Đế Thiên khí tức, đây đúng là Đế Thiên khí tức, chỉ có điều đây cũng không phải chân chính Đế Thiên hiện thân mà chỉ là một đạo khí tức không có ý thức. Thế cho nên phiến vị diện này mới còn nguyên vẹn như vậy, nếu thực sự Đế Thiên tới được nơi này, với tu vi của hắn đủ để bóp nát mọi thứ thành bột phấn.
Vực Chủ hai mắt âm trầm nhìn đạo khí tức trên kia, rồi lại nhìn xuống Vương Hạo bên dưới, trong mắt sát khí bắt đầu luân chuyển.
Bên dưới võ đài, Vương Hạo bắt đầu có sự biến hóa, nguyên bản mái tóc đen dài của hắn chợt có thêm một tầng kim sắc bao phủ, đôi mắt vốn đen tối nay lại thêm một vòng quỉ dị hào quang. Trên hết chính là tu vi của hắn tăng đến mức không tưởng, e rằng một số cao tầng ở đây cũng chưa chắc chế phục được hắn.
“Đế Thiên đại nhân, ta đã hoàn thành nhiệm vụ, thỉnh cầu ngài ban cho ta một phần lực lượng, ta muốn giết chết tên khốn nạn này.”
.....
“A. Mọi người đâu rồi, cứu ta với.”
Vương Hạo lê bước mỏi mệt trong khu vực rừng núi rộng lớn, bốn phía xung quanh đều có ảm đạm mây mù bao phủ. Hắn năm nay mười tuổi, là bạch cấp binh sĩ trực thuộc Tu La thành Chung Cực Hồn Sư Quân Đoàn, thiên phú bình thường, thể chất yếu ớt.
Võ hồn của hắn là một loại không đáng nhắc tới, là một thanh chùy bình thường, cũng không phải đỉnh cấp võ hồn sở hữu có bá đạo lực lượng như Hạo Thiên Chùy kia, chính là một thanh phổ thông chùy. Hắn may mắn năm đó thức tỉnh võ hồn, tiên thiên hồn lực đạt cấp ba, miễn cưỡng có thể tu luyện hồn lực, trở thành hồn sư.
Bất quá Vương Hạo từ nhỏ cô thế hiu quạnh, cha mẹ trong lúc vào rừng đốn củi bị thổ phí giết chết, từ đó hắn sống một mình.
Đến năm tám tuổi, một vị Hoàng cấp đội trưởng vô tình đi ngang qua, nhìn thấy Vương Hạo bị một đám tiểu tử trong thôn ỷ đông bắt nạt liền ra tay cứu giúp, đồng thời cưu mang hắn về, giúp hắn trở thành một tên bạch cấp binh sĩ trong quân đoàn.
Ở trong quân đoàn hắn không tính là người nổi bậc, thậm chí có chút vô hình, thường ngày vẫn bị đồng môn xa lánh, nói xấu, từ đó tâm tính dần biến chất. Hắn không tin một ai, chỉ tin vào chính bản thân mình.
Hôm qua theo chân đội trưởng tiến vào trong Thú Vực thực hiện nhiệm vụ do thám, xui xẻo bị một đầu năm vạn năm hồn thú tập kích, toàn quân bị diệt, ngay cả vị Hoàng cấp đội trưởng từng chiếu cố hắn cũng bị đánh chết.
Quá hoảng sợ, Vương Hạo ba chân bốn cẳng bỏ chạy, mặc kệ đồng đội đang điên cuồng chống trả sau lưng. Thế nhưng phương hướng hắn chạy, lại là chạy thẳng vào Thú Vực khu trung tâm.
“A. Ta mệt quá.” Vương Hạo hô hấp dồn dập, hắn trong mắt tràn ngập vẻ tuyệt vọng, tuy cuộc đời của hắn không có gì đáng nói, nhưng chết sớm như vậy, hắn không cam lòng.
Lạc vào Thú Vực, hội đồng nghĩ với cái chết, nếu không chết vì đói, cũng chết vì bị tà khí xâm thực hoặc đau đớn hơn là trở thành thức ăn trong bụng hồn thú, rồi kết cục trở thành chất dinh dưỡng nơi này.
“Ti tiện nhân loại, ngươi hôm nay liền ngoan ngoãn lưu lại nơi này a.”
Đột nhiên giữa tầng trời, có sấm rền thanh âm vang lên. Dưới tiếng nói này, vạn vật tựa như đối mặt hủy diệt ý niệm. Vương Hạo không nhìn thấy được chủ nhân của đạo thanh âm này, nhưng hắn vốn là một người chết nhát, dưới tình huống tử vong cận kề, rốt cuộc quì hai chân xuống dập đầu chín cái.
“Hồn thú đại nhân xin tha ta mạng nhỏ.”
Thâm thúy thanh âm lại vang lên:
“Ngươi dựa vào cái gì xin ta tha mạng.”
Vương Hạo thành thật nói:
“Ta là một tên chết nhát, một tên không có dũng khí hơn nữa lại còn là phế vật. Thế nhưng ta vẫn là một binh sĩ trực thuộc quân đoàn, chỉ cần ngài đồng ý, ta nguyện làm tay sai cho ngài a.”
Đạo thanh âm trên trời cao kia có vài phần im lặng, một chốc sau lại nói:
“Ngươi vì tính mạng lại có thể bán rẻ cả đồng loại, loại người như ngươi làm sao ta có thể trọng dụng.”
Vương Hạo ngẩng đầu lên nhìn lên trời cao, thanh âm run rẩy nói:
“Hồn thú đại nhân, ta mặc dù là nhân loại nhưng trước giờ đều chán ghét thế giới này, từ nhỏ ta bị hiếp đáp, bị khinh thường. Chỉ cần ngài cho ta một chỗ nương thân, lại ban cho ta lực lượng, ta xin tận tâm phục vụ cho hồn thú các ngài.”
“Hắc hắc, nhân loại đê hèn như ngươi vẫn là lầu đầu tiên bổn tọa gặp được. Hôm nay ta sẽ không lấy mạng của ngươi, chỉ cần ngươi giúp ta làm một số chuyện là được.”
Trầm thấp thanh âm từ trời cao có chút cười cợt nói.
Vương Hạo nghe vậy không khỏi kinh hỷ, sinh lộ đã hiện ra ngay trước mắt, hắn còn không mau nắm lấy.
“Hồn thú đại nhân, Vương Hạo xin cam tâm tình nguyện dâng hiến.”
“Được.” Một đạo hoa lệ hắc quang từ trời cao giáng xuống người Vương Hạo, đem thân thể hắn nâng lên giữa không trung. Liền sau đó một cái long văn đồ án hiện hữu ngay mi tâm của hắn. Đồng thời Vương Hạo cảm thấy cơ thể như được gột rửa, một loại thư thái cảm giác truyền khắp tứ chi bách hải.
“Ha ha, lực lượng, đây chính là lực lượng. Đội ơn ngài hồn thú đại nhân.”
Vương Hạo cười như điên như dại. Sở hữu loại này lực lượng đối với hắn là một chuyện còn khó hơn lên trời, thế nhưng hôm nay may mắn nhặt được cơ duyên như vậy, hắn làm sao không phát điên cho được.
Trầm thấp thanh âm lại vọng xuống:
“Đừng vội mừng, nên nhớ ngươi mạng sống từ bây giờ, không còn là của ngươi nữa. Bất kỳ lúc nào ta đều có thể đem ngươi xé thành vạn mảnh. Nghe cho kỹ, nhiệm vụ mà ngươi phải làm cho ta, chính là tìm cho bằng được nơi mà tên Vực Chủ các ngươi đang ẩn nấp. Chỉ cần như vậy mà thôi. Một khi hoàn thành, ngươi liền có một chỗ tại Thú Vực bọn ta, khi đó ta sẽ giúp ngươi đồng hóa loại lực lượng này, chân chính trở thành siêu cấp cường giả.”
Vương Hạo nghe vậy hai mắt trực tiếp sáng long lanh, đây còn không phải trời cao ban thưởng hay sao, lập tức răm rắp gật đầu mấy cái, lại nói:
“Hồn thú đại nhân, ngài có thể hay không cho ta biết đại danh quí tánh.”
Trầm thấp thanh âm một lần nữa vọng xuống:
“Nên nhớ, ta là Vạn Thú Chi Vương, là Đế Thiên, là pháp tắc, là đấng toàn năng tại thế giới này. Đi đi, trở lại với đồng loại của ngươi và thực hiện nhiệm vụ này cho ta.”
Theo vầng hào quang màu đen biến mất, mọi thứ lại trở lại vẻ yên tĩnh như lúc đầu, chỉ có điều Vương Hạo hiện tại, hoàn toàn biến thành một con người khác. Một con thú đội lốt người.
.....
Vương Hạo long trảo duỗi ra, liền chụp lấy cổ họng của Lương Thế Nhân, trực tiếp nhấc lên.
“A.” Lương Thế Nhân cổ họng bị bóp nghẹt, tay chân lập tức bủn rủn cả ra. Chỉ cần Vương Hạo hơi phát lực một chút, Lương Thế Nhân tính mạng liền bị mất đi.
“Thả hắn ra.” Một tiếng hét chói tai vang lên. Hàn Thanh Chi ở trên võ đài điên cuồng gào hét.
Mắt thấy Vương Hạo muốn hạ sát thủ, Dạ Hành đám người lập tức hành động, tuy nhiên khoảng cách từ nơi quan chiến tới võ đài không gần, với Phong Hào Đấu La tu vi của hắn cũng cần một vài giây mới có thể đến nơi. Thế nhưng chỉ cần một giây thôi đủ để Lương Thế Nhân tính mạng đoạn dưới tay Vương Hạo rồi.
May mắn một điều, Long Thần thành tiểu đội khu chờ chiến lại rất gần võ đài và vị đội trưởng của tiểu đội này, Vân Chính Thiên từ lâu đã phát giác ra Vương Hạo biểu hiện kỳ lạ, hắn trong thể nội hồn lực vận chuyển đã lâu, liền muốn bộc phát.
Ngay khi Vương Hạo chuẩn bị hạ độc thủ, Hỏa Phượng Kiếm xuất hiện nơi lòng bàn tay, Vân Chính Thiên không dám chậm trễ, trực tiếp xông lên võ đài, mặc kệ mọi qui tắc, một kiếm mang theo vô tận hỏa diễm chém thẳng vào Vương Hạo vị trí.
“Buông Thế Nhân ra.” Vân Chính Thiên điên cuồng hét lớn.
Hỏa Phượng Kiếm, Thiên Hỏa Đốt Thương Khung.
Bàng bạc hỏa diễm theo Hỏa Phượng Kiếm chém tới, bất quá hiện tại Vương Hạo, chính là có được tu vi ngang với Phong Hào Đấu La cấp bậc, một kích này cũng Vân Chính Thiên, đối với hắn hiện tại không tạo nên một chút uy hiếp nào.
“Cút ngay.” Vương Hạo thản nhiên một tay quét ngang liền hóa giải công kích của đối phương, không những vậy mà còn đem Vân Chính Thiên hung hãn đánh văng về phía sau, nện thẳng vào hàng ghế võ đài mới dừng lại.
“A Thiên.” Mã Thiên Hoa tức tốc chạy tới đỡ lấy hắn. Chỉ thấy Vân Chính Thiên miệng đầy máu, nhưng ánh mắt lại vô cùng kiên cường, hắn không do dự lần nữa chạy tới. Thế Nhân là huynh đệ của hắn, cho dù có mất mạng cũng phải liều đến cùng. Tin chắc nếu đổi lại hắn là người gặp nguy hiểm, Thế Nhân cũng không do dự dốc hết sức mình.
Tuy Vân Chính Thiên hành động không đủ để cứu lấy Lương Thế Nhân, nhưng vẫn có tác dụng kéo dài thời gian hơn một chút. Chỉ một chút vậy cũng đủ để đám binh sĩ bọn hắn bao vây Vương Hạo.
Thế nhưng Vương Hạo hiển lộ thực lực một cách kinh khủng như vậy, nhất thời đám binh sĩ gần đó không ai dám vọng động. Thực lực Phong Hào Đấu La, không phải thứ bọn hắn có thể tùy tiện đối đầu được.
“Tiểu tử, không được làm càn.”
