Kiếm Thần Trọng Sinh Đấu La Đại Lục

Chương 20: Liên minh thảo khấu bẫy rập



Phía bên ngoài phòng tắm nữ, một thiếu niên thân mặc hắc bào, mái tóc trắng dài có chút hơi rối tung, hắn ngẩng mặt lên trời, trong lòng hơi lo lắng.

“Liên Minh thảo khấu không những đưa Hoàng Võ vào làm nội gián, lại còn phái cao cấp hồn sư âm thầm ám sát”.

Thực lực tên biến thái khi nãy đích thực vô cùng mạnh mẽ, Vân Chính Thiên thành công một chiêu đánh chết hắn hết bảy phần là nhờ? vào may mắn.

Thực hiện Mộng cảnh hồn kỹ làm hắn tiêu tốn rất nhiều hồn lực cũng như tinh thần lực, lại còn bên trong Mộng cảnh sử ra đệ nhị và đệ tam hồn hoàn, càng làm tinh thần lực cấp tốc rút xuống. Vân Chính Thiên chính là nắm bắt một điểm này, nếu không hắn cũng không có thể đem tên biến thái đánh chết dễ dàng như vậy được.

Mà một chiêu nhất kích tất sát này là đến từ hồn hoàn thần ban của hắn, một kiếm Thiên Hạ Băng Cực Vô Song. Trải qua rèn luyện dưới sự hướng dẫn của Lý lão sư, Vân Chính Thiên đã hoàn toàn nắm vững phương thức điều khiển hồn lực. Một kiếm này chính là thử nghiệm đầu tiên của hắn trong việc dung hợp hồn lực và kiếm ý.

“Không ngờ lầu đầu thử nghiệm lại thành công a”.

Lúc này ở phía xa vọng lại vô số thanh âm, thoáng nhìn thấy là các môn sinh còn lại trong phủ dẫn đầu là Tiểu Mã tiến về khu vực xảy ra động tĩnh không nhỏ. Vân Chính Thiên nhanh chóng thu liễm lại khí tức sau đó rời đi.

Khi Tiểu Mã tới nơi, phát hiện chỉ có Mộng Hồng Nhan ngất xỉu dưới sàn, bất quá nàng chỉ đơn thuần ngất đi mà thôi, cơ thể hoàn toàn không có dấu vết tổn thương. Trên sàn còn đọng lại vô số băng vụn.

Phòng của Hoàng Võ.

“Chết tiệt, Mộng Utrưởng lão làm sao lại thất thủ, không lẽ trong phủ vẫn còn cường giả tọa trấn”.

Hoàng Võ nét mặt hoang mang. Tên biến thái kia thực ra là một trong các trưởng lão của Liên Minh thảo khấu, cảm nhận khí tức Mộng U đột nhiên biến mất, Hoàng Võ làm sao không thất kinh cho được.

Nghiến răng nghiến lợi, Hoàng Võ đành ngoài lựa chọn án binh bất động, hoàn toàn không dám làm gì ngu ngốc vào lúc này, nếu không đánh động đến cường giả trong phủ, e rằng mạng nhỏ khó giữ a.

Vân Chính Thiên sau khi xử lý Mộng U liền trở về phòng minh tưởng khôi phục. Vận hành hồn lực dung hợp kiếm ý, lại lấy tinh thần lực làm nền tảng chống đỡ, đây cũng chính là cực hạn của hắn hiện tại, bất quá tiêu hao lại quá lớn, nếu như chân chính đối đầu hắn cũng không tùy tiện đánh ra một chiêu như vậy.

Nếu như đối thủ có thể đỡ được, còn không phải hắn bị lật thuyền hay sao.

“Tạm thời Hoàng Võ sẽ không dám vọng động, sắp tới có thể yên bình được một thời gian, không biết tình hình chiến trường của đám Môn chủ thế nào rồi”.

Lần này kế hoạch của Vân Chính Thiên xem ra đã thành công. Hoàng Võ sẽ nghi kỵ mà không dám tiếp tục hành động. Bây giờ việc cần làm là chờ đợi kết quả của cuộc chiến bên kia.

Trong đầu suy nghĩ mông lung, Vân Chính Thiên từ từ chìm vào minh tưởng.

Doanh trại Bàn Long môn.

