Tại thời điểm hắn mở mắt ra, Hình tổng quản thân ảnh đang thong thả bước vào, vừa vặn khom người hướng Vân Chính Thiên hành lễ:
“Tôn kính Lỗ tiên sinh, tiểu nhân đến để truyền lời của phu nhân. Giờ ngọ trưa nay, thỉnh Lỗ tiên sinh ghé sang Hình gia trang một chuyến.”
Vân Chính Thiên mỉm cười, rốt cuộc cũng tới rồi sao. Thái độ cao cao tại thượng, Vân Chính Thiên bình thản nói:
“Được, ta sẽ đến.”
Hình tổng quản nghe vậy, cũng không có chút để ý, lại ôm quyền nói tiếp:
“Phu nhân còn căn dặn, ngài chỉ được đến một mình thôi, thị nữ phải ở lại trong dinh thự này. Bởi vì hài cốt Ma Thần là đại cơ mật của Hình gia chúng ta, thứ lỗi không thể để nhiều người nhìn thấy.”
Vân Chính Thiên hơi nhướng mày: “Hôm qua hình như cũng không có nói đến chuyện này, tại sao bây giờ lại đề cập. Triệu phu nhân vào lúc này lại muốn làm khó dễ ta?”
“Hồi bẩm tiên sinh, tiểu nhân chỉ phụng mệnh thuật lại lời của phu nhân. Có gì ngài cứ hướng phu nhân nói chuyện giúp tiểu nhân a.” Hình tổng quản một giọng oan ức nói, chớp mắt đã đá trách nhiệm sang chủ nhân của mình.
Vân Chính Thiên hừ lạnh, phất ống tay áo đáp: “Được rồi, ngươi lui trước đi.”
“Tiểu nhân xin cáo từ.” Hình tổng quản khom người hành lễ rồi xoay lưng rời đi, trên mặt một nét cười nham hiểm thoáng vụt lên rồi biến mất.
Vân Chính Thiên không có nhìn thấy cổ quái nét mặt của Hình tổng quản, trực tiếp xoay người đi vào bên trong nhà.
Bên trong tam nữ đã trang phục chỉnh tề, nhưng nghe nói phải ở lại trong dinh thự làm mấy nàng không khỏi buồn bực. Càng có người lên tiếng nói Hình gia đang giở trò, bất quá Vân Chính Thiên lên tiếng khuyên can rốt cuộc cũng bình tĩnh trở lại.
Lấy hắn chiến lực vượt qua bát hoàn Hồn đấu la cấp bậc, thậm chí phổ thông Phong Hào đấu la cũng không dám tùy tiện ở trước mặt hắn ngông cuồng. Vậy thì Triệu Mỹ Hằng kia có bày binh bố trận loại gì mai phục, hắn cũng có nắm chắc toàn thân trở lại.
Vả lại, lần này hắn tiến vào cũng không phải một mình, mà là có Dương Viêm bí mật hỗ trợ.
Hôm qua Dương Viêm bất ngờ tập kích, sau đó cũng không có ở trong Hình Luân thành mà trực tiếp rời khỏi thành. Vì thế Triệu Mỹ Hằng kia dù có ba đầu sáu tay cũng không cách nào vừa tập trung đối phó Vân Chính Thiên vừa phân thần ra quản tên bí ẩn tập kích, vô tình tiện nghi cho Dương Viêm hắn không tao ngộ bất kỳ đối thủ nào.
Có Vân Chính Thiên, cộng thêm Dương Viêm. Kỳ thực muốn nhấc tung Hình Luân thành này cũng có thể làm được. Thế nhưng nếu có thể trong bí mật mà làm được việc, bọn hắn vẫn nguyện ý đi theo phương án này hơn.
Vừa ra khỏi dinh thự, đã có xe ngựa cùng người hầu chờ sẵn. Đây là Hình gia cấp cho Vân Chính Thiên đãi ngộ khách quí bậc tốt nhất, ngay cả mỹ thực mỹ tửu đều bố trí sẵn trên xe. Vân Chính Thiên dĩ nhiên không quan tâm lấy một chút.
Tại thành của người ta, xe của người ta, đồ ăn của người ta, hắn tự nhiên phải cân nhắc cẩn thận hơn rất nhiều.
Rất nhanh Hình gia trang đã xuất hiện trong tầm mắt. Ấn tượng đầu tiên của Vân Chính Thiên đó chính là phong cách kiến trúc đặc thù kỳ hoa của Hình gia trang này. Lấy đài sen hình tượng mà xây dựng theo, bề ngoài tất cả đều sử dụng thủy tinh chất liệu thay thế cho gạch đá vách tường, nhìn qua không khác gì thủy tinh đài sen một loại. Cực kỳ hoa mỹ, cực kỳ tráng lệ.
Tuy rằng loại này hoa mỹ cũng không gạt bỏ được vẻ u ám do tà hồn lực bao phủ trong Thú Vực, nhưng không thể công nhận tòa thủy tinh đài sen kiến trúc này là thứ đẹp nhất từ khi hắn tiến vào Thú Vực tới nay.
