Trăm ánh mắt bất thiện đổ dồn về Vân Chính Thiên, bất quá hắn như cũ bình tĩnh, tựa như hết thảy những ánh mắt kia không liên quan đến mình. Trên đời này không có việc gì là miễn phí cả, Vân Chính Thiên đồng ý xả thân vào nhiệm vụ nguy hiểm, tất nhiên phải có lợi cho hắn và đồng đội, nếu không thì an phận ở đằng sau là được rồi.
Hơi ngừng lại một chút, hắn lại nói tiếp:
“Bọn ta chỉ có một yêu cầu mà thôi. Nếu như lần này đại chiến thắng lợi, tất cả mọi người thành công tiến vào Hạo Thiên Điện, thì Hạo Thiên Truyền Thừa phải để cho tiểu đội tám người bọn ta tiếp nhận trước.”
Tám người đầu tiên tiếp nhận truyền thừa.
Thì ra là như vậy, hắn còn có cái này dã tâm. Điều kiện vừa nói ra, gương mặt hầu hết tuyển thủ có thực lực cùng danh tiếng ở đây đồng loạt rơi vào một mảnh âm trầm.
“Không thể được.” Vô Khuyết vừa nghe lập tức lên tiếng phản đối.
Hắn rất rõ ràng một chuyện. Hạo Thiên Truyền Thừa là thiên sinh cơ duyên do Hạo Thiên Trì uẩn dưỡng mấy trăm năm mới có thể ngưng tụ ra được. Mà Hạo Thiên Truyền Thừa bản thân nắm giữ năng lượng chung qui vẫn có giới hạn đấy.
Một khi số lượng tuyển thủ tiếp nhận truyền thừa càng lúc càng đông lên, Hạo Thiên Truyền Thừa độ tinh thuần cùng phẩm chất càng thấp đi, cho đến khi không còn lưu lại chút nào thì sẽ biến mất.
Cho nên Vân Chính Thiên vừa nói lên điều kiện của mình, Vô Khuyết lập tức phản đối.
Nguyệt Linh Nhi cũng lắc đầu nói: “Vân huynh tự nhận về mình nhiệm vụ nguy hiểm nhất. Bất quá Hạo Thiên Truyền Thừa mấy vị trí đầu tiên mang tới chỗ tốt như thế nào chắc ngươi cũng biết, cho nên ta thấy yêu cầu này vẫn hơi quá phận.”
Phải biết Hạo Thiên Truyền Thừa phần đậm đặc nhất năng lượng, chính là rơi vào mười vị trí đầu tiên tiếp nhận. Càng về sau, phẩm chất truyền thừa càng thấp đi, tuy có thể dùng ác linh châu để bổ sung cho phẩm chấn truyền thừa nhưng chung qui vẫn không có tốt bằng. Cũng vì lẽ đó, ai cũng muốn mình là một trong mười người đầu tiên nhận lấy truyền thừa a.
Vân Chính Thiên tiểu đội có đến tám người, đồng nghĩa chiếm lấy tám cái vị trí, bọn Vô Khuyết, Nguyệt Linh Nhi cùng phần lớn tueyern thủ có thực lực tự nhiên không đồng ý.
Vân Chính Thiên chính vào lúc này, vô hỉ vô nộ nói: “Các vị, nhận lãnh nhiệm vụ tiên phong đối với bất cứ tiểu đội nào đều mang tính chất nguy hiểm đến tính mạng, nhưng lại vô cùng trọng yếu cho chiến dịch lần này. Bất quá nếu như các vị đã không đồng ý với điều kiện của ta, vậy thì tiên phong tiểu đội nhiệm vụ lần này hay là chọn lại đi.”
Hắn vậy mà kiên quyết như vậy? Một câu không êm tai liền từ bỏ.
Cổ Lãnh Phong hơi sững sờ, vốn dĩ hắn còn đang muốn thương lượng với hắn một chút, tỷ như cho Vân Chính Thiên tiểu đội mấy cái danh ngạch là được. Ai ngờ hắn lại nhanh như vậy từ bỏ, đây không phải là ép người quá đáng sao.
Vân Chính Thiên trò mèo này tất nhiên không qua mặt được Cổ Lãnh Phong hắn, thế nhưng hiện tại ngoại trừ tiểu đội Vân Chính Thiên ra, cũng không có người nào muốn nhận lãnh nhiệm vụ này. Đây có thể nói là nhiệm vụ không có người thay thế, cho nên Vân Chính Thiên mới làm ra bộ dạng này.
