Kiếm Thần Trọng Sinh Đấu La Đại Lục

Chương 415: Sát Lỗ Hào



Thiên Địa Chi Kiếm!

Lấy thiên địa vì kiếm mệnh danh, trước giờ không phải chưa từng có người làm. Bất quá để có thể xứng đáng với cái tên gọi này, vẫn chưa có người nào thật sự thành công.

Vân Chính Thiên quyết định đem Hắc Kiếm danh xưng hoán thành Thiên Địa, nguyên nhân trọng yếu là vì khả năng dung hòa các loại nguyên tố bá đạo của nó. Nói cách khác, tế ra Thiên Địa chi kiếm này, hắn có thể mặc sức điều động năm thuộc tính nguyên tố mà bản thân đang nắm giữ, tiến hành đồng thời chưởng khống, không cần tiêu tốn thời gian biến đổi, không cần lo lắng bọn chúng đối với nhau sinh ra bài xích.

Trong khoảnh khắc ngắn ngủi này, Vân Chính Thiên tựa như trở thành nguyên tố chi tử.

Chuyện này không nghi ngờ sẽ làm chiến lực của hắn trên diện rộng tăng lên. Thử nghĩ xem, một kiếm vừa chém xuống rõ ràng là băng, vậy mà kiếm tiếp theo lại là hỏa. Cho dù đối phương đạo tâm có vững vàng cỡ này, đối mặt loại này quỉ dị năng lực cũng phải bị lúng túng mà thôi.

Bất quá, Thiên Địa chi kiếm mạnh mẽ như vậy, nhưng không phải muốn xài là xài. Vân Chính Thiên hiện tại có thể đem Thiên Địa chi kiếm tế ra, căn bản là do hắn vẫn duy trì bán trạng thái võ hồn chân thân. Mà cái này trạng thái, đồng dạng tiêu tốn của hắn đếm không hết hồn lực.

Nếu không phải hồn hạch bên trong đan điên điên cuồng bạo động chống đỡ, hắn cũng không có khả năng tế ra Thiên Địa chi kiếm thời gian lâu như vậy. Chỉ đến khi nào thu hoạch Thất Diện Kiếm võ hồn đệ thất hồn hoàn, chính thức sở hữu võ hồn chân thân. Loại này tiêu hao mới có thể trên diện rộng giảm xuống.

Nhưng mà để đối mặt với Lỗ Hào, như thế này là đủ lắm rồi.

Lỗ Hào sắc mặt ngưng trọng, ánh mắt thủy chung lạc tại trên thanh kiếm màu đen tuyền kia, từ trên đó rõ ràng truyền ra một cỗ nguy cơ cảm giác. Loại này nguy cơ làm cho hắn tứ chi run rẩy, linh hồn rét lạnh, nhục thân nực nội. Vố số kỳ ảo cảm giác đều tụ tập ở trên người hắn.

“Làm sao có thể? Ngươi làm sao có thể nắm giữ được thiên địa chi lực. Đây chính là nghịch thiên, là phạm thượng, là thứ không thể tồn tại. Ngươi dám làm ra chuyện tày trời này, chắc chắn sẽ bị thiên tru địa diệt, vĩnh viễn không thể siêu sinh.”

Lỗ Hào thanh âm oán giận nói.

Đối với đối phương lời miệt thị, Vân Chính Thiên vốn không chút nào để ý, cười nhạt:

“Các ngươi tà hồn sư làm ra tội ác tày đình còn chưa bị thiên khiển, vậy thì tại sao ta lại đi trước các ngươi một bước được. Ngươi còn nói ta sở hữu thiên địa chi lực, là đi ngược lại phép trời, là phạm thượng sao? Để ta nói cho ngươi biết, Vân Chính Thiên ta là người được Lão Thiên phái xuống vì các ngươi đám biến chất nhân loại này mà tiến hành một hồi thanh tẩy à nha.”

Dứt lời, Vân Chính Thiên trên tay Thiên Địa chi kiếm lần nữa chỉ thiên. Chỉ kịp nhìn thấy một đạo lóe mắt kiếm linh lăng lệ hiện ra, gần như ngay lập tức đạo kiếm linh này đã phân chia thành năm đạo kiếm linh nhỏ hơn.

U, u, u ——.

Năm đạo kiếm linh vừa xuất hiện, còn không phải ngũ kiếm mà Vân Chính Thiên đang sở hữu hay sao.

