Vân Chính Thiên vừa chạy mới một khoảng không xa, lập tức cảm thấy sau lưng truyền tới áp lực tột cùng, hắn bất giác xoay đầu lại nhìn, tức thì hai mắt trở nên hoảng sợ.
Nguyên bản cự hùng thân cao sáu mét, bây giờ gần như hóa thành một vệt lưu quang, thẳng tới phương hương của hắn mà chạy như bay, đồng tử Ám Kim Khủng Trảo Hùng co híp lại, khóa chặt thân thể Vân Chính Thiên phía trước.
“Con mẹ nó, tỷ lệ 20% mà xui dữ vậy.” Vân Chính Thiên tức giận gầm lên. Năm người liên thủ đánh nó, năm người đều gây ra tổn thương nhất định, vậy mà cuối cùng vẫn lựa chọn hắn mà đuổi theo. Vận khí đen như chó mực không cần nói nhiều.
Mặc dù bản thân hắn hồn lực tiêu hao không lớn, nhưng bị một đầu vạn năm Ám Kim Khủng Trảo Hùng truy sát gắt gao như vậy, vẫn có chút hít thở không thông. Mà theo qui ước lúc trước, sau khi năm người phân tán mà chạy, mặc kệ Ám Kim Khủng Trảo Hùng quyết định đuổi theo ai đi chăng nữa, bọn họ vẫn mặc kệ a.
Đây chính là rủi ro nhất định mà bọn hắn phải chấp nhận, dù sao một người bị nạn còn hơn cả đám bị nạn a.
“Thật may mắn.” Bốn người lại tuy mỗi người một hướng, nhưng cảm nhận rõ ràng Ám Kim Khủng Trảo Hùng đuổi theo là ai, nhất thời trăm miệng một lời thở phào nhẹ nhõm.
Vân Chính Thiên nhờ vận khí nghịch thiên của mình, hấp dẫn Ám Kim Khủng Trảo Hùng đuổi theo. Tốc độ cả hai chênh lệch không nhỏ, càng chạy càng rơi vào thế bị động. Vân Chính Thiên quyết định xoay người lại đối mặt với cự hùng đang hung hăng tiếp cận.
Khi khoảng cách song phương còn khoảng năm mươi mét, Ám Kim Khủng Trảo Hùng đột nhiên dừng chân, nó hai mắt tức giận nhìn Vân Chính Thiên không chớp mắt.
“Làm sao.”
Vân Chính Thiên quát lớn. Tức thì dưới chân hắn dâng lên bốn vòng hồn hoàn, toàn bộ là tử sắc hồn hoàn. So với trước khi vào Huyết Đô thì không khác nhau là mấy, thế nhưng cấp bậc hồn lực đã có biến hóa long trời lở đất.
Ba động hồn lực này, so với khi rơi xuống Thung Lũng Huyết Hải thì mạnh hơn rất nhiều, hiện tại hắn đã đạt tới bốn mươi lăm cấp Hồn Tông. Nhưng chỉnh thể năng lực chiến đấu thì xa xa vượt qua hồn sư cùng cấp.
Hỏa Phượng Kiếm rơi vào lòng bàn tay, hỏa nguyên tố lập tức bốc lên, trong nháy mắt bao phủ chu vi hơn trăm mét. Đem bản thân hắn cùng Ám Kim Khủng Trảo Hùng giam lỏng ở bên trong, ngăn cản hết thảy ngoại giới bên ngoài.
Ám Kim Khủng Trảo Hùng có vẻ hơi khó hiểu, tên nhân loại trước mắt, không lẽ cho rằng bản thân hắn có thể chiến thắng nó hay sao. Tự giam lỏng bản thân cùng với vạn năm hồn thú, chuyện ngu xuẩn này không thường thấy a.
Ám Kim Khủng Trảo Hùng tâm tình phấn chấn hẳn lên, nó ngửa mặt lên trời gầm vang một tiếng thị uy, tựa hồ đối với hành động của Vân Chính Thiên vô cùng khinh thường. Mà Vân Chính Thiên tự nhiên không để ý tới thái độ của nó, Hỏa Phượng Kiếm trên tay đột nhiên biến mất.
Vân Chính Thiên lẳng lặng đứng đó, tóc dài trắng khinh động theo gió, trên gương mặt xuất hiện một nụ cười nhàn nhạt.
“Vừa trở ra bên ngoài may mắn gặp được ngươi, tiện thể cho ta thử nghiệm một chút sức mạnh mới a.”
