Kiếm Thần Trọng Sinh Đấu La Đại Lục

Chương 182: Lâm trận đột phá



Viêm Điểu bị nhốt trong lốc xoáy khổng lồ, thân thể liên tục bị Phong Đao cắt ngang khiến nó không khỏi gào thét đau đớn. Mặc sức điên cuồng vùng vẫy, Tiếu Phong tâm niệm kiên cường, muốn đem Viêm Điểu trực tiếp chém giết ở bên trong lốc xoáy này.

Thế nhưng vào thời điểm lốc xoáy dường như đã nuốt chửng Viêm Điểu thân thể, một đạo hỏa viêm quang trụ mang theo rực trời hỏa diễm từ trung tâm lốc xoáy bắn thẳng lên không trung.

“ẦM——.”

Hỏa viêm quang trụ nện thẳng vào trần cao của lồng ánh sáng lập tức nổ tung, vô số hoa lửa nhảy múa tràn ngập không gian chiến đấu.

Hỏa nguyên tố xâm thực, liên kết giữa Tiếu Phong và thiên địa lập tức gãy đoạn, thân thể hắn hư huyễn hiện ra.

“Chuyện gì vậy?”

Bên dưới đồng bọn không khỏi trố mắt nhìn. Vẫn không thể hiểu được tại sao đơn giản như vậy một cột hỏa viêm quang trụ nổ ra vô số hoa lửa liền đem Tiếu Phong thủ đoạn gạt bỏ, khiến hắn bất đắc dĩ phải hiện thân.

Chỉ cần cố gắng một chút nữa thôi, liên tục gia tăng hồn lực cho lốc xoáy, chắc chắn có thể đem Viêm Điểu bên trong miểu sát.

“Tiếu Phong không may rồi, theo ta đoán đây hẳn là thiên phú của Viêm Điểu nhất tộc. Nghe đồn loại này thiên phú chỉ có thể sử dụng khi bản thân nó chân chính tiếp cận tử vong. Chi tiết như thế nào, ta cũng không có biết.”

Hỏa Quyển Sinh hai mắt trầm ngâm, theo lời hắn nói thì đây hẳn là một loại năng lực vô cùng hiếm gặp. Với tự thân kiến thức của Hoa Quyển Sinh vẫn không thể lý giải, cả đám còn lại cũng không dám nói bừa.

Mọi thứ diễn ra trong lồng ánh sáng đều bị ngăn cách, không thể dùng tinh thần lực để kiếm tra, chỉ đành đưa mắt ra mà nhìn.

Tiếu Phong ở bên trong gương mặt khó coi, mặc dù thời gian thi triển Phong Thiên Hợp của hắn vẫn còn hiệu quả kéo dài thêm được một chút, mà lúc nãy rõ ràng bị bắt buộc giải khai. Cho nên hai mắt nhất thời ngưng trọng.

Lốc xoáy bao phủ Viêm Điểu ở bên trong cũng dần tan đi, thế nhưng nhìn lại, thứ nên lưu lại là thi thể cự điểu kia, rõ ràng không hề tồn tại.

Tiếu Phong cố gắng giữ vẻ mặt bình tĩnh, hai mắt lập tức nhắm lại, tự mình cảm nhận trong thiên địa tung tích Viêm Điểu. Rõ ràng Viêm Điểu vẫn chưa có chết, bởi vì nếu nó thực đã chết và biến mất, phải có âm thanh thông báo vang lên mới đúng.

Vậy mà bây giờ cả một động tĩnh cũng không có, hội có uẩn khúc.

Nồng nặc phong nguyên tố vô hình mà xông ra, len lỏi vào thiên địa nguyên lực, vô số ý niệm truyền ngược lại cho Tiếu Phong.

Tiếu Phong chậm rãi hai mắt mở ra, không giấu được sự xúc động, bởi vì từng mảnh không gian này, đều có khí tức của Viêm Điểu lưu lại, tương tự như thủ đoạn hắn sử dụng để ẩn thân khi nãy.

Hồn thú này có khả năng sao chép?

Không, tuyệt đối không thể nào, nhìn nó như thế nào cũng không giống hồn thú hệ tinh thần a. Tiếu Phong lập tức ổn định lại tâm tình, trên người đệ tam hồn hoàn lóe lên, tức thì một lớp áo giáp được ngưng tụ bằng Phong nguyên tố xuất hiện, đem thân thể hắn phủ lại.

