Thanh âm vừa dứt ra, Hoàng Võ im lặng không nói, trên mặt gân xanh bắt đầu nổi lên. Hoàng Chính bên cạnh thì muốn trầm tĩnh hơn nhiều, hắn mỉm cười nói.
“Tiểu tử vô tri, ngươi nghĩ rằng trực diện một đấu một có thể đem Mộng trưởng lão chúng ta chém chết dễ dàng như vậy? Để hôm nay ta cho ngươi biết thế nào là chênh lệch thực lực”.
Hoàng Chính thanh âm vừa rơi xuống, cùng lúc này ba vòng hồn hoàn từ dưới chân dâng lên. Là lưỡng hoàng, nhất tử màu sắc cân đối nhất hồn hoàn.
Trên tay hắn xuất hiện một thanh màu hoàng kim liêm đao, nồng nặc khí tức quang minh lan tỏa ra bên ngoài.
Thật không hổ là ngôi sao sáng trong lớp trẻ hồn sư Bàn Long môn. Hoàng Chính năm nay vừa vặn 20 tuổi, là viên đội trưởng trẻ tuổi nhất toàn bộ Bàn Long môn, bất quá không ai ngờ rằng hắn lại là một đầu mục Hắc Phong trại.
So với anh trai là Hoàng Chính, thì Hoàng Võ có chút lép vế hơn, nhưng xét về khía cạnh thủ đoạn thì sợ rằng muốn hơn một bậc.
Huynh đệ Hoàng Võ, một quang minh một hắc ám, quả thực là nhân tài hiếm có của Hồn sư giới. Chỉ có điều đối địch với bọn họ lúc này, không phải một cái vô tri tiểu tử, mà lại là Kiếm Thần chuyển thế đầu thai Vân Chính Thiên.
Xét về kinh nghiệm lịch lãm, hai người bọn họ so với hắn chỉ như hạt cát trên sa mạc mênh mông rộng lớn. Còn riêng về thủ đoạn, chắc chắn con cá sấu Vân Chính Thiên tuyệt đối không thua kém ai.
“A Long, Hồng Nhan. Ta giao Hoàng Võ cho hai người, chỉ cần quấy nhiễu hắn là được. Tên phản đồ Hoàng Chính giao cho ta”.
“Ân”. A Long cùng Mộng Hồng Nhan gật đầu răm rắp. Sinh tử chi đấu, bọn họ vẫn là lần đầu trải nghiệm. Không biệt tại sao lúc nào tín ngưỡng với sự chỉ đạo của Vân Chính Thiên cao ngất. Có lẽ khi biết được hắn chính là người chém chết tên sát thủ ám sát A Hiên hôm nọ, còn cứu được Mộng Hồng Nhan mạng nhỏ.
Dứt lời, Vân Chính Thiên một cước đạp thẳng tới Hoàng Chính bên kia. Hắc Kiếm uy dũng hướng lên cao bổ xuống.
“Tên nhóc không biết lượng sức”.
Hoàng Võ nghiến răng mắng một câu, song liêm đao chém ngang về phía thân ảnh Vân Chính Thiên.
“CHENG ——”.
Một đao này không ngờ lại bị một cánh ta thô ráp, chi chít vảy rồng ngăn cản lại. Là Can Hữu Long phi lên tiếp ứng.
“Muốn chạm vào A Thiên, hỏi qua A Long ta hay chưa”.
Chính vào lúc này, Hoàng Võ đồng tử bỗng co rụt lại, bởi vì từ phía xa bắn tới một đoàn hỏa cầu to lớn.
“ẦM ——”.
Hỏa nguyên tố bộc phát bao trùm hai người Hoàng Võ cùng A Long ở bên trong.
Mộng Hồng Nhan, võ hồn Hỏa Tinh Quyền Trượng, viễn trình công kích chính là ưu thế của nàng. Bất quá tại sao lại xuất chiêu thẳng vào vị trí đồng đội là A Long đang đứng.
Hoàng Võ bị áp lực vụ nổ chấn văng ra, trên người lưu lại một vệt cháy đen trên người, rõ ràng đã bị thương. Còn A Long? A Long hắn vẫn không hề hấn gì, chỉ có y phục hơi rách nát một chút.
Võ hồn Địa Nguyên Long, kháng hỏa thuộc tính cao hơn 80%. Nguyên bản đòn hỏa cầu công kích của Mộng Hồng Nhan hoàn toàn không ảnh hưởng tới hắn.
Hoàng Võ vốn dĩ không biết chuyện này. Bởi vì hắn gần đây mới gia nhập hồn sư lớp, còn Can Hữu Long và Mộng Hồng Nhan lại là chân chính thanh mai trúc mã từ nhỏ, khả năng liên thủ cực kỳ thuần phục.
Hỏa Tinh Quyền Trượng cùng Địa Nguyên Long võ hồn hoàn toàn không hề xung kích lẫn nhau, trái lại còn giúp nhau đề thăng hồn lực.
“Đến đây tên khốn nạn nằm vùng”.
A Long tức giận mắng. Với tình hình hiện tại, A Long tin chắc rằng hắn có thể trực tiếp đánh với Hoàng Võ một trận.
“Chết tiệt”.
Đối thủ đột nhiên mạnh mẽ làm Hoàng Võ không khỏi nghi kỵ, bất quá hắn từ nhỏ đã được xưng là thiên tài tu luyện, tiêu xài không biết bào nhiêu thiên tài địa bảo của Hắc Phong trại, nếu như lần này thất bại, kỳ thực không biết trại chủ sẽ xử lý như thế nào.
Nghĩ đến đây Hoàng Võ hơi rùng mình một chút, bởi vì trên thế giới này, người làm hắn run sợ chỉ có duy nhất Hắc Phong trại chủ, Hắc Phong mà thôi.
Siết chặt bàn tay, đệ nhị hồn hoàn lóe lên, Hoàng Võ một lần nữa lao vào Can Hữu Long vị trí. Lần này xem ra phải đem tính mạng ra đánh cược một lần.
Ba người bên kia đánh nhau sống chết, hoàn toàn không bảo lưu. Vân Chính Thiên liếc nhìn đồng đội, khẽ nói.
“Cố gắng lên”.
“HaHa, ngươi nên lo cho ngươi thì hơn thằng nhãi”.
Hoàng Chính cười lớn nói, tuy nhiên trong đáy mắt không dấu được sự lo lắng cho Hoàng Võ, dù sao Hoàng Võ từ nhỏ tới giờ vẫn chưa có lần nào nghiêm túc chiến đấu như bây giờ.
Vân Chính Thiên hai mắt lạnh lẽo không đáp. Nguyên bản Hắc Kiếm đen xì đột nhiên hư huyễn, một lớp băng phong bạo vũ mà tới. Ở sau lưng hắn, đệ nhất hồn hoàn sáng lóng lánh.
Băng Đế Kiếm hiện.
Ngay khi Băng Đến Kiếm trùng hiện, nhiệt độ xung quanh hai người cấp tốc hạ xuống. Nồng nặc băng nguyên tố khuếc tán ra, tốc độ vận chuyển của hồn lực trong cơ thể Hoàng Chính giảm đi mấy phần.
Đây là hiệu quả vô cùng khủng bố của hồn sư nắm giữ băng nguyên tố lực lượng.
“Tên nhãi này quả thực không tầm thường, chẳng trách có thể đem Mộng trưởng lão chém giết”.
Hoàng Chính lúc này hai mắt ngưng trọng, xem ra phải thi triển toàn bộ công lực mới có thể đánh chết được tên nhóc trước mặt.
Vân Chính Thiên nắm lấy Băng Đế Kiếm, tùy tiện một kiếm chém tới Hoàng Chính bên kia. Hoàng Chính không dám chậm trễ, Hoàng Kim Liêm Đao đưa lên đón lấy.
“CHENG ——”.
Vũ khí va chạm, kình lực xuất hiện chấn nát mặt đất nơi hai người đặt chân thành vô số đường nứt dài. Vân Chính Thiên hơi lùi về phía sau chục bước, xem ra tu vi chênh lệch đúng là vẫn làm khó hắn.
Lại một lần nữa lao lên, lần này Băng Đế Kiếm đưa lên cao, mang theo khủng bố băng nguyên tố lực lượng hướng đỉnh đầu Hoàng chính mà vung.
“Tốc độ thật nhanh”. Hoàng Chính trong lòng thầm khen, ngay lúc này quang minh lực lượng từ trong thể nội cũng đồng dạng tuôn ra, bọc lấy Hoàng Kim Liêm Đao, mượn lực từ dưới đất chém lên, nghênh đón Băng Đế Kiếm.
“ẦM ——”.
Băng đối đầu quang minh bất phân thắng bại, tuy nhiên người chiếm thượng phong lần này vẫn là Hoàng Chính. Vân Chính Thiên bị phản lực chấn văng lên cao, Hoàng Chính là bực nào nhân vật, hắn sẽ không bỏ qua cơ hội hiếm có này.
Một cước đạp mạnh đem cả thân thể phi lên cao, đệ nhị hồn hoàn lóe lên, một chưởng trực tiếp đánh thẳng vào ngực Vân Chính Thiên.
“Quang Minh Chưởng”.
“ẦM ——”.
Chưởng lực bá đạo đánh thẳng vào lồng ngực, Vân Chính Thiên đau đớn rên lên một tiếng. Một chưởng này thực sự đã đả thương được hắn, cuồn cuộn quang minh lực lượng nhanh chóng theo đó bám vào kinh mạch Vân Chính Thiên.
Biết rằng có chuyện không ổn, Vân Chính Thiên nén đau, một tay đưa lên chụp lấy cổ tay của Hoàng Chính. Một cỗ lạnh lẽo từ đó truyền thẳng qua đối phương.
“Á”.
Hoàng Chính hoảng sợ, một chân đưa lên đạp mạnh vào người Vân Chính Thiên, bật ngược ra phía sau lập tức đáp xuống đất.
Vân Chính Thiên từ trên cao rớt xuống vô cùng đau đớn, nét mặt ngưng trọng. Hắn ngay lập tức vận chuyển hồn lực bức ra quang minh lực lượng của đối phương.
Hoàng Chính cũng làm việc tương tự, bất quá sau khi hắn thực hiên, hai mắt rốt cuộc lộ vẻ kinh hãi. Băng nguyên tố của Vân Chính Thiên không biết tại sao, hắn bức không ra.
“Tại sao lại thế này”.
Vân Chính Thiên gắng gượng đứng lên, một tay lau đi vệt máu trên miệng, mỉm cười nhìn Hoàng Chính nói.
“Ta không nhỏ mọn mà nói cho ngươi được biết. Quang minh lực lượng của ngươi là mượn lấy võ hồn đặc tính mà thi triển, bởi vậy có thể nói quang minh không thuần khiết, rất dễ dàng bị đối thủ bức ra”.
Hoàng Chính ngạc nhiên, đến điều này hắn còn không biết, làm sao một tên tiểu tử tuối bất quá không lớn hơn Hoàng Võ lại có thể biết được.
“Băng nguyên tố của ngươi không lẽ không mượn lấy từ võ hồn”.
Hắn không cam tâm, một lần nữa nói.
Vân Chính Thiên cười lớn, đáp.
“Ha-ha. Của ta không phải, bởi vì đó là chân chính băng nguyên tố, ta là người nắm được băng nguyên tố cách thức chưởng khống”.
“Không thể nào”. Hoàng Chính tức giận quát lên.
Lời nói của Vân Chính Thiên ý vị như thế nào. Trong đầu Hoàng Chính hoàn toàn mông lung. Nắm giữ một loại nguyên tố chưởng khống, trên Đấu La Đại Lục tất nhiên có tồn tại loại này hồn sư nhưng cực kỳ thưa thớt.
Mà nắm giữ nguyên tố lực lượng, có thể coi như tiếp cận cực hạn nguyên tố chưởng khống, mà cái này rõ ràng xuất phát từ Cực Hạn võ hồn.
Hai vạn năm trước Linh Băng Đấu La Hoắc Vũ Hạo chính là một tên Băng Cực Hạn hồn sư. Võ Hồn Cực Hạn vô cùng bá đạo, xét về độ quí hiếm còn nằm trên cả Bản Thể võ hồn.
Mà hiện tại võ hồn của Vân Chính Thiên là một thanh kiếm, Hoàng Chính không rõ là loại hình thái kiếm gì nhưng nhất định không thể nào là Cực hạn võ hồn được. Hắn tự luyến mình xem như Vân Chính Thiên đang nói nhăng nói cuội.
Bởi vì so đấu với Cực Hạn võ hồn, bất kỳ loại nào võ hồn cũng bị áp chế nhất định.
Nhìn thấy biến hóa của đối phương, Vân Chính Thiên trong lòng khẽ vui mừng, bởi vì hắn thực sự biết được, mặc dù Thất Diện Kiếm mang đến cho hắn khả năng chưởng khống nguyên tố lực lượng, nhưng thật sự vẫn không phải là cực hạn nguyên tố chưởng khống.
Chỉ là nguyên tố độ thuần khiết cao hơn các loại khác rất nhiều mà thôi.
Sau một hồi giao đấu, Vân Chính Thiên biết được, khả năng chiến thắng Hoàng Chính một cách công bằng là không thể được, cho nên giở một chủ thủ đoạn là việc nên làm a.
Chưa dừng lại ở đó, Vân Chính Thiên cười cợt nói.
“Hoàng đội trưởng a, ngươi có từng nghe đến Băng Bạo Thuật hay chưa?”
Vừa nghe được ba chữ Băng Bạo Thuật, Hoàng Chính lúc này mới thật sự kinh hoảng rên lên.