Vừa dứt lời, sau lưng của Vân Chính Thiên có một đạo bé nhỏ thân ảnh lượn lên. Đây là một tiểu hồn linh, dáng vẻ giống với hổ, toàn thân dâng hiến một bộ lông màu trắng, vằn có màu kim sắc. Tiểu bạch hổ chiều cao không quá một mét, bộ dáng vô cùng đáng yêu, cứ như nó là một con mèo con chứ không phải loại hổ dữ.
Không phải Vân Chính Thiên chỉ có một hồn linh là Tiểu Phượng hay sao? Mà đầu bạch hổ hồn linh này, mang tới cảm giác vô cùng quen thuộc.
Ngay khi tiểu bạch hổ này vừa xuất hiện, sau lưng Vân Chính Thiên bốn cái tử sắc hồn hoàn lặng yên biến mất, thay vào đó là một cái hồn hoàn màu đen lượn lên, bàng bạc uy áp từ hồn hoàn này lan tỏa khắp bốn phương tám hướng.
Màu đen hồn hoàn, đại biểu cho cấp bậc vạn năm. Mà tiểu bạch hổ đang nằm ở dưới đất kia, không nghi ngờ gì, cũng chính là hồn linh vạn năm cấp bậc a. Vân Chính Thiên vậy mà lại sở hữu một cái hồn linh đạt tới vạn năm cấp bậc. Đây là bậc nào chấn động thông tin.
.....
Vực Chủ cùng Bao Lão chăm chú quan sát dấu hiệu bên trong cái kén màu đen kia. Ở bên trong đó thủy chung tồn tại một tia khí tức nhỏ bé, chỉ cần khí tức nào có chút yếu ớt, bọn hắn liền ra tay.
Vân Chính Thiên đóng kén tu luyện đã gần sáu tháng thời gian trong Huyết Đô, vẫn chưa từng trở ra lấy một lần. Mà Vực Chủ cùng Bao Lão cũng đợi hắn ở đây sáu tháng ròng rã.
Bao Lão là sư phụ của hắn, tất nhiên hắn phải ở lại theo dõi. Còn Vực Chủ đại nhân, hắn tình nguyện ở lại bởi vì hắn nợ Vân Chính Thiên một món nợ quá lớn, mặc dù cái chết của Vĩnh Lăng không thể đổ hết lên đầu của hắn, những chính tay hắn đã đem Vĩnh Lăng sinh mạng kết thúc. Dày vò cảm giác khiến hắn cam tâm tình nguyện hạ mình ở lại, cùng Bao Lão canh chừng, cho đến khi hắn hoàn thành đột phá.
Vực Chủ hai mắt khẽ mở ra, lại đem một tia tinh thần lực dò xét bên trong kén, cảm thấy sinh cơ vẫn còn tồn tại, hắn mới thở phào một cái.
“Ngưng tụ bậc nào võ hồn mà cần thời gian lâu như thế này, ta buồn muốn chết rồi.”
Bao Lão uể oải thanh âm vang lên, tức thì khiến Vực Chủ không khỏi nhoẻn miệng cười. Hắn gần đây tâm tình rất thoải mái. Trừ khử được hắc hóa lực lượng khiến hắn còn gì vui hơn được nữa. Mặc dù loại này năng lực mang đến cho hắn vô vàn chỗ tốt nhưng loại bỏ được nó ra khỏi cơ thể, Vực Chủ hiện vô cùng mãn nguyện.
Sau này hắn có thể đàng hoàng mà sống rồi. Bất giác xoay đầu nhìn quanh Huyết Đô một lượt, thản nhiên nói:
“Khi nào hắn tỉnh dậy, Huyết Đô này cũng nên phá bỏ.”
Bao Lão nghe vậy lập tức gật đầu. Nơi này ô yên chướng khí hoành hành, tốt nhất không nên tồn tại để tránh tư tưởng những người lạc vào đây bị lệch lạc, nhân tính bị ăn mòn.
Hưu!
Một cỗ hàn phong đột nhiên thổi qua, lập tức khiến Vực Chủ cùng Bao Lão không khỏi chú ý. Hai người đồng dạng nhìn sang cái hắc kén, cảm nhận rõ ràng bên trong bắt đầu có sự biến hóa nhỏ.
“Ra rồi sao?”
Bao Lão có chúng mừng rỡ nói, sáu tháng nay lão bị nhốt ở đây, buồn chán muốn chết rồi. Chỉ mong Vân Chính Thiên nhanh chóng tỉnh dậy, để lão còn trở về bán bánh bao a.
Vực Chủ hai mắt hơi híp lại, nghiêm giọng nói:
“Không phải, hắc hóa lực lượng mạnh mẽ đến mức, võ hồn thứ hai đã ngưng tụ ra rồi, nhưng vẫn có năng lượng thất thoát ra. Không tốt.”