Chính vào lúc này, Mục Vô Ưu thanh âm chợt vang lên, lão hiện tại đã thực sự tin rằng Vương Hạo có mưu đồ xấu. Mà dưới quang ảnh Kim Nhãn Hắc Long to lớn ở trên kia, lão càng tin tưởng người mà Vương Hạo thông đồng, chính là hồn thú.
Hồn thú trong bất kỳ thời gian nào, đều là tử địch của nhân loại, nhất là trong thời điểm nhân loại phải co rút lại như hiện nay. Mặc kệ các thành phố có ganh ghét nhau như thế nào, chỉ cần có thông báo hồn thú phát động Thú Triều, toàn bộ nhân loại đều muốn đồng lòng với nhau.
Mà tình huống Vương Hạo cấu kết với hồn thú nếu thật sự xảy ra, hắn tự nhiên trở thành kẻ thù của tất cả mọi người ở đây.
Mục Vô Ưu không hề chần chừ, một quyền mang theo khủng bố hồn lực trực tiếp oanh tới Vương Hạo.
Vương Hạo mắt thấy bàng bạc lực công kích ùa tới, hắn không dám khinh thường liền tập trung gia tăng phòng ngự. Dù sao Mục Vô Ưu là Siêu Cấp Đấu La hàng thật giá thật, tuy rằng Vương Hạo mượn lấy một chút ngoại lực, nhưng chân chính cùng loại siêu cấp cường giả này so sánh vẫn chênh lệch rất nhiều.
OÀNH!
Một quyền chấn văng Vương Hạo ra xa, Lương Thế Nhân thân thể ngã gục xuống liền được Mục Vô Ưu đón lấy, sau đó cấp tốc đem hắn tránh đi thật xa.
“Khốn nạn, thật hư bột hư đường.” Vương Hạo rít gầm lên tức giận, hai mắt lập tức quét ngang quét dọc, hiện tại chỗ này, cường giả nhiều đếm không xuể. Kinh khủng nhất có lẽ là mười hai vị Thành Chủ kia, lại có Vực Chủ đích thân tọa trấn, cho dù hắn có ba đầu sáu tay, cũng không thể ở chỗ này tùy tiện chém giết được nữa.
“Không nên dây dưa thêm nữa.” Hiện tại chỉ có thể chạy mà thôi. Hắn bản chất là một tên hèn nhát, tất nhiên không muốn thí mạng ở chỗ này.
Vương Hạo từ trong túi áo lấy ra một mảnh màu đen thạch phù, trực tiếp bóp nát. Một cái thông đạo vòng xoáy đen ngòm chớp mắt hiện ra, thông đạo này khiến một vùng không gian xung quanh hắn vặn vẹo liên tục.
“Hắn muốn chạy.” Hàn Thanh Chi lần nữa gào lên. Vương Hạo muốn giết chết Thế Nhân của nàng, nàng làm sao không tức giận cho được.
Bất quá thanh âm của nàng vô tình đánh động sự chú ý của Vương Hạo, chỉ thấy hắn cười lớn:
“Nha đầu thúi đây rồi. Không giết được hắn, vậy thì ta bắt tình nhân của hắn đi vậy.”
HƯU!
Vương Hạo ý niệm vừa động, một đạo hắc quang từ trong hư vô lặng im xuất hiện bên cạnh Hàn Thanh Chi, đem nàng nhanh chóng nuốt chửng, trực tiếp biến mất. Mọi thứ diễn ra quá nhanh, vả lại toàn bộ binh sĩ Long Thần thành đều đang lao xuống, chỉ có một mình nàng ở lại, nhất thời không ai kịp trở tay.
“NGƯƠI DÁM!!! ”
Dạ Hành nhìn thấy Vương Hạo động tới Thanh Chi, tơ máu trong mắt phát nổ, một quyền như muốn đánh nát thiên địa trực tiếp đánh tới Vương Hạo.
Bất quá Vương Hạo lại cực kỳ gian xảo, mắt thấy Hàn Thanh Chi đã nằm trong lòng bàn tay, hắn không do dự nhảy vào thông đạo vòng xoáy, để lại một tiếng cười man rợ chấn động cả khu vực, thân ảnh dần dần biến mất.