“Môn chủ, mọi thứ đã chuẩn bị xong. Chỉ cần ngài ra lệnh, trên dưới Bàn Long môn cùng với chi nhánh Linh Băng thành sẽ cùng tập kích Lâm Minh trại”.

Lý lão sư một bên nói.

Bàn Long môn môn chủ, Chu Bá Thước hai mắt ảm đạm, ngón tay không ngừng gõ gõ trên mặt bàn, một lát sau mới lên tiếng.

“Được rồi, trời vừa sáng liền xuất quân”.

“Tuân lệnh”.

Trong thanh âm Chú Bá Thước rõ ràng có chút không muốn. Thân là môn chủ một tông môn, đem tới hai bên đại chiến chắc chắn có thương vong vô số là chuyện bất đắc dĩ. Nếu không phải vì Liên Minh thảo khấu quá đáng thì hắn cũng không đi tới bước đường này, cho dù Chu đội trưởng có chết trên tay bọn chúng.

Thở dài một cái, Chu Bá Thước ngửa mặt lên, hai hàng nước mắt lăn xuống.

“Chu Bính, phù hộ cho ta, tiêu diệu thảo khấu trả thù cho con”.

Bàn Long môn trọng binh tổng cộng là 30 hồn sư, ngoài ra còn hơn 100 là binh sĩ bình thường, bất quá chênh lệch giữa hồn sư và người bình thường là rất lớn. Để giảm thiểu thương vong, các binh sĩ? này được lệnh củng cố hậu phương, chăm sóc về y tế là chủ yếu.

Khắc đội trưởng cùng Liễu đội trưởng sớm đã có mặt tại tiền tuyến, dưới trướng họ là 20 tên hồn sư, quân trang chỉnh tề, chỉ cần có hiệu lệnh lặp tức tấn công. Còn phía bên kia của Bắc Long sơn mạch là nơi đóng quân của Bàn Long môn chi nhánh Linh Băng thành, dẫn đầu là Vương đội trưởng và khoảng 10 tên hồn sư.

Với đội hình này, muốn tiêu diệu Lâm Minh trại thực sự dễ như trở bàn tay.

“OÀNH -- --“

Đột nhiên một tiếng nổ kinh thiên động địa vang lên bên ngoài doanh trại. Khói bụi bay lên mịt mù, một tên binh sĩ làm nhiệm vụ canh gác bị chấn động của vụ nỗ đẩy ngã nhào trên mặt đất, hắn cố gắng giương mắt quan sát ở phía trước, lập tức sắc mặt kịch biến.

“Có địch tấn công. Báo động!!!! “

Là ai? Là ai dám hung hăng đánh vào doanh trại của Bàn Long môn trụ sở chứ.

Ngay lúc này, một thanh âm hùng hồn vang lên, chấn nhiếp toàn bộ khu vự?c.

“Chu Bá Thước, ngươi ra đây cho ta”.

Chủ nhân của thanh âm này vóc người tráng kiệ?n, trên mặt không giấu được vẻ hung hăng, hai mắt tràn ngập sát khí. Hắn còn ai khác ngoài Lâm Minh trại, trạ?i chủ Lâm Chấn.

Tiếng nổ làm kinh động toàn bộ cao tầng Bàn Long môn đang họp bên trong, không tới một khắc sau, Chu Bá Thước dẫn theo Lý lão sư cùng Khắc, Liễu hai vị đội trưởng hướng ra ngoài nghênh địch.

“Lâm Chấn, bọn ta còn định tìm ngươi, ngươi lại tới đây chịu chết, thật sảng khoái”.

Khắc Hiên tức giận nói.

Bất quá Lâm Chấn hoàn toàn không để ý tới Khắc đội trưởng, hai mắt bỡn cợt nhìn Chu Bá Thước cười cười.

“Chu Bá Thước, ta thay mặt cho Liên Minh thảo khấu báo cho ngươi, chỉ cần ngươi giao ra hai thằng nhóc kia, ta đảm bả?o tính mạng cho trên dưới Bàn Long môn các ngươi”.