Hắc hóa lực lượng thật sự bất phàm, mặc dù Vân Chính Thiên thành công ngưng tụ đệ nhị võ hồn, vậy mà trước sau vẫn không thể hoàn toàn đem hắc hóa lực lượng đồng hóa.
Vực Chủ tiếp lời:
“Theo lý mà nói, đệ nhất võ hồn của hắn phẩm chất cực cao, như vậy để có thể xảy ra trường hợp song sinh võ hồn, thì đệ nhị võ hồn phẩm chất tuyệt đối không thấp hơn chút nào. Thế nhưng ta vạn lần không ngờ rằng, đệ nhị võ hồn vẫn không đủ sức chứa đựng hắc hóa năng lượng thất thoát kia.”
Bao Lão có chút tỉnh bơ, nói:
“Vậy thì kiếm cho hắn một cái hồn linh là được, ngươi không phải giỏi nhất vụ kêu gọi một đám hồn thú ra hay sao. Ta sẽ phụ trách khế ước cho, ngươi chỉ cần đảm bảo tụi nó đồng ý trở thành hồn linh là được.”
Vực Chủ vuốt cằm, lắc đầu nói:
“Ngươi nói mà không suy nghĩ chu đáo. Song sinh võ hồn điểm cường đại nhất là gì, chắc ngươi biết chứ?”
Bao Lão ánh mắt có chút mơ hồ, tựa như bị nhốt sáu tháng tịch mịch khiến thần trí lão có chút không sáng suốt rồi a. Vực Chủ thấy vậy hừ lạnh nói:
“Song sinh võ hồn điều cường đại nhất, chính là không cần cùng lúc phụ gia hồn hoàn cho cả hai võ hồn. Ngươi muốn hắn tương lai càng trở nên mạnh mẽ, nhất định phải đợi hắn tiến vào Phong Hào đấu la cấp bậc, sau đó mới bắt đầu phụ gia hồn hoàn cho đệ nhị võ hồn. Lúc đó hắn đã có đủ thực lực để lựa chọn toàn bộ đều là vạn năm cấp bậc hồn hoàn, hoặc trực tiếp mười vạn năm cấp bậc hồn hoàn. Ngươi nghĩ xem thực lực hắn sẽ khủng bố như thế nào?”
“A, ta hiểu rồi, nhưng mà bây giờ bất đắc dĩ phải dung hợp hồn linh, để có một cái hồn hoàn rồi đem hắc hóa lực lượng thất thoát kìa chuyển sang hồn hoàn đó, như vậy là vẹn cả đôi đường.”
Bao Lão kinh hô kêu lên.
Vực Chủ nghe xong tức giận muốn đập Bao Lão một cái, nói:
“Ngươi có phải sư phụ hắn không vậy, bây giờ tinh thần lực của hắn có đủ để chống đỡ một cái vạn năm hồn linh hay sao?”
Bao Lão đột nhiên ngửa mặt lên trời cười ha hả, nháy mắt với Vực Chủ đáp:
“Tất nhiên là được, hắn đã tiếp cận Linh Uyên Cảnh cấp bậc rồi. Mà ngươi cũng đừng có khinh thường đệ tử của ta nữa có được không. Đệ tử của ta làm sao cấp độ tinh thần lực yếu kém được chứ. Việc ngươi cần làm, là tìm cho hắn một đầu vạn năm hồn thú được được một chút a, nếu không ta sẽ không đồng ý đâu.”
Vực Chủ lườm Bao Lão một cái, lão quỉ nào không ngờ lại thừa cơ hội như vậy mà dốc hết hầu bao của Vực Chủ hắn a. Kiềm chế cơn giận lại, Vực Chủ trầm ngâm suy nghĩ một chút.
Vạn năm hồn linh sẽ mang tới cho hồn sư năm cái hồn hoàn, có nghĩ là dung hợp hồn linh này về sau, Vân Chính Thiên với tu vi Hồn Tông, như vậy một lúc có xuất hiện thêm bốn cái hồn hoàn vạn năm.
Sau khi hồn lực tiến vào Hồn Vương, đệ nhị hồn hoàn sẽ tự động phụ gia hồn hoàn thứ năm, còn nhanh hơn so với Thất Diện Kiếm võ hồn một bậc a.
Nhưng như vậy cũng chưa chắc là tốt, dù sao đệ nhị võ hồn này được sinh ra là do ngoại lực tác động, không thể so với đệ nhất võ hồn được.
Vực Chủ ngón tay khẽ búng lên, tức thì một đầu bạch hổ to lớn trong hư không xuất hiện. Này là... Bao Lão hơi nhớ lại một chút, đúng rồi hồn thú này lúc trước khi Bao Lão vừa phá vỡ xiềng xích, thuận lợi tiến vào Huyết Đô, thì Vân Chính Thiên vừa chiến đấu với nó xong, còn xém bị nó một trảo vồ chết.
Đây không phải Kim Hắc Ma Thần Hổ hay sao. Kim Hắc Ma Thần Hổ vốn sở hữu hắc ám thuộc tính, đặc biệt phù hợp với đệ nhị võ hồn của Vân Chính Thiên a.
“Loại này hồn linh, đủ cân lượng chứ?”
Bao Lão ánh mắt chăm chú nhìn Kim Hắc Ma Thần Hổ hồi lâu, sau đó gật đầu tán thành. Loại này hồn thú, thực sự bất phàm. Bản thân huyết mạch vô cùng mạnh mẽ, truyền thừa từ huyết mạch Ám Ma Tà Thần Hổ, đâu phải bình thường.
Mà hai người bọn hắn đều biết rõ một điều, khi Kim Hắc Ma Thần Hổ trở thành hồn linh cho Vân Chính Thiên, hồn hoàn sinh ra hồn kỹ chắc chắn sẽ bị hắc hóa lực lượng làm cho tiến hóa. Hồn kỹ của đệ nhị võ hồn sẽ không giới hạn trong phạm vi huyết thống của hồn thú, mà nó sẽ thay đổi tùy vào bản thân Vân Chính Thiên.
Cho nên có thể nói, Kim Hắc Ma Thần Hổ trước mặt, tuyệt đối là một cái lựa chọn tuyệt vời.
Vực Chủ thanh âm trầm thấp lại vang lên:
“Ngươi bắt đầu thực hiện khế ước cho hắn đi, bất quá ta cũng khuyên ngươi một chuyện. Hắc hóa lực lượng bản tính đặc thù chắc ngươi so với ta hiểu biết không kém, ta nghĩ trước mắt tiến hành khế ước hồn linh cho hắn, nhưng ngươi phải đặt vào trong đó một chút cấm chế. Là cấm chế về số lượng hồn hoàn.”
“Khi nào tu vi của hắn mạnh mẽ hơn, ít nhất phải tiến vào Hồn Thánh cấp bậc, thì mới cho phép mở ra mấy hồn hoàn tiếp theo. Còn không, ta e rằng hắc hóa lực lượng sẽ tiện tay cắn nuốt một lúc bốn cái hồn hoàn vạn năm, nương lấy hắc ám thuộc tính từ Kim Hắc Ma Thần Hổ mà một lần nữa trổi dậy. Với tu vi của hắn bây giờ, vô phương chống đỡ.”
Bao Lão lắng nghe, không do dự gật đầu, hắn cũng đã dự tính trước chuyện này. Bởi vậy ngay khi chuẩn bị bắt đầu thực hiện khế ước, Bao Lão phải làm một chút thủ đoạn trên người Kim Hắc Ma Thần Hổ. Dưới sự hỗ trợ của Vực Chủ, chuyện này dễ còn hơn trở bàn tay.
...
Vân Chính Thiên trên cơ thể bắt đầu có sự biến hóa, nguyên bản đầu tóc trắng bây giờ ngang nhiên hóa đen. Một đôi đồng tử màu đen thay thế vào, ánh mắt của hắn trở nên thâm thúy hơn trước rất nhiều.
Ngoại trừ màu tóc và đồng tử có sự biến hóa, thân thể hắn vẫn không có gì thay đổi. Đột nhiên vào lúc này, Vân Chính Thiên màu đen đồng tử bỗng lóe lên, tức thì thân thể hắn đột nhiên hư huyễn trở nên mờ mờ ảo ảo, phản phất có thể nhìn xuyên qua người hắn để thấy cảnh vật phía sau. Ngay lúc này, một màn kỳ dị chưa từng có xảy ra.
Tóc đen Vân Chính Thiên thân thể mờ ảo bước tới trước một bước, giống như linh hồn vừa tách ra khỏi bản thể, để lại phía sau là một đầu tóc trắng Vân Chính Thiên. Một giây sau, cả hai thân thể đồng loạt ngưng thực lại, trở thành hai người hoàn toàn khác nhau, một bên tóc đen, một bên tóc trắng.
Vân Chính Thiên bản tôn ngẩng mặt lên nhìn Ám Kim Khung Trảo Hùng đang nghi hoặc trước mặt, nhoẻn miệng cười nói:
“Giới thiệu ngươi đệ nhị võ hồn của ta, Hồn Kiếm.”