Mây mù rốt cuộc tan đi, thân ảnh bị che lấp bên trong cũng dần dần lộ rõ.
Bên dưới hố sâu kia, sinh cơ như cũ căng tràn, tuy rằng hồn lực dao động có phần yếu ớt nhưng hắn dĩ nhiên vẫn còn sống.
Đúng vậy, Vân Chính Thiên đã hoàn toàn cản lại được một kích toàn lực của Thiên Phong lão tổ. Thật vậy a, đó chính là một kích toàn lực của Phong Hào đấu la chín mươi cấp a. Hắn vậy mà cản được, thật là bất khả tư nghị.
Thiên Phong lão tổ thu vào thời khắc kia cảm nhận được rất rõ ràng, công kích năng lượng của lão vốn không phải vì Vân Chính Thiên kiên trì chống đỡ mà tiêu tan, hơn nữa là bị hắn thôn phệ hoàn toàn biến mất. Cho đến khi không rõ tại sao xuất hiện tiếng nổ vang, Vân Chính Thiên mới bị tạp toái hung nện dưới mặt đất thành cái hố lớn.
Những chuyện xảy ra về sau, đều là do hắn lấy nhục thân của mình ra chống đỡ. Đến cuối cùng vậy mà đỡ được.
Thiên Phong lão tổ liễm lại nét vui mừng trên mặt, lập tức đáp xuống bên dưới hố sâu kia, cùng lúc này đám người Đinh Hương, Đại Kình cũng hớn hở chạy tới. Vân Chính Thiên chiến thắng, làm sao không vui cho được, phù sa không chảy ruộng người ngoài, Vân Chính Thiên dẫu sao vẫn là Khôi Nguyên bộ lạc bọn họ xuất ra một phần tử.
Mà bọn Đinh Hương trong lòng cũng tự nhiên minh bạch, sau trận chiến này, hết thảy cường giả sẽ bị chiến lực của hắn chấn nhiếp. Cho dù tiếp theo có gặp phải đối thủ là ai đi chăng nữa, hắn cũng sẽ nắm lấy thượng phong. Minh Chủ cái chức vị này, Vân Chính Thiên đã chạm một tay vào rồi.
Bất quá đứng ở gần nhất Thiên Phong lão tổ vừa nhìn thấy Vân Chính Thiên, lão sắc mặt bỗng nhiên trầm xuống, vội vàng đưa tay cản lại những người tới sau, chậm rãi nói ra:
“Mọi người đợi đã, hắn hình như rơi vào minh tưởng tu luyện, tránh xa một chút đi.”
Đinh Hương vừa tới liền kinh ngạc kêu lên:
“Ngài là nói, hắn bây giờ ở đây muốn đột phá sao?”
Thiên Phong lão tổ gật đầu: “Nếu ta đoán không sai, hẳn là đang đúc hồn hạch. Tiểu quỷ này thật không nghĩ tới, có thể mượn lực lượng của ta gia tăng áp lực cho cơ thể, dẫn tới hồn lực vòng xoáy đạt tới cực hạn áp súc, nhờ vậy mà bây giờ có thể đúc hồn hạch sớm như vậy.”
Thiên Chí Vỹ cơ hồ có chút khó hiểu, nói:
“Sư phụ ngài có lầm không, hắn bất quá chỉ mới bốn hoàn Hồn Tông, làm sao có khả năng bây giờ đúc hồn hạch?”
Thiên Phong lão tổ cười khổ đáp:
“Ta xem chừng các ngươi đều bị hắn xỏ mũi rồi, tên này kỳ thực tu vi là sáu hoàn Hồn Đế, hơn nữa hồn lực cũng tiếp cận bảy mươi cấp rồi. Đúc cái này hồn hạch xong, rất có thể bay thẳng vào Hồn Thánh a.”
Thiên Chí Vỹ, Đinh Hương nghe xong một mặt kinh ngạc cùng hoài nghi, bất giác cả hai cùng nhìn vào sâu bên trong hố, chỉ thấy Vân Chính Thiên bây giờ một đầu tóc bạch kim dài, rõ ràng không phải tóc đen hình dáng thường thấy trước đây của hắn.