Đệ tam hồn kỹ, Phong Giáp.

Nếu như Viêm Điểu có khả năng ẩn nhẫn như hắn, vậy thì phải tập trung toàn lực phòng ngự, chuẩn bị đón lấy thế công của đối phương.

Tiếu Phong kinh nghiệm trận mạc phong phú, tùy cơ ứng biển hắn là ưu điểm của hắn.

Mà ngay lúc này, hoa lửa nhảy múa tràn ngập không gian kia cũng bắt đầu liên kết lại với nhau. Không tới mười hơi thở, thân ảnh Viêm Điểu khổng lồ lại hiện ra. Mà bây giờ khí tức của nó mơ hồ còn mạnh hơn ban đầu, thể tích cũng lớn hơn một chút.

Viêm Điểu hai cánh triển khai, một cỗ hỏa diễm xuất hiện, chớp mắt liền khóa chặt thân ảnh nhân loại phía trước. Nó ngửa mặt lên gào một tiếng, lập tức thi triển công kích.

Vù!

Tiếu Phong đã có chuẩn từ trước, Phong Giáp đã ngưng tụ hoàn chỉnh, đem chính thân thể đi đón lấy công kích kia.

“ẦM——.”

Hỏa diễm vừa chạm vào Phong Giáp, kịch liệt nổ lớn vang lên, Long Thần thành bên dưới chỉ thấy Tiếu Phong bóng lưng bắn mạnh ra, va thẳng vào lồng ánh sáng ‘rầm’ một cái mới dừng lại, trên mặt không giấu được sự đau đớn. Trên ngực của hắn hiện đã lưu lại một vệt cháy xém, máu tươi bắt đầu rỉ ra.

Thực lực Viêm Điểm đột nhiên tăng mạnh, Tiếu Phong hoàn toàn không thể đón đỡ được công kích của nó.

Hoa Quyển Sinh lúc này chợt thất thanh kêu lên:

“Ta nhớ rồi, thiên phú của nó gọi là Dục Hỏa Trùng Sinh. Viêm Điểu này, có một tia Phượng Hoàng huyết mạch a. Không ngờ huyết mạch nhỏ bé đó lại cứu nguy cho nó vào thời khắc này, đồng thời còn làm tu vi của nó tăng lên nữa chứ.”

Nghe đến mấy chữ Dục Hỏa Trùng Sinh, cả đám không khỏi há mồm trợn mắt, bởi vì đây là chân chính nghịch thiên thần kỹ, vốn chỉ có Chân Phượng đẳng cấp cao nhất mới có thể tu luyện ra thần kỹ này mà thôi.

Thế mà lại xuất hiện trên người một đầu Viêm Điểm chỉ vỏn vẹn sáu ngàn năm tu vi, thật có chút không thể tin được.

Thực tế trong tự nhiên, Viêm Điểu chủng loại mặc dù có huyết mạch Chân Phượng, nhưng loại huyết mạch này rất loãng, gần như không có bất kỳ tác dụng nào. Trường hợp như Viêm Điểu đang chiến với Tiếu Phong kia, là trường hợp đặc biệt ngoại lệ.

Tiếu Phong va đập vào lồng ánh sáng, không khỏi rên lên một tiếng đau đớn, ngay lập tức thôi động Phong nguyên tố ổn định lại cơ thể. Trong mắt chấn động liên tục. Uy áp mà Viêm Điểu gây ra, đã vượt qua sáu ngàn năm tu vi hồn thú có thể làm được.

Chỉ sợ hiện tại, nó không kém một đầu bảy, thậm chí tám ngàn năm tu vi chút nào. Dục Hỏa Trường Sinh không những cứu Viêm Điểu một mạng, mà còn làm thực lực nó nhảy vọt, không hổ là nghịch thiên thần kỹ.

Bất quá gặp đối thủ mạnh mẽ như vậy, Tiếu Phong hai mắt vẫn cực kỳ bình tĩnh. Hắn đã nỗ lực đến như vậy, tuyệt đối không thể thất bại được.

Mang theo kiên cường ý chí, Tiếu Phong siết chặt bàn tay, quét đi vệt máu trên miệng.

