Tại khu vực chờ chiến Tu La thành, hiện tại cũng chỉ có một người duy nhất. Vương Hạo là người được mệnh danh là binh sĩ có thực lực mạnh nhất khảo nghiệm năm nay. Bản thân sở hữu Kim Nhãn Hắc Long võ hồn, tu vi năm mươi tám cấp, chỉ còn cách một chút nữa thôi liền có thể đột phá cảnh giới sáu hoàn Hồn Đế.
Hắn năm nay mới bao nhiêu tuổi? Cùng lắm là mười chín tuổi mà lại có bậc này thực lực, trong hồn sư giới đã có đầy đủ cao ngạo.
Vương Hạo hai chân xếp bằng, đôi mắt nhắm nghiền ngưng thần điều tức. Thế nhưng vừa nghe thanh âm thông báo đến lượt thi đấu, hai mắt như hai vòng xoáy đen tối chợt mở ra.
“Rốt cuộc cũng đến lượt. Ta chờ hơi bị lâu rồi a.”
Vương Hạo có chút uể oải vươn vai đứng dậy, nói. Đột nhiên ngay lúc chuẩn bị bước ra bên ngoài, hắn chợt đứng khựng lại trong vài giây, sau đó đưa ánh mắt nhìn về phương xa, thầm thì nói một mình:
“Đại nhân, xin hãy chờ tiểu nhân thêm một thời gian nữa sẽ tìm được thứ ngài cần.”
Ngay thời điểm Vương Hạo nói một câu này, trên trán hắn có một cái long văn đồ án chớp sáng. Vương Hạo vuốt ngược mái tóc dài ra phía sau, bước chân ra khỏi khu chờ chiến, thẳng tới trung tâm võ đài.
Vương Hạo chính là đại biểu duy nhất của Tu La thành, mặc dù Thành Chủ Tu La thành, Đường Các Vân rất không đồng ý với quyết định này của Vương Hạo nhưng lão cũng không thể trực tiếp lên tiếng bác bỏ được. Mặc dù lão cũng rất tự tin với thực lực của Vương Hạo nhưng trên đời này không có gì là chắc chắn. Vạn nhất hắn để thua, như vậy Tu La thành danh tiếng liền bị hủy hết.
“Tên nhóc này quá ngang bướng.” Một tên lão giả ngồi gần Đường Các Vân lắc đầu nói.
Đường Các Vân nghe vậy chỉ thở dài một cái đáp:
“Ai bảo hắn là bất thế kỳ tài ngàn năm có một. Ta còn nhớ năm đó hắn chỉ là một tên nhóc yếu ớt, vậy mà bây giờ đã có đủ thực lực tranh giành vị trí đệ nhất nhân này a.”
Vị lão giả chợt nói: “Thành Chủ, ngài nhắc tới chuyện này ta mới nhớ. Không biết năm đó Vương Hạo từ trong Thú Vực trở ra gần như thoát thai hoán cốt. Thật không hiểu hắn gặp được cơ duyên gì.”
Đường Các Vân hai mắt chăm chú nhìn Vương Hạo bên dưới, nói:
“Làm người ai cũng có bí mật, nhất là đối với cường giả, bí mật càng không thể tiết lộ. Hắn không nói chúng ta cũng không nên hỏi, chỉ hy vọng hắn có thể tu tâm dưỡng tính một chút là ta yên tâm rồi.”
Vương Hạo hơn tám năm trước đã gia nhập quân đoàn, bất quá lúc đó hắn là một tên bạch cấp binh sĩ thiên phú cực kỳ bình thường, năng lực cũng không nổi bậc. Cho đến khi hắn lần đầu theo đồng đội tiến vào Thú Vực thực thi nhiệm vụ, tiểu đội của hắn bị hồn thú tấn công, mỗi người lưu lạc một nơi.
Thế nhưng mỗi tên binh sĩ Tu La thành khả năng sinh tồn cực cao, phân tán thời gian không lâu liền tụ họp lại. Lúc đó chỉ có mình Vương Hạo hắn là không có trở ra. Mãi đến năm ngày sau, hắn mới trở về doanh trại. Từ đó Vương Hạo như trở thành một người khác, tu vi thăng tiến nhanh như diều gặp gió, uy danh càng lúc càng cao, cuối cùng trở thành đối tượng được bồi dưỡng trọng điểm của quân đoàn.
Nhưng cũng vì vậy, Vương Hạo càng ngày càng trở nên kiêu căng. Công nhận hắn có thực lực thật, nhưng khiến đồng đội chỉ có sợ chứ không có phục. Đây cũng là điều mà Đường Các Vân trăn trở bấy lâu nay.
Ở trên võ đài, đối thủ của Vương Hạo đã có mặt từ trước. Ngay khi vừa nhìn thấy đối phương, Vượng Hạo không khỏi cười lớn, ánh mắt chế giễu nói:
“Ta còn tưởng là ai, nếu đối thủ là ngươi thì trận này không cần đánh nữa. Ngươi trực tiếp bỏ cuộc là được rồi.”
Vương Hạo thanh âm khó nghe, khiến cho không ít người bên dưới tỏ vẻ bất bình, thế nhưng không một ai dám phản bác gì, bởi vì Vương Hạo thực sự có tư cách nói một câu này.
Đối thủ của hắn là Lương Thế Nhân, mà lúc ở trong hang động kia, Vương Hạo thả ra một tia uy áp liền đem Lương Thế Nhân hung hăng ép xuống. Cho nên bây giờ lại gặp nhau ở trên võ đài, khiến Vương Hạo không khỏi khinh thường.
Bất quá, Lương Thế Nhân đối với lời sỉ nhục của Vương Hạo mặt không hề biến sắc. Hắn chỉ quăng một ánh mắt lạnh lẽo về phía đối phương, thanh âm như chém đinh chặt sắt:
“Còn chưa đấu, ngươi làm sao biết chắc chắn sẽ thắng.”
Lương Thế Nhân thái độ không nể mặt làm đám người bên dưới kinh ngạc. Bất quá cả đám mau chóng lắc đầu thầm than, chọc giận Vương Hạo chỉ sợ cái kết sẽ hơi đắng.
Đột nhiên ngay lúc này, trên khán đài vọng xuống một thanh âm tức giận:
“A Nhân đập hắn cho ta. Ngươi phải thắng.”
Nghe lời này, Vương Hạo sắc mặt đen như đáy nồi, hắn căm phẫn nhìn về phía phát ra thanh âm, thình lình đó lại là nơi quan chiến của đám người Long Thần thành. Chủ nhân của đạo thanh âm vừa nãy, còn không phải Hàn Thanh Chi.
Nàng tính tình thẳng thắng, Vương Hạo nhiều lần khinh thường Thế Nhân, nàng làm sao không vì hắn mà tức giận cho được.
Bị một tiểu nha đầu xúc phạm như vậy, Vương Hạo nghiến răng thầm nói: “Nha đầu Long Thần thành, được lắm.”
Lúc này, Mục Vô Ưu thanh âm chợt vang lên:
“Trận thi đấu cuối cùng để giành vị trí Bát Cường chuẩn bị bắt đầu. Vương Hạo, Lương Thế Nhân. Lắng nghe hiệu lệnh của ta.”
Dưới một câu này, không khí đột ngột trở nên căng thẳng. Từng người từng người có mặt chỗ này đều có chút hô hấp không thông. Vương Hạo thực lực không cần bàn cãi, nhưng bọn họ muốn thấy nhất đó chính là Lương Thế Nhân dựa vào cái gì mà muốn cùng Vương Hạo liều mạng. Đôi khi muốn liều mạng, cũng cần phải có tiền vốn a.
“Ba... Hai... Một... Bắt đầu.”
‘Bắt đầu’ hai chữ vừa vang lên, Lương Thế Nhân liền tranh thủ thời gian thả ra bản thân khí tức mạnh mẽ nhất. Một vệt kim sắc lóe lên, Lôi Ảnh Quang Minh Kích liền nắm chặt trong lòng bàn tay, tại bốn phương tám hướng xung quanh, lôi điện như những con rắn nhỏ không ngừng vặn vẹo mà ra.
Khí thế này, so với phổ thông Hồn Tông bốn hoàn thì mạnh hơn nhiều lắm, thế nhưng ngay lúc hồn hoàn của Thế Nhân lượn lên, đám binh sĩ bên dưới không khỏi xôn xao. Phẩm chất võ hồn của Lương Thế Nhân hoàn toàn không như bọn chúng dự đoán, là lưỡng hoàng lưỡng tử. Không thể phổ thông hơn được nữa.
“Ách, ta cứ nghĩ sẽ thấy một cái vạn năm đệ tứ hồn hoàn chứ.”
“Thôi đi, ngươi tưởng đạt tới bước đó dễ dàng lắm hay sao.”
“Nhưng mà cái khí thế tên này tạo ra, làm ta lông tơ dựng lên hết cả.”
“Hắn đúng là có chỗ hơn người, nhưng so với Vương Hạo bên kia thì kém quá xa. Nếu ta nhớ không lầm, đệ tứ cùng đệ ngũ hồn hoàn của Vương Hạo đều là vạn năm cấp bậc a.”
Vương Hạo vào lúc nãy khẽ đem một tay nhấc lên, tức thì một cỗ bàng bạc uy áp trực tiếp xông tới Lương Thế Nhân. Hắn cũng không có thả ra chính mình võ hồn, mà chỉ đơn giản chính là dùng khí thế để chèn ép đối phương.
