Kiếm Thần Trọng Sinh Đấu La Đại Lục

Chương 510: Đường Môn chi thù



GẦM ——!

Phản phất giống như từ trên cửu thiên vọng xuống lôi minh gầm thét, ảm đạm không gian vào lúc này liền muốn sụp đổ xuống, từng dãy sơn nhạc chấn động kịch liệt, bên dưới đại địa cũng ầm ầm rung chuyển.

Một đầu tựa như viễn cổ thần thú tại hơn mấy trăm mét phía trước Thiên Môn Quan thình lình xuất hiện, trong miệng trào dâng tiếng rồng ngâm, dưới chân đạp tan mây mờ, sau lưng long dực hết cỡ mở ra cố nhiên có thể tùy tiện càn quét lướt tới. Này một thân cự long cao tới trăm mét, sải cánh càng gấp đôi chiều dài cơ thể, tại trong không trung cứ thế phô diễn kinh khủng tư thái.

Rồng ngâm thanh âm vang lên lúc, Thiên Môn Quan hết thảy kiến trúc vì thế mà rung chuyển, thậm chí một số đồ vật có tính dễ vỡ càng trực tiếp nát tan. Còn chưa có bàn tới đầu cự long này thực lực đạt tới cái gì trình độ, chỉ riêng khí thế của mình đã đủ làm chúng sinh cam tâm tình nguyện phủ phục, hoặc chí ít cũng làm ý định muốn đối đầu dập nát đi.

Phía trên tường thành, Vân Chính Thiên mấy người nghe được tiếng gầm từ địa ngục vọng tới kia, trong người hồn lực bất giác khởi động, hồn hạch đồng loạt kịch liệt nhảy lên. Một số binh sĩ có tu vi cao nhất định không kiềm được mà để võ hồn phóng thích ra, còn tu vi hơi thấp binh sĩ liền cảm thấy đầu óc một trận choáng váng.

Ngạo Thiên Long kinh sợ nói: “Này rốt cuộc là hồn thú gì, lại có thể phát ra kinh khủng như vậy tiếng gầm.”

Can Hữu Long lắc đầu: “Không đoán ra được. Bất quá ta tin chắc nó ở trong long tộc cố nhiên không phải tầm thường nhân vật. Nếu không trong người ta sở hữu Thiên Nguyên Long cũng không vì vậy mà run rẩy một trận.”

Ngạo Thiên Long cũng âm trầm gật đầu đồng ý. Bản thân hắn và Can Hữu Long đều là long loại võ hồn, mặc dù cả hai đều là Á Long chủng loại, thế nhưng là cao cấp nhất tầng thứ, so với Chân Long cũng không kém xa là bao. Thế nhưng vừa nãy trào dâng tiếng long ngâm, dĩ nhiên làm cho cả hai người bọn hắn nhất thời hoảng loạn, trong người hồn lực tốc độ vận chuyển trì trệ hẳn đi, thậm chí còn có dấu hiệu tản mát.

Sau lưng Đường Minh đột nhiên siết chặc nắm đấm, trầm giọng nói:

“Long loại hồn thú từ mười vạn năm trở lên rất hiếm khi xuất hiện xa như vậy hạch tâm Thú Vực. Nếu như có thể tại chỗ này phô trương uy thế, ta nghĩ cũng chỉ có một tên mà thôi.”

“Là ai?” Can Hữu Long hỏi.

Vân Chính Thiên chợt đáp: “Vạn Độc Vũ Long Môn chủ nhân hiện tại, Ma Độc Long Vương, tu vi năm mươi vạn năm tả hữu.”

Ma Độc Long Vương? Năm mươi vạn năm tu vi? Này còn không phải hung thú cao tầng tồn tại hay sao?

Đường Minh khuôn mặt có phần bất ngờ: “Ngươi biết cái danh tự này?”

Vân Chính Thiên cười: “Đã từng nghe một vị bằng hữu nhắc qua.”

Bằng hữu mà Vân Chính Thiên vừa nói, còn không phải Tử Anh Tinh Vương Thú hay sao. Lần trước Vân Chính Thiên trúng phải Bích Lân Hoàng Xà kịch độc, chính Tử Anh đã nói hắn cần phải đến Vạn Độc Vũ Long Môn, trầm mình trong thác nước độc để chữa trị. Mà đã nhắc đến địa phương hung hiểm này, tự nhiên không thể không nhắc đến chủ nhân của nó.

Vạn Độc Vũ Long Môn chi chủ nhân, chính là trước mắt vị kia Ma Độc Long Vương, hung thú cấp bậc năm mươi vạn năm tu vi. Chỉ là không biết vị hung thú này vì lý do gì mà rời khỏi nhà của mình, đi tới tận Thiên Vực xa xôi.