“Lỗ tiên sinh, xin mời.” Hình tổng quản đã có mặt mở cửa xe ngựa, sau đó dẫn Vân Chính Thiên tiến nhập Hình gia trang.
Thông qua một cánh cửa được trạm khắc tinh tế cổ dị hoa văn, Vân Chính Thiên cảm nhận được không gian thay đổi đến chóng mặt.
“Huyễn trận không gian?”
Hình tổng quản xoay đầu lại mỉm cười nói:
“Lỗ tiên sinh quả thực kiến thức uyên thâm, chúng ta Hình gia trang đích xác được bao bọc bởi một cái huyễn trận không gian. Tuy xa xa không cách nào so sánh với Tàn Nguyệt Ảnh Lâu của quí gia tộc, nhưng cũng có thể che giấu được một số thứ không muốn người ngoài biết.”
Vân Chính Thiên cười nhạt: “Các ngươi cũng biết Tàn Nguyệt Ảnh Lâu của ta?”
Hình tổng quản cung kính ôm quyền đáp: “Thập đại hắc ám trận pháp, bài danh đệ tứ Tàn Nguyệt Ảnh Lâu. Tiểu nhân có đui có mù, có câm có điếc cũng phải nghe qua cái này danh tự. Xin Lỗ tiên sinh đừng trêu chọc tiểu nhân a.”
Cái gọi là thập đại hác ám trận pháp chính là một bảng danh sách xếp hạng các trận pháp cường đại nhất thuộc sở hữu của Tà Hồn Điện. Trong đó có hai cái huyễn trận không gian, lần lượt là bài danh đệ tứ Tàn Nguyệt Ảnh Lâu cùng đệ thập Thủy Tinh Hắc Ma Liên.
Đúng vậy, Hình gia trang chính là ở trong lòng Thủy Tinh Hắc Ma Liên huyễn trận không gian bài danh đệ thập này.
Vân Chính Thiên vốn không biết đến sự tồn tại của thập đại hắc ám trận pháp bảng xếp hàng, đồng dạng Thủy Tinh Hắc Ma Liên kia, bất quá lần trước tao ngộ huyễn trận không gian loại sự tình hung hiểm, hắn đối với pháp trận có khắc sâu ấn tượng khó phai, đặc biệt là loại huyễn trận không gian đáng ghét này.
“Lỗ tiên sinh, xin ngài cẩn thận đi theo ta lộ tuyến. Nếu bước sai một nhịp, Thủy Tinh Hắc Ma Liên trận này sẽ tự động triển khai công kích.”
Hình tổng quản lên tiếng nhắc nhở.
Vân Chính Thiên không đáp lời, tinh thần lực gợn sóng theo tâm niệm huy động mà chậm rãi lan tỏa ra. Đem Thủy Tinh Hắc Ma Liên toàn bộ phạm vi cảm ứng. Sau đó một vòng kinh ngạc hiện ra trên mặt hắn.
Tại bên trong pháp trận, hắn rõ ràng cảm nhận được hùng hậu lực lượng hủy diệt đang lắng động, bí mật di chuyển vờn quanh hai người bọn hắn. Nếu như không đi theo lộ tuyến đã định sắn, có lẽ sẽ bị cỗ này lực lượng triệt để gạt bỏ a.
Cái này bài danh đệ thập Thủy Tinh Hắc Ma Liên, cường đại nhất năng lực không phải vốn không phải huyễn trận khống chế cùng giam lỏng, mà là luyện hóa ăn mòn linh hồn của những sinh vật lọt vào trong trận pháp. Nghe qua thì năng lực có phần bá đạo hơn Tàn Nguyệt Ảnh Lâu, thế nhưng chỉ cần là người am hiểu pháp trận, tinh thần lực cũng không cần đạt tới Linh Vực cảnh cũng có thể kiên trì mà tìm được trạo môn để phá.
Tất nhiên với điều kiện ngươi phải sống sót được sau khi hứng chịu lực lượng luyện hóa cường đại của pháp trận a.
Nhưng mà, thế giới này có nhiều như vậy pháp trận sư sao, có nhiều như vậy người lâm vào tuyệt cảnh mà không hỗn loạn sao. Vì thế tuy nói Thủy Tinh Hắc Ma Liên kém hơn Tàn Nguyệt Ảnh Lâu một chút, nhưng chung qui vẫn là một cái khủng bố thiên la địa võng pháp trận. Hữu tâm khống chế đến mức tận cùng dĩ nhiên có thể dễ dàng gạt bỏ Phong Hào đấu la.
Tiến nhập hơn vài trăm mét, lộ tuyến di chuyển cực kỳ phức tạp, nhưng lấy khả năng ghi nhớ của Vân Chính Thiên thì một lát muốn thoát ra tuyệt đối không thành vấn đề. Rất nhanh, Hình tổng quản đã dẫn hắn đến một gian phòng nhỏ.
