Kiếm Thần Trọng Sinh Đấu La Đại Lục

Chương 482: Tỉnh Lại



Không biết trôi qua bao lâu, Vân Chính Thiên từ trong bóng đêm vĩnh hằng rốt cuộc tỉnh lại.

Hắn cảm quan đầu tiên chính là một mảnh không gian chói sáng xuất hiện ở trước mắt. Mùi vị thơm thơm của thực vật, mùi hơi nước bốc lên sau một cơn mưa rào, tiếng chim hót ríu rít từ trên cao, tiếng giỏ thổi thoang thoảng bên tai.

Ta không có chết sao?

Khi đó cùng Liệt Sa va chạm một lần cuối, hắn đã đem tinh thần chi hải lẫn sinh mệnh lực của mình thiêu đốt đến khô kiệt, kết quả vẫn còn sống quả đúng là bất khả thi nhất sự tình.

Đúng rồi, ta bị Liệt Sa đánh bay đi, có một người đã đón được. Hắn sau đó nói cái gì ‘ta đã tới rồi nữa’.

“Tỉnh rồi sao? Lại đây ăn một chút đi.” Du dương nam nhân thanh âm bỗng nhiên quanh quẩn trong thiên địa, phản phất người này giọng nói chính là từ trong đầu hắn vang ra. Vân Chính Thiên bất giác cảm thấy vô cùng quen thuộc.

Khẽ hé đôi mắt mệt mỏi, Vân Chính Thiên nhìn về phía trước mặt, nơi có một đạo thân ảnh đang ngồi xếp bằng trên mõm đá.

Người này vận một bộ hắc sắc trường bào phủ kín từ trên xuống dưới, mũ trùm kín không nhìn rõ được dung mạo, chỉ có thể thoáng thấy mấy lọn tóc bạc khinh động theo gió.

Không biết có phải vì bản thân thiêu đốt bản nguyên lực lượng, dẫn đến hồn lực, tinh thần lực thậm chí khí huyết lực lượng tiêu hao gần như không còn hay không mà Vân Chính Thiên không cách nào dò xét được nam nhân kia thực lực.

Hắn toàn bộ hơi thở đều muốn nội hàm thu liễm, mơ hồ giống như một tên tối bình thường nam nhân, không có vẻ gì là hồn sư cả.

“Không cần dò xét, ta là người tốt. Hơn nữa lấy ngươi tu vi tinh thần lực ở đỉnh phong thời điểm cũng không nhìn ra được ta chân tướng.”

thần bí hắc y nhân cười nói.

“Tiền bối thứ lỗi. Là ngài cứu ta sao?” Vân Chính Thiên yếu ớt nói.

“Ừm, là ta cứu ngươi.” Đáp xong, hắn thẳng lưng đứng dậy vươn vai một cái. Sau đó từ trong người lấy ra một bầu rượu, nốc lấy một ngụm to, sau đó quay sang Vân Chính Thiên cười: “Ngươi uống không?”

Còn không đợi Vân Chính Thiên trả lời, hắn đã quăng bầu rượu sang. Vân Chính Thiên nhanh tay chụp lấy, sau đó theo bản năng đưa lên mũi ngửi ngửi. thần bí hắc y nhân cũng không có nói gì, lẳng lặng chờ đợi.

“Cái này? Tiền bối, người gặp qua Dao Tử?” Vân Chính Thiên cả kinh kêu lên.

Thứ nước bên trong bầu rượu này, cùng với Tiên Dao Tử thường hay nấu cho hắn rượu thuốc giống như đúc. Vân Chính Thiên phục dụng nàng rượu thuốc đã một đoạn thời gian không ngắn, cho dù lâu không uống nhưng vẫn không thể quên được mùi vị.

Cho nên xác định bầu rượu này chính là chứa rượu thuốc của Tiên Dao Tử, Vân Chính Thiên mới trở nên bất ngờ.

Lần cuối cùng Tiên Dao Tử gặp gỡ là trước khi nàng cùng Ám Thiên trở về Thiên Môn Quan, không lẽ vị tiền bối này gần đây cũng gặp được nàng, được nàng tặng cho rượu thuốc. Mà không đúng, rượu này tuy có thuốc, nhưng là do Tiên Dao Tử điều chế riêng cho mình, người khác căn bản không thể uống được. Vậy mà vị tiền bối kia lại có thể nốc một ngụm to, rốt cuộc là như thế nào.


“Dao Tử là bằng hữu của ta.” thần bí hắc y nhân thở dài nói.

Vân Chính Thiên nói: “Uống được thuốc này, như vậy ngài cũng bị trúng Bích Lân Kịch Độc sao? Chúng ta có thể nói cùng cảnh ngộ.”

Thần bí hắc y nhân nghe vậy, chợt cười nói: “Lúc nhỏ ta đúng là bị trúng cái này kịch độc, bây giờ thì kịch độc khỏi rồi, chỉ là bỏ không được thói quen uống rượu của nàng thôi.”

