Dùng kiếm hồn, đập nát thương khung, hướng tới tạo hóa.
Văng vẳng bên tai Vân Chính Thiên vang lên mấy chữ, tựa như thiên âm truyền tới, làm cho hắn tâm thái giãn ra mấy phần.
Có lẽ đã đến lúc hắn đem Tĩnh Lặng bí pháp mà Bao lão truyền thụ, đánh vào tầng cuối cùng bình chướng kia.
Tĩnh Lặng bí pháp của Truyền Linh Tháp tổ chức, nói thì có vẻ thâm sâu nhưng kỳ thực đó là chỉ là một bộ công pháp dùng để tu tâm dưỡng tính là nhiều.
Đệ nhất cảnh giới Khai Tâm kia, chính là muốn người luyện đối với bản thân mở lòng, đối với người khác mở lòng, đối với chính lực lượng của mình mở lòng. Chỉ có như vậy mới có thể hiểu rõ bản thân mình đang có cái gì, sau đó mới đem toàn bộ uy lực của nó đầy đủ hiển lộ ra.
Đệ nhị cảnh giới Ngưng Hồn, đó là muốn đối với bản thân lực lượng cực kỳ am hiểu tường tận, đến mức chỉ cần nhấc chân nhấc tay, đều không được phép xuất hiện dư thừa lực lượng. Tâm khảm cùng linh hồn hòa thành một thể, hành động và suy nghĩ gần như xảy ra cùng một lức, đó chính là đỉnh cao của Ngưng Hồn cảnh giới.
Còn cuối cùng cảnh giới kia, Tạo Hóa cảnh vốn không khó khăn như vậy, chỉ cần nắm giữ đầy đủ lực lượng, đạo tâm kiên định liền có thể thử hướng tới tạo hóa, hòa thành một thể với thiên địa. Bởi vì tạo hóa đơn giản chính là thiên địa tự nhiên mà thôi. Mà thiên địa căn nguyên chính là nguyên tố phần tử.
Kiếm hồn của Vân Chính Thiên, chính là do năm loại nguyên tố hợp lại mà thành, cho nên mượn lấy kiếm hồn lực lượng cộng thêm tinh thần lực đã nữa bước Linh Vực cảnh, hắn tuyệt đối nắm chắc đột phá tới Tạo Hóa cảnh giới kia.
Đến khi đó, tinh thần lực cảnh giới được đả thông, Linh Vực cảnh cánh cửa sẽ tự động khai mở. Vân Chính Thiên cùng Mã Thiên Hoa sẽ thoát được huyễn trận không gian đang vây khốn này.
Đúc thành bán bộ kiếm hồn về sau, Vân Chính Thiên khả năng chưởng khống nguyên tố chi linh đã mạnh hơn bao giờ hết. Hắc Kiếm trên tay lần nữa vũ động, lập tức năm vệt lưu quang phóng lên tận trời, hoàn toàn dung nhập vào hư vô không gian biến mất.
“Tạo hóa chi cảnh, dung thiên nhập địa.” Vân Chính Thiên trong miệng hô lên. Tức thì thiên địa không gian lần nữa biến hóa.
Nguyên bản màu xám thế giới huyễn trận không gian, chính vào lúc này tràn ngập hỗn độn chi quang. Mà cái này hỗn độn màu sắc, so với lúc nãy dày đặc hơn rất nhiều. Vân Chính Thiên thân hình lắc lư, chính là tiến vào hạch tâm hỗn độn chi quang.
Hắc Kiếm chỉa thẳng mở đường, Vân Chính Thiên bóng lưng nhanh chóng khuất dạng. Mà Mã Thiên Hoa một bên cũng đối với khí tức của Vân Chính Thiên mất đi cảm ứng.
Hắn, đã thật sự hòa thành một thể với thiên địa, cùng với nguyên tố phần tử trở nên cực kỳ thân thiết.
Ong, ong——.
Bên trong hỗn độn chi quang, phản phất nghe được kiếm âm rung lên từng hồi. Mã Thiên Hoa ngắn ngủi vài hơi thở gấp về sau, chỉ nhìn thấy một đạo kình thiên kiếm ý từ hạch tâm hỗn độn chi quang nhô lên, chớp mắt đã phóng đến vạn trượng trên cao.
Vân Chính Thiên đem Hắc Kiếm chỉ thiên, hai mắt ngưng thần lại.