Chẳng lẽ nói hồn thú muốn bạo phát tấn công, hủy diệt đi Thiên Minh Thần Triều!

Đường Minh rít một hơi lạnh: “Chính là hắn. Ma Độc Long Vương, tên tiểu nhân đê tiện bỉ ổi nhất trên thế gian này.”

Vân Chính Thiên hơi ngạc nhiên, nhìn Đường Minh khó hiểu: “Minh huynh, hình như Ma Độc Long Vương cùng huynh có thâm sâu thù hận?”

Đường Minh gật đầu đáp: “Xác thực có chuyện này. Bất quá không phải tư thù, mà là tông môn chi thù mới đúng.”

Tông môn chi thù? Đường Môn!

Đường Minh tiếp lời: “Thế gian có tam đại tụ bảo bồn, một trong ba thứ đó chính là Đường Môn vật sở hữu trong tay mấy vạn năm qua. Chắc hẳn mọi người cũng nghe qua Băng Hỏa Lưỡng Nghi Nhãn.”

Băng Hỏa Lưỡng Nghi Nhãn? Chính là trong quá khứ thần kỳ địa phương, nơi các loại thực vật hồn thú sinh hoạt thập phần đông đúc, muôn màu muôn vẻ. Còn nghe nói địa phương này đối với bọn chúng có tác dụng đẩy nhanh tốc độ tu luyện lên mấy lần. Kỳ trân dị bảo đếm không hết, mà hết thảy những thứ này đều thuộc sở hữu của Đường Môn.

Đường Minh một mặt đau khổ: “Đã từng thuộc chúng ta Đường Môn cấm địa, Băng Hỏa Lưỡng Nghi Nhãn đến ngày hôm nay đã không còn tồn tại. Thời điểm nhân loại cùng hồn thú khởi phát thần tranh, Đường Môn, Sử Lai Khắc học viện cường giả lần lượt ngã xuống, cuối cùng bị đuổi đi khỏi quê hương của mình. Chính vì thế Băng Hỏa Lưỡng Nghi Nhãn cũng vô pháp tiếp tục thủ hộ, trở thành miếng thịt ngon đối với kẻ địch. Theo Đường Môn lưu lại điển tịch, bởi vì sự xuất hiện của Ma Độc Long Vương mới khiến cho nơi này hoàn toàn biến chất, hắn vì muốn lấy lòng một vị nữ tính hồn thú mà sẵn sàng đem cả địa phương thần kỳ như Băng Hỏa Lưỡng Nghi Nhãn nhấn chìm vào trong độc vũ. Cho nên bây giờ chỉ còn hung danh Vạn Độc Vũ Long Môn, còn Băng Hỏa Lưỡng Nghi Nhãn đã hoàn toàn trở thành lịch sử.”

Đường Minh nói tới đây, thanh âm đã tràn ngập chua xót xen lẫn tức giận, hắn chỉ hận không thể trực tiếp xông lên, đem Ma Độc Long Vương đầu lâu đánh bẹp dưới Hạo Thiên Chuy của mình.

Vân Chính Thiên mấy người nghe xong cũng hít một hơi lạnh. Băng Hỏa Lưỡng Nghi Nhãn danh tự làm sao không biết, này chính là Đấu La đại lục một trong tam đại tụ bảo bồn, lại đối với Đường Minh lịch sử có liên quan mật thiết.

Tương truyền Thiên Thủ đấu la Đường Tam phát hiện Băng Hỏa Lưỡng Nghi Nhãn, là do một vị bằng hữu chuyên môn tu luyện độc tính dẫn đến. Người này lúc đầu muốn giết chết Đường Tam, nhưng sau đó hai người lại trở thành tri kỷ, thậm chí Băng Hỏa Lưỡng Nghi Nhãn còn giao cho Đường Tam sử dụng. Sau này Đường Môn thành lập, Băng Hỏa Lưỡng Nghi Nhãn cũng trở thành Đường Môn bí mật bảo hộ địa phương.

Truyền thừa đến ngày hôm nay, vạn lần không ngờ đã hóa thành một vùng chết chóc, tràn ngập độc khí, không chút sinh cơ. Mà kẻ đứng ở đằng sau những chuyện này lại đang ở trước mặt. Cho dù không có như Đường Minh như vậy phẫn nộ, Vân Chính Thiên trong lòng cũng đối với Ma Độc Long Vương thù địch tính tăng cao.