“Hả?” Vân Chính Thiên nghe xong liền ngẩn người ra.

Vị tiền bối này vừa nói lúc nhỏ trúng độc, từ khi đó đã có rượu thuốc của Dao Tử điều chế cho? Cái này hình như có chút không đúng. Tiên Dao Tử không phải hồn thú, mà là một cô bé chỉ mới mười lăm mười sáu tuổi thôi. Làm sao nàng có thể sống cùng thời với vị tiền bối này cho được.

“Ngài có phải say rượu nên nói nhầm không?” Vân Chính Thiên tròn mắt hỏi.

“Khà khà, bỏ qua đi. Giờ có chuyện quan trọng hơn đây. Ngươi lúc đó liều mạng thiêu đốt bản nguyên lực lượng của mình, đáng lý phải chết không thể nghi ngờ, may mắn cho ngươi ta năng lực có chút đặc thù, cho nên có thể ra tay miễn cưỡng thô bạo đem hỏa diễm dập tắt đi. Tuy rằng giữ được ngươi tính mạnh như tương lai tốc độ tu luyện sẽ bị ảnh hưởng đến. Nếu ngươi còn giữ được đấu tâm hùng bá thiên hạ vậy thì mau làm theo lời ta nói, còn không sau này hậu quả có thể lường trước được.”

Nói rồi thần bí hắc y nhân chỉ vào bầu rượu nói tiếp: “Trước hết nốc rượu thuốc đó vào, rồi theo cách thức ngươi vẫn hay làm để điều chỉnh hồn lực đi, cho ta xem kết quả như thế nào.”

“Vâng.” Không biết làm sao Vân Chính Thiên đối với vị tiền bối này có rất tốt hảo cảm cùng niềm tin.

Rượu thuốc trên tay thuận tiện nốc lấy một ngụm, nóng bỏng dung dịch nồng đậm tràn xuống cuống họng nhanh chóng hòa tan ra, thẩm thấu vào từng bộ phận. Ngay sau đó Vân Chính Thiên lập tức đi đến tảng đá mà thần bí hắc y nhân vừa ngồi trước mặt, khoanh chân xếp bằng ngồi xuống.

Nương theo lộ tuyến Dịch Cân Kinh mà vận chuyển, đồng thời hồn hạch, kim sắc hồn lực vòng xoáy chầm chậm khởi động trở lại, cả hai cùng kịch liệt nhảy lên. Vân Chính Thiên có cảm giác như cơn mưa rào trong ngày nắng hạn, cơ thể yếu ớt nhanh chóng lấy tốc độ thật nhanh quật khởi. Từng dòng hồn lực không khác nào chất lỏng sền sệt bắt đầu lan tới từng sợi kinh mạch, đem bọn chúng khô kiệt kinh mạch nhất nhất thổi bừng lên sinh cơ.

Thiên đốt bản nguyên lực lượng, chính là ảnh hưởng đến tự thân tinh thần chi hải. Vân Chính Thiên bên trong tinh thần chi hải hiện tại là một mảnh ảm đạm không gian, khắp nơi đều kịch liệt vặn vẹo, tựa như không gian tùy thời liền có thể phá toái ra.

Hắn cũng đã thử kêu gọi Tiểu Phượng, Tiểu Hùng hai đại hồn linh, bất quá bọn chúng cũng không có đáp lại.

Nhớ lại một màn Tiểu Phượng vì hắn cản lại Liệt Sa khủng bố công kích, là người đầu tiên vì hắn mà thiêu đốt bản nguyên lực lượng. Sau đó là đến Tiểu Hùng vì muốn cùng hắn kề vai tác chiến, cuối cùng vẫn chọn thiêu đốt bản nguyên lực lượng. Cho nên bây giờ có lẽ cả hai đã lâm vào ngủ say rồi.

Mặc dù hồn linh thiêu đốt bản nguyên lực lượng cũng không dẫn đến hậu quả thảm trọng như chủ thể, bất quá muốn đem chúng nó khôi phục lại nguyên trạng cũng cần tiêu tốn rất nhiều thời gian cùng thiên tài địa bảo tẩm bổ.

Nhu hòa hồn lực sau khi đi khắp tứ chi bách hải, Vân Chính Thiên mới kinh hãi nhận ra, cơ thể của hắn sau trận chiến với Liệt Sa gánh chịu khủng bố hậu quả như thế nào.

Kinh mạch mặc dù còn không có đứt đoạn, thế nhưng chín phần đều muốn dập nát, tốc độ hồn lực vận chuyển cũng muốn chậm đi rất nhiều, so với bình thường có lẽ còn không bằng một phần hai. Cái này chính là mấu chốt quan trọng ảnh hưởng đến sự phát triển trong tương lai của hắn.

“Đừng hoảng loạn, giữ vững tâm tình. Đem từng cái hồn kỹ lấy ra.”

