn cản được ta thống trị thế giới này.”

Hắc hóa Vực Chủ, hay còn gọi là Huyết Đế âm độc nhìn Bao Lão, trầm giọng nói.

"Được lắm, nhào vào đây."

Bao Lão rên lên một tiếng, áo bào khẽ phất, Hoàng Kim Ấn Phù chợt lan tỏa một vầng hoàng kim ánh sáng, trong chớp mắt ngập tràn trong thiên địa. Trên đỉnh ngọn núi này, hoàng kim cùng huyết sắc va chạm lẫn nhau, kịch liệt chấn động cả một khu vực rộng lớn.

...

Lại mấy ngày trôi qua tại Huyết Đô.

Trong căn phòng nhỏ đó, Vân Chính Thiên ngồi trên giường, hai mắt nhắm nghiền, hiển nhiên là đang minh tưởng tu luyện. Hắn từ khi tiến vào Huyết Đô tới nay đã hơn nữa năm, tuy hồn lực bị phong ấn nhưng hắn vẫn chưa từng sao lãng việc tu luyện.

Hồn lực bị phong ấn chỉ là tạm thời không thể sử dụng, nhưng vẫn có thể tu luyện. Đến khi rời khỏi Huyết Đô, hồn lực đã tích lũy sẽ tiếp tục tăng lên. Nếu có thể ở trong đây càng lâu, tương đương với thời gian tu luyện sẽ hơn người khác gấp trăm lần.

Đây cũng là một ưu đãi đặc biệt dành cho người tu hành trong Huyết Đô. Bất quá ưu đãi này cũng là một con dao hai lưỡi. Nếu trong thời gian tu luyện ở đây mà đánh mất bãn ngả, tính khí biến chất thì sau này tương lai ắt đại họa lâm đầu.

"Phù."

Thở mạnh một hơi, Vân Chính Thiên mở mắt ra, trong đồng tử có kim quang ẩn hiện. Chuẩn bị tới tham gia quần đấu, tất nhiên hắn cần điều chỉnh trạng thái đến mức tốt nhất.

"Ngươi có đột phá?"

Nhẹ dịu thanh âm bên cạnh vang lên. Vĩnh Lăng hai tay vòng qua choàng cổ hắn, mỉm cười ghé sát bên tai thủ thỉ nói.

Từ đêm đó, Vĩnh Lăng tần suất lui tới phòng của hắn tăng lên đáng kể. Tuy mọi chuyện vẫn chưa từng lập lại bởi Vân Chính Thiên tâm tính có phần kiên định hơn, nhưng Vĩnh Lăng không hề từ bỏ ý định, nàng đã quyết định đeo bám hắn còn táo bạo hơn trước.

Thân thể lắc nhẹ một cái trực tiếp thoát ly vòng tay của nàng, Vân Chính Thiên đưa mắt nhìn ra cửa sổ, trông xuống Huyết Đô đường phố. Từ khắp ngõ ngách trong Huyết Đô, cư dân bản địa cùng Huyết giả các cấp đang kéo nhau tới đại đấu trường.

Bởi vì hôm nay, quần đấu đại chiến sẽ bắt đầu trận đầu tiên.

Vĩnh Lăng lại chạy tới ôm lấy hắn từ sau lưng, nàng hiện tại đã không còn sợ sệt nữa. Nữ nhân khi yêu thật mù quáng a. Trên người nàng quần áo ngày càng mỏng manh, hiện tại nàng chỉ khoác lên người một tấm lụa mỏng, để lộ ra vô số đường cong nóng bỏng. Đôi chân thon dài cùng cặp đùi trắng nõn lúc nào cũng cạ vào người hắn.

Bất quá Vân Chính Thiên cũng không có ngăn cản nàng, hắn đang lợi dụng việc này để rèn luyện sức chịu đựng a. Đối với sức chịu đựng dục vọng của hắn có thể nói là quá phi thường rồi.

“Thay đồ đi, chúng ta tới đại đấu trường.” Vân Chính Thiên ngữ điệu tràn ngập tự tin.

Vĩnh Lăng nghe vậy, cũng đình chỉ hành động ve vãn, mỉm cười nhìn hắn đáp:

“Ta sẽ vì ngươi mà cổ vũ. Tối nay trở về, liền thưởng cho ngươi a.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.