Kiếm Thần Trọng Sinh Đấu La Đại Lục

Chương 177: Thông Thiên Tháp



Sừng sững giữa thiên địa, một tòa tháp đen kịt như cột kình thiên, từ bên dưới mặt tuyết xuyên vân mà lên tới tận chín tầng trời. Thông Thiên Tháp tựa như viễn cổ thần tháp xuất thế, thâm thúy một màu đen, kiến trúc cổ kính, chỉ nhìn thôi đã có cảm giác huyền bí vô cùng.

Thông Thiên Tháp tọa lạc ở nữa trên Thiên Sơn, chính là chiếc cầu duy nhất bắt tới Vực Chủ Điện ở trên đỉnh Thiên Sơn này. Vì tính chất Thiên Sơn cũng giống như biết bao ngọn núi khác, càng lên cao càng thu hẹp lại, cho nên muốn tiến vào Vực Chủ Điện, chỉ có một cách là xông lên Thông Thiên Tháp.

Tháp này gồm mười tám tầng, mỗi một tầng đều có trạm khắc hoa văn khác nhau. Chiều cao một tầng khoảng chừng trăm mét, bề rộng phải hơn hai trăm mét. Thông Thiên Tháp làm người khác có chút khó mà tin được, kiến trúc bậc này là do nhân loại xây nên a.

Long Thần thành tiểu đội ròng rã hơn nữa tháng, rồi cuộc cũng thấy được Thông Thiên Tháp hình dáng. Bọn hắn lập tức tăng lên cước bộ, thẳng hướng hắc tháp mà đi tới.

“U oa, tới gần thì ra nó to như vậy.”

Hàn Thanh Chi miệng bô bô không ngớt. Nhưng quả thực Thông Thiên Tháp nhìn gần mới thấy hết sự uy nghiêm của nó. Từ bên dưới nhìn lên, thực sự có thể thấy rõ từng đạo văn tự được chắm khắc trên tháp. Ngay cả cánh cửa vào tháp cũng cao hơn năm mươi mét, rộng phải tới ba mươi mét.

Bốn phía xung quanh gió thổi lồng lộng, làm người ta có cảm giác cực kỳ thích thú. Đây có thể nói là kiến trúc đẹp nhất mà bọn hắn từng tới được.

“Bây giờ ta đã biết tại sao Thành Chủ lại ưa thích điêu khắc rồi.” Vân Chính Thiên thản nhiên nói.

Hàn Thanh Chi nghe vậy, giơ giơ ngón tay cái, đắc ý cười với hắn. Lương Thế Nhân nghe vậy, cũng kêu lên:

“Ta cũng yêu thích điêu khắc.”

“Phì.” Can Hữu Long không nhịn được mà phì cười một cái, quay sang nhìn Lương Thế Nhân bằng nữa con mắt.

“Ngươi có mà yêu thích con gái bảo bối của người ta, ở đó mà điêu với chả khắc.”

Can Hữu Long không chút lo lắng, trực tiếp hoạch toẹt nói ra. Chuyện Lương Thế Nhân thương thầm trộm nhớ Hàn Thanh Chi, trong đội không ai không biết. Chỉ có điều bọn hắn hơi tội nghiệp cho hắn mà thôi.

Còn hỏi tại sao? Lương Thế Nhân xuất thân như thế nào, dung mạo chỉ tính là dễ nhìn chứ không tuấn tú như Vân Chính Thiên. Tuy rằng thực lực cùng thiên phú không thấp, nhưng muốn cùng với con gái bảo bối của Thành Chủ qua lại, xem ra còn khó hơn xông lên Thông Thiên Tháp này.

“Ngươi đừng hàm hồ.” Lương Thế Nhân xấu hổ hét lên.

Lập tức cả đám cười vang, đối với tên này bọn họ thường hay trêu chọc hắn a.

Hàn Thanh Chi hai má cũng hơi ửng đỏ, hai ngón tay điểm điểm trước mặt, bĩu môi nói: “Thích ta là hàm hồ sao.”

Một mặt ngây thơ vô số tội bắn thẳng vào mắt Lương Thế Nhân, khiến hắn tay chân luống cuống, có chút lúng túng đáp:

“Không có, ngươi xinh đẹp như vậy, ai cũng yêu thích mà.”

“Ai cũng yêu thích, còn ngươi thì sao?”

Ách, hôm nay nàng làm sao thế, tự nhiên hỏi dồn dập như vậy, không lẽ muốn ta tỏ tình ngay trước mặt mọi người.

Lương Thế Nhân trong lòng khẩn trương cả lên, bất quá, hắn không được để mất mặt nam nhi như thế này.

