Kiếm Thần Trọng Sinh Đấu La Đại Lục

Chương 444: Thần phượng truyền thuyết



Đấu La đại lục triệu năm về trước, khai thiên lập địa thời điểm trước sau đều do hồn thú đứng ở vị trí chúa tể giả, địa vị không cách nào lay động. Khi đó cường giả hồn thú nhiều như mây, áp chế tất cả các chủng loài khác, độc bá Đấu La vị diện toàn bộ lãnh thổ.

Trong đó Long tộc, Kỳ Lân tộc, Phượng tộc chính là ba cự đại gia tộc có địa vị cao nhất thời bấy giờ.

Long tộc thì không cần phải nói, Long Thần thiên phú trác tuyệt, nắm giữ bất hủ long thân, lại thêm năng lực chưởng quản các loại nguyên tố. Phải nói khi đó là cường giả mạnh nhất.

Kỳ Lân tộc mặc dù không xuất ra được nhân tố kiệt xuất như Long tộc, bất quá mỗi một Kỳ Lân đều là tinh hoa của trời đất, nắm giữ nguyên tố hình thái đạt tới đỉnh cao, siêu việt cực hạn tầng thứ. Cho nên mới có khả năng cùng Long tộc trường kỳ chiến đấu.

Nếu như Long tộc cùng Kỳ Lân tộc là thiên sinh đối đầu, vậy thì Phượng tộc chính là dùng công bằng đối đãi. Phượng tộc không quan tâm địa vị, không quan tâm ngoại giới phát sinh, mà chỉ truy cầu bình an hạnh phúc cho chủng tộc của mình.

Bất quá, cây muốn lặng mà gió chẳng ngừng, đã từng có thời điểm Long tộc lẫn Kỳ Lân tộc đều muốn lôi kéo Phượng tộc về phía của mình. Khi đó đương đại tộc trưởng Phượng tộc nhất nhất cự tuyệt, thế là dẫn đến một tràng máu tanh hạo kiếp.

Phượng tộc am hiểu không phải nguyên tố chưởng khống như Kỳ Lân tộc, cũng không phải siêu phàm lực lượng như Long tộc, mà Phượng tộc thế mạnh chính là sinh mệnh bất diệt.

Hồn thú sống càng lâu, tu vi càng mạnh, Phượng tộc cũng không nằm ngoài cái khái niệm này. Phượng tộc năm đó, có không ít lão quái vật lâu năm tu vi đã tiếp cận Long Thần tầng thứ, thế nhưng vì chênh lệch nội tình mà vĩnh viễn không thể đạt tới cái cấp độ này.

Phượng tộc cường giả một khi đạt tới cực hạn của mình, đó chính là vô pháp tiếp tục tiến lên. Cho nên chỉ có thể khoái thác hy vọng vào thế hệ tiếp theo mà thôi.

Muốn thế hệ tiếp theo kế thừa và chọn lọn những ưu điểm của thế hệ cũ, phượng tộc cần phải cần phải đánh đổi đó chính là sinh mệnh bất diệt của mình.

Tập trung toàn bộ sinh mệnh lực để hoài thai cá thể mới, phượng tộc có thể truyền lại cho thế hệ tiếp theo những kinh nghiệm quí báu của mình, gián tiếp làm cho thế hệ mới sở hữu thiên phú càng thêm trác tuyệt, càng có cơ hội trở thành cái thế cường giả hơn.

Bất quá, một khi sinh mệnh lực tiêu hao quá độ, tu vi cũng vì vậy mà rơi xuống không cách nào khôi phục, chính vì thế có rất ít phượng tộc cường giả lựa chọn như vậy. Bởi vì không có gì đảm bảo thế hệ sau sở hữu thiên phú trác tuyệt sẽ nắm chắc trở thành cái thế cường giả cả.

Canh bạc này là quá lớn, không có mấy phượng tộc cường giả tình nguyện đi làm.

Thế là một đời tuổi trẻ trong tộc dần dần trở nên thưa thớt, vì thế tràng máu tanh hạo kiếp mà Long tộc cùng Kỳ Lân tộc mang đến, Phượng tộc thiếu chút nữa là đứt, nếu như không xuất hiện cái kia nhân tố kiệt xuất có thể sánh ngang với Long Thần tồn tại.

