Kiếm Thần Trọng Sinh Đấu La Đại Lục

Chương 218: Lưu Vân Long



Sau khi nhìn thấy một cái vòng hồn hoàn màu đen bay lên, đại biểu đầu Thôn Phệ Ma Chu khó chơi này thực sự đã vẫn, Vân Chính Thiên mới an tâm thu hồi Thánh Kiếm, ngã quỵ trên mặt đất thở hổn hển.

Bất quá bây giờ không có thời gian nghỉ ngơi, hắn còn phải trốn tránh khỏi Đế Hoàng truy sát a.

Tay áo vung lên, tức thì trước mặt lơ lững ba cái bình thủy tinh hồn đạo khí, đây là vật phẩm có khả năng lưu giữ chất lỏng. Tuy hắn không biết có thể lưu trữ lục huyết sắc kia hay không, nhưng vẫn thử cái trước đã.

Hắn chạy nhanh tới bên cạnh thi thể Thôn Phệ Ma Chu, Hắc Kiếm lóe lần nữa lóe lên liền đem phần đuôi Ma Chu bổ dọc. Thôn Phệ Ma Chu tử vong, cường độ thân thể lập tức trút xuống, hiện tại không khác gì bùn nhão, tùy tiện một kiếm liền đem nó chặt ra.

Lục huyết sắc như suối tuông xuống, Vân Chính Thiên cẩn thận điều động hồn lực truyền vào ba cái bình lưu trữ, cho đến khi đầy bình hắn lại cẩn thận gia cố nắp đóng, sau đó cất vào trong giơi chỉ.

“Phù, vẫn là lưu trữ được đi.” Vân Chính Thiên thở phào nhẹ nhõm.

Không nghi ngờ gì chiếm được loại chất động này cố sự, hắn cực kỳ hài lòng, lại tăng thêm một tầng bổn mạng vật phẩm, làm sao không vui cho được.

Tại lúc hắn còn đang loay hoay xoay người lại, Lương Thế Nhân cùng Hàn Thanh Chi đã vọt tới trước.

Hàn Thanh Chi không khỏi kinh ngạc hô lên:

“Nó chết rồi?”

Nàng chính là cực kỳ lo lắng cho Vân Chính Thiên tính mạng đó, bởi vậy biết tin Lương Thế Nhân thành công chiến thắng Vương Hạo, còn lấy được mạng của hắn, nàng liền không tiếc tiêu hao hồn lực khôi phục cho Thế Nhân, sau đó hai người lại cấp tốc quay trở về trợ giúp Vân Chính Thiên.

Thế nhưng Vân Chính Thiên không biết dùng cách thức nghịch thiên nào, lại có thể đem khó chơi Ma Chu chém giết, thật bất ngờ không thôi.

“Vương Hạo thế nào?” Vân Chính Thiên gật đầu với nàng, sau đó lại quay sang hỏi Thế Nhân.

Lương Thế Nhân giơ ngón tay cái về hướng hắn, nhu thuận nở nụ cười không thể mãn nguyện hơn.

Tâm thái nhẹ nhõm, Vân Chính Thiên ngửa mặt lên trời nhìn về hướng Đế Hoàng cùng Lưu Vân Long triển khai sinh tử đại chiến, bất quá đã tiến vào tầng thứ này chiến đấu, bọn hắn vẫn không có tư cách theo dõi a. Chỉ biết xa xa vạn dặm trên không kia, thỉnh thoảnh lại có sấm rền cùng nổ lớn vang lên.

“Hiện tại nên làm gì bây giờ.” Lương Thế Nhân hỏi.

Vân Chính Thiên trầm ngâm một lát, trả lời: “Theo lời nói của Đế Hoàng kia, Lưu tiền bối hẳn đang thụ thương không nhẹ, vì vậy đối chiến với Đế Hoàng không thể nhanh chóng kết thúc được, vả lại nơi này hiện tại không còn binh sĩ quân đoàn hoạt động ngầm, chúng ta đành phải tự thân vận động mà thôi. Trước tiên nên tìm kiếm một cái sơn cốc khác để nghỉ ngơi trước, nếu như Lưu tiền bối có thể đuổi Đế Hoàng đi, tự nhiên sẽ tìm được chúng ta a.”

Hiện tại bọn hắn, chỉ có thể làm tới một bước này mà thôi. Dù sao Thú Vực trùng trùng nguy hiểm, tự thân thoát ly không phải ý hay, vạn nhất lại đụng độ một tên có thực lực tương đương Đế Hoàng, cũng chẳng còn cứu nhân nào giúp đỡ bọn hắn được nữa.

Vì vậy, lại tìm một cái sơn cốc tạm thời lẩn trốn, vẫn là cách hay nhất.

Hàn Thanh Chi lúc này, chợt mở miệng nói:

“Ca ca, hồn hoàn Thôn Phệ Ma Chu này, không lẽ ngươi không muốn hấp thụ?”

Nàng thanh âm vừa thốt lên lập tức đem hai tên thiếu niên chấn tỉnh lại, đúng vậy a, đây chính là vạn năm hồn hoàn của Thôn Phệ Ma Chu. Không nói niên đại cực kỳ phù hợp làm đệ ngũ hồn hoàn, mà Thôn Phệ Ma Chu thành tựu một đời thôn phệ chi lực kia, nếu hắn có thể thành công sở hữu lực lượng này, thực lực hội tăng cường một cách kinh khủng.

“Cám ơn muội, Thanh Chi. Nếu không có muội nhắc nhở, chỉ sợ ta hồ đồ bỏ quên vật tốt như vậy.”

Vân Chính Thiên hồ hởi nói. Sau đó từ trong người lại lấy ra thêm một cái hồn đạo khí, đây là trữ hoàn hồn đạo khí, có tác dụng lưu trữ hồn hoàn trong vòng hai mươi bốn giờ.

Nhanh chóng thu hồn hoàn Thôn Phệ Ma Chu vào, ba người cấp tốc rời đi.

Thời gian không lâu sau, khoảng chừng một canh giờ trở lại, bọn hắn liền tìm được một cái sơn cốc khác, cách vị trí ban đầu một khoảng không xa. Người xưa có nói, chỗ nguy hiểm nhất lại chính là chỗ an toàn nhất, câu này đúng với hoàn cảnh hiện tại.

Dù sao Đế Hoàng cùng Lưu tiền bối đại chiến một trận kinh khủng kia, hồn thú xung quanh tự nhiên không cần nhắc cũng lựa chọn lui xa vài chục dặm. Vân Chính Thiên tìm đến sơn cốc này, cũng chính vì lý do đó.

Đế Hoàng cho dù có bức lui được Lưu tiền bối, cũng sẽ không nghĩ bọn hắn lớn mật ở gần như vậy đâu.

Lương Thế Nhân đại chiến với Vương Hạo, tuy tiêu hao nhiều nhưng hắn đã điều tức một thời gian, cộng với tăng phúc từ Thanh Chi, hiện tại hắn là người khỏe mạnh nhất ở đây, liền nhận lãnh nhiệm vụ hộ pháp.

Vân Chính Thiên cùng Hàn Thanh Chi, tìm cho mình một mỏm đá, lập tức khoanh chân minh tưởng khôi phục trạng thái.

Liên tục chiến đấu khiên bọn hắn tinh thần căng như dây cung, nếu không phải bọn hắn hồn sư thể chất cường hãn, chỉ sợ đã muốn tan vỡ mà chết. Những lúc như thế này, mới thoải mái, mới đáng trân trọng làm sao.

Lại nữa ngày trôi qua, hai người bọn hắn đều trong minh tưởng tỉnh dậy. Vân Chính Thiên lúc này lấy ra trữ hoàn hồn đạo khí, có hơi do dự nhìn đồng đội nói:

“Loại này hồn hoàn, nếu như ta đem nó hấp thu liền tiêu tốn thời gian không ngắn, vạn nhất Đế Hoàng tìm đến, làm sao chống cự.”

Vân Chính Thiên lời nói không phải không có đạo lý, tinh hình bên ngoài vô cùng nguy cấp, nếu đổi lại là ở trong một mảnh sâm lâm nơi Nhân Vực, hắn liền không lo lắng trực tiếp hấp thụ.

Đột nhiên ngay lúc này, phía cửa vào sơn cốc có động tĩnh.

Vân Chính Thiên ba người không khỏi hoang mang đứng lên thủ thế. Thế nhưng vừa nhìn thấy người bước vào là quen thuộc thân ảnh chiến bào nam nhân, bọn hắn khẩn trương tâm tình lập tức hạ xuống.

Người này, còn không phải Lưu Vân Long hay sao.

“Các ngươi tốt chứ, thoát khỏi vòng vây bên dưới một cách thoải mái như vậy, ta vẫn là lần đầu chứng kiến a.”

Thoải mái?

Bọn hắn gương mặt đều méo xẹo cả lên, kỳ thực có thoải mái hay không bọn hắn tự nhiên biết rõ.

Vân Chính Thiên đại diện ba người tiến lại gần, ôm quyền cung kính nói:

“Lưu tiền bối tôn kính, vãn bối Hoàng cấp Vân Chính Thiên, cùng hai thuộc cấp Lương Thế Nhân, Hàn Thanh Chi, thỉnh an ngài.”

Lưu Vân Long nghe vậy, trên gương mặt đầy sẹo kia cũng hơi mỉm cười, bất quá hắn vẫn là phất tay nói:

“Nghĩ lễ phiền phức liền không cần, bỏ qua đi. Nha đầu.”

Đột nhiên hắn hướng Hàn Thanh Chi vẫy vẫy tay.

Hàn Thanh Chi hơi bất ngờ nhưng vẫn tiến lại gần hắn, mỉm cười hỏi:

“Tiền bối gọi tiểu nữ a.”

“Ngươi là Hàn Long Quần nhi nữ?”

“Đúng vậy. Ngài là quen biết phụ thân ta sao?” Hàn Thanh Chi hào hứng nói.

“Ha ha không chỉ là quen biết, hắn còn phải gọi ta hai chữ sư huynh a. Ngươi là nhi nữ của hắn, nên gọi ta một tiếng sư bá đi.”

Ồ!

Ba người tựa hồ trăm miệng cùng ồ lên một tiếng. Nói như vậy Thành Chủ cùng vị Lưu Vân Long này có chung một sư phụ, mà người có thể đảm nhận thân phận sư phụ của hai người này, bọn hắn hoàn toàn không nghĩ được người thứ hai.

Vực Chủ!

“Nhìn vẻ mặt các ngươi, rõ ràng biết ai là sư phụ của bọn ta là ai a. Đúng vậy là Vực Chủ. Ta đã nhiều năm không gặp lão nhân gia ngài, không biết có khỏe hay không ha ha.”

Lưu Vân Long gương mặt rạng ngời, thái độ vô cùng hòa nhã, thật khác khi hắn đối đầu với Đế Hoàng lúc nãy a.

Cười lớn một trang, đột nhiên Lưu Vân Long lấy tay đấm ngực mấy cái, ho thành tiếng, lại có máu từ khóe miệng chảy ra.

Hàn Thanh Chi thấy vậy, vội vội vàng vàng chạy lại gần, đem một cái khăn tay cho hắn lau máu, lo lắng nói:

“Sư bá, ngươi hẳn là bị thương khi chiến đấu với Đế Hoàng a.”

Lưu Vân Long nghe vậy, một tay xoa đầu nàng, kiêu ngạo nói:

“Đế Hoàng là thứ nhãi nhép, còn không đủ động vào ta sợi lông chân. Ta bị thương là do trưởng bối của hắn, cũng là cao tầng Thú Vực này thành viên chủ chốt.”

Vân Chính Thiên ba người nghe vậy liền kinh tâm động phách, Đế Hoàng bậc này nhân vật, vậy mà đối với Lưu tiền bối chỉ là nhãi nhép, thật không thể tin được Lưu Vân Long cường đại thực lực đến bậc nào.

Thế mà cuối cùng vẫn bị cao tầng Thú Vực làm cho bị thương, Thú Vực trên phương diện thực lực, không ngờ lại cường hãn tới mức độ này.

“Các ngươi biết Hùng Quân chứ?”

Hùng Quân!

Hai chữ này vừa vang lên, tức thì Vân Chính Thiên ba người biến sắc, đây còn không phải đệ nhị cường giả của Thú Vực, dưới một thú trên vạn thú Hùng Quân hay sao. Hắn chính là một đầu Ám Kim Khủng Trảo Hùng, hiện tại ước chừng bảy mươi vạn năm tu vi, là chân chính bên dưới Đế Thiên đại tướng quân a.

Hùng Quân, chính xác có thực lực làm Lưu Vân Long trọng thương.

“Ha ha lại bị lừa nữa rồi. Hùng Quân tuy mạnh thật đấy, nhưng một trảo liền đem ta vật xuống đáy vực sâu, hắn vẫn chưa có bổn sự này.”

Lưu Vân Long ngữ khí hồ hởi, tựa như việc hắn bị thương là một chuyện không đáng bận tâm vậy, lại có thể lợi dụng để trêu chọc tiểu bối bọn hắn.

“Sư bá, ngươi đừng đùa giỡn nữa mà. Rốt cuộc là ai mới được.”

Hàn Thanh Chi có chút mất kiên nhẫn nói.

Thấy vậy, Vân Chính Thiên lại cười cười nhìn nàng nói:

“Ngươi là đồ ngốc, Lưu tiền bối đã nói Hùng Quân không thể làm ngài bị thương, như vậy chỉ còn một mà thôi. Còn không phải Đế Thiên thì là ai nữa.”

“Rất tốt tiểu tử, ngươi vậy mà tâm tính trầm ổn hơn nha đầu này rất nhiều. Nếu ta không lầm, ngươi hẳn là Vân Chính Thiên, là cháu trai của sư đệ ta Hàn Long Quần?”

Lưu Vân Long không khỏi cảm thán nói, kỳ thực trong thời gian binh sĩ quân đoàn còn hoạt động ngầm tại Thú Vực đông đúc, hắn cũng từ trên người Hoàng Tiểu Trần nghe được một số tin tức của Hàn Long Quần a.

Tự nhiên biết được Vân Chính Thiên tuổi trẻ một đời thiên kiêu này.

“Lưu tiền bối quá khen, vãn bối vẫn còn kém lắm.” Vân Chính Thiên khiêm tốn nói, dù sao trước mặt bậc này nhân vật, vẫn nên dùng kính ngữ mà nói chuyện a.

“Sư bá, ngươi khi dễ ta.” Hàn Thanh Chi một mặt uất ức nói.

Ha ha. Sơn cốc yên ắng nhất thời vang vọng tiếng cười.

Đột nhiên Lưu Vân Long lại chú ý trữ hoàn hồn đạo khí trên tay Vân Chính Thiên, lại không khỏi ồ lên một tiếng.

“Vạn năm Thôn Phệ Ma Chu, rất tốt hồn hoàn. Ngươi làm sao còn chưa đem nó hấp thụ đi.”

Vân Chính Thiên dùng sức gật đầu một cái, hiện tại có Lưu Vân Long tọa trấn sơn cốc, hắn căn bản không sợ cái gì hồn thú tập kích nữa, toàn tâm toàn ý hấp thụ hồn hoàn là việc cấp bách nhất.

Hướng một tảng đá ngồi xếp bằng xuống, hồn lực điều động vào trữ hoàn hồn đạo khí, tức thì vạn năm hồn hoàn lần nữa lượng lên. Vân Chính Thiên lại đem hồn lực truyền vào hạch tâm hồn hoàn.

“Hồn Vương cảnh giới, ta muốn phá a.”

..............

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.