Thần bí hắc y nhân thanh âm thập phần ôn hòa, tựa như mang đến tác dụng ổn định tinh thần. Lúc này Vân Chính Thiên càng là phát hiện, rượu thuốc mà thần bí hắc y nhân đưa cho mình uống, cũng có hiệu quả khôi phục tinh thần lực.

Đây quả là chuyện bất khả tư nghị, bởi vì tinh thần lực mà một loại lực lượng ảo diệu hơn so với hiểu biết của nhân loại về nó, mà mấy vạn năm tìm tòi nghiên cứu cũng đã đi đến kết luận, tinh thần lực tiêu hao chỉ có thể nhờ vào thời gian tu bổ chứ không thể thông qua dược vật để khôi phục.

Vân Chính Thiên âm trầm gật đầu, sau lưng bảy vòng hồn hoàn lần nữa hiện ra. Thấy một màn này, hắn có chút vui mừng khôn xiết.

Lựa chọn thiêu đốt bản nguyên lực lượng, cũng sẽ trực tiếp ảnh hưởng lên võ hồn, mà bây giờ một màn trước mắt cũng thấy được võ hồn của hắn không bị ảnh hưởng là bao. Chỉ có hồn hoàn hào quang ảm đạm đi đôi chút, nhưng lấy Vân Chính Thiên cảm ứng sau, đúng vẫn có thể huy động được hồn kỹ.

Sau lưng hắn bảy cái hồn hoàn, đệ nhất hồn hoàn trước tiên lóe sáng.

Băng Đế Kiệm hiện ra trên tay, không khí chung quanh nhiệt độ cấp tốc hạ xuống, một mảnh băng chi thế giới gần như trong nháy mắt hiện ra, đem vô số thảm thực vật xung quanh đóng băng lại.

Cực hạn chi băng vẫn là cực hạn chi băng, cho dù Vân Chính Thiên trọng thương thế nhưng năng lực nguyên tố của hắn không có giảm đi được. Chỉ có một điều làm hắn mở mang tầm mắt, đó là thần bí hắc y nhân tản phát ra hơi thở không khác gì người thường kia, lại không bị băng hàn khí tức ảnh hưởng một chút nào. Tựa như hắn lúc này cùng với ngoại giới hết thảy đều không có liên quan.

Thần bí hắc y mqvv0oS nhân nhìn thấy Vân Chính Thiên cực hạn chi băng năng lực, hắn bỗng nhiên âm trầm lắc đầu:

“Ngươi so với ta tưởng tượng còn muốn kém hơn rất nhiều. Cái này cực hạn chi băng đáng lý có thể xảo diệu sử dụng hơn, ngươi khống chế nguyên tố chi lực vẫn rất hữu hạn a.”

Vân Chính Thiên nghe vậy, liền muốn trợn mắt há mồm ra. Hắn quen thuộc nhất đúng là băng chi nguyên tố, năng lực chưởng khống mạnh nhất cũng là cực hạn chi băng này. Vậy mà thần bí hắc y nhân kia không chút xem trọng, trực tiếp phê bình hắn.

Bất quá Vân Chính Thiên cũng không có cái gì bất mãn, hằn còn dấy lên hứng thú cảm giác. Có thể nhận được cao nhân chỉ điểm, cầu còn không thấy. Dù sao vị tiền bối này theo đánh giá của Vân Chính Thiên, chính là một vị tuyệt thế đại năng không thua kém gì sư phụ.

“Cực hạn chi băng, nên sử dụng như thế này. Để ta làm mẫu một lần.”

Thần bí hắc y nhân vừa dứt câu, bàn tay hắn khẽ nâng lên, phản phất một cỗ vô tận lực hút hình thành chính giữa lòng bàn tay của hắn. Lực hút này mạnh đến mức đem băng hàn khí tức mà Vân Chính Thiên vừa thả ra, ngắn ngủi vài lần hô hấp đã hút sạch sẽ.

Ngay sau đó thần bí hắc y nhân lòng bàn tay, cứ như thế xuất hiện một thanh màu lam trường kiếm, cùng Băng Đế Kiếm của Vân Chính Thiên giống y như đúc. Chỉ có điều là thanh kiếm này ẩn chứa bên trong chính là cực đoan băng nguyên tố lực lượng, thế nhưng ngoại giới bên ngoài cũng không có chút nào bị ảnh hưởng mà hóa thành một mảnh băng chi thế giới như lúc nãy.

Lấy Vân Chính Thiên nhãn quang cùng thiên phú, hắn liền thấy rõ chênh lệch song phương về năng lực chưởng khống nguyên tố như thế nào. Đây chính là nội hàm thu liễm đến mức vô cùng vô tận, đã không động thì thôi, mà động thì đến mức đảo lộn thiên địa a.

Vị tiền bối thần bí này, chắc hẳn cũng là một vị nắm giữ cực hạn chi băng lực lượng. Thậm chí rất có thể đã bước vào độ không tuyệt đối cảnh giới.

..............
Banhbaothit

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.