Tiểu Phượng cặn kẽ kể lại bí mật xa xưa lưu truyền trong tộc của nàng, Vân Chính Thiên chú tâm lắng nghe kỹ càng. Bất giác nhìn lên cự đại phượng ảnh trên không trung, ánh mắt phức tạp nói:

“Như vậy cái nhân tố kiệt xuất thống lĩnh Phượng tộc chống đỡ Long tộc cùng Kỳ lân tộc sinh sự, chính là viễn cổ Thần Phượng, cũng chính là thứ lực lượng mà Thiên Hoa đang phóng thích ra sao?”

Tiểu Phượng gật đầu: “Từ trên người nàng ta cảm thấy cự đại uy hiếp, cho nên chỉ có thể nghĩ đến Thần Phượng mới có thể khiến ta cảm thấy sợ hãi như vậy thôi. Nên nhớ ta hiện tại trong Phượng tộc cũng tính có chút máu mặt, nếu thành công tiến hóa cánh cửa cuối kia, rất có thể đạt tới Thánh Phượng tầng thứ. Bất quá so với Thần Phượng vẫn có chênh lệch không nhỏ.”

Vân Chính Thiên nghe vậy, liền rơi vào trầm ngâm.

Mã gia tổ tiên ba vạn năm trước, Mã Hồng Tuấn chính là Sử Lai Khắc Thất Quái một trong, huynh đệ vào sinh ra tử cùng Đường Môn tổ tiên Đường Tam. Khi đó Mã tiền bối phục dụng nội đan Thập Thủ Liệt Dương Xà, đạt được đệ thất hồn hoàn, sau khi đem võ hồn chân thân triệu hoán ra thì hóa thành Thất Thủ Phượng Hoàng. Sau này hắn đột phát tới cửu hoàn Phong Hào đấu la, lại tiếp tục trở thành Cửu Thủ Phượng Hoàng tiền vô cố nhân.

Đây chính là tồn tại rất khủng bố rồi, vậy mà trước mắt so với Mã Thiên Hoa biến dị lực lượng kia chỉ sợ cũng phải thấp hơn một bậc.

Tiểu Phượng có tiềm năng hóa thành Thánh Phượng, vậy mà trước mắt đối với Mã Thiên Hoa thả ra khí tức, cũng phải chịu xuống uy hiếp nhất định. Xem ra trong người nàng huyết mạch, cũng không phải đơn giản như vẻ bề ngoài.

“Đúng rồi, vị Thần Phượng tiền bối kia cuối cùng làm sao, hiện nay hình như đã không còn tồn tại?” Vân Chính Thiên chợt hướng Tiểu Phượng hỏi.

Tiểu Phượng thở dài đáp: “Nàng vẫn lạc. Là bị trong tộc Viễn Cổ Hắc Ám Phượng Hoàng đâm lén sau lưng mà chết.”

“Tại sao lại vậy?” Vân Chính Thiên ánh mắt cổ quái.

“Nhờ sự tồn tại của nàng mà ngăn được cơn sóng dữ của Long tộc và Kỳ Lân tộc mang đến. Cho nên khi phượng tộc có lại sự yên bình, Thần Phượng đã có một quyết định làm thay đổi vận mệnh của mình. Nàng muốn sinh con. Chính vì điều này làm trong tộc không ít người oán giận, bọn chúng nói Thần Phượng nên vì cả tộc mà đánh chiếm giang sơn. Bất quá nàng trong lòng không có như vậy dã tâm, vô tình làm dấy lên một âm mưu hèn hạ.”

Tiểu Phượng nói đến đây, ánh mắt đã rưng rưng nước mắt, tuy nàng thời điểm lúc đó vô pháp tồn tại, nhưng thông qua những câu chuyện được trưởng bối kể lại, bây giờ có cảm giác như bản thân đang chứng kiến những giây phút cuối cùng của Thần Phượng tổ tiên, xúc cảm không nhịn được mà trào dâng.

“Thần Phượng bỏ ngoài tai lời khuyên can của tộc nhân, kiên quyết dùng sinh mệnh bất diệt của mình hoài thai đứa con của nàng ròng rã suốt một vạn năm. Chính vì vậy lực lượng của nàng trên diện rộng rơi xuống, tu vi cũng đồng dạng như vậy. Bất quá Long tộc cùng Kỳ Lân tộc thời điểm đó vì kính trọng nàng cho nên cũng không có tiếp tục làm ra cái gì sự tình sinh sự. Thế nhưng, ngoại tộc không động nhưng trong tộc vậy mà lại động. Nhân lúc Thần Phượng vừa mới sinh hạ tiểu hài tử, trong tộc phản đồ bắt đầu rục rịch tấn cống.”