Giao ra hai thằng nhóc kia? Lâm Chấn là đang nhắc đến Tiểu Mã và Vân Chính Thiên. Hàn ý lóe lên trong mắt Chu Bá Thước. Lâm Chấn ở đây là đang lo sợ cho thế? lực sau lưng Vân Chính Thiên. Lúc trước Lý lão sư đã từng nói, Vân Chính Thiên thân phận bí ẩn, nếu được thì nên kế?t giao, không nên kết oán.

Hít sâu một hơi, Chu Bá Thước phất tay nói.

“Ngươi đừng nhiều lời, hôm nay có phải thí mạng già này, cũng phải đem Lâm Chấn ngươi theo cùng”.

Nói xong hắn một cước đạp mạnh, cả thân người như một mũi tên lao thẳng về phía Lâm Chấn. Môn chủ động thủ, Bàn Long môn binh sĩ cũng đồng loạt xông lên.

“Khắc Hiên, Tâm Hi. Hai người các ngươi bảo vệ môn chủ”.

Lý lão sư gấp rút nói, sau đó từ trong túi lấy ra một cái hồn đạo bộ đàm, nhanh chóng bấm dãy số của Vương đội trưởng phụ? trách Linh Băng thành.

“Vương đội trưởng, Lâm Minh trại đem quân tập kích, ngươi mau điều anh em tới hỗ trợ”.

Lý lão sư nói.

“Lý lão sư bên đây chúng ta cũng bị tập kích, là Phong Kình trại, đích thân Phong Kình trại chủ ra tay, chúng ta đang bị vây bên trong”.

Ở đầu dây bên kia, Vương đội trưởng thều thào nói.

Nghe đến đây, sắc mặt Lý lão sư trắng bệch. Hắn vạn lần không ngờ rằng, Liên Minh thảo khấu lại giảo hoạt đến như vậy. Nguyên bản kế hoạch giáp công Lâm Minh trại, sau đó tiến đánh Phong Kình trại đã bị bọn chúng đi trước một bước.

“Chết tiệt, các ngươi cố gắng cầm cự, bọn ta sẽ đánh lui bên này rồi qua cứu viện”.

Bóp nát hồn đạo bộ đàm, Lý lão sư hái mắt lộ sát ý, từ dưới chân dâng lên ba vòng hồn hoàn. Là lưỡng hoàng, nhất tử, Đại Ưng võ hồn phụ gia đệ nhị, đệ tam hồn hoàn. Ngay lực tức hắn xông lên gia nhập vòng chiến.

Nhất thời một khung cảnh rợn người diễn ra, hai bên chém giết nhuộm cả một góc trời.

Bàn Long môn trụ sở.

Vài ngày sau, tất cả hoạt động của mọi người lại diễn ra như bình thường. Mộng Hồng Nhan sau khi tỉnh lại, theo trí nhớ mơ hồ thuật lại toàn bộ diễn biến đêm hôm qua. Trên dưới Bàn Long môn sau khi nghe xong đều tỏ? vẻ vui mừ?ng.

Trong phủ có cường giả bí ẩn tọa trấn, bọn họ không cần phải lo lắng như trước nữa. Bản thân tên thích khách cũng bị đánh chết rồi.

Vân Chính Thiên vẫn như mọi ngày, sáng sớm bổ củi, gánh nước, lau dọn sân bãi sau đó lại luyện tập thực chiến với đồng bạn.

Hiện tại trong lớp, có thể đối đầu với hắn cũng chỉ có hai ngườ?i. Thứ nhấ?t là Can Hữu Long, võ hồn Địa Nguyên Long, thứ hai là Hoàng Võ, võ hồn Ám Ma Liêm Đao.

Cả hai tuy đều hai hoàn bất quá mỗi lần đối mặt với Vân Chính Thiên đều không chiếm được một chút tiện nghi nào. Gần đây thực lực Vân Chính Thiên cũng có chút tiến triển, hiện tại đã đạt tới 16 cấp Hồn sư.

“Long ca, ngươi tới đi”.

“Được”.

Can Hữu Long cơ thể bành trướng lên, từng lớp vẩy rồng hiện ra che lấp cả thân trên. Đệ nhất hồn hoàn lóe sáng, Địa Long Hống.