“Muốn hạ nhục ta như lúc trong hang động?”
Lương Thế Nhân hừ lạnh một cái, tức thì lôi điện càng bộc phát ra mạnh mẽ lôi sắc. Liền sau đó một cái hư ảnh hồn thú khổng lồ xuất hiện ngay sau lưng, nó há miệng gầm lên một tiếng, vọt thẳng tới nghênh đón khí thế của Vương Hạo bên kia.
“Đây là...?”
Vương Hạo có chút kinh ngạc, không dám chậm trễ liền đem ý niệm thôi động, khí thế của hắn chợt hóa thành một đầu hắc long to lớn, trực tiếp va chạm với hư ảnh hồn thú do Lương Thế Nhân tạo ra bên kia.
“NGANG ——.”
Một tiếng hét chói tai vang lên, tại lưng chừng trời xuất hiện một vệt sáng như muốn xé rách cả không gian. Tại bầu trời phía trên đầu hai người bọn hắn phân chia thành hai màu sắc riêng biệt.
Trên đầu Vương Hạo thủy chung một màu đen kịt hào quang, còn bên Lương Thế Nhân lại là nhu hòa kim sắc ánh sáng.
“Loại này khí tức mang cho ta cảm giác cực kỳ quen thuộc, cứ như đã chiến đấu với nhau triệu năm về trước.”
Vương Hạo có chút mơ hồ nói.
Ngay lúc này ở trên đài cao, Vực Chủ không khỏi trầm trồ khen ngợi:
“Thằng nhóc này, lại có thể đem Lôi Thượng Kỳ Lân chủng loại cao quí hồn thú kia thực sự khuất phục. Thật hiếm có.”
Lôi Thượng Kỳ Lân là bậc nào hung thú viễn cổ, Vực Chủ tất nhiên là người nắm rõ nhất. Với lại món đồ kia vốn không phải do hắn tìm được, mà là do một vị tiền nhiệm Vực Chủ may mắn tới tay. Thế nhưng đã rất lâu không ai có thể đem Lôi Thượng Kỳ Lân Tủy kia hoàn chỉnh hấp thụ, cho dù tuế nguyệt đã ăn mòn không ít năng lượng của Địa Bảo này.
Cho nên nhìn thấy Lương Thế Nhân thành công hấp thu lại có thể phát huy uy lực đến mức này, Vực Chủ hội kinh hỷ không ngừng. Thiên tài địa bảo chỗ tốt, chung qui cũng cần phải hấp thu mới được, còn nếu không chỉ sợ không khác gì một vật vô tri vô giác, tùy tiện để tuế nguyệt ăn mòn rồi biến mất.
“Nếu đã như vậy, trận chiến này rất đáng để coi a. Long đấu với Kỳ Lân, hắc hắc. Không ngờ từng tuổi này lại có thể theo dõi một màn đặc sắc như vậy.” Vực Chủ có chút chờ mong nói.
Từ thượng cổ chí kim trên Đấu La Đại Lục, đã từng có lúc Long tộc đối mặt với kẻ thù cực kỳ mạnh mẽ là Kỳ Lân tộc. Vào thời điểm đó, nhân loại còn chưa phát triển như bây giờ, càng không có tư cách cùng hai đại tộc này chống lại. Chiến tranh triển khai liên miên bất tuyệt, vô số cường giả hai tộc giao tranh với nhau cực kỳ thảm liệt.
Cho đến đời con cháu sau này, ký ức đại chiến đó vẫn ăn sâu trong tiềm thức bọn chúng. Chỉ cần đánh hơi thấy khí tức của kẻ thù, chiến ý lập tức bốc lên ngùn ngụt.
Mà Vương Hạo hiện tại, có thể nói là đại diện cho Long tộc, Kim Nhãn Hắc Long võ hồn người sở hữu. Còn Lương Thế Nhân, là đại biểu cho Kỳ Lân tộc thông qua một tia Lôi Thượng Kỳ lân huyết mạch chảy trong huyết quản.
Long Lân chi tranh, đến khi có một bên thực sự ngã xuống mới thôi.
“Thật không ngờ trong thời gian ngắn, ngươi lại có thể đứng thẳng dưới uy áp của ta. Thật đáng để ta dốc sức một lần.” Vương Hạo ngữ khí có chút thay đổi, thực sự hắn không ngờ trong Long Thần thành, ngoại trừ Vân Chính Thiên kia, còn có một cái cực kỳ khó đối phó như Lương Thế Nhân trước mặt.
Lương Thế Nhân đem Lôi Ảnh Quang Minh Kích đặt ở trên vai, làm một cái thủ thế phòng ngự, bàn tay giơ lên vẫy vẫy về phía Vương Hạo, thản nhiên nói:
“Muốn đánh thì tới đây, có cần nói nhiều như vậy không?”