“Kinh ngạc sao? Ta nghĩ đây mới là hình dáng thật sự của hắn. Ài, quả là một cái tiểu quỷ khó lường, các ngươi nên cảm thấy may mắn bởi vì hắn không phải là địch nhân đi. Ở đây giao cho các ngươi, lão phu đi một chút.”
Thiên Phong lão tổ dứt lời, liền hóa thành lưu quang phóng lên trời biến mất.
Thiên Chí Vỹ cùng Đinh Hương liếc nhìn nhau, nhận thấy trong mắt đối phương dáng vẻ không thể nào tin được. Bất quá bây giờ vô phương tìm hiểu, chỉ có thể đợi Vân Chính Thiên hoàn thành ngưng tụ hồn hạch quá trình đi rồi hẳn nói tiếp.
Kế tục, Thiên Chí Vỹ ra lệnh hôm nay thi đấu chấm dứt, đồng thời thiết lập một vòng bảo vệ, đem Vân Chính Thiên đang tiến hành bế quan kia bảo hộ ở bên trong. Vân Chính Thiên bây giờ không nghi ngờ gì là người có chiến lực cao nhất, đối với hắn ngưng tụ hồn hạch phi thường trọng yếu này, liên minh cư nhiên không muốn xảy ra bất cứ vấn đề tắc trách nào.
Lúc này bên trong tinh thần hải, vì nguyên cớ hồn lực vòng xoáy đã đạt tới cực hạn áp súc mà có dấu hiệu vượt khỏi phạm vi khống chế, Tiểu Hùng, Tiểu Phượng đã xuất hiện, dùng chính mình lực lượng đi hỗ trợ cho Vân Chính Thiên ổn định lại một chút bạo động vòng xoáy kia.
Vân Chính Thiên đại chiến Thiên Phong lão tổ một trận, mặc dù thân thể có chút bị thương nhưng nhiều nhất vẫn là tiêu hao hồn lực cùng tinh thần lực. Mà bây giờ đang trong quá trình đúc hồn hạch, thân thể của hắn sẽ tự động hấp thu thiên địa nguyên lực bồi bổ cho phần tiêu hao kia. Ngắn ngủi vài lần hô hấp, Vân Chính Thiên cảm giác mệt mỏi dần dần bị thoải mái cảm giác thay thế, mà ở bên trong đan điền của mình, bên cạnh ma hạch đã thu liễm im lặng kia, không biết từ lúc nào có một đạo kiếm ảnh màu đen lơ lửng.
Vân Chính Thiên ngay khi cảm nhận được sự tồn tại của kiếm ảnh này, hắn trong lòng không khỏi giật mình, bởi vì đây chính là hình thái đầu tiên của Thất Diện Kiếm võ hồn, Hắc Kiếm.
Trải qua nhiều năm tu luyện, đạt tới cấp bậc này hồn lực, dung hợp vô số chiêu thức hồn kỹ khác nhau, Hắc Kiếm điểm giá trị hữu dụng dần dần bị hạ thấp trong mắt hắn. Bên cạnh những cái kia tồn tại khủng bố Băng Đế Kiếm, Hỏa Phượng Kiếm, Quang Minh Thánh Kiếm, Thôn Thiên Phệ Ma Kiếm, Thiên Tru Thần Kiếm thì Hắc Kiếm chính là một thanh tối bình thường kiếm.
Ngoại trừ độ cứng như được rèn đúc từ thiên ngoại vẫn thạch cùng màu đen đẹp mắt thì Hắc Kiếm khá vô dụng nếu dùng để giao đấu với cao giai cường giả. Chủ yếu bởi vì nó không có sở hữu bất kỳ thuộc tính nguyên tố nào. Đã nhiều lần Vân Chính Thiên tự hỏi, Hắc Kiếm rốt cuộc tồn tại vì điều gì, không lẽ Thất Diện Kiếm võ hồn thần bí này lại tự nhiên phí đi một chút tinh lực tạo thành Hắc Kiếm hình thái vô dụng kia.
Câu trả lời trong lòng Vân Chính Thiên tất nhiên là không, hắn tin tưởng Thất Diện Kiếm võ hồn sẽ không làm chuyện dư thừa như vậy. Mãi cho đến ngày hôm nay, thực tế đã chứng minh niềm tin của hắn hoàn toàn chính xác.
Thời điểm khổng lồ thiên địa nguyên lực bị thân thể hắn dùng tốc độ cực nhanh điên cuồng hấp thu, tất cả sau đó đều hội tụ tại đan điền, nói chính xác là vì Hắc Kiếm kiếm ảnh kia mà bao phủ lại. Chính vào lúc này Hắc Kiếm hắc sắc hào quang càng tỏa ra sáng lạn, cơ hồ có cảm giác thiên địa nguyên lực đang tiến hành gột rửa cùng thay mới.
Hồn lực vòng xoáy kia cũng đã sớm cùng Hắc Kiếm kiếm ảnh dung hợp lại một chỗ, thiên địa nguyên lực dồn dập truyền vào dần dần hình thành một khối tinh hạch có màu vàng óng. Đây chính là hồn hạch cơ sở đã ngưng tụ nên, bây giờ chỉ cần chờ đợi thời gian trôi qua, để cho hồn hạch chân chính thành hình.
Vân Chính Thiên mặc dù kinh sợ nhưng vẫn giữ lấy tâm khảm bình tĩnh, chậm chạp đem thế giới mới mẻ này cảm ngộ qua, lặng yên tiếp nhận và tiêu hóa nó. Chỉ có hình thành hồn hạch, hắn mới có thể đứng vững ở hồn sư giới, trở thành cường giả hồn sư một trong. Tuy rằng hiện tại trên thế giới còn rất nhiều người so với hắn mạnh mẽ hơn nhiều, nhưng hắn tin chắc không lâu nữa, hắn sẽ có tư cách đứng ngang hàng với những nhân vật đỉnh tiêm này.
Thiên Chí Vỹ, Đinh Hương mấy người liên tục có mặt bảo hộ cho Vân Chính Thiên, lúc này hai người ở đằng xa quan sát, trong lòng mỗi người đều có một cỗ khác biệt tâm tư.
Đối với Đinh Hương mà nói, Vân Chính Thiên ngày càng lớn mạnh, càng chứng minh những lời hắn nói lúc xưa là có cơ sở. Hắn đã nói với nàng sẽ giúp cho các bộ lạc tại Lưỡi Quỷ này quật khởi, để bọn họ không còn sống chui rúc như dòi bọ dưới lòng đất nữa. Hắn đúng thật làm được, không chỉ trừ đi cái gai nhọn Tử Anh Tinh Vương Thú, còn đem nó hồn cốt dung hợp thành lực lượng. Sau đó lại đuổi đi La Hổ loại tà hồn sư khủng bố kia, không nghi ngờ dọn ra một con đường bằng phẳng cho liên minh tiến lên, thực hiện mục tiêu của mình.
Trong lòng nàng bây giờ không chỉ đối với hắn phi thường yêu thích, mà còn hơn nữa là tôn sùng cảm giác.
Mặt khác Thiên Chí Vỹ thì không giấu được sự ganh tỵ, bất quá trong đó càng có nhiều hơn là sự tôn trọng đến từ chân tâm. Hắn là người đơn giản, thực lực vi tôn mà làm tới. Ngươi có thực lực, ngươi sẽ có ta tôn trọng. Mà mục tiêu cuối cùng của bọn họ, không có gì khác ngoài thống nhất Lưỡi Quỷ đại đạo này. Minh Chủ ai ngồi cũng được, miễn đến cuối cùng có thể gánh vác lấy trọng trách quật khởi cho các bộ lạc sinh sống ở trong đây.
Thời gian lặng lẽ trôi qua, chớp mắt đã qua ba ngày. Vân Chính Thiên ở trong chiều sâu minh tưởng được một đoạn thời gian không ngắn rồi.
Thời gian Vân Chính Thiên đem thiên địa nguyên lực hấp ddu9EQGZ thụ vào trong cơ thể dài chưa từng thấy, cũng dễ lý giải cho chuyện này, bởi vì thiên địa nguyên lực tại Lưỡi Quỷ đại đạo làm sao nồng hậu bằng Nhân Vực được, cho nên hắn tiêu tốn càng nhiều hơn thời gian để hấp thu đầy đủ số lượng vừa ý. Võ hồn sau khi hấp thụ thiên địa nguyên lực, hoàn thành ngưng tụ hồn hạch sẽ có sự biên đổi về chất rõ rệt. Mà thời gian để làm việc này càng lâu, chứng tỏ hắn cảm ngộ sau này đối với hồn lực càng thêm sâu sắc.