Trở thành thiên địa một phần tử, đạt tới Tạo Hóa chi cảnh, dẫn theo tinh thần lực sau bao nhiêu năm tu luyện rốt cuộc đã thành công tiến vào Linh Vực cảnh đáng mơ ước kia.
Đúng vậy, đơn giản một màn như vậy, liền như cá chép hóa rồng, bước vào tầng thứ tinh thần lực cao nhất kia, Linh Vực cảnh.
Trước mắt hắn bây giờ, mỗi cái nguyên tố phần tử đều vì hắn cấp cho vây quanh. Chỉ cần hắn khẽ huy động ý niệm, những cái nguyên tố phần tử này sẽ hóa thành thiên địa nguyên lực, chui vào cơ thể hắn mà cô động lại, biến thành chính mình hồn lực.
Bên trong hỗn độn chi quang, có một đạo thon dài thân ảnh, đang được được bọc bên trong hỗn độn hào quang, vào giờ khắc này hắn bỗng nhiên mở mắt ra. Ánh mắt xuyên thấu không gian, nhìn về một khoảng không vô định, trên mặt nở ra một nụ cười nhạt.
“Tìm thấy rồi, Tàn Nguyệt Ảnh Lâu trạo môn.”
“Phá cho ta!”
Trầm thấp thanh âm quanh tại trong thiên địa quanh quẩn. Sau đó một loại thanh âm không khác gì kiếm ngân vang lên. Mỗi cái nguyên tố phần tử trong thiên địa đều bị kiếm ngân này huy động, tất cả đồng loạt hướng đến thanh hắc sắc trường kiếm kia mà chui vào.
Hoặc nói đúng hơn, nguyên tố phần tử đang bị Hắc Kiếm điên cuồng hấp thụ. Chớp mắt nhìn lại, đạo kình thiên kiếm ý kia sau khi phóng lên tận trời, đã trở thành vạn trượng khủng bố hỗn độn kiếm ảnh.
Vân Chính Thiên khẽ nhắm mắt lại, một kiếm lạnh lùng quét xuống, vị trí là nơi khoảng không vô định đang che giấu trạo môn kia.
Vạn trượng kiếm ảnh như có linh tính, bàng bạc kiếm linh gào hét mà ra. Dưới một kiếm này, không gian cũng bị chém ra vô số vết nứt, đếm không hết lôi điện tràn ra tứ phía, đem huyễn trận không gian hoàn toàn nhấn chìm vào trong hỗn độn chi sắc.
Một khắc sau, thiên địa bỗng nhiên yên tĩnh lại, chỉ còn nghe được tiếng ‘rắc rắc’ vang lên, sau đó cảnh vật liền trở thành mờ ảo. Huyễn trận không gian chỗ hư vô kia, như một tấm gương bị đập vỡ, rơi xuống vô số mảnh vụn, trực tiếp hóa thành đếm không hết điểm sáng tan đi.
Ầm ầm ——.
Không gian sụp đổ, hàng loạt tiếng nổ kịch liệt vang lên. Vân Chính Thiên cấp tốc bay tới bên cạnh Mã Thiên Hoa, choàng tay ôm lấy vòng eo tràn ngập tính đàn hồi của nàng. Mã Thiên Hoa thấy vậy, liếc hắn mím môi nói:
“Lại lợi dụng, huynh đúng là sắc lang.”
Vân Chính Thiên bất giác cười khổ, bây giờ đang trong hoàn cảnh nào rồi còn nói như vậy, bất quá Mã Thiên Hoa vòng eo, quả thật mang tới cảm giác thoải mái cho người ôm a.
“Sắc lang cũng được, không sắc lang cũng được. Chỉ cần ở cùng với muội là được rồi.”
Nói rồi hắn xoay đầu nhìn lên không trung, nơi trạo môn bị phá chằng chịt vết nứt không gian kia. Mà những vết nứt này giao thoa với nhau, sau đó hóa thành một cái thông đạo to lớn đen kịt.
“Đó chắc là lối ra. Được rồi, chúng ta đi.”
“...”
Lỗ Hào sắc mặt không khỏi kinh sợ ngẩng lên nhìn hư không trên đầu, chỉ thấy một cái khe nứt lộ ra, sau đó có hai đạo thân ảnh từ bên trong vọt ra bên ngoài. Ngay lập tức hắn trợn cả mắt, bọn chúng còn không phải hai kẻ bị hắn nhốt vào Tàn Nguyệt Ảnh Lâu chỗ sâu nhất hay sao.
