Lúc thiếu nữ thủ hộ giả bị Can Hữu Long xé làm hai mảnh, âm thanh trên cao vang lên thông báo bọn hắn thuận lợi thông qua tầng sáu. Mã Thiên Hoa không do dự lựa chọn tiếp tục hướng lên tầng bảy khiêu chiến. Thông đạo mở ra, cả đội lập tức tiến vào.
Bonh hắn cho đến bây giờ, coi như nắm được một số qui tắc ngầm trong Thông Thiên Tháp. Cứ mỗi năm tầng sẽ có sự biến đổi về chất lượng thủ hộ giả cũng như số điểm tích lũy nhận được. Vì vậy để giảm tối đa thời gian xông tháp, cả đội quyết định cứ mỗi một mức năm tầng, bọn hắn sẽ dùng tốc độ nhanh nhất vượt qua bốn tầng đầu tiên mà không có nghỉ ngơi. Cho đến khi hoàn thành tầng thứ tư, mới dùng thời gian dài điều chỉnh hồn lực một lần.
Có như vậy thì mới xông qua Thông Thiên Tháp một cách nhanh nhất được.
“Thành Chủ chắc hẳn cũng dùng một chiến thuật như vậy, Lưu Vân Long tiền bối kia hẳn cũng không khác.” Vân Chính Thiên thầm nghĩ trong lòng, đối với chiến thuật này hắn tuyệt đối có tự tin.
Qua thêm một số tầng, cuối cùng bọn hắn cũng chứng minh được chiến thuật lần này vô cùng chính xác.
Tầng bảy đối mặt với thủ hộ giả là một đầu hồn thú tu vi cao tới tám ngàn năm, nhưng bù lại Long Thần thành có thể lựa chọn hai thành viên tiếp chiến. Lần này vẫn là Can Hữu Long, người còn lại là Vân Chính Thiên.
Can Hữu Long sánh vai cùng đội trưởng, trong lòng không khỏi khẩn trương, một điểm chủ quan cũng không có, rất nhanh liền cùng Vân Chính Thiên, đánh chết đầu tám ngàn năm hồn thú kia chưa đầy nữa tiếng đồng hồ.
Tầng thứ tám cũng không tính quá khó khăn, là ba đấu ba phương thức. Hai tên Hồn Vương năm mươi hai cấp, một tên Hồn Tông bốn mươi tám cấp.
Trận này vẫn là Vân Chính Thiên ứng chiến, hai người còn lại là Lương Thế Nhân và Hàn Thanh Chi.
Hàn Thanh Chi không hổ là tuyệt đỉnh phụ trợ hệ võ hồn, dưới sự tăng phúc của nàng, hai tên quái vật kia bày ra thực lực vượt xa Hồn Vương phổ thông cấp bậc, trực tiếp chém giết ba thủ hộ giả bên kia chưa đầy mười lăm phút, thuận lợi vượt qua tầng tám.
Tầng chín xông lên, phương thức thi đấu lại là ba đấu ba. Bất quá cả ba đều là Hồn Vương cấp bậc, chỉ có điều thực lực giống như vừa tiến vào cảnh giới Hồn Vương không lâu. Trong ba người cũng chỉ có một người sở hữu đệ ngũ hồn hoàn có cấp bậc vạn năm.
Ứng chiến tầng này liền là Vân Chính Thiên, Mã Thiên Hoa cùng Lương Thế Nhân. Ba người bọn hắn mỗi người đều có được năng lực đối chọi với Hồn Vương tầng thứ. Mã Thiên Hoa dưới tình huống nhận lấy tăng phúc từ đệ tứ hồn hoàn của Vân Chính Thiên, Chân Phượng Thiên Mệnh đem huyết thống bọn họ tăng lên vượt bậc, cộng thêm huyết thống thần thú từ U Minh Bạch Hổ, dễ dàng dùng huyết thống hình thức áp chế, hai mươi phút đồng hồ liền xông tháp thành công.
Vượt qua được tầng chín, cũng đã là cuối ngày thứ tư. Long Thần thành dừng lại nghỉ ngơi suốt một đêm, để hồn lực khôi phục đến đỉnh phong rồi mới xông lên tầng mười.
“Tu La thành không biết đã tới tầng nào rồi nhỉ?” Tiếu Phong có chút tò mò hỏi.
Hiện tại đang trong khu vực xông tháp, cũng không có bảng thông tin thứ hạng các đội mà chỉ có thứ hạng của mình, cho nên không rõ bốn đội đi trước đã đến bước nào rồi.
“Theo ta đoán cao lắm đang kẹt từ tầng thứ mười lăm trở đi a.” Can Hữu Long có chút nham hiểm nói.
Cán mốc mười lăm tầng, trình độ thủ hộ giả không biết mạnh tới như thế nào. Mà vượt qua tầng mười lăm về sau còn lại duy nhất ba tầng, tuyệt không thể dùng cách thức bình thường mà hình dung được. Ba tầng cuối chắc chắn là đại cường thủ hộ giả, không dễ dàng gì mà vượt qua.
“Tầng mười Thông Thiên Tháp, môi trường không trung ngàn vạn trượng, thủ hộ giả: Viêm Điểu, tu vi sáu ngàn năm.”
Thông báo âm thanh vang lên, bọn hắn hiện tại đã xuyên qua thông đạo truyền tống, tới tầng mười. Ngay lập tức cả đám vô cùng bất ngờ, bởi vì nơi đặt chân chỉ vỏn vẹn là một bình đài đường kính không quá hai mét, còn không gian xung quanh đều là khoảng không trung cao vời vợi.
Môi trường này, là võ đài của cường giả sở hữu năng lực phi hành, nếu người nào không có năng lực phi hành, tuyết đối bó tay chịu chết.
Phi hành năng lực chỉ có thể xuất hiện khi hồn sư tiến vào Hồn Thánh cấp bậc, nhưng hiện tại ở đầy đều không có người nào như vậy, chung qui vẫn phải sử dụng thủ đoạn đặc thù. Ví dụ như võ hồn là thú phi hành, hoặc có ngoại phụ hồn cốt loại dực như Vân Chính Thiên.
“Phi hành chiến đấu rất phiền toái, thảo nào thủ hộ giả tu vi chỉ có sáu ngàn năm, nhưng tuyệt đối không thể xem thường. Dù sao hồn thú phi hành đã quá quen thuộc với điều kiện chiến đấu này, nhân loại chúng ta không bao giờ so bì kịp.”
Vân Chính Thiên lên tiếng, rõ ràng đối với tầng mười này rất thận trọng.
Nếu lỡ như trong đội không có hồn sư sở hữu năng lực phi hành, như vậy cả đội liền thua cuộc rồi. Thế nhưng trường hợp đó không áp dụng cho Long Thần thành tiểu đội được, bọn hắn vậy mà có tới ba người sở hữu phi hành năng lực.
Mã Thiên Hoa thông qua đệ tam hồn hoàn, Phượng Dực Thiên Tường liền có khả năng phi hành nhưng thời gian không quá lâu, vẫn cần có mặt đất bên dưới để đặt chân. Vì vậy trận này, chỉ có thể trông chờ vào Vân Chính Thiên hoặc Tiếu Phong.
Vân Chính Thiên dựa vào Hỏa Phượng Dực, phi hành không có khó khăn, nhưng so với Tiếu Phong chân chính sở hữu Phong nguyên tố võ hồn, vẫn có chút thua kém.
Ngay lúc Vân Chính Thiên chuẩn bị bước lên, thì bất ngờ có một cánh tay duỗi ra cản lại, người này hiển nhiên là Tiếu Phong.
Tiếu Phong nhìn thẳng vào mắt Vân Chính Thiên, nói:
“A Thiên, lần này để cho ta đi.”
Vân Chính Thiên nghe vậy, không có nữa điểm kinh ngạc, sau đó lại thoáng mỉm cười. Đối với Tiếu Phong, thực lực của hắn không cần bàn cãi, hắn gia nhập quân đoàn thời gian so với bất kỳ ai ở đây đều lâu hơn rất nhiều, kỹ xảo chiến đấu không thấp, võ hồn phẩm chất lại cao, để hắn chiến với Viêm Điểu tuyệt không thành vấn đề.
“Được rồi Phong ca, nhờ vào ngươi vậy.”
Vân Chính Thiên không do dự đồng ý. Tiếu Phong nghe vậy, hai mắt lập tức sáng lên, thân thể hóa thành một đạo gió lốc thẳng ra giữa không trung, huyền phù đứng đó. Bên dưới chân hắn phong nguyên tố mãnh liệt dao động.
Tiến vào Thông Thiên Tháp tới giờ, ngoại trừ Hoa Quyển Sinh cùng Hàn Thanh Chi không có tham gia một đấu một tình huống ra, chỉ còn Tiếu Phong hắn. Mặc dù hắn biết tu vi của mình so với những người ở đây hắn là cao nhất, nhưng tổng thể thực lực không thể bằng được, dù là người kém nhất như Can Hữu Long kia.
Điều này khiến hắn có chút không cam tâm tình nguyện, hắn không muốn mãi là người theo sau, hắn muốn cùng với những thiếu niên ở đây, trở nên mạnh mẽ hơn nữa. Mà áp lực chiến đấu chính là con đường ngắn nhất để giúp bản thân cảm ngộ thăng hoa, vì vậy trước mắt Viêm Điểu kia, chính là hòn đá lót đường của hắn.
Tiếu Phong thiên phú, ở trong quân đoàn có thể so với Lam Tiêu kia, thậm chí có một chút vượt qua nữa, nhưng không may cho hắn là hào quang Vân Chính Thiên hiện quá chói lọi, nhất thời lu mờ đi hào quang của hắn. Nhưng hắn không vì vậy mà ghét bỏ đội trưởng của mình, ngược lại còn lấy hắn làm động lực tu luyện a.
Vân Chính Thiên biểu hiện xuất sắc, vô tình chung đã khiến đồng đội lấy mình ra làm tấm gương phấn đấu không biết bao nhiêu lần, hắn cũng vì điều này mà đặc biệt cao hứng.
“Long Thần thành, Tiếu Phong ứng chiến.”
Tiếu Phong thanh âm nhẹ nhàng vang lên, tức thì lồng ánh sáng từ trên cao phủ xuống, đem hắn cùng đầu Viêm Điểu bên kia nhốt chung lại.
Viêm Điểu sải cánh hơn sáu mét, thân cao hai mét, rõ ràng là một đầu cự điểu. Ở không trung dồn dập vỗ cánh, hỏa nguyên tố bay lên nồng nặc. Toàn thân cự điểu hoàn toàn dâng hiến một bộ lông vũ màu đỏ rực, trải dài tới đuôi. Đặc biệt hai mắt lại màu trắng, nhìn qua rất dữ tợn.
Viêm Điểu trong tự nhiên số lượng cũng không tính quá nhiều, nhưng mỗi một cá thể lại có sức chiến đấu cực kỳ cường hãn. Tương truyền chủng loại hồn thú này sống trên chín tầng trời quanh năm suốt tháng, rất ít khi nào đáp xuống mặt đất, vì vậy cũng có không ít người không thể nhận ra đây là loại hồn thú nào.
Tiếu Phong hai mắt sáng lên, tức thì sau lưng bốn vòng hồn hoàn xuất hiện, lưỡng hoàng lưỡng tử. Màu sắc tương đối phổ thông, bất quá ngay khi hồn hoàn vừa dâng lên, bàng bạc cuồng phong bạo vũ vừa hiện ra đã điên cuồng tung hoành ngang dọc.
Chiến đấu trên không, Tiếu Phong như cá gặp nước, hồn lực có thể tăng lên ít nhất mười phần trăm.
Võ hồn của hắn là nguyên tố Phong, sở hữu nguyên tố võ hồn, ở hồn sư giới đã vô cùng hiếm có. Mà Phong còn là cội nguồn của rất nhiều thứ, nhưng để áp chế Viêm Điểu bên kia thì có chút không đủ.
Phong cùng với Hỏa là tương sinh, cũng có thể tương khắc. Chỉ cần người nào có tu vi cường đại cùng am hiểu chưởng khống nguyên tố hơn, sẽ là người chiếm giữ thượng phong. Cho nên trước mắt không có ai dám phán người nào nhất định sẽ thắng, có thể lại xuất hiện một trận khổ chiến.
Vân Chính Thiên đứng ở trên bình đài, hai tay chấp sau lưng, ánh mắt chăm chú theo dõi diễn biến trận đấu. Hắn không thể phủ nhận, phi hành kỹ xảo, Tiếu Phong hoàn toàn vượt trội hơn hắn. Nếu để Chính Thiên hắn ra trận, cũng không dám nói có thể làm tốt hơn Tiếu Phong bao nhiêu, dù sao hắn cũng giống như Mã Thiên Hoa, cần một chỗ để đặt chân ổn định mới đem hồn kỹ bạo phát đến uy lực cực hạn được.
“Grec.”
Viêm Điểu gào lên một tiếng, tức thì hai cánh rộng lập tức vỗ mạnh. Cuồn cuộn hỏa diễm hóa thành một đầu cự điểm hỏa ảnh, bắn thẳng tới Tiếu Phong vị trí.
Tiếu Phong gương mặt không một chút chủ quan ý tứ, hắn mũi chân điểm nhẹ, thân thể lập tức tiêu thất. Cự điểu hỏa ảnh bắn xuyên qua vị trí Tiếu Phong vừa dứng, đụng vào vách lồng ánh sáng liền nổ vang một tiếng.
Một chiêu thất thủ, Viêm Điểu lập tức xoay đầu tìm kiếm, hai mắt chăm chú dò xét xung quanh.
“Ta là gió, ở trên không trung này, ta là chúa tể, có biết không con chim kia.”
Thâm thúy thanh âm không biết từ đâu vọng xuống, tựa như hết thảy không gian này đều có sự tồn tại của Tiếu Phong. Hắn năng lực này, cũng chính là đệ tứ hồn kỹ của mình, Phong Thiên Hợp.
Hồn kỹ này có thể khí tức của Tiếu Phong hòa thành một thể thống nhất với thiên địa, trong thời gian ngắn có năng lực che dấu đi khí tức bản thân, đồng thời mượn lấy một ít thiên địa nguyên lực chuyển hóa thành hồn lực tăng cường năng lực công kích.
Viêm Điểu nghe tiếng đối thủ nhưng không biết ở đâu, nó đem hỏa diễm trên người liên tục công kích bốn phía xung quanh, nhưng toàn bộ đều rơi vào khoảng không, nổ tung khi chạm vào lồng ánh sáng.
“Xoạt.”
Đột nhiên từ trong hư vô, có hai đạo Phong Đao hiện ra mang theo vô cùng sắc bén khí tức, thẳng tới hai cánh Viêm Điểm mà công kích.
Không trung đại chiến, chỉ cần làm đối phương bị thương đúng vị trí nguồn gốc của năng lực phi hành, cơ hội chiến thắng liền tăng cao. Ở Viêm Điểu hiển nhiên là hai cánh của nó, Phong Đao chính là nhắm vào chỗ nào mà công kích.
Bất quá, Phong Đao còn chưa chạm tới một cọng lông của Viêm Điểm, đã bị hừng hực hỏa diễm thiêu đốt không còn vết tích.
“Grec.” Viêm Điểu đắc ý gào vang, đối mặt với đối thủ không có hình dạng cố định như Tiếu Phong, nó thủy chung đề cao cảnh giới tới mức tận cùng, ngay khi Phong Đao vừa xuất hiện, nó liền biết, cho nên thế công vừa rồi hoàn toàn không làm nó tỏ vẻ lo lắng.
Thế nhưng, trong lúc Viêm Điểu còn đang đắc ý, một cái phễu nhỏ đột nhiên ngưng tụ ngay dưới hai chân của nó. Cái phễu này lặng im rồi đột ngột xoay tròn, mỗi lần xoay một vòng thể tích của nó cấp tốc lớn lên.
“Phong Ba Bão Táp.” Tiếu Phong ở trong thiên địa trầm thấp kêu lên. Đây chính là đệ tam hồn hoàn của hắn, Phong Ba Bão Táp.
Hưu!
Đến khi Viêm Điểu nhận ra sự bất thường tới từ bên dưới hai chân, cái phễu đã to ra gấp trăm lần, nháy mắt đem thân thể nó cuốn vào bên trong. Cái phễu bây giờ đã giống như một cái lốc xoáy khổng lồ, Viêm Điểu bị cuốn từ phía dưới thẳng lên cao, hoàn toàn không thể vùng vẫy mà thoát ra được.
“Vô Tận Phong Đao.” Tiếu Phong lại kêu lên, tức thì ở bên trong lòng lốc xoáy, có vô số lưỡi đao sắc nhọn đột nhiên đưa ra, sau đó nương theo quĩ đạo của lốc xoáy mà cấp tốc xoay tròn. Viêm Điểu bây giờ giống như bị bỏ vào một cái cối xay thịt đầy dao nhọn, máu tươi nhanh chóng tuôn ra, bắn tán loạn ở không trung.