Được, muốn ta tỏ tình, ta liền tỏ tình cho nàng xem.

Hít mạnh một hơi, Lương Thế Nhân lấy hết can đảm bình sinh, chậm rãi nói:

“Thanh Chi, ta...”

“Đồ ngốc, ta giỡn thôi. Ca ca, chúng ta vào tháp đi.” Hàn Thanh Chi ngay lúc Lương Thế Nhân còn chưa kịp nói ra, nàng đã bật cười thành tiếng, sau đó kéo tay Vân Chính Thiên chạy thẳng vào trong tháp.

Lương Thế Nhân một mặt dở khóc dở cười, hắn bây giờ chỉ muốn nhảy thẳng xuống núi mà chết đi cho xong. Can Hữu Long lúc này thể hiện ra khí phách, hắn không hổ là bạn tốt, trực tiếp lại gần vỗ vai Thế Nhân, nham hiểm nói:

“Bị từ chối rồi.” Nói xong hắn lập tức chạy mất.

“Ngươi...” Lương Thế Nhân tức giận liền đuổi theo, tiện lấy cái cớ này mà chữa ngượng.

Cả đám ai cũng hồ hởi vui vẻ, bởi vì khảo nghiệm Vực Chủ ban xuống coi như đã tới bước cuối cùng. Chỉ cần xông thắng mười tám tầng nữa thôi, liên gặp được vị đại năng mà bọn hắn thầm mơ ước.

Tất nhiên ngoại trừ Vân Chính Thiên ra, cả đám đều nghĩ Vực Chủ là con người toàn năng toàn diện.

Mã Thiên Hoa lẽo đẽo đi sau cùng, nàng có chút buồn bực hiện rõ trên mặt. Nguyên bản nàng muốn tranh thủ nói chuyện với hắn cho rõ ràng, thế nhưng cơ hội vẫn chưa xuất hiện.

Dồn dập cố sự liên tiếp diễn ra, bây giờ lại tới Thông Thiên Tháp, nếu còn chần chừ chỉ sợ tiểu đội tới sau sẽ có cơ hội xông tháp trước. Khi đó đại lượng vật phẩm sẽ bị bọn hắn tước đi a.

“Tức chết mà.” Mã Thiên Hoa bực bội nói thầm.

Vừa tiến vào trong tháp, lập tức có một tên trung niên nam tử, thân mặc hắc trường bào, đi thẳng tới bọn hắn, cung kính nói:

“Long Thần thành tiểu đội tôn kính, các ngươi là đội thứ năm tới Thông Thiên Tháp, ta tên là Tư Mạc, hiện thời nhận trách nhiệm giới thiệu một vòng, đồng thời nói rõ qui định xông tháp.”

Ồ, Vực Chủ còn xây dựng một đội ngũ quản lý riêng a. Xem ra tốn không ít tài nguyên công sức rồi.

Viễn cảnh này, làm Vân Chính Thiên có chút nhớ lại thời điểm hắn cùng Lương Thế Nhân hai người tiến vào Truyền Linh Tháp.

Ở đó hắn đã gặp được Mã Thiên Hoa, nàng khi đó thân mang trọng bệnh. Sự cố xảy ra, Tà Phượng đoạt xá. Nàng đã cứu hắn, hắn cũng cứu nàng, Sinh Mệnh Tương Hợp, đã định sẵn đời này kiếp này bọn họ Sinh Mệnh phải gắn liền với nhau.

Tham gia Vực Chủ khảo nghiệm, bọn hắn vào sinh ra tử không biết bao nhiêu lần, dần dần quan hệ bằng hữu, đồng đội đã trở thành tình nhân. Vào một đêm trăng sáng, hắn đã đem toàn bộ tình cảm của mình thổ lộ trước mặt nàng. Được nàng đáp ứng, cùng nàng sánh vai.

Nhưng thực sự dòng đời lại vô cùng khắc nghiệt, Vân Chính Thiên rơi vào Huyết Đô, sau một loạt cố sự lại yêu thích một người con gái khác. Nàng lúc đầu vì mệnh lệnh mà tiếp cận hắn, sau đó lại yêu hắn, cuối cùng hy sinh cho hắn.

Nỗi đau này đã ngự trị trong lòng hắn một thời gian quá dài, thực sự quá dài để có thể xóa đi. Vì không muốn lừa dối Mã Thiên Hoa, hắn lựa chọn xa lánh nàng, từ chối nàng, làm nàng ghét bỏ hắn.