“Lỗ tiên sinh, phiền ngài ngồi đợi một lát. Phu nhân sẽ tới gặp ngài.” Hình tổng quản cung kính nói, sau đó nhanh chóng lui ra.
Vân Chính Thiên hai tay chấp sau lưng, sắc mặt nghiêm nghị. Từ đấu chí cuối, Hình gia người hắn đều chỉ gặp qua tên tổng quản này. Mặt khác Hình gia không giống như Lỗ gia như vậy dưới trướng không có tà hồn sư quân đội. Yên ắng trầm mặc như vậy một màn làm cho hắn trong lòng sinh ra một chút hoài nghi.
Không ổn!
Vân Chính Thiên sắc mặt đột nhiên kinh biến, lập tức dùng tay đẩy mạnh cửa ra. Chỉ thấy bên ngoài không gian tứ phía đã điên cuồng vặn vẹo, một mảnh hắc ám chi sắc đã hoàn toàn bao phủ đến tận chân trời.
Con mẹ nó, đã trúng kế rồi.
Vân Chính Thiên nội tâm chấn động gầm lên, xem ra lộ tuyến mà tên tổng quản lúc nãy dẫn đi vốn dĩ không phải lộ tuyến tránh bẫy, mà là dẫn vào trong bẫy a. Hình gia này, không lẽ đối với hắn thân phận giả đã phát hiện từ trước rồi sao.
Không nghĩ nhiều, Vân Chính Thiên tay đưa lên không trung tùy tiện phách một chưởng. Hồng cấp phù đồ, hồng cấp quyền quang mãnh liệt bắn ra, đem không trung trên kia phách ra một cái lỗ hổng.
Thế nhưng rất nhanh, cái lỗ hổng này lại bị hắc ám khí vụ tràn vào lấp đầy, không đến mười hơi thở đã biến hóa lại như cũ, tựa như vừa rồi còn chưa có phát sinh bất kỳ cái gì.
Nếu đã như vậy, lập lại bài cũ, tìm trạo môn mà công kích.
Vân Chính Thiên tinh thần lực như hải dương mênh mông lấy tốc độ nhanh nhất khuếch tán ra. Trong nháy mắt đã đem toàn bộ huyễn trận không gian này bao trùm lại, toàn bộ vị trí mấu chốt để bố trí pháp trận đều hiện ra trong đầu hắn rõ mồn một. Loại này hình ảnh, không phải kẻ đã từng tim hiểu qua pháp trận tuyệt đối không thể nhìn hiểu được.
Hắn vốn là nhìn không hiểu, thế nhưng trên đường di chuyển tới Hình Luân thành vài ngày trước, Ân Minh Tuyết nhân lúc rảnh rỗi đã chỉ điểm sơ qua một chút căn bản hạch tâm pháp trận cho hắn, cốt là để sau này dễ dàng điều khiển Tàn Nguyệt Ảnh Lâu kia mà thôi. Không ngờ tùy tiện học vài món, hôm nay lại cực kỳ có ích.
Tinh thần lực đem những vị trí pháp trận mấu chốt kia hóa thành lập thể hình ảnh. Dựa theo chỉ dẫn của Ân Minh Tuyết, Vân Chính Thiên rất nhanh phán đoán được vị trí trạo môn đang ẩn nấp kia.
Hít mạnh một hơi, kiếm ý từ mi tâm lan tràn mà ra, trực tiếp dung nhập vào hồng sắc quang ảnh phù đồ sau lưng. Hai nắm đấm của hắn lúc này, hồng quang nở rộ tựa như hồng hoang chi lực không ngừng bành trướng ra bên ngoài. Phản phất trong huyễn trận không gian, có thể nghe được rõ ràng tiếng nứt gãy, xem chừng pháp trận này cực hạn chịu đựng đã muốn bị Vân Chính Thiên xúc lực một quyền này vượt qua.
Ngay vào lúc này, tròng mắt hắn đột nhiên lóe lên một tia hồng sắc, cự đại quyền ảnh ngưng tụ ở sau lưng, không hề báo trước oanh nện vào khoảng không hư vô trước mặt.
Oành——.
Đinh tai nhức óc nứt gãy thanh âm vang lên, Vân Chính Thiên một quyền vừa rồi chính thức đem huyễn trận không gian phá toái. Chỉ thấy nơi quyền ảnh đập xuống, không khác gì hủy thiên diệt địa cảnh tượng diễn ra. Vô số mảnh vụn không gian sụp xuống, hóa thành vô tận điểm sáng.
Nhất quyền phá trận. Vân Chính Thiên năng lực đã mạnh mẽ đến bực này sao, ngay cả bài danh đệ thập trong bảng danh sách hắc ám trận pháp cũng không cách nào cản được bước tiến của hắn.
Tại thời điểm huyễn trận không gian bị oanh nát muốn tan đi, thì bất ngờ một cỗ ma âm tại trong thiên địa vang lên: