Kiếm Thần Trọng Sinh Đấu La Đại Lục

Chương 484: Lật tẩy



Thiên Vực, Thiên Môn Quan.

Màn đêm tại đây buông xuống rất nhanh, phản phất giống như khủng bố hung thú há miệng nuốt chửng cả thế gian, ngắn ngủi thời gian mấy lần chớp mắt đã đem một tòa tương đối to lớn thành thị nhấn chìm vào trong bóng đêm vô tận. Tại phía trên tường thành chỉ còn lại ánh sáng le lói từ ngọn đuốc của đám binh sĩ tuần đêm phản chiếu lại. Bên dưới đường phố thì vắng lặng, duy nhất mấy cứ điểm binh sĩ thiết lập lều trại thấp thoáng tồn tại ánh sáng.

Ngoại trừ những vì trí nói trên, Thiên Môn Quan hoàn toàn là thế giới thuộc sở hữu của bóng đêm. Có lẽ vì nằm ngay đường biên giới với Thú Vực mà xuất hiện dị tượng thiên văn như thế này. Đêm đen u tối tĩnh mịch, cảnh vật cũng trở nên phi thường buồn chán.

Thiên Môn Quan binh sĩ gọi thời điểm này là đêm trường.

“Này, nghe nói ngày mốt Minh Chủ cùng lục kiệt sẽ lên đường đi giải cứu đệ nhất phu nhân. Ta không thể tưởng tượng được có người ngu như thế nào lại dám chạm tay vào phu nhân như vậy.”

Phía trên tường thành, hai tên binh sĩ có phần nhàn rỗi tán gẫu vài câu.

“Vô luận là kẻ địch như thế nào thì hắn lần này thê thảm rồi. Lấy Minh Chủ cùng lục kiệt thực lực, cho dù có động phải Phong Hào đấu la cũng không thành vấn đề.”

“Ngươi nói xem, Minh Chủ bây giờ toàn lực ứng phó có thể cùng với Siêu Cấp đấu la đánh một trận không?”

“Ngươi hỏi ta, ta biết hỏi ai. Chúng ta chỉ là Hồn Tông, tầng thứ chiến đấu cao cấp như Minh Chủ hoàn toàn nằm ngoài khả năng nhận thức a.”

“Ừm, nói cũng đúng.”

Phốc——!

Ngay lúc bọn hắn đang cao trào tung hô, một đạo nhanh như thiểm điện hắc lưu quang lặng lẽ lướt quá. Đạo lưu quang này nhanh chóng leo ra khỏi tường thành, rất nhanh liền mất tích trong màn đêm đen bên dưới tường thành. Đám binh sĩ tuần đêm căn bản không thể theo kịp loại này tốc độ, bọn chúng chỉ có cảm giác gió thổi mạnh hơn một chút mà thôi.

“Hình như có cái gì đó chạy qua, đúng không?”

“Ngươi đa nghi quá, chỉ là gió thôi mà.”

“Gió sao? Đã lâu lắm rồi chỗ này không có gió đấy.”

Phía bên dưới tường thành, ẩn nấp trong đêm đen là một đạo thon dài thân ảnh, hắn mũ trùm kín đầu thế nhưng diện mạo là không cách nào che giấu. Đó còn không phải đương đại Thiên Minh Thần Triều Minh Chủ hay sao, bất quá còn không phải chân chính chủ thế, mà là phân thân ý thức thể Ám Thiên.

Ám Thiên sau khi bí mật thay đổi thời gian cùng Dương Viêm gặp mặt, hắn tranh LBuEBwp thủ đêm tối dùng tốc độ cực nhanh lẻn ra khỏi Thiên Môn Quan. Lấy thân phận Minh Chủ giả mạo, căn bản sẽ không ai dám đêm hôm quấy rầy hắn phòng ngủ, họa may đến khi trời sáng mới phát hiện hắn biến mất cũng đã quá trễ rồi.

Cẩn thận quan sát bốn phương tám hướng, trên người tinh thần lực cũng thúc dục đến cực hạn lan tỏa ra, định vị tọa độ cùng vị trí sau, Ám Thiên nhắm thẳng Đông Bắc hướng mà chạy. Thiên Vực bên ngoài trăm dặm hướng Đông Bắc Thú Vực, lấy Ám Thiên tốc độ đại khái vài canh giờ liền có thể tới nơi.

Ám Thiên bóng dáng vừa rời khỏi, trên tường thành tuần đêm binh sĩ cũng bị bên dưới mặt đất truyền tới mệnh lệnh đánh động. Viên đội trưởng phụ trách tuần tra khẽ khom mình cung kính nói:

“Lương đại nhân, ngài cho gọi thuộc hạ?”

Trong miệng viên đội trưởng nói mấy chữ Lương đại nhân, còn không phải Vân Chính Thiên hảo huynh đệ, một trong hai vị thống soái Thiên Quân Lương Thế Nhân hay sao. Bất quá đêm hôm thế này hắn còn tới đây làm gì, chẳng lẽ cũng muốn tiến nhập Thú Vực.

Chỉ thấy lần này Lương Thế Nhân không phải đến một người, bên cạnh hắn còn có cao lớn Can Hữu Long cùng tráng kiện Ngạo Thiên Long. Sau cùng còn có một vị lục y thiếu nữ, chính là Tiên Dao Tử.

Lương Thế Nhân sắc mặt ngưng trọng, nói với viên đội trưởng:

“Mau mở cửa đi, chúng ta có việc cần tiến vào Thú Vực.”

Viên đội trưởng nghe vậy, trong lòng nhất thời chấn động: “Đại nhân, ngài làm sao lại muốn đi vào Thú Vực lúc này, hiện tại đang là đêm trường thời điểm, hồn thú ra vào phi thường đông đúc.”

Can Hữu Long có chút mất kiên nhẫn:

“Nói mở thì mở đi, ngươi nhiều chuyện làm gì?”

Viên đội trưởng biết chuyện này đã vượt ngoài quyền hạn của mình, vội vàng nói: “Được rồi, các ngài đợi ta thông tri Kim Hộ Pháp, nếu như hắn đồng ý vậy thì được rồi.”

Mặc dù không hài long những đám Thế Nhân cũng không có tránh cứ viên đội trưởng này, dù sao đây cũng là qui củ của Thiên Môn Quan. Phàm là đêm trường thời điểm, ban đêm tuyệt đối không được ra khỏi thành. Lương Thế Nhân thở dài một cái, từ trong giới chỉ lấy ra một cái kim sắc lệnh bài, tiện tay đưa tới trước mặt viên đội trưởng.

“Không cần, phiền người xem đây là cái gì?”

Viên đội trưởng chăm chú nhìn tới lệnh bài trước mặt, hắn lập tức giật mình nói:

“Minh Chủ kim bài!”

Thấy kim bài như thấy Minh Chủ, đây chính là lúc trước khi rời khỏi Thiên Vực tiến vào Thú Vực Vân Chính Thiên đã giao cho Lương Thế Nhân. Từ đầu đến cuối hắn cũng chưa từng sử dụng cái này lệnh bài, không nghĩ tới bây giờ liền muốn xuất ra để được nhanh chóng ra khỏi thành.

Viên đại nhân kia thái độ lập tức thay đổi: “Được rồi ta không cản đầu cản đuôi chư vị nữa. Người đâu, mau mở cửa thành.”

“Đa tạ ngươi!” Lương Thế Nhân cất đi lệnh bài, cảm kích nói.

Cùng với mấy người ra khỏi Thiên Môn Quan thời điểm, cổng thành cũng rất nhanh đóng lai, tựa như bọn hắn sợ chậm trễ một chút liền có thú triều ập tới vậy.

Can Hữu Long thấy vậy, một mặt không vui: “Toàn một lũ nhát chết. Như vậy cũng được đóng quân tại vị trí mấu chốt này sao?”

Ngạo Thiên Long cười đáp: “Tầm thường binh sĩ cũng chỉ đến như vậy thôi. Nếu đổi lại Thiên Quân của ta, để cửa không đóng cả đêm còn được.”

“Mọi người trật tự một chút.” Lương Thế Nhân nhắc nhở, sau đó lại quay sang từ đầu chí cuối không nói câu nào Tiên Dao Tử:

“Chuyện muội nói lúc nãy, có phải là thật không?”

Tiên Dao Tử không chớp mắt trả lời: “Dao Tử trước giờ đều yêu thích Chính Thiên ca ca, loại sự tình như thế này, muội căn bản không dám nói láo nữa chữ.”

Lương Thế Nhân hít sâu một hơi, trong mắt rõ ràng có lôi quang chớp động, hắn trầm giọng nói:

“Không nghĩ tới lão đại tao ngộ chưa từng có biến cố. Bây giờ song sinh võ hồn đã tách thành hai, đồng thời nắm giữ thân thể cùng ý thức riêng, vậy mà nó lại có ý nghĩ muốn thay thế bản thể. Thật không chấp nhận được!”

Chuyện Vân Chính Thiên ý thức phân tách, đúng là vừa mới nghe Tiên Dao Tử tiết lộ. Điều này cũng lôi ra ánh sáng việc Ám Thiên từ khi gặp lại đã luôn che giấu thân phận thật sự của mình. Ý đồ thay thế bản thể là có cơ sở.

Nghe vậy Can Hữu Long, Ngạo Thiên Long cũng thu liễm nét cười, đồng dạng ánh mắt trở nên sắc bén, thỉnh thoảng còn có sát khí bay lên.

Vân Chính Thiên là bọn hắn hảo huynh đệ, có kẻ dám ở sau lưng dùng tên tuổi của lão đại làm chuyện xằng bậy, thanh lý môn hộ chuyện này bọn hắn nhất định phải tự mình ra tay.

“Dao Tử, muội vẫn cảm ứng được hắn chứ?” Lương Thế Nhân chợt hỏi.

Trong bốn người ở đây cũng chỉ có Tiên Dao Tử tinh thần lực đạt tới Linh Vực cảnh trình độ, vả lại trên người Ám Thiên thủy chung vẫn lưu lại một tia Bích Lân Hoàng Xà ám hiệu, có thể cảm ứng được hắn vị trí đối với Tiên Dao Tử tương đối dễ dàng.

Tiên Dao Tử nhắm mắt cảm ứng: “Đông Bắc, hắn dĩ nhiên chạy về Đông Bắc Thú Vực.”

Lương Thế Nhân ba người nghe vậy, trăm miệng một lời thốt lên: “Chỗ Dương Viêm!”

“Tiên sư nó. Chẳng lẽ nói Thiên Hoa cùng Minh Tuyết mất tích đều có liên quan đến hắn?” Ngạo Thiên Long thanh âm phẫn nộ.

Lương Thế Nhân nồng nặc sát khí tự thân vô thức khởi động: “Đi thôi, toàn lực di chuyển.”

Hắn trầm giọng nói, sau đó dẫn đầu bốn người lao thẳng vào trong bóng đêm, vẫn là Đông Bắc phương hướng mà đi.

Đêm trường cứ như vậy dần dần đem bọn hắn thôn phệ mất dạng.

Xa xa phía trước hơn mấy dặm, thiểm điện hắc lưu quang không ngừng luồn lách, xuyên qua từng tán cây, từng khe hở chạy như điên.

Ám Thiên đang lấy tốc độ cao di chuyển, chợt trong lòng có bất ổn cảm giác nhảy lên. Hắn bất giác dừng lại trên một ngọn cây cao, nhìn về sau lưng hướng, trên mặt nhàn nhạt nụ cười ẩn hiện.

“Vẫn là muốn cùng ta đối đầu? Được, vậy để ta xem thử đến cuối cùng ai vẫn còn cười được đi.”

Nói xong một câu, hắn lại tiếp tục cắm đầu về phía trước chạy như điên.

Lại nói trọn vẹn ba canh giờ sau, Thiên Môn Quan binh sĩ tuần đêm trên tường thành, dĩ nhiên để lọt vào tầm mắt một màn kinh hãi.

Một đầu to lớn hồn thú tại trên mặt đất lao đi, lôi quang trên người chớp động mấy phát, hồn thú này đã nhảy một bước hơn năm mươi mét, trực tiếp cao hơn cực hạn tường thành chiều cao, thuận lợi lao qua bên kia tường thành, tiến nhập Thú Vực lãnh thổ.

Tuần đêm binh sĩ nhìn thấy cảnh tượng này gương mặt hội trở nên ngây ngốc, bọn hắn ngay cả cơ hội nhìn thật kỹ đây là loại nào hồn thú cũng không có, chứ đứng nghĩ đến chuyện khởi động hồn đạo xạ tuyến bắn hạ.

Thật là một cái kinh khủng mẫn công hồn thú!

Hôm nay đêm trường, thật là dài a!

Vân Chính Thiên cùng thần bí hắc y nhân ở trên lưng Ám Ngân Lôi Lang Vương, cứ như vậy một mạch xuyên qua Thiên Môn Quan, rơi vào Thú Vực lãnh thổ vẫn tiếp tục Đông Bắc hướng trực chỉ.

Lấy Ám Ngân Lôi Lang Vương tốc độ hiện tại, căn bản không có cường giả truy bắt được nó. Bởi vì thần bí hắc y nhân kia trên tay chính là một quả lôi cầu năng lượng, lôi nguyên tố nồng nặc không ngừng rót vào Ám Ngân Lôi Lang Vương thể nội, khiến cho tốc độ, sức bến tất cả đều trên diện rộng tăng lên.

Vân Chính Thiên chính là người cảm thụ rõ nhất. Ám Ngân Lôi Lang Vương này tốc độ so với khi đánh với hắn nhanh hơn rất nhiều.

“Tiền bối, còn chưa có nhìn thấy ngài cực hạn chi lôi năng lượng a.”

Thần bí hắc y nhân không quay đầu lại, cười nói: “May mắn luyện thành, ha ha.”

Lại là ứng phó đại một câu.

..............

Banhbaothit

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.