“Dẫn đầu là Viễn Cổ Hắc Ám Phượng Hoàng, hắn cùng thân tín của mình tấn công Thần Phượng chỗ nghỉ ngơi. Nàng vì mới hạ sinh cho nên thân thể vô cùng yếu ớt, lại thêm tu vi đã bị rơi xuống vì hoài thai vạn năm. Rốt cuộc không chống lại được thủ đoạn độc ác của kẻ thù, vẫn là ngã xuống vẫn lạc. Dù là vậy, Viễn Cổ Hắc Ám Phượng Hoàng phe cách cũng tổn thất trầm trọng, cường giả có thực lực tương đương Cực Hạn đấu la hồn sư chết hơn mười tên. Từ đó trở đi, Phượng tộc tan đàn xẻ ngán, tộc nhân lưu lạc khắp nơi. Còn tiểu hài tử của Thần Phượng, không rõ có trốn thoát được không, cũng không còn ai nhắc đến.”

Nói đến đây, Tiểu Phượng đã lệ rơi đầy mặt. Không ai nghĩ được một cái khủng bố nội tình thần thú bộ tộc kết cục lại thê thảm đến vậy. Thế nhưng khi Tiểu Phượng nhìn lên Mã Thiên Hoa thời điểm, trong mắt lại lóe lên một tia hy vọng sáng ngời.

Truyền thuyết lưu lại không có nói đến hậu nhân duy nhất của Thần Phượng, bất quá Mã Thiên Hoa trên kia sở hữu khí tức có thể làm Tiểu Phượng run sợ đã đủ chứng minh năm đó huyết mạch Nhật Nguyệt Thần Phượng không bị mất đi, chỉ là không biết tại sao lại lạc vào nhân loại.

Trong lúc Vân Chính Thiên cùng Tiểu Phượng nói chuyện, tại trên không trung Mã Thiên Hoa cũng đã hoàn thành quá trình biến hóa.

Vẫn như cũ cự ảnh Phượng Hoàng sáng chói, sải cánh dài đến gần trăm mét, hỏa diễm hừng hực nhảy múa xung quanh. So với hư ảnh phượng hoàng lúc trước chỉ khác nhau về thể tích, thế nhưng rất nhanh mọi người nhận ra một điểm đặc biệt.

Mã Thiên Hoa trong trạng thái võ hồn chân thân, vậy mà có bảy cái đuôi. Thất Vĩ Phượng Hoàng?

Chứng kiến điều này, Tiểu Phượng cũng không thể giải thích. Nàng dù sao thân phận hậu bối, đối với Thần Phượng hình ảnh chưa từng thấy quá, tự nhiên không rõ điều này có ý nghĩa gì. Nàng chỉ một mực tin tưởng cảm giác của mình, đối với Mã Thiên Hoa khí tức tràn ngập tự tin.

Mã Thiên Hoa khủng bố khí tức lan tỏa mà ra, nhất thời làm cho Ám Thiên cùng Hình Lâm Phong trận chiến cũng phải dang dở dừng lại.

Hình Lâm Phong càng là kinh hãi kêu lên:

“Hỏa nguyên tố thật đáng sợ. Nữ nhân này tuyệt đối không tầm thường.”

Lỗ Kỳ bên kia ánh mắt cũng gắt gao dán chặt lên cự ảnh phượng hoàng trên không trung, ra lệnh thuộc hạ của mình không nên vọng động.

Quang Thiên nhìn Tiên Dao Tử, mỉm cười nói: “Xem ra hôm nay muội không cần ra tay rồi a.”

Tiên Dao Tử bĩu môi nói: “Làm như người ta vô dụng lắm vậy. Được rồi, ngay cả huynh cũng nói như thế thì muội cung kính không bằng tuân lệnh. Tạm lui sang một bên, nếu có chuyện mới nhúng tay vào, được chưa?”

Vân Chính Thiên là không mong Tiên Dao Tử sớm bại lộ đấy, dù sao nàng độc tính lực lượng kia liên quan đến Xà Mẫu. Vạn nhất để mấy tên tà hồn sư này biết nàng bỏ trốn chính là đi với Vân Chính Thiên, vậy thì sẽ đánh rắn động cỏ, dẫn dụ Xà Mẫu nhanh chóng tới tìm.

Gật đầu với nàng một cái, Quang Thiên nói với Ân Minh Tuyết và Mã Thiên Hoa:

“Lỗ gia bọn chúng giao cho hai người, ta tập trung đi đối phó Hình Lâm Phong.”