Hít mạnh một hơi, Tiếu Phong y phục trên người lập tức tung bay, hắn một đôi mắt đen lấp láy, phản phất muốn hòa tan tựa như. Đệ nhất cùng đệ nhị hồn hoàn lóe lên, tức thì có mười đạo Phong Đao lăng lệ xuất hiện, ngay sau đó mười đạo Phong Đao này dính lại với nhau, làm ra hình dáng một khối cầu gắn đầy đao nhọn.

Ở bên dưới, Vân Chính Thiên trong lòng âm thầm tán thưởng, thực lực Tiếu Phong cường hãn hơn hắn đã nghĩ. Khối cầu đao nhọn kia chính là hai loại hồn kỹ chồng chất dung hợp lại với nhau, uy lực hiện tại đã tiến vào Hồn Vương năm hoàn có thể thi triển ra hồn kỹ cường đại.

Làm được một bước này, xem như Tiếu Phong hẳn đã hiểu rất rõ võ hồn của mình.

Một tay khẽ nâng lên, Tiếu Phong hai mắt lóe lên một vệt sát khí, tức thì cánh tay duỗi ra, năm ngón tay chỉ thẳng vào Viêm Điểu trước mặt.

Hưu!

Phong Đao Cầu lập tức xé gió mà tới. Viêm Điểu nhìn thấy công kích này, mắt điểu thoáng ngưng trọng, hai cánh nó cuộn lại trước ngực, một đoàn hỏa diễm lần nữa hiện lên.

Hỏa diễm này so với bình thưởng hỏa diễm nó sử dụng nãy giờ, thì áp lực tỏa ra nhiều hơn hẳn. Ngay sau đó hỏa diễm đột nhiên bùng phát, đem Phong Đao Cầu đang bay tới hung hăng nghênh đón.

“KHANH ——.”

Ngay khi hai đại hồn kỹ vừa va chạm, Phong Đao Cầu lập tức nổ tung, vô số đạo Phong Đao hóa thành một dòng suối bạc, hướng bốn phương tám hướng mà bắn ra.

Sự tình diễn ra quá nhanh, khiến Viêm Điểu thần sắc không khỏi hoảng sợ. Vô Tận Phong Đao bất ngờ ập tới trước ngực, Viêm Điểu bất giác nhận ra, nó đã quá xem thường nhân loại trước mặt rồi. Không còn cách nào khác ngoài nghiến răng tụ lực bên trong thân thể, đón lấy công kích này.

“RÉC ——.”

Vô Tận Phong Đao gần như phá tan lớp phòng ngự của Viêm Điểu trong chớp mắt, trực tiếp cắm thẳng vào lồng ngực của nó. Phong Đao xuyên thủng cả người Viêm Điểu thành một lỗ lớn. Máu tươi tuôn ra như suối, nhất thời khiến một vùng trời đỏ hỏn lên.

Tiếu Phong bên kia gương mặt tái nhợt, thi triển năng lực hồn kỹ chồng chất về sau, đại lượng hồn lực cùng tinh thần lực tiêu hao quá độ. Mắt thấy Viêm Điểu bị trọng thương, hắn cũng thở phào nhẹ nhõm một cái.

Nếu như lúc nãy, quả thực Viêm Điểu bên kia lại có thực lực đỡ được, hắn không còn lựa chọn nào khác ngoài lên tiếng chịu thua.

Thành viên chịu thua, cả đội sẽ bị phạt nữa ngày chờ đợi, rồi mới có thể tiếp tục khiêu chiến. Cho nên, ngoại trừ xuất hiện tình huống đặc biệt ảnh hưởng tới tính mạng, sẽ không có ai nguyện ý chịu thua cả.

Viêm Điểu ánh mắt mơ màn, tựa như sinh mệnh sắp trôi qua. Đây chính là lần thứ hai trong ngày nó tiếp cận tử vong gần như vậy. Đột nhiên lúc này, hỏa viêm quang trụ một lần nữa từ thân thể Viêm Điểu kia bắn thẳng lên không trung.

Hoa Quyển Sinh bên dưới hoảng sợ kêu lên:

“Lại là Dục Hỏa Trùng Sinh, cản nó lại, nếu để nó thuận lợi trùng sinh một lần nữa, Tiếu Phong thua là cái chắc.”

