Vạn năm hồn thú, đã tương đối phát triển trí tuệ, vượt bậc so với ngàn năm hồn thú. Vì vậy cho dù đã tử vong về sau, một chút linh trí vẫn đọng lại bên trong hồn hoàn, tận lực ngăn cản hồn sư hướng hồn hoàn của nó hấp thụ.
Bởi vì muốn hấp thụ một cái hồn hoàn vạn năm, hồn sư cần chuyển bị cho mình một số vốn liếng nhất định. Thứ nhất chính là cấp bậc tinh thần lực. Tuyệt đối không thể thấp hơn cao cấp Linh Hải Cảnh, mà muốn thành lập khế ước với vạn năm hồn linh, lại cần đến Linh Uyên Cảnh cấp độ a.
Thứ hai cần chuẩn bị, đó chính là đem trạng thái của ngươi điều chỉnh đến mức cao nhất. Sau đó cần thiết nhất vẫn là tâm tính kiên định, không sợ khổ, không sợ khó. Có như vậy mới thuận lợi hấp thu một cái vạn năm hồn hoàn, thông qua đó trở thành tầng thứ cường giả tồn tại.
Con đường cái thế cường giả, nào phải thảm đỏ trải ra.
Không có đánh đổi cùng hy sinh, suốt đời ngươi chỉ là người không đáng nhắc tới.
Ngắm nhìn vạn năm hồn hoàn bay lượn trước mắt, Vân Chính Thiên tựa hồ trở lại thời điểm nhiều năm trước, khi hắn lần đầu đối diện với tình huống hấp thu hồn hoàn này.
Khi đó hồn hoàn chính là do Kiếm Si ban tặng, không biết một lát thống khổ có hay không ít hơn, nhưng hắn từ đó đến giờ đều kiên trì chấp niệm của mình. Hắn phải đứng trên đỉnh của thế giới này a.
“Còn phải tới Thần Vực nghe Kiếm Si kể chuyện.”
Nói không ngoa rằng, cơ duyện gặp gỡ được Kiếm Si, mới là thứ khiến hắn còn tồn tại đến ngày hôm nay. Nếu không phải lần đó Kiếm Si xuất hiện, đem Hỏa Diễm Ma Sư trấn áp xuống, e rằng bây giờ Vân Chính Thiên không khác gì chất dinh dưỡng trong Bắc Long sơn mạch.
Hắn mục tiêu hiện tại, chính là không ngừng tăng lên tự thân lực lượng, sau đó có đủ tư cách xông xáo Thần Vực, cùng Kiếm Si gặp lại, đàm đạo một phen a.
Cho nên trước mắt vạn năm hồn hoàn này, chỉ là một trong những trở ngại mà hắn nhất định phải vượt qua, trên con đường cái thế cường giả.
Nghĩ như vậy, liền cảm thấy mọi chuyện tựa hồ trở nên vô cùng nhỏ bé.
Hít!
Vân Chính Thiên hít mạnh một hơi, đem sơn cốc thuần khiết nhất thiên địa nguyên lực toàn bộ thổ nạp vào trong người, trừng mắt một cái, hồn lực cùng kiếm ý xen lẫn mà ra, đem vạn năm hồn hoàn trước mặt hoàn toàn thâu tóm.
“Rất tốt, có bổn sự tiểu hài tử.” Lưu Vân Long bên ngoài, không ngừng di dời ánh mắt trên người Vân Chính Thiên, bây giờ hắn đã biết vì sao tên tiểu tử này lại khiến Hàn Long Quần hết mực ngợi khen, chung qui vẫn là một cái có ý chí cầu tiến tiểu hài tử.
Vân Chính Thiên sau khi đem hồn lực cùng kiếm ý khu dẫn năng lượng từ hồn hoàn truyền sang người của mình, sắc mặt của hắn bắt đầu có sự biến hóa.
Nguyên lai vạn năm hồn hoàn này, không những năng lượng tràn đầy, mà linh tính Thôn Phệ Ma Chu, không có yếu như hắn tưởng tượng. Chính loại linh trí này ở trong hồn hoàn, đang không ngừng gây khó dễ cho Vân Chính Thiên.
Tâm niệm khẽ động, hồn lực bên trong cơ thể liền theo lộ tuyến Dịch Cân Kinh mà vận chuyển, đem kinh mạch của hắn điên cuồng chuyển hóa dòng lũ thiên địa nguyên lực kia trở thành hồn lực, tiến tới bổ sung cho thân thể, chống cự với năng lượng áp bức từ hồn hoàn mang lại.
“Một cái đã chết tiểu gia hỏa, lại có tư cách cản ta bước tiến?”
Vân Chính Thiên trong lòng lạnh rên. Kiên trì thời gian hơn nữa canh giờ, rốt cuộc đau đớn có dấu hiệu giảm bớt, gương mặt của hắn dần trở nên dễ nhìn hơn. Bất quá, năng lượng từ vạn năm hồn hoàn vẫn còn rất nhiều, hắn hiện tại hấp thu, chỉ là một phần nhỏ mà thôi.
Trò hay còn ở phía trước.
Đột nhiên không hề hẹn trước, một cỗ thôn phệ chi lực tại hư không lặng lẽ hiện ra, nó như một cái lỗ đen không đáy, điên cuồng nuốt chửng hồn lực cùng kiếm ý của Vân Chính Thiên.
Đây là... thôn phệ chi lực mà Thôn Phệ Ma Chu cực kỳ tâm đắc. Không ngờ loại lực lượng này, không cần bản thể Ma Chu làm vật dẫn, vẫn có thể điên cuồng vận hành như vậy. Thật là một cái nghịch thiên thuộc tính.
Hừ lạnh một cái, hắn đã có kinh nghiệm đối đầu với thôn phệ chi lực này, tự nhiên không thể đi nhầm vào vết xe đổ được.
Tại trong đan điền, hồn lực cấp tốc rút về, để lại kinh mạch từng trận xơ xác. Kinh mạch cạn kiệt hồn lực, dẫn tới Vân Chính Thiên bề ngoài teo tóp lại, tựa như bị thôn phệ chi lực hút hết máu huyết trong người.
Nhìn thấy một màn này, Lương Thế Nhân cùng Hàn Thanh Chi không khỏi kinh hãi thốt lên, lập tức muốn tiến vào trợ giúp. Đột nhiên Lưu Vân Long giơ tay cản lại, trầm giọng nói:
“Hắn không có yếu ớt như vậy, các ngươi chờ xem đi.”
Quả nhiên đúng như lời Lưu Vân Long nói, trong lúc hai người Thế Nhân còn đang do dự, thì Vân Chính Thiên bề ngoài lại căng phồng hồng hào như trước, bất quá điểm khác biệt duy nhất là hắn lại có thêm một tầng hắc sắc hào quang, đầu tóc cùng phục trở thành một màu đen tuyền.
“Song sinh võ hồn, kỳ hoa, thật là kỳ hoa. Loai này võ hồn hình như cùng hắn linh hồn là một thể đồng nhất. Cái gì kia, đây không phải hồn lực à nha, mà là cái gì lực mới được. Tiểu tử này đúng là dọa người mà.”
Lưu Vân Long bên ngoài nhìn thấy hết thảy Vân Chính Thiên biến hóa, tâm tình của hắn cũng muốn chấn động một phen.
Hắc lực chính là thứ không có tồn tại trên Đấu La Đại Lục từ trước, Lưu Vân Long tự nhiên không biết là cái gì. Bất quá từ khi hắc lực trong đan điền điên cuồng vận chuyển mà ra. Thôn phệ chi lực kia cũng không thể đem Vân Chính Thiên tinh thần ảnh hưởng được nữa.
Nếu trò cuối cũng đã chơi rồi, vậy thì có gì còn cản bước được hắn nữa.
Hắc lực, không nghi ngờ gì là thứ vũ khí tốt nhất chống lại thôn phệ lực lượng. Từ trước đến nay, chỉ có hắc lực đi thôn phệ người khác, vậy mà bây giờ lại có cấp thấp lượng lực nếm thử thôn phệ hắc lực, đúng là không tự lượng sức.
Vân Chính Thiên gương mặt rốt cuộc nở một nụ cười, nhàn nhạt hắc lực như hữu hình hữu chất mà ra, đem cả người hắn bao phủ lại.
Không tới một canh giờ sau, Vân Chính Thiên hai mắt mở to, thâm thúy quầng sáng ở sâu trong đáy mắt hội tụ, lóe lên một cái liền biến mất.
“Bộp, bộp.”
Lưu Vân Long đứng ở đối diện, vỗ tay tán thưởng. Hắn hai mắt thủy chung rơi trên người tên tiểu tử tóc trắng này, cười nói:
“Hấp thu vạn năm Thôn Phệ Ma Chu hồn hoàn một cách thảnh thơi nhàn nhã như vậy, ngươi là người đầu tiên suốt mấy mươi năm qua lão phu thấy kỳ tích như vậy a.”
Vân Chính Thiên mỉm cười trả lời:
“May mắn không làm nhục mệnh. Bất quá Lưu tiền bối đã nói như vậy, phải chăng trước vãn bối đã có không ít người từng nếm thử dung hợp hồn hoàn Ma Chu.”
Lưu Vân Long ôm đồm gật đầu đáp:
“Thôn Phệ Ma Chu chính là một cái kỳ hoa hồn thú trong Thú Vực này. Chắc hẳn thôn phệ chi lực đặc hiệu ngươi đã kinh qua, đúng là một cái vô cùng kỳ lạ thuộc tính. Ta thiết nghĩ loại này thuộc tính chính trong thời điểm tà hồn lực xuất hiện, sau đó tiến hóa mà ra. Cường giả binh đoàn chúng ta mấy mươi năm qua, có nhiều người đạt tới bình cảnh liền muốn sở hữu loại lực lượng này, trong đó có không ít thiên chi kiêu tử thời đại đó. Đến cùng vẫn chỉ có một người thành công mà thôi.”
Chỉ có một người thành công, xác suất như vậy, không phải hơi thấp hay sao.
Thế nhưng Vân Chính Thiên trong lòng cũng tự hổ thẹn, nếu không phải bản thân may mắn có được hắc hóa lực lượng tá trợ lấy, kết quả e rằng không tốt hơn đám bọn họ tiền bối được bao nhiêu a.
“Lưu tiền bối, có thể cho ta biết người duy nhất thành công dung hợp Ma Chu hồn hoàn, hiện vẫn còn trong quân đoàn chứ?”
Nếu như người này không đoản mệnh chết sớm, ắt là một cái cao tầng lãnh tụ, hắn tất nhiên có ý muốn cùng người này đàm luận một số kỹ năng chưởng khống thôn phệ chi lực a.
Lưu Vân Long vừa nghe Vân Chính Thiên một lời này, trực tiếp phá ra cười thành tiếng. Hắn hai mắt long lanh nhìn tên thiếu niên sở hữu gương mặt tuấn mỹ như yêu kia, cười đáp:
“Người đó, hiện đang ở trước mặt ngươi đó, tiểu tử ngốc.”
......
Đột phá Hồn Vương về sau, Vân Chính Thiên cùng đồng đội theo sắp xếp của Lưu Vân Long ở lại sơn cốc thêm ba ngày, đợi cho đến khi mọi chuyện bên ngoài êm xuối, hắn mới bắt đầu đề cập tới việc trở về Nhân Vực.
“Theo như các ngươi thuật lại, Vực Chủ Điện rất có thể đã xảy ra kinh chiến. Ai da, thân là Vực Chủ Điện đại trưởng lão, lão phu lại không thể trở về kịp lúc. Thật đáng trách, đáng trách.”
Lưu Vân Long có hơi buồn bã rên rỉ.
Vân Chính Thiên mấy ngày qua, chính là đem những sự kiện gần đây thuật lại một lần cho vị Lưu tiền bối ăn dằm nằm dề ở Thú Vực mấy chục năm nay. Hắn kinh hỷ cũng có, hoang mang cũng có, tức giận cũng có rồi lại tới buồn bã. Thật đa dạng cảm xúc a.
Đặc biệt đại chiến sự tình kia, Lưu Vân Long vẫn than thở không thôi.
“Lưu tiền bối, hiện tại trở về Nhân Vực, không biết còn bao xa.” Lương Thế Nhân lên tiếng.
Lưu Vân Long nhìn hắn, thở dài một cái nói:
“Từ đây đi tới điểm đầu tiên của Lưỡi Quỷ Đại Đạo chính hơn ngàn km, rồi các ngươi phải vượt qua Lưỡi Quỷ Đại Đạo hơn vài trăm km nữa. Nói thẳng ra đi bộ về là không thể nào đâu.”
Nghe một lời này, ba người bọn hắn mặt đều biến sắc. Như vậy không được a, bọn hắn còn muốn trở về, Vực Chủ Điện đại chiến kia, có không ít là bằng hữu của hắn lạc vào chiến trận. Như Long Thần thành tiểu đội mấy người còn lại, còn có cao tầng Long Thần thành nữa.
“Sư bá, thật không còn cách nào?” Hàn Thanh Chi mắt rơm rớm nước mắt, khẩn khiết hỏi.
Lưu Vân Long bề ngoài thì nghiêm khắc nhưng thật ra là một lão già ngoài cứng trong mềm, vừa nhìn thấy Hàn Thanh Chi khổ nhục kế, hắc có chút nhịn không được mà kêu lên:
“Được rồi, các ngươi muốn trở về, liền trở về thôi. Ta dẫn các ngươi tới quân đoàn doanh trại, hy vọng chỗ đó vẫn còn lưu lại truyền tống đại trận hồn đạo khí a.”
Biết ngay mà.
Bọn hắn biết ngay lão già Lưu Vân Long này lại có ý trêu ghẹo bọn hắn, bất quá cái này chỉ dùng được một lần mà thôi, hiện tại làm sao qua mắt lũ tiểu quái vật này được.
Vân Chính Thiên cười đến híp mắt, nói:
“Vậy thì phiền toái Lưu tiền bối rồi, chúng ta liền muốn lên đường ngay lập tức a.”
..............
Đi đến chương này có nghĩa chúng ta đã vượt qua một phần ba chặn đường của quyển sách này rồi. Đại Cương những diễn biến tiếp theo, Bao Lão cũng đã hoàn tất. Hy vọng độc giả yêu thích quyển sách này, vẫn kiên trì theo dõi a.
Tình tiết ở phía sau vô cùng gay cấn và hồi hộp. Ta cũng cố gắng viết kỹ lưỡng, để cho mọi người thấy Đấu La Đại Lục to lớn đến dường nào, khả năng khai thác là vô cùng vô tận.
Mọi góp ý về cốt truyện, mọi người cứ thẳng thắn trình bày, Bao Lão sẽ tiếp thu và thay đổi Đại Cương liên tục.