Ân Minh Tuyết, Mã Thiên Hoa nghe vậy không do dự gật đầu. Kể từ khi tiến vào Thú Vực đến này, tam nữ bọn họ đều bị tấm lưng Vân Chính Thiên che khuất, hiện tại đã đến lúc hiển lộ chân diện mục.

“Đồng ý” Nhị nữ cơ hồ đồng thanh đáp.

Quang Thiên mỉm cười, sau đó trực tiếp xoay người rời đi, mục tiêu là nơi Ám Thiên cùng Hình Lâm Phong đang giao thủ. Có thêm hắn Quang Thiên lực lượng, tỷ lệ chiến thắng Hình Lâm Phong sẽ tăng cao. Khi giải quyết được Hình gia, hắn sẽ trở ngược toàn lực đối phó Lỗ gia đoàn người.

“Minh Tuyết, giao đám lâu la đó cho muội. Lỗ Kỳ để ta.”

Mã Thiên Hoa thấp giọng nói.

“Được!”

Ân Minh Tuyết nắm trên tay Sát Thiên Ma Kiếm, chân giẫm mạnh một bước, cường hoành ma lực phóng thích ra. Bất kể cấp bậc nào tà hồn sư, đối với ma lực trên người Ân Minh Tuyết đều cảm thấy trầm trọng áp lực, thực lực bị giảm xuống không cách nào hình dung được.

Chính vì vậy Ân Minh Tuyết mới có thể dựa vào hai hoàn tu vi mà không lo lắng, có thể vượt cấp khiêu chiến một chút.

Cho nên, đừng vì thấy đối thủ của Ân Minh Tuyết là một đám tà hồn sư mà lo lắng cho nàng, Vân Chính Thiên dám để nàng tự thân chiến đấu là có nguyên nhân trong đó.

Chóc, chóc!

Tiểu Thiên Sứ hồn linh từ trong mi tâm nàng lượn ra, ngón tay nhỏ bé của nàng giơ lên chỉ chỉ, tức thì mấy tên tà hồn sư thuộc hạ ánh mắt trở nên phi thường ngây ngốc. Trong đó càng là có hai tên tu vi bốn hoàn Hồn Tông trực tiếp phát rồ.

Ngay khi hai người bọn hắn bị tiểu Thiên Sứ chỉ chỉ, tròng mắt đã hóa thành một màu đen kịt. Sau đó bọn chúng dĩ nhiên quay sang bên cạnh đồng đội của mình mà khởi phát công kích.

Ầm, ầm ——.

Bị tập kích bất ngờ, đội ngũ tà hồn sư náo động cả đội hình. Ai cũng không nhìn thấy Ân Minh Tuyết vừa làm cái gì, chỉ kịp nhìn thấy người vừa đánh ra hồn kỹ lại là đồng đội của mình, nhất thời làm cả đám tâm thần chấn động.

“Các ngươi điên rồi sao!!!” Tà hồn sư duy nhất có tu vi Hồn Đế kia liền gầm lên một tiếng.

Thế nhưng hai tên Hồn Tông này không có để ý đến hắn, vẫn tiếp tục đem hồn hoàn sau lưng mình phát sáng lên, hồn kỹ đều rơi trên người đồng đội.

Lỗ Kỳ nhìn thấy một màn này, ánh mắt âm độc nhìn về phía Ân Minh Tuyết:

“Bàng môn tà đạo. Chết cho lão phu.”

Nói xong, một chưởng liền chụp tới. Lỗ Kỳ thân là Phong Hào đấu la, nhãn lực tất nhiên so với chúng thuộc hạ cao hơn nhiều, liếc mắt liền biết Ân Minh Tuyết sử dụng một loại khống chế thần trí hồn kỹ. Mà loại này hồn kỹ, chỉ có chân chính đánh chết người chế tạo thì mới giải thoát được.

Hót ——.

Chính vào lúc cự chưởng của Lỗ Kỳ giáng vào Ân Minh Tuyết, một đạo lanh lảnh tiếng phượng hót vang lên.

“Tà hồn sư mà cũng có tư cách nói chúng ta sử dụng bàng môn tà đạo sao?”

Ầm——.

Một con bạo liệt phượng hoàng từ trên trời giáng xuống, nghênh đó cự chưởng của Lỗ Kỳ.

Đối phương dễ dàng cản lại chính mình công kích, làm cho Lỗ Kỳ sắc mặt trở nên phi thường ngưng trọng, hắn trong miệng tức giận phun ra:

“Các ngươi hai cái nữ nhân không biết chữ chết viết thế nào. Vậy hôm nay để lão phu chỉ cho các ngươi.”

...

Banhbaothit

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.