Băng Đế, Hỏa Phượng, Quang Minh, Thôn Thiên Phệ Ma, Thiên Tru... Ngũ đạo kiếm linh tại sau lưng hắn lượn lờ, tỏa ra chính mình hào quang. Mà ngay khi những ánh hào quang này phát sáng tới cực hạn, không gian lập tức chấn động kịch liệt.

Ầm, ầm ——, đông!

Chính vào lúc này, ngũ kiếm hào quang theo ý niệm huy động, đột nhiên bắn lên tận trời, không ngừng đối với nhau xoay vòng quấn quanh. Một lát sau, hào quang lần lượt tản đi bớt, để lộ bên trong một cái phi đao chứa đựng hỗn độn chi sắc.

Lỗ Hào kia không phải kẻ tầm thường, muốn đem hắn nhanh chóng hủy diệt chỉ có thể huy động cực hạn hồn kỹ mà thôi. Cái này phi đạo, mệnh danh ngũ sắc phi đao.

“Tà hồn sư! Đón lấy cơn thịnh nộ của ta. Để cho ngươi biết cái gì mới là thiên khiển!”

Vân Chính Thiên bén nhọn thanh âm vang lên.

Ngũ Kiếm Tề Thiên, Vạn Ma Khấu Thủ.

Chói tai thanh âm giữa thiên địa vang lên, chỉ thấy phi đao kia lấy tốc độ cực nhanh bắn xuống, nhìn thoáng qua không khác gì thuấn di hồn kỹ. Ngũ sắc phi đao xé gió mà đi, để lại vô số vệt ngũ sắc tàn ảnh trên đường đi của nó, không gian bên dưới hoàn toàn bị chia làm hai nữa rõ rệt.

Loại này hồn kỹ, đã không khác gì Phong Hào đấu la đánh ra hồn kỹ. Chỉ cần nhìn thấy Lỗ Hào ánh mắt phi thường ngưng trọng là đủ hiểu, nếu hắn không toàn lực đón lấy, chắc chắn sẽ bị một đao này thuấn sát.

Lỗ Hào dĩ nhiên không ngờ, đối phương vừa phát động thế công, liền lấy cuồng bạo như vậy phương thức. Hắn rõ ràng là muốn giết ta, hắn muốn giết ta!

“Khốn nạn!” Lỗ Hào quát lớn một tiếng, tức thì sau lưng hắn màu đen đệ bát hồn hoàn lập tức sáng lên.

Xùy!

Vô tận huyết vụ từ trên cơ thể hắn cực nhanh thẩm thấu ra bên ngoài, rốt cuộc tụ tập trên đỉnh đầu của hắn, hóa thành một viên huyết châu to lớn. Lỗ Hào nghiến răng nghiến lợi đem huyết sắc thánh giá trên tay nhúng vào bên trong huyết châu kia, sau đó trợn trắng cả mắt huy động toàn bộ sức mạnh để đem thánh giá rút ngược trở ra.

Hưu——.

Sau khi bị nhúng ở trong huyết châu kia, huyết sắc thánh giá lúc này thể tích đã bành trướng hơn rất nhiều, ba động hồn lực tỏa ra mạnh mẽ không thua kém gì Phong Hào đấu la tầng thứ. Lỗ Hào cái này tâm đắc nhất hồn kỹ, hy vọng có thể chống lại được công kích của đối phương.

“Huyết Tế chi châu, Thánh Giá Chung Cực Quang.” Lỗ Hào điên cuồng gầm lên một tiếng.

Tức thì trên tay hắn huyết sắc thánh giá phát ra vô tận chú âm, mà chú âm này mỗi một ký tự đều tỏa ra vô biên oán niệm. Hiển nhiên huyết vụ trên người Lỗ Hào vừa thẩm thấu ra, sau đó hóa thành huyết châu đều là từ oán niệm tu luyện mà thành. Lại nói đến cái kia Huyết Tế hồn kỹ, cũng chính là thiên phú kỹ năng của Hấp Huyết Ma Nhân võ hồn.

Chỉ cần đem hồn kỹ nhúng vào trong huyết tế chi châu là có thể giúp cho uy lực tăng lên trăm phần trăm. Chỉ có điều mỗi lần huyết tế về sau, cần phải tiến hành hấp huyết bù trừ.

Một viên huyết châu khi nãy, chính là Lỗ Hào siêng năng tích góp oán niệm mấy năm trời, vào lúc này không hề tiếc nuối mà đem tất cả ra sử dụng. Mặc dù bỏ ra đại giới nhưng Lỗ Hào cũng không có hối hận cảm giác. Hắn minh bạch một điều, nếu bản thâm dám có ý nghĩ bảo lưu, chỉ sợ hôm nay hắn phải chết không cần nghi ngờ.

Phốc ——.

Huyết sắc thánh giá trên tay hắn chớp sáng mấy cái, sau đó một cỗ huyết sắc chi quang bắn ra, đối với phi đao của đối phương đang bay đến sinh sinh đối đầu. Vào thời điểm hai đại hồn kỹ va chạm, thiên địa hết thảy đột nhiên trở nên yên ắng. Va chạm thanh âm cũng không có vang lên, tựa như mọi thứ đã không còn cái gì liên hệ với nhau.

Vân Chính Thiên tại trên không trung, ánh mắt nghiêm nghị nhìn xuống nơi phi đao và huyết quang đối đầu, điên cuồng năng lượng vòng xoáy như tích tụ đã lâu, bắt đầu có dấu hiệu phá toái. Hắn trong miệng đột nhiên lẩm bẩm: “Ta đã nói, Vạn Ma Khấu Thủ.”

“TÀ HỒN SƯ! QUỲ! XUỐNG!”

Bất ngờ hắn lại há miệng gầm lên một tiếng, thiên địa triệt để biến sắc.

Oành, oành, oành ——.

Ngay lập tức, ba tiếng nổ kinh khủng tại vị trí phi đao và huyết quang vang lên. Chỉ kịp nhìn thấy ngũ sắc phi đao không hề hẹn trước bộc phát ra khủng bố lực lượng, liên tiếp nghiền nát huyết quang đang bắn tới kia. Triệt để xé rách ra một cái lỗ hỏng, sau đó lại một đường xuyên thấu tiếp tục bắn tới.

“A.” Lỗ Hào sắc mặt vào lúc này ngốc trệ. Chính mắt nhìn thấy Thánh Giá Chung Cực Quang dễ dàng bị phi đao có vẻ tầm thường kia đánh nát, hắn làm sao không ngây ngốc cho được. Phi đao vẽ ra vô số ngũ sắc tàn ảnh trên không trung, rốt cuộc bay tới trước người Lỗ Hào.

Hắn biết, hắn đã không còn khả năng tránh né được nữa.

“PHỤ THÂN, VÌ TA BÁO THÙ!!!”

Lỗ Hào ngẩng mặt lên trời gầm lớn một tiếng, ma âm phóng lên tới tận trời, xuyên thấu qua tà khí dày đặc nhanh chóng biến mất.

Quát lên một câu cuối cùng này, Lỗ Hào bắt đầu cảm thấy một chút đau nhói. Ánh mắt hoảng sợ chậm rãi nhìn xuống, thì đã thấy lồng ngực bị hỏng một lỗ to. Nơi vị trí trái tim, máu đen cuồng phún chảy ra, liền hóa thành ngũ sắc điểm sáng trực tiếp bốc hơi.

Phi đao vừa nãy, đã xuyên qua thân thể Lỗ Hào, kiếm ý nhập nội đã đem nội tạng cùng kinh mạch bên trong cơ thể hắn cắt nát. Lỗ Hào trước mắt trở nên mờ ảo, sinh mệnh chậm rãi trôi qua, thân hình ngã gục xuống mặt đất, không động đậy nữa.

Hắn chết rồi.

Vân Chính Thiên lập tức thu hồi Thiên Địa chi kiếm, giải trừ bán trạng thái võ hồn chân thân. Bất giác một ngụm máu tươi từ trong cổ họng không kìm được mà phun ra.

“Ặc. Khụ, khụ.” Ho khan mấy tiếng, Vân Chính Thiên một mặt cười khổ.

Hắn không tiếc tiêu hao huy động cực hạn hồn kỹ, thành công một kiếm đem Lỗ Hào chém giết, thế nhưng đổi lại bản thân cũng bị thương nặng. Ngũ Kiếm Tề Thiên hồn kỹ kia không phải hắn tu vi bây giờ có thể tùy tiện sử dụng được. Nếu không sẽ bị kiếm hồn phản phệ, dẫn tới tình trạng thể thảm hơn lúc này.

Bất quá Vân Chính Thiên thật sự không có thời gian để đắn đo suy nghĩ nhiều. Tàn Nguyệt Ảnh Lâu kia làm hắn khắc sâu ấn tượng kinh khủng, tuy rằng đã đem trạo môn phá tan, nhưng không có gì đảm bảo Lỗ Hào sẽ không tái xây dựng một cái trạo môn khác, lại một lần nữa giam lỏng hai người bọn họ.

Cho nên chỉ có thể cường hoành nhất một loại, chấp nhận bỏ ra đại giới, triệt để gạt bỏ đối phương.

Vân Chính Thiên chùi đi vệt máu nơi khóe miệng, thân thể từ trên không trung hạ xuống, đáp ở bên cạnh Lỗ Hào thi thể, ánh mắt phức tạp nhìn hắn.

“Cũng phải cảm tạ ngươi khi nãy đem ta giam vào trong huyễn trận không gian, nếu không ta cũng sẽ không dốc toàn bộ sức lực đi đúc kiếm hồn, đột phá Tạo Hóa một bước kia. Không làm được như vậy, muốn chiến thắng ngươi cũng cần trả giá không nhỏ a.”

Đúng là như vậy, nếu không có áp lực đè xuống, Vân Chính Thiên cũng không nghĩ tới bản thân có thể thành công làm ra một bước này. Tu luyện chi lộ, đôi khi cần một chút áp lực để thúc ép bản thân, hắn hôm nay thực lực tăng lên, phần lớn là nhờ vào áp lực mà Lỗ Hào mang lại, cho nên cũng đối với hắn nói một câu công bình.

Vân Chính Thiên sau khi nói xong, ánh mắt đột nhiên rơi vào gần đó vách tường, khẽ quát lên:

“Dao Tử, muội ra được rồi đó.”

Hắn lời này vừa nói ra, ngay chỗ vách tường đó bỗng nhiên có tiếng xột soạt, gạch vụn cũng bị rơi xuống, rõ ràng là có người đang đứng ở đằng sau. Vài giây sau, một đạo nữ tử mặc lục bào nhắng nhít chạy ra, cười nói:

“Chính Thiên ca ca, ngươi làm sao biết muội núp ở bên đó.”

Vân Chính Thiên cười nhạt: “Ta tinh thần lực có đột phá, muội núp gần như vậy, đương nhiên nhận ra.”

“Hề hề, vẫn là Chính Thiên ca ca giỏi nhất. Muội lo lắng cho mọi người nên vừa mới tới đây. Cũng kịp nhìn thấy huynh kết liễu tên tà hồn sư này.” Tiên Dao Tử cười nói, sau đó lập tức xoay người chạy đi, thái độ có chút vội vã.

“Muội đi tìm Minh Tuyết tỷ tỷ à nha.” Nàng vừa chạy vừa hét lên.

Vân Chính Thiên hai tay chấp sau lưng, lắc đầu mấy cái. Lấy hắn tinh thần lực vừa đột phá vào Linh Vực cảnh, hết thảy mọi thứ trong phạm vi hai trăm mét xung quanh đều không qua khỏi cảm giác của hắn.

Từng cái vị trí thuộc hạ của Lỗ Hào đang ngất xỉu trên mặt đất, cho đến vị trí Ân Minh Tuyết đang ẩn nấp hắn đều nắm rõ trong lòng bàn tay. Duy chỉ có một cỗ hơi thở tồn tại làm hắn đặc biệt chú ý, bởi vì khi hắn phá vỡ trạo môn huyễn trận không gian bước ra thì hơi thở này đã có mặt từ trước đó, nhưng hắn thủy chung không thể nhận ra được người này là ai.

Dựa theo Lỗ Hào biểu hiện thì rõ ràng hắn cũng không biết có người này đang ẩn nấp gần đó, chỉ có Vân Chính Thiên nhân vật duy nhất sở hữu Linh Vực cảnh tu vi tinh thần lực mới có thể phát hiện ra.

Đến khi hắn cùng Lỗ Hào phân ra thắng bại, hắn mới bắt đầu chuyển sự chú ý đến cỗ hơi thở bí ẩn kia.

Vân Chính Thiên liếc mắt nhìn theo Tiên Dao Tử bóng lưng rời đi, đen tuyền đồng tử hơi hơi ngưng lại. Sau đó ánh mắt trực tiếp rơi xuống nơi cổ tay trái, xà văn hơi lấp lóe ánh hào quang, rõ ràng đối với hơi thở mà Tiên Dao Tử dùng để che giấu thân phận kia cực kỳ quen thuộc.

Đó chính là Bích Lân Xà hơi thở.

Tiên Dao Tử, rốt cuộc muội là ai?

...

Cầu kim đậu, cầu nguyệt phiếu chống đỡ.

Thoải mái chỉnh sửa góp ý cho mình nhé!

Banhbaothit

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.