Cổ Lãnh Phong lúc này đành phải lên tiếng xoa dịu tình hình:
“Mọi người bình tĩnh lại một chút. Chuyện này có thể từ từ nói a.”
“Cổ đại ca, hắn rõ ràng quá đáng mà.” Vô Khuyết tức giận.
“Vô huynh, vậy thì các ngươi làm tiên phong tiểu đội đi, mười cái vị trí tiếp nhận truyền thừa tặng cho các ngươi hết.”
Vân Chính Thiên nghiêm túc nói.
Vô Khuyết lúc này mặt mũi ngây ra, sau đó liếc nhìn Nguyệt Linh Nhi cùng Cổ Lãnh Phong một cái. Chỉ thấy hai người này duy trì trầm mặc, cho nên hắn bất đắc dĩ thở dài lắc đầu.
Tiên phong nhiệm vụ tỷ lệ rủi ro quá cao, cho dù bản thân bọn hắn những cái này Hồn Đế, cũng không chắc có thể thành công hay không. Cho dù có thể đột phá được hàng rào bảo vệ, nhưng lúc đó tiểu đội chiến lực đại giảm, biết đâu lại để mấy cái tuyển thủ khác vì muốn chiếm tiện nghi mà trở mặt.
Loại sự tình không nắm chắc như vậy, Cổ Lãnh Phong không muốn dính vào.
Trầm lắng một hồi lâu, Cổ Lãnh Phong lần nữa nói:
“Vậy thì bốn cái danh ngạch đi.”
Vân Chính Thiên thở dài: “Cổ huynh đã có thành ý, vậy thì ta giảm một cái. Bảy cái danh ngạch.”
“Bảy cái quá nhiều, chúng ta ở đây có rất nhiều người a. Năm cái danh ngạch, Vân huynh thấy sao?”
Vân Chính Thiên lắc đầu: “Giảm thêm một cái, đây là giá chốt. Ta đã tỏ ra thành ý của mình rồi.”
“Năm cái. Ta lấy bản thân ra đảm bảo ba thành viên còn lại của ngươi sẽ nhận truyền thừa vị trí nằm trong khoảng thứ mười một đến mười ba.”
Vân Chính Thiên không chút do dự đáp: “Ta đồng ý. Hợp tác vui vẻ.”
.....
Đại khái khoảng một canh giờ sau khi mọi người đạt được thỏa thuận hợp tác, Vân Chính Thiên tiểu đội đã bắt đầu lên kế hoạch hành động.
Về việc hắn đàm phán với Cổ Lãnh Phong chỉ đem về năm cái danh ngạch thì trong đội cũng không có bất kỳ người nào dị nghị. Bởi vì bọn hắn vốn bàn bạc từ trước.
Năm người nhận được danh ngạch rơi vào vị trí đầu sẽ dồn toàn bộ ác linh châu của mình cho ba người còn lại. Mặc dù không thể san bằng cách biệt nhưng chung qui không cách quá xa. Như vậy vẫn còn tốt hơn là mọi người không đạt được thỏa thuận chung.
Cổ Lãnh Phong trong lòng cũng tự thán phục tài đàm phán của mình, nhưng nếu hắn biết từ đầu đã rơi vào thiên la địa võng do Vân Chính Thiên tạo ra, chắc phải thổ huyết mà chết mất.
Tạm gác chuyện này sang một bên. Vân Chính Thiên đang trầm tư nhìn vào tấm bản đồ do Cổ Dạ dùng tinh thần lực phác thảo lại.
Có tất cả ba trục đường chính để tiến vào Hạo Thiên Điện, hai trong số đó được hình thành do các trận đại chiến diễn ra trong quá khứ. Do vậy ác linh cứ điểm bắt buộc phải phân bố rải rác, tạo thành một vành đai phòng thủ dài hơn mấy ngàn mét bao lấy Hạo Thiên Điện ở sau lưng.
Thế nhưng như vậy cũng là điều may mắn, cứ điểm rải rác không tập trung một chỗ, cho nên phần nào giảm bớt lợi thế của ác linh trên phương diện số lượng. Nếu không Vân Chính Thiên cũng không dám nắm chắc thành công khi trở thành tiên phong tiểu đội.
Nhiệm vụ của bọn hắn nói chung rất đơn giản, đó chính là xông vào trục đường chính thống để vào Hạo Thiên Điện, nỗ lực gây ra động tĩnh thật lớn để lôi kéo các cứ điểm ác linh khác tụ tập về mà bỏ lơi phòng thủ hai trục đường còn lại. Sau đó những tuyển thủ khác sẽ thừa cơ thâm nhập vào, đồng thời tiến hành từ bên trong đánh ngược ra, hình thành thế gọng kiềm giải quyết toàn bộ ác linh ở trục đường chính.
Ác linh cho dù linh trí có phát triển thế nhưng vẫn xa xa không thể so được với nhân loại. Cho nên kế hoạch này sau khi được lập ra, mọi người dự đoán có năm phần nắm chắc thành công. Năm phần còn lại là phải dựa vào khả năng chiến đấu của Vân Chính Thiên tiểu đội tám người.
“Lão đại, kế hoạch cụ thể thế nào?” A Long hỏi.
Lúc này tám người bọn hắn đã tách ra, chậm rãi băng rừng đi tới vị trí cứ điểm.
Vân Chính Thiên nói: “Chúng ta chia làm hai nhóm tiến công, một nhóm sẽ đi trước làm con mồi, nỗ lực gây ra động tĩnh thật lớn để dụ bọn chúng kéo đến, càng đông càng tốt. Sau đó nhóm hai là chủ lực sẽ liên tục sử dụng quần thể công kích hồn kỹ đem toàn bộ đánh giết. Như vậy thời gian sẽ rút ngắn đi mà hồn lực cũng không vì liên tục chiến đấu mà tiêu hao quá nhiều.”
Trương Hàn hỏi: “Phân chia nhóm như thế nào?”
Trương gia hai người mặc dù trong lòng không nguyện ý xem Vân Chính Thiên như đội trưởng, nhưng bọn hắn dù sao cũng là ưu tú hồn sư. Mấy chuyện riêng tư này không thể ảnh hưởng tới nhiệm vụ trọng yếu được.
Vân Chính Thiên đáp: “Hỏa cùng quang minh thuộc tính có khả năng thương tổn ác linh rất mạnh. Vì vậy ta phân nhóm theo năng lực của mỗi người. Thế Nhân, Thiên Hoa, Trương Hỏa, Cảnh Chân nhóm chủ lực. Ta, Trương Hàn, Hữu Long, Hồng Nhan nhóm con mồi.”
Mã Thiên Hoa nghe vậy, hơi khó hiểu hỏi: “Chính Thiên, bản thân ngươi cùng sở hữu hỏa và quang minh song thuộc tính. Tại sao lại trong nhóm con mồi chứ không trong nhóm chủ lực?”
“Đã biết ngươi sẽ hỏi như vậy. Nguyên nhân rất đơn giản, nếu như kế hoạch của chúng ta thuận lợi thì không có gì để nói. Thế nhưng lỡ như ác linh đội quân kia bỗng nhiên xuất hiện cường giả mạnh hơn kỵ sĩ không đầu ác linh trong lúc nhóm con mồi đang gây ra động tĩnh thì sẽ rất phiền toái. Vì vậy có ta ở trong nhóm con mồi, tin chắc nó có tồn tại, ta cũng có thể cầm chân đủ lâu để mọi người rút lui, chuẩn bị một kế hoạch mới.”
Vân Chính Thiên cười đáp.
Mộng Cảnh Chân lên tiếng: “A Thiên, Hạo Thiên Trì có tồn tại ác linh mạnh hơn kỵ sĩ không đầu sao? Ta hình chưa có nghe nói.”
Vân Chính Thiên nói:
“Ta phán đoán như vậy thôi. Bởi vì ác linh hành động một cách bài bản như thế này, không thể đơn thuần do một đám kỵ sĩ không đầu ác linh bày ra được. Ta thiết nghĩ sau lưng bọn chúng, ắt còn có tồn tại kinh khủng hơn, nhưng vẫn chưa từng xuất hiện. Ác linh này ẩn nhẫn đủ lâu, đến mức trong quá khứ hồn sư chúng ta không hề biết đến sự tồn tại của nó để ghi chép lại, đủ biết nó không hề tầm thường.”
“Ừm.” Nguyên một đám gật đầu, xem như minh bạch mọi chuyện.
Sư tình có ác linh mạnh mẽ hơn kỵ sĩ không đầu tồn tại bọn hắn cực kỳ không muốn thấy, bất quá chiến thuật được lập ra thì phải tính toán đến tất cả tình huống có thể xảy ra, nếu không sẽ không khác gì trẻ lên ba tập đánh trận giả.
Sau khi thảo luận, bốn người Vân Chính Thiên, Can Hữu Long, Mộng Hồng Nhan cùng Trương Hàn lúc này đã tách khỏi đội, gia tăng tốc độ chạy về phía trước. Ngay khi vừa trông thấy một toán ác linh tụ tập, bọn hắn lập tức khởi xướng công kích.