Ngạo Thiên Long trầm giọng quát lên:

“Binh sĩ toàn bộ chú ý, khởi động Phá Giáp Chi Xạ Đại Pháo, nhắm thẳng vào to lớn hồn thú trước mặt, sẵn sàng khai hỏa.”

Mệnh lệnh vừa ban ra, tức thì trên tường thành toàn bộ đại pháo hướng lên không trung ngưng tụ hồn lực, mặt mày cả đám binh sĩ nhất thời trở nên phi thường ngưng trọng. Chỉ cần nghe hiệu lệnh, bọn hắn liền không tiếc bất cứ giá nào đem khủng pháo đi bắn nát kẻ thù.

NGANG ——!

Chính vào lúc này, Ma Độc Long Vương to lớn thân thể cũng xuất hiện ở tầm mắt. Lục sắc long lân chiết xạ ra vô số quang hoa, to lớn long đầu mọc ra đếm không hết gai nhọn, một đôi long nhãn lóe ra lục sắc quang mang. Ma Độc Long Vương mỗi lần khẽ há miệng, bên trong liền có độc vụ lan tràn mà ra. Khủng bố khí thái không gì có thể so sánh được, cứ như vậy hướng đến Thiên Môn Quan một cách hung bạo.

Ngạo Thiên Long gầm lên:

“Đại Pháo, nhắm chuẩn. Bắn!!!”

Ầm, ầm, oanh, ầm ——!

Hiệu lệnh rơi xuống, trên tường thành toàn bộ đại pháo đồng loạt khai hỏa, dư chấn phản lại thậm chí làm có thể làm cho tường thành một trận rung chuyển. Nòng pháo bắn ra năng lượng, vô số xạ tuyến tại trên bầu trời như thiểm điện lao đi, trực tiếp đối với Ma Độc Long Vương vị trí oanh kích.

To lớn như vậy thể tích đối thủ, chỉ cần không phải mù cả hai mắt liền có thể dễ dàng bắn trúng.

Hơn năm mươi khẩu Phá Giáp Chi Xạ Đại Pháo đồng loạt khai hỏa, nếu như toàn bộ đều trúng đích, chỉ sợ liền có thể đem năm vạn năm cấp bậc hồn thú miểu sát. Bất quá lần này đối thủ cũng không phải vạn năm hồn thú, cũng không phải phổ thông mười vạn năm hồn thú mà là chân chính hang thật giá thật hung thú trình tự.

Ma Độc Long Vương song nhãn bên trong đồng tử bỗng nhiên ngưng lại, hóa thành một mảnh hẹp dài khe vực sâu. Từ bên trong đó nồng nặc sát khí lan truyền ra, long dực mở rộng, to lớn thân thể tại trên không trung vặn vẹo, một trảo kinh khủng vỗ tới.

ẦM, ẦM ——!

Dưới một trảo này, không khí như bị nén lại sau đó trực tiếp vỡ vụn ra, không gian kịch liệt vặn vẹo, tứ phương tám hướng nổi lên cuồng bạo gió lốc, thẳng hướng tới vô số đạo xạ tuyến kia lướt đi.

Va chạm thời điểm xảy ra, vốn được mệnh danh vạn năm hồn thú tử địch đại pháo rốt cuộc không cách nào mạo phạm được Ma Độc Long Vương long thể, tại trên không trung bị phong bạo kia hoàn toàn chặn đứng, ngay cả một đạo cũng không cách nào lọt qua được.

Nhìn thấy một màn không thể tin được diễn ra trước mắt, Ngạo Thiên Long mồ hôi từ trên trán chảy xuôi, quát lớn: “Không được ngừng lại, dồn toàn bộ năng lượng đi công phá nó hộ tráo cho ta.”

“Tuân lệnh!!!”

Thiên Minh Thần Triều binh sĩ tinh nhuệ nhất, chính là Thiên Quân đội ngũ trực thuộc Ngạo Thiên Long cùng Lương Thế Nhân chưởng quản, mà tại Thiên Môn Quan này, không phải là tinh nhuệ bậc nhất căn bản không có tư cách ở chỗ này công tác.

Phía trước hồn thú chính là gần nhất cường đại nhất địch thủ, năm mươi khẩu đại pháo đồng loạt khai hỏa cũng không có làm gì được nó, chuyện này đúng thật chưa từng xảy ra. Bất quá Thiên Môn Quan binh sĩ cũng không có vì vậy mà hỗn loạn, tất cả hít mạnh một hơi, ánh mắt thủy chung rơi vào khủng bố cự long thân ảnh kia.

Lần thứ hai khai hỏa!

Ầm, ầm, oanh oanh, ầm ——!

............

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.