“OÀNH”

Can Hữu Long há miệng phun ra một đạo quang cầu bắn thẳng tới Vân Chính Thiên. Địa Nguyên Long mặc dù trong Long tộc chỉ là một chi nhỏ bé thuộc Địa Long huyế?t mạch, không thể cùng Thiên Long so sánh, bất quá trong thú võ hồn vẫn thuộc loại vô cùng mạnh mẽ.

Mắt thấy quang cầu bắn tới, Vân Chính Thiên nắm chặt Hắc Kiếm, ánh mắt kiên định, rõ ràng không có tránh né ý tứ. Trải qua tu luyện chính thông một thời gian, hắn biết được Hắc Kiếm ngoài thuộc tính lực lượng, còn có một phần xuyên thủng đặc hiệu.

Hai tay nắm lấy chuôi kiếm, hướng mũi kiếm về phía quang cầu.

“ẦM”.

Quang cầu bắn tới đánh thẳng vào mũi kiếm tạo thành một tiếng nổ to, bất quá Vân Chính Thiên hoàn toàn không bị chút nào ảnh hưởng. Một cước mạnh mẽ đạp xuống, cả thân người vọt lên cao, Hắc Kiếm nương theo trọ?ng lực chém xuống Can Hữu Long ở phía dưới.

A Long không hổ là A Long, hắn đối với thực chiến thập phần thuần phục cùng bình tĩnh tâm tình, long trảo đưa lên đón lấy lưỡi kiếm, chỉ có điều trọng lượng Hắc Kiếm vượt khỏi sự tính toàn của hắn.

Hai chân dưới sức mạnh của Hắc Kiếm bị đánh đến lún xuống dưới đất, trên miệng có một vệt máu rỉ ra.

“Thiên đệ quả thực rất mạnh, ta cũng phải cố gắng”.

Dứt lời, đệ nhị hồn hoàn lóe lên. Nguyên bản Can Hữu Long đang ở thế hạ phong dần lấy lại ưu thế?. Lực lượ?ng đột nhiên tăng lên khiến Vân Chính Thiên không thể không lui lại một chút.

“Là đệ nhị hồn kỹ? của ta, Địa Long Hộ Thể, Chính Thiên, cẩn thận”.

Một quyền mạnh mẽ vung ra. Không hổ là hồn hoàn ngàn năm mang đến hồn kỹ cường đại. Đị?a Long Hộ Thể? không những đem sức mạnh tăng lên, mà còn có tốc độ nữa.

Vân Chính Thiên hai mắt lập lòe, Hắc Kiếm trên tay hư huyễn rồ?i biến mất, thay vào đó là một thanh trường kiếm mà xanh lam tuyệt đẹp.

Ở bên ngoài, một số nữ môn sinh nhìn thấy thanh băng kiếm này, không khỏi ồ lên tán thưởng. Một số khác lại vì Vân Chính Thiên mà tán thưởng. Khí chất của hắn sau khi triệu hồi Băng Đế Kiếm đã hoàn toàn thay đổi.

Hắc bào thiếu niên, mái tóc trắng dài cùng với băng thanh ngọc khiết trường kiếm, hắn rất soái a.

Băng Đế Kiếm, Thiên Hạ Băng Cực Vô Song.

Hai đại hồn kỹ va chạm với nhau, trong chốc lát đã phân ra thắng bại. Can Hữu Long nữa thân người bị bao phủ bởi một lớp băng dày cộm, hoàn toàn không thể di chuyển. Vân Chính Thiên tình trạng thì hoàn toàn ngược lại, trong nháy mắt cự quyền đánh tới, hắn lại nhanh tay chém ra một kiếm này.

Băng nguyên tố có thuộc tính trì trệ vô cùng bá đạo, không những làm động tác đối thủ thập phần khó khăn, mà còn có thể giảm đi uy lực của chiêu thức.

Can Hữu Long hoàn toàn bị đánh bại.

“A, ngươi thật sự quá mạnh”

Sau khi được Chính Thiên hóa giải đóng băng, hắn vỗ vai Vân Chính Thiên bất đắc dĩ nói.

“Là Long ca ngươi nhường ta mới đúng”.

“Ha – Ha ngươi đừng giả bộ khiêm tốn có được không”.

Cả hai đang không ngừng tán thưởng đối phương thì bất ngờ ở sau lưng có một thanh âm vang lên.

“Chính Thiên, ta muốn cùng ngươi đánh một trận, có được không”.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.