Mã Thiên Hoa tất nhiên giận giữ, nàng không có làm gì sai, cũng không hiểu nguyên nhân vì đâu hắn thay lòng đổi dạ. Trách móc, cam chịu, xua đuổi nhưng cuối cùng nàng vẫn không thể đem hình ảnh hắn một chưởng đánh nát.

Vân Chính Thiên cũng là như vậy, tuy nói hắn là người nói lời chia tay, nhưng đau khổ nhất vẫn chính là hắn a. Bề ngoài không nói nhưng nội tâm như vạn tiễn xuyên vào. Mắt lại thấy Mã Thiên Hoa tức giận đến mức để Tà Hỏa trỗi dậy, hắn cực kỳ đau lòng.

Vì thế, cả hai đã quyết định đối mặt với nhau, một lời nói cho rõ, rồi ra sao thì ra.

Vân Chinh Thiên khẽ liếc nhìn nàng, trong mắt chứa đựng từng dòng hồi ức. Mã Thiên Hoa cũng thoáng nhìn hắn, trong lòng không khỏi run lên. Cũng tại một tòa tháp màu đen này, đem hai người xa lạ gắn kết lại với nhau.

Nhưng có cùng với nhau cho đến cuối đời hay không, còn phải xem xét nhiều khía cạnh.

Tư Mạc dẫn đầu, mang theo Long Thần thành tiểu đội vào sâu hơn trong tháp. Băng qua khu vực chờ đợi rộng lớn, hắn có chút hoài niệm nói:

“Ta nhớ mấy mươi năm trước, chỗ này tràn ngập sức trẻ a, khi đó số lượng binh sĩ tham gia khảo nghiệm phải tới vài trăm tên. Bây giờ thực có chút thưa thớt.”

Hàn Thanh Chi không hiểu hỏi:

“Bộ lúc đó điều kiện để tham gia khảo nghiệm dễ lắm hả, hay sao mà đông như hội vậy đại thúc.”

Đại thúc hai chữ vừa vang lên, Tư Mạc gương mặt trở nên sầu cảm. Hắn công tác ở đây từ khi còn niên thiếu a, mà bây giờ tuổi đã hơn ngũ tuần rồi. Tư Mạc ngẩng đầu lên nhìn lên bức tường bên phải, khẽ nói:

“Không phải điều kiện hạ xuống, mà do năm xưa nhân tài đầy rẫy a.”

Vân Chính Thiên hai mắt nhìn theo hướng Tư Mạc đang nhìn. Đó là một tấm bảng to lớn được treo ở trên tường. Phía trên có ba chữ ‘Thiên Tài Bảng’, phía dưới là một số danh tự màu bạc cùng thời gian hoàn thành Thông Thiên Tháp.

“Ngươi nhìn xem, hàng thứ ba mươi hai, Long Thần thành tiểu đội, đội trưởng Hàn Long Quần. Đó không phải là Thành Chủ hay sao.”

Can Hữu Long kinh ngạc kêu lên.

Tư Mạc nghe vậy, mỉm cười nhìn hắn đáp:

“Đúng rồi, Hàn Thành Chủ năm đó uy phong lẫm liệt, hắn dẫn Long Thần thành tiểu đội năm đó rất xông xáo, chân chính đứng vị trí đệ nhất a. Ta còn nhớ hắn lấy tư cách phụ trợ hệ hồn sư, mà lọt vào mắt xanh của Vực Chủ, được lão nhân gia ngài đặc cách cho hắn tiếp nhận vị trí Long Thần thành Thành Chủ, khi nào hắn trở thành Hồn Thánh a.”

Chiến tích như vậy, quả thực kinh người a. Không ngờ Hàn Long Quần lại có quá khứ lừng lẫy như thế. Vậy mà bây giờ tính cách lại giống một lão già dở hơi a. Thời gian, đúng là không chừa một ai.

Vân Chính Thiên ánh mắt đảo lên nhìn vị trí đứng thứ nhất, vỏn vẹn ba chữ Lưu Vân Long. Thời gian hoàn thành mười tám tầng Thông Thiên Tháp: Bảy mươi hai giờ ba mươi lăm phút.

Chấn động, chính là chấn động thông tin. Lưu Vân Long này là bậc nào nhân vật, lại có thể lấy sức một người mà xông lên Thông Thiên Tháp, lại còn chiếm lĩnh vị trí thời gian ít nhất trong suốt nhiều năm như vậy.

“Tư Mạc thúc, Lưu Vân Long đang ở vị trí số một là người như thế nào?”

Vân Chính Thiên không khỏi tò mò hỏi.