Phải biết hồn lực của Vân Chính Thiên, đã được Kiếm Si phủ xuống thần lực ban phúc, có nghĩa hắn hồn lực đã hoàn toàn vượt qua một lần thăng hoa tình huống. Cho nên bây giờ thời gian ngưng tụ hồn hạch có lâu hơn nữa, cũng là điều dễ hiểu mà thôi.
Bên trong tinh thần hải, Tiểu Hùng hai mắt muốn rớt ra bên ngoài, bên dưới lại có quần thâm mắt, tựa như ba ngày ba đêm không có đi ngủ qua. Mang theo sắc mặt uể oải nhìn Tiểu Phượng, thanh âm như cầu khấn nói:
“Này tiểu Phượng, ngươi khôi phục xong chưa, lão tử ta muốn nghỉ ngơi một chút. Mệt chết rồi.”
“Ót.” Tiểu Phương kêu lên một tiếng sau đó lắc mạnh cái đầu. Dĩ vàng Tiểu Phượng cùng Tiểu Hùng song song điều động lực lượng của mình ổn định cho bạo động vòng xoáy, bất quá Tiểu Phượng năng lực có hạn, duy trì đến ngày thứ hai đã tiêu hao toàn bộ, còn miễn cưỡng tiếp tục sẽ ảnh hưởng đến linh hồn bổn nguyên. Cho nên Tiểu Hùng địa vị lão đại hồn linh, tất nhiên phải thay nó gánh vác.
Tiểu Hùng tuy phải vì tiêu hao quá nhiều lực lượng mà than vãn, căn bản nó buồn ngủ mà thôi. Nghe Tiểu Phượng nói vẫn chưa khôi phục lại, nó bất đắc dĩ thở dài một hơi, dĩ nhiên quay sang tiếp tục truyền vào lực lượng hỗ trợ cho Vân Chính Thiên.
“Ài, tiểu Thiên ngươi hồn lực phẩm chất kinh khủng như vậy, không khác gì cái động không đáy. Biết bao nhiêu thiên địa nguyên lực ngoài kia bị ngươi vơ vét đã muốn hết rồi, vậy mà vẫn chưa muốn dừng lại sao?”
Tiểu Hùng than trời than đất, hắn miệng thì nói vậy nhưng trong lòng vẫn muốn Vân Chính Thiên duy trì thời gian càng lâu càng tốt. Ngưng tụ đệ nhất hồn hạch đã đạt tới trình độ này, vậy thì lần tiếp theo đúc đệ nhị hồn hạch sẽ mang tới hiệu quả không tưởng. Vân Chính Thiên hồn lực trải qua thăng hoa tình huống, chỉ thiếu một chút nữa liền có thể chân chính xưng là thần lực rồi, mà đến lúc đó những cái này hồn hạch về sau cũng nên gọi là thần hạch.
Cho nên theo Tiểu Hùng tính toán, lần này ngưng tụ thành công hồn hạch, hồn lực của Vân Chính Thiên sẽ đạt tới phẩm chất không hề kém hơn Phong Hào đấu la tầng thứ về độ đậm đặc cô đọng. Nếu may mắn sau này lại có cơ duyên gặp được một vị Thần chi, lại nhờ hắn đem thần lực rót vào, vậy thì Vân Chính Thiên trong tương lai không trở thành Thần thì thật sự uổng phí.
“Tiểu Thiên, ngươi phải cố gắng lên.” Tiểu Hùng đột nhiên hò hét, hai tay hung nện trên chính mình lồng ngực. Tiểu Phượng bên cạnh giật mình nhìn nó ái ngái.
“Ngươi hò hét cái gì thế gấu ca, buồn ngủ hóa rồ rồi sao?” Tiểu Phượng đột nhiên há mỏ nói.
Chính vào lúc này Tiểu Hùng gương mặt đông cứng lại một vài giây, rốt cuộc kinh hãi quay sang nhìn Tiểu Phượng, không nói nên lời: