Từng cơn gió lạnh thổi xuyên qua những thân cây đại thụ, luồn qua những khe núi mang đến cho Bắc Long sơn mạch từng tiếng rít gào trong đêm. Mà đêm nay lại là một đêm đặc biệt, mơ hồ những vì tinh luân trên trời cao cũng hoàn toàn thu mình lại, nhường bước cho một cái gì đó len lỏi bừng sáng lên.
Bên cạnh con suối với dòng nước trong vắt là một cái hang động nhỏ nhắn quen thuộc, ẩn núp sau một lùm cây rộng lớn. Nhìn từ bên ngoài vào hoàn toàn không biết bên trong có một cái hang động.
Ở bên trong hang động, hiện tại cũng không có ai, cũng không có hồn thú cư ngụ. Bất quá nhiệt độ trong hang rất nóng, hoàn toàn trái ngược với tình huống bình thường. Trên vách hang còn lưu lại vô số vệt cháy xém với các hình thù kỳ lạ, mà bên dưới mặt đất lạnh, một cọng lông vũ màu đỏ rực lặng im nằm đó, như đánh dấu vị trí lãnh thổ của mình ở Bắc Long sơn mạch này.
Vân Chính Thiên sau khi tỉnh dậy, cảm giác mệt mỏi vẫn đeo đẳng ở trên mình, nhưng thần trí hắn vô cùng sáng suốt cùng cẩn thận.
Dung hợp hồn cốt quá trình diễn ra không quá dài nhưng cũng đủ để tạo nên một loạt các dao động mãnh liệt lan tỏa khắc Bắc Long sơn mạch. Vạn nhất có cường giả gần đó cảm ứng được, hiếu kỳ tới xem thì thực sự xui xẻo. Cho nên vừa tỉnh lại, hắn lập tức rời đi mặc kệ thân thể vẫn còn yếu ớt.
Ở sau lưng hắn, hai cánh phượng thoải mái nghe theo sự điều khiển của mình, nhưng vẫn có một chút cảm giác lạ lẫm. Giống như đột nhiên ngươi có thêm một bộ phận bên ngoài, lại có thể dễ dàng điều khiển được, làm sao không lạ cho được.
Ngắn ngủi mấy phút làm quen, Vân Chính Thiên khá hài long. Phượng Hoàng Dực có khả năng co vào giãn ra tùy ý nghĩ của hắn, bất quá mỗi lần sử dụng, chắc chắn sẽ tạo thành hai lỗ lớn trên lưng áo.
“Kiểu này ở trần cho rồi” Vân Chính Thiên mỉm cười tự giễu.
Gương mặt không dấu được sự vui mừng. Không chỉ vì hắn thành công dung hợp được ngoại phụ hồn cốt, mà còn tự hào vì bản thân đã vượt qua được nghịch cảnh. Đây chính là vì bản thân mà tự hào.
“Cha, mẹ. Rất nhanh thôi Chính Thiên sẽ trở nên mạnh hơn, sau đó đem toàn bộ kẻ làm khổ hai người đạp nát dưới chân mình”
Vân Chính Thiên sau khi rời khỏi Bắc Long sơn mạch, dùng tốc độ tối đa trở về Long Thần thành. Bây giờ đang là giữa đêm, đến sáng lễ khai mạc đại hội thi đấu sẽ bắt đầu, thân là một tên đội trưởng, vắng mặt hoặc tập trung chậm trễ, ắt chịu phạt không nhỏ a.
Vạn nhất khấu trừ đi quân công của hắn, thực sự tức chết. Nghĩ đến đây Vân Chính Thiên cởi bỏ áo ngoài, phóng thích Phượng Hoàng Dực.
Trong bầu trời đêm, Phượng Hoàng Dực càng tỏ ra diễm lệ, hỏa sắc sáng bừng một góc trời. Vân Chính Thiên nhìn thấy vẻ đẹp này nhất thời cũng hơi động lòng.
Trong lúc phóng thích Phượng Hoàng Dực, một cái hình xăm hình cánh phượng lặng lẽ xuất hiện trên mi tâm của hắn, phát ra hào quang màu đỏ, trong đêm tối càng thêm rực rỡ.
Phượng Hoàng Dực vỗ cánh tạo thành một lực đẩy ra phía sau, bắn thân thể về phía trước, tốc độ nhanh hơn gấp đôi so với di chuyển bình thường, thẳng hướng Long Thần thành mà phi về.
......
Doanh trại Chung Cực Hồn Sư Quân Đoàn đóng tại Long Thần thành.
Năm người Tiếu Phong sau khi rút lui khỏi Lâm Minh trại đều trở về an toàn. Bọn họ đều tập trung tại khu vực Hoàng Thập Nhất đội ngũ lều trại, chờ đợi sự xuất hiện của Vân Chính Thiên.
Theo như tình huống xảy ra trước đó, chỉ biết được Liên Minh thảo khấu đã thực hiện rất nhiều vụ bắt cóc, trong đó có nam nhân lẫn nữ nhân. Chỉ cần việc này được báo cáo lên trên, Thành Chủ tất điều động binh mã tiến hành vây quét.
Nhưng có thực nên làm như vậy không. Năm người bọn họ trầm ngâm hơn nữa ngày, cuối cùng tất cả tán thành không báo cáo.
Bởi vì vẫn chưa biết được chính xác phụ mẫu Vân Chính Thiên bị đày tới khu vực nào, thứ hai nếu Thành Chủ trực tiếp ra tay, bọn chúng chắc chắn bị hủy diệt nhưng cũng sẽ đem phụ mẫu Vân Chính Thiên đẩy vào tuyệt lộ. Thảo khấu mà tức giận lên giết hết con tin thì cho dù có tiêu diệt được bọn chúng cũng như thất bại nặng nề.
Cho nên việc cần làm lúc này là đợi Vân Chính Thiên trở về chủ trì đại cuộc.
Đến khi trời gần sáng, hai người Tiếu Phong cùng Hoa Quyển Sinh cáo từ trở về, họ phải chuẩn bị cho lễ khai mạc sắp sửa bắt đầu. Thời gian càng qua đi, trong lòng ba người A Long như dầu sôi lửa bỏng.
Cũng trong thời gian này, Tiểu Mã cũng nói vơi hai người A Long, rằng từ nay về sau hãy gọi hắn bằng tên thật, Lương Thế Nhân.
Thấy tên này đột nhiên thay đổi, Can Hữu Long cùng Mộng Hồng Nhan không nhịn được mà cười to thành tiến, mặc kệ sắc mặt của Thế Nhân xám như tro.
“Thời gian sắp hết, Chính Thiên còn chưa trở về”
Mộng Hồng Nhan đứng ngồi không yên, lo lắng nói.
Can Hữu Long tiến tới vỗ vai nàng vài cái nói
“Ngươi đừng lo, Vân Chính Thiên tiểu tử này không phải người dễ dàng bị giết đâu”
Lương Thế Nhân đứng gần đó cũng âm thầm gật đầu, hắn phải trở vê để cho ta mượn năm triệu kim hồn tệ mua hồn linh nữa a. Ngươi phải trở về, không được chết đâu đó.
Đến khi trời sáng hẳn, thời gian cũng gần kề, ba người bọn hắn không thể không đi tới khu vực tập trung trước, thẳng tới quảng trường chính của Long Thần thành.
Long Thần thành không hổ là một trong những tòa thành rộng lớn nhất Nhân Vực, nơi đây có đầy đủ các tiện nghi cũng như dịch vụ sản phẩm vô cùng đa dạng. Cho nên dân số cũng cực kỳ đông đúc.
Một trong những địa điểm thu hút khác lữ hành đến tham quan đó chính là quảng trường được xây dựng ở trung tâm Long Thần thành. Diện tích phải rộng hơn một dặm, toàn bộ mặt đất được lát loại đá cao cấp tăng tính sang trọng. Ngoài ra tại các vị trí nhất định, những cột trụ to lớn bằng đá nguyên khối được dựng lên, trên đó có điêu khắc hoa văn Kim Long oai vệ.
Đặc biệt nhất có lẽ là bức tượng Long Thần được chạm trổ tinh tế ở vị trí hạch tâm. Người này tướng mạo khôi vĩ, anh tuấn, đặt biệt đôi mắt to rất có thần sắc, phong phạm đại tướng cùng với dung mạo không thể dùng hai từ tuyệt vời mà hình dung được.
Long Thần Đấu La Đường Vũ Lân chi tượng.
Hầu hết mọi người trong Long Thần thành mỗi ngày đều hướng pho tượng này mà cầu nguyện. Long Thần Đấu La trong tâm trí của cư dân Đấu La Đại Lục cũng chân chính một loại tín ngưỡng, sánh ngang với Đường Tam, Hoắc Vũ Hạo hai vị đại năng.
Mà ngày hôm nay, quảng trường Long Thần được dựng thêm rất nhiều hàng ghế, trải dài xuyên suốt khu vực, bên trong lại có thêm hai mươi cái võ đài rộng lớn. Tất cả đều được trang trí với tông màu hài hòa, thể hiện sự đặc trưng của Thành Chủ Long Thần thành.
Hắn là một người yêu thích cái đẹp a.
“Vân Chính Thiên còn chưa trở về?”
Lam Tiêu thất thanh kêu lên.
Hai người Tiếu Phong sau khi trở về lập tức báo cáo tình hình với đội trưởng bọn hắn. Lam Tiêu nghe xong trong lòng không khỏi lo lắng. Một phần vì Lâm Minh trại có cường giả âm thầm trấn thủ, thực lực vượt xa so với Vân Chính Thiên đội ngũ. Hiện tại đã sắp đến giờ khai mạc, thân là đội trưởng lại vắng mặt, chắc chắn sẽ bị nghi ngờ.
Nếu như hắn vẫn là một tên bạch cấp binh sĩ thì tốt quá, cho dù hắn có vắng mặt cũng không ai nói ra nói vào.
“Đội trưởng, giờ phải làm sao” Hoa Quyển Sinh lo lắng nói
Lam Tiêu một mặt âm trầm, sau đó khẽ lắc lắc đầu.
“Đành vậy chứ ta cũng không có cách nào khác, báo cho bọn A Long chuẩn bị sẵn nếu cấp trên có tra hỏi, phải khai cho trùng khớp”
“Vâng”
Một tiếng sau, đại hội thi đấu giữa các chi đội ngũ chính thức bắt đầu.
Trên khán đài bây giờ đầy ấp người tới theo dõi, nhìn qua có lẽ không còn chỗ trống nào nữa. Trên đó không chỉ có cư dân Long Thần thành mà còn có rất nhiều khách lữ hành từ các tòa thành thị lân cận tiến về theo dõi.
Hầu hết các cuộc thi đấu này mọi năm làm rất kín tiếng, chủ yếu trực tiếp diễn ra trong doanh trại mà thôi. Năm nay Hàn Long Quần muốn có sự đột phát, cuối cùng chính mình xin phép Vực Chủ đại nhân, được lão nhân gia hắn đồng ý nên đứng ra thử nghiệm lần này.
Kết quả mang lại vô cùng mỹ mãn, hầu hết các mặt hàng trong thành đều được tiêu thụ số lượng tăng lên không dưới hai mươi phần trăm. Lại còn thu nhập nhờ việc bán vé ra vào đại hội, doanh thu tăng lên không tưởng a.
Hàn Long Quần thật đúng là biết kinh doanh.
Tại khu vực chờ chiến, đa số bạch cấp binh sĩ tâm trạng hưng phấn, chiến ý sục sôi. Dù sao đây cũng là cơ hội để bọn họ trở mình, chỉ cần thể hiện ra mình có tố chất, tất nhiên tương lai sẽ rộng mở.
Mọi người là thế, nhưng tại vị trí Hoàng Thập Nhất đội ngũ khu vực chờ chiến, chỉ có tiêu điều ba móng binh sĩ mà thôi. Một số khán giả trên khán đài không biết, liên tục lời ra tiếng vào.
“Đội ngũ này sao chỉ có ba người, lại không có đội trưởng”
“Thật không hiểu nổi, nhưng vậy tiến hành thi đấu kiểu gì đây”
“Ngươi bé mồm một chút, dù sao bọn hắn cũng là thành viên Quân Đoàn a, tuổi lại còn trẻ như thế ta nghĩ thiên phú không tệ”
......
Bàn tán thanh âm xôn xao khiến tâm trạng ba người A Long càng thêm nóng ruột.
“Còn không xuất hiện thì lần này lớn chuyện rồi”
Đối với việc bọn họ trong đêm âm thầm lẻn ra ngoài tập kích Lâm Minh trại, xét về phương diện về tình thì xem như đoái công chuộc tội, thành công tiêu diệt một chi độc ác thảo khấu, nhưng xét về mặt lý thì bọn hắn tự tiện xuất chinh không có sự đồng ý của cấp thống lĩnh.
Tội này không nhẹ, vạn nhất bị trục xuất khỏi Quân Đoàn, còn gì thê thảm hơn.
Cũng lúc này, ở trên đài cao xuất hiên hai cái bóng người. Là Thành Chủ cùng cận vệ Hắc cấp thống lĩnh.
Hàn Long Quần hôm nay khoác trên mình một bộ long bào màu hoàng kim vô cùng nổi bậc, trên đó được đính rất nhiều viên hồng ngọc, dưới ánh nắng buổi sáng sớm càng thêm động lòng người.
Cầm lấy hồn đạo khí loa phóng thanh, Hàn Long Quân hít sâu nói.
“Ta tuyên bố, đại hội thi đấu cấp đội ngũ của Chung Cực Hồn Sư Quân Đoàn, chính thức bắt đầu”