Tư Mạc sắc mặt hơi ngưng lại khi nghe tới ba chữ Lưu Vân Long, hắn ánh mắt tràn ngập sự tôn kính. Hướng danh tự Lưu Vân Long khấu đầu một cái, sau đó nói:

“Hắn chính là đệ nhất cường giả dưới trướng Vực Chủ, chỉ là hiện tại bặt vô âm tính. Ta chỉ biết hắn phụng mệnh Vực Chủ dẫn theo một số tinh anh thời bấy giờ, tiến vào Thú Vực làm chuyện gì đó.”

Nghe đến đây, Vân Chính Thiên không khỏi kinh ngạc, hắn bỗng nhớ tại Long Thần thành, ngoài Hàn Long Quần cùng Dạ Hành là Phong Hào đấu la cấp bậc ra, còn có một vị giữ chức Thống Lĩnh Vệ Binh, tu vi so với Dạ Hành cao hơn một điểm, hình như cũng tiến vào Thú Vực chưa có trở ra.

Xem ra hắn cùng vị tiền bối tên Lưu Vân Long này, là cùng đi một chuyến.

Tiến vào Thú Vực thi hành nhiệm vụ, đối với Phong Hào đấu la cũng không dễ dàng a.

Tư Mạc dẫn bọn hắn tới một gian phòng rộng lớn. Bên trong có trưng bày rất nhiều vật phẩm. Từ đan dược, trang bị thậm chí một số cao cấp hồn đạo khí cũng có.

“Các ngươi có thể dùng điểm tích lũy ở đệ nhất khảo nghiệm mà hối đoái vật phẩm thoái mái. Thế nhưng ta nhắc nhở một thoáng, toàn bộ chỗ này đều là phổ thông vật phẩm. Nếu có thể các ngươi chỉ nên mua một số nhu yếu phẩm cần thiết, sau đó xông lên tầng cao mà hối đoái vật phẩm tốt hơn. Đặc biệt lưu ý nhu yếu phẩm nhé, bởi vì các ngươi sẽ ở trong Thông Thiên Tháp không ít hơn mười ngày đâu.”

Tư Mạc dứt lời, liền xoay người rời đi.

Vân Chính Thiên dẫn mọi người tiến vào bên trong tham quan môt lát.

Quả thực đúng như Tư Mạc đã nói, bên trong này toàn bộ đều là vật phẩm phổ thông. Cho nên hắn chỉ mua một số thứ cần thiết như hồn đạo khí bình sữa khôi phục hồn lực, thực phẩm cùng một vài dược phẩm.

Số điểm tích lũy của bọn hắn sau khi mua sắm, chỉ còn lại 105,000 điểm.

Chỉnh trang quân phục một thoáng, bọn hắn liền đi tới khu vực chuẩn bị xông tháp. Ngay trước cửa tiến vào tầng một, có một cái màn hình giả lập khổng lồ ở trên không, trên màn hình thể hiện rõ ràng thứ tự tiểu đội cùng thành tích bọn họ ở trong tháp.

Dẫn đầu vẫn là Tu La thành, vào tháp được năm ngày, hiện tại đang ở tầng mười.

Ngay phía sau là Nhật Nguyệt thành, đồng dạng vào tháp năm ngày, đang ở tầng thứ chín. Bạch Hổ thành thì mới vào được ba ngày, hiện ở tầng thứ tám. Linh Băng thành cũng ba ngày, nhưng đang ở tầng thứ sáu.

Xem ra càng lên tầng cao, càng đối mặt với thủ hộ giả có thực lực mạnh mẽ. Muốn dễ dàng xông qua cần tiêu tốn thời gian để khôi phục hồn lực và vạch ra chiến lược thích hợp.

Đây có lẽ là khảo nghiệm thú vị nhất mà bọn hắn đã tham gia từ đầu đến nay.

Vân Chính Thiên xoay người lại nhìn đồng đội, trên mặt không giấu được sự hưng phấn. Đối với đội hình này, hắn tin chắc sẽ không kém hơn bất kỳ tiểu đội nào, chiến ý trong lòng hiện đang sục sôi mãnh liệt.

“Các ngươi chuẩn bị sẵn sàng chưa?”

“Sẵn sàng.” Sáu người đồng thanh đáp.

Nghe vậy, hắn không khỏi cao hứng, trực tiếp xoay người lại, một đầu tóc trắng khinh động trong gió dẫn theo sáu người hừng hực đấu chí, mỉm cười thản nhiên nói:

“Vậy thì xông vào thôi, ta muốn gặp mặt Vực Chủ lắm rồi.”

..............

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.