Tại sao bây giờ lại xuất hiện lại ở đây? Không lẽ...
Nghĩ đến đây, Lỗ Hào lần đầu tiên trên mặt lộ vẻ hoảng sợ, hắn vội vàng nhìn xuống dinh thự to lớn bên dưới. Chỉ kịp nhìn thấy không gian một mảnh vặn vẹo kịch liệt chậm chậm nổi lên. Từng tòa kiến trúc cũng vặn vẹo, cây cối sân vườn cũng vặn vẹo, lối đi khảm đá cũng vặn vẹo.
Một khắc sau, tất cả tựa như cùng một lúc hóa thành sương khói.
KHÔNGGGGG!
Lỗ Hào như phát điên, ngửa đầu lên trời gầm lên một tiếng, ánh mắt căm phẫn rơi vào đạo nam nhân thân ảnh bên trên, lạnh lùng quát:
“Các ngươi phá được huyễn trận trạo môn? Không thể nào như vậy được, ta tuyệt đối không tin!”
Lỗ Hào vạn lần không bao giờ nghĩ đến sẽ có một ngày Tàn Nguyệt Ảnh Lâu trạo môn sẽ bị hủy. Bởi vì cái này huyễn trận không gian được chính tay một vị Siêu Cấp đấu la tà hồn sư am hiểu hồn đạo trận pháp, tiêu tốn mười năm ròng rã mới có thể đặt xuống bố trí được.
Khi đó hắn có nói, phàm là Phong Hào đấu la am hiểu trận pháp cũng không dễ gì tìm được trạo môn pháp trận, thậm chí tu vi Linh Vực cảnh cường giả cũng đồng dạng như vậy. Cho nên không có lý do gì để tin tưởng tên hỗn đản bên kia có thể một mình phá hủy được trạo môn pháp trận cơ chứ.
Bắt gặp ánh mắt không cam lòng của đối phương, Vân Chính Thiên chỉ cười nhạt đáp:
“Tin hay không, nhìn thử là biết. Nếu như ta đoán không sai, sau khi phá hủy trạo môn Tàn Nguyệt Ảnh Lâu, vậy thì Lỗ gia trang bên dưới kia, mới chính là hình dạng thật, là thứ mà các ngươi hy vọng dùng huyễn trận che giấu cả đời sao.”
Vừa nói, ánh mắt Vân Chính Thiên rơi xuống một đống phế tích bên dưới, là khu vực mà lúc nãy Lỗ gia trang còn đang hiện hữu. Vậy mà bây giờ chỉ là một đống phế tích cổ xưa, nhìn qua chẳng khác nào thành lũy trong chiến tranh bị tàn phá qua.
Lỗ Hào lúc này gân xanh nổi đầy mặt, cặp mắt đỏ ngầu cũng bị bốc lên, hắn như điên như dại nói:
“Không đúng, không đúng. Tàn Nguyệt Ảnh Lâu chính là chúng ta Lỗ gia trang. Ngươi, chính ngươi đã phá hủy nhà của ta. Ta phải giết ngươi. Ta phải giết ngươi.”
Vào lúc này, Lỗ Hào đã không còn giữ được sự bình tĩnh giả tạo của mình được nữa. Hắn lúc thì thì thầm, lúc thì hét to lên, chẳng khác nào một kẻ tâm thần cả. Có lẽ việc sự thật bị bới móc lên, đã làm Lỗ Hào thật sự hoảng loạn.
Ai mà ngờ được những thứ hào nhoáng có được kia, đều là ảo ảnh do Tàn Nguyệt Ảnh Lâu mang lại. Thực chất Lỗ gia trang chỉ là một đống phế tích không đáng một xu mà thôi. Cảm giác như bị vạch mặt, đánh đổ mọi tôn nghiêm. Lỗ Hào thoáng chốc đã trở lại bản tính hoang dã của mình, để mặc cho con ác quỉ ở bên trong trỗi dậy.
Hắn trong đầu lúc này, chỉ có một ý định, đó là muốn đem đôi nam nữ ở trên kia xé xác.
“Huyết Lang.”
Lỗ Hào hét lớn, tức thì năm đầu Huyết Lang từ dưới mặt đất bỗng nhiên lộ ra răng nanh, sau đó bọn chúng bốn chân đạp mạnh, trực tiếp bắn tới Vân Chính Thiên vị trí.
“Thiên Hoa, muội đi tìm Minh Tuyết. Tên này giao cho ta.” Vân Chính Thiên trầm giọng nói.
Mã Thiên Hoa ngay lập tức gật đầu, đối với thực lực của Vân Chính Thiên nàng vô cùng tin tưởng. Bây giờ có đối mặt Phong Hào đấu la cũng có sức đánh một trận, dù sao Lỗ Hào người này, cùng lắm là bát hoàn Hồn đấu la mà thôi.
Mã Thiên Hoa đệ tam hồn kỹ phát động, Phượng Dực Thiên Tường. Cánh phượng vừa xuất hiện liền vũ động, đem nàng thân thể chao liệng mà đi.
Lỗ Hào nhìn thấy hai người tách ra, hắn cũng không có ý định truy sát nữ tử kia, ánh mắt cực độ căm phẫn đều đặn rơi vào tên nam tử tuấn tú còn lại. Mặc dù rơi vào trạng thái cuồng nộ, nhưng hắn biết kẻ mạnh nhất bên địch lúc này chính là tên tóc bạch kim kia, chỉ cần đem hắn giải quyết, hai cái nữ tử còn lại đều không thể đe dọa được hắn.
Vân Chính Thiên trông thấy Mã Thiên Hoa thuận lợi rời đi, một mặt mỉm cười nhìn về phía Lỗ Hào, thản nhiên nói:
“Ngươi đã chú mục ta như vậy, còn không kịp thời phụng bồi thật có lỗi.”
Nói rồi hắn một tay nắm lại, tức thì Hắc Kiếm lần nữa hiện ra. Cũng vào lúc này một đầu Huyết Lang đã nhào về phía hắn, hàm răng bén nhọn hôi thối há lên.
Bất quá, Huyết Lang còn chưa kịp ngậm lại thì cảm thấy trời đất quay cuồng, không biết tại sao trước mặt nhân loại đã hóa thành thân thể của nó. Đúng vậy, nó nhìn thấy được thân thể của nó, thế nhưng tại sao lại không có đầu.
Vân Chính Thiên thuận tay một kiếm chém ra, chính là đem Huyết Lang đầu lâu cắt xuống.
Bùng!
Nổ vang một tiếng, Huyết Lang thân thể trực tiếp hóa thành huyết vụ, thế nhưng huyết vụ này còn chưa kịp tan đi, thì đã bị Hắc Kiếm của Vân Chính Thiên đón lấy. Một cái hắc sắc vòng xoáy trên thân kiếm hiện ra, đem toàn bộ huyết vụ này cắn nuốt.
Tê!
Nhìn thấy một màn kỳ dị này, bốn đầu Huyết Lang kia bất giác sợ hãi dừng lại thế công. Bản thân Lỗ Hào ánh mắt cũng giảm xuống vài phần hung bạo, trừng trừng nhìn về phía Vân Chính Thiên bên kia, trong lòng thoáng chấn động một chút.
Lỗ Hào võ hồn là Hấp Huyết Ma Nhân, có thể thông qua cắn nuốt máu huyết của sinh vật để chuyển hóa thành cường đại lực lượng. Huyết vụ chính là căn nguyên cho lực lượng của hắn, đã trải qua quá trình cải tạo đã trở thành đặc thù lực lượng của hắn, tuyệt nhiên không phải thứ mà người khác có thể dễ dàng hấp thu được.
Vậy mà tình huống vừa rồi, còn không phải bị Vân Chính Thiên một đường cắn nuốt, làm sao không khiến Lỗ Hào đề cao cảnh giác cho được.
“Ngạc nhiên sao?” Vân Chính Thiên chợt hỏi.
Lỗ Hào mí mắt cụp xuống, không đáp. Người trước mặt mạnh hơn hắn đã nghĩ. Không thể tùy tiện hành động như trước được.
Vân Chính Thiên lại nói, song song không ngừng vuốt ve bề mặt Hắc Kiếm:
“Chính ta cũng phải ngạc nhiên a.”
Sau đó, Vân Chính Thiên tay nắm lấy Hắc Kiếm, trực tiếp duỗi về phía trước, mũi kiếm chỉ thẳng vào Lỗ Hào, thản nhiên nói:
“Được rồi, từ nay về sau, gọi ngươi là Thiên Địa Chi Kiếm.”