Thanh âm của Hoa Quyển Sinh tất nhiên không thể nào lọt vào trong tai Tiếu Phong. Tuy Tiếu Phong không biết loại năng lực nào gọi là cái gì, nhưng cảnh tượng diễn ra y chang lúc nãy, khiến hắn lập tức đề phòng.

Khi nãy hỏa viêm quang trụ bắn lên, sau đó Viêm Điểu giống như thoát thai hoán cốt, thực lực tăng lên một cách kinh khủng. Nếu như lần này cũng tiếp tục tăng lên, hắn không còn tư cách chiến đấu nữa.

Tiếu Phong tiêu hao thể lực không nhỏ, nhưng vẫn giữ được đầu óc sáng suốt, có thể nói là thiên tư hơn người. Hắn hai tay khẽ nhấc lên, Phong nguyên tố thất lạc trong thiên địa một lần nữa ngưng tụ lại xung quanh hắn.

“Muốn đề thăng thực lực, quên đi, một lần là đủ rồi.”

Tiếu Phong thản nhiên nói, tức thì sau lưng hắn xuất hiện hai đạo Phong Đao to lớn, là một chút hồn lực còn xót lại của bản thân dung hợp toàn bộ vào công kích này.

Mà ngay khi một giọt hồn lực cuối cùng truyền vào Phong Đao sau lưng, Tiếu Phong bên trong cơ thể, tại vị trí đan điền đột nhiên có biến hóa. Một cảm giác sảng khoái từ đan điền truyền khắp tứ chi bách hải, khiến hắn có cảm giác tinh lực tràn đầy.

Bốn phía xung quanh Tiếu Phong, một cỗ bàng bạc thiên địa nguyên lực vào lúc này như non sông dồn về một bể, lấy thân thể hắn làm hạch tâm, cấp tốc truyền vào.

Tiếu Phong cảm thụ rõ ràng nhất, chính là bình cảnh cấp bậc hồn lực muốn phá vỡ đi.

Bốn mươi chín cấp hồn lực, phá.

Năm mươi cấp hồn lực, phá.

Tiếu Phong lập tức cả kinh, không thể ngờ được chuyện thần kỳ này lại có thể diễn ra vào thời khắc quan trọng như vậy. Hắn vậy mà lâm trận đột phá, mà không phải một cấp, liền là hai cấp, trực tiếp chấn nát bình cảnh Hồn Tông, đặt một chân vào Hồn Vương cấp bậc.

Bây giờ chỉ cần hấp thu một cái hồn hoàn, liền trở thành năm hoàn Hồn Vương a.

Trong thể nội hồn lực điên cuồng vận chuyển, đem kinh mạch của hắn một lần nữa lấp đầy, giống như trời đang nắng hạn xuất hiện cơn mưa rào. Không thể thoải mái hơn được nữa.

“Đa tạ Phong Thần mang tới cảm ngộ. Tiếu Phong nghiên mình hành lễ.”

Tiếu Phong ngửa mặt lên trời tỏ vẻ cung kính nói. Tình huống của hắn hiện tại là cơ duyên ngàn năm có một, hắn làm sao không vui sướng.

Xoay đầu lại nhìn Viêm Điểu đang thôi thúc năng lượng Dục Hỏa Trùng Sinh, trên mặt nở nụ cười nhàn nhạt.

Tay khẽ vung lên tức thì Phong Đao thẳng tới vị trí đầu của Viêm Điểu còn đang hoảng sợ bên kia, hung hăng xén đứt. Đúng, là xén đứt, tựa như Viêm Điểu thân thể như mớ giấy vụn, tùy tiện liền xén là đứt.

Viêm Điểu chỉ kịp trừng mắt một cái, sau đó nó hoàn toàn mất đi ý thức, đầu mình hai nơi.

Mà ngay khi Phong Đao vừa cắt đầu Viêm Điểu xuống, Dục Hỏa Trùng Sinh hào quang ảm đạm biến mất, chứng minh người chiến thắng trận chiến này, chính là Tiếu Phong a.

“Tầng mười Thông Thiên Tháp thông qua, lĩnh thưởng hai ngàn điểm tích lũy.”

“Hoàn thành nhiệm vụ ẩn: Viêm Điểu sử dụng ít nhất một lần Dục Hỏa Trùng Sinh, đặc biệt lĩnh thưởng, hồn hoàn Viêm Điểu tám ngàn năm.”

..............

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.