Đấu La Đại Lục từ thượng cổ chí kim tới nay, phàm là cấm chú cấp đều vượt ra khỏi loài người phạm vi sở hữu năng lực.
Tại sao nói như vậy, liền thử phân tích một phen.
Nhân loại đỉnh phong cấp bậc chính là Phong Hào đấu la, phàm là hồn sư sở hữu võ hồn có đẳng cấp càng cao, một khi phóng xuất hồn kỹ uy lực càng mạnh. Thậm chí có không ít tồn tại bởi vì chính mình thả ra hồn kỹ làm chấn động vị diện chi nguyên, khiến cho Vị Diện chi chủ buông xuống áp chế.
Lại nói, nếu như có người nào kháng cự được Vị Diện áp chế, thoát ly Vị Diện ràng buộc, liền có thể gọi là đạt tới Thần cấp tầng thứ, cùng với Vị Diện chi chủ xếp ngang hàng.
Mà Vị Diện chi chủ buông xuống cái kia năng lực áp chế, khiến cho đếm không hết Cực Hạn đấu la Chuẩn Thần tầng thứ vĩnh viễn không thể thành Thần, theo thời gian tự hôi phi yên diệt. Đó cũng chính là một loại cấm chú.
Cấm chú về bản chất cũng là một loại nặng lực, cùng hồn kỹ bản chất tương đồng, thế nhưng nó nằm ở một cấp độ cao hơn, tuyệt nhiên cũng có thể gọi là thần kỹ. Mà thần kỹ là phải thuộc Thần cách sở hữu.
Vì vậy có thể kết luận, cấm chú không thuộc phạm vi nhân loại sở hữu năng lực, bởi vì nó xuất phát từ Thần cách cường giả.
Cho nên nghe tới cấm chú hai chữ từ Ân Minh Tuyết trong miệng phát ra, Vân Chính Thiên ánh mắt không khỏi biến hóa.
“Ngươi nói là cấm chú? Là Thần cách sở hữu năng lực cái kia cấm chú?” Can Hữu Long thanh âm cất cao mấy phần.
Ân Minh Tuyết lúc này không có làm khó hắn nữa, chỉ là thở dài một hơi: “Đúng như ngươi nói, là Thần cách buông xuống Thần Hồn thôn một loại cấm chú thần kỹ. Dựa theo thực tế quan sát được, hẳn là một loại có khả năng vãn hồi hành động năng lực. Cho nên hiện trường chúng ta giao đấu một hồi kia mới xuất hiện biến hóa như cũ.”
Vân Chính Thiên vẻ mặt đăm chiêu, chẳng trách khi nãy trên trời lộ ra vết rách, sau đó bàng bạc năng lượng quang trụ bắn xuống mang cho hắn cảm giác rất quen thuộc. Phần này năng lượng tuyệt đối cùng với Kiếm Si, Tình Tự Chi Thần lưỡng đại Thần cách thả ra thần lực có đến mấy phần giống nhau.
Làm người tiếp xúc với Thần cách nhiều nhất, Vân Chính Thiên cảm giác vô cùng nhạy cảm. Rốt cuộc không ngoài dự đoán, nơi này rõ ràng bị một vị Thần cách sở hữu.
Suy nghĩ một hồi, Vân Chính Thiên nói: “Vãn hồi hành động năng lực ta có thể nghĩ, bất quá tại sao ngươi lại nói chúng ta không thể rời đi được, ta mơ hồ nhớ nơi này nhập khẩu cũng không có cái gì cơ quan ngăn cản.”
Hắn tự nhiên không cho rằng Ân Minh Tuyết xàm ngôn để giữ chân mình lại, nếu không từ lâu khi Ám Thiên Tà Đế rời khỏi, nhị nữ cũng có thể tự mình chạy đi a.
Đúng rồi, Ám Thiên Tà Đế có thể đem các nàng giam lỏng ở đây sau đó rời đi, như vậy ắt hẳn có phương pháp thoát ly mới đúng. Đối với tình huống không rõ trước mắt, Vân Chính Thiên lựa chọn bình tĩnh đối mặt, đầu tiên là thu thập thêm thông tin từ kẻ đã ở đây thời gian lâu như Ân Minh Tuyết.
Ân Minh Tuyết cười hề hề, đáp: “Đúng là rời đi cùng cấm chú không liên quan, chỉ có điều vãn hồi hành động năng lực kia là cùng với thời không pháp tắt tối quan hệ a.”
“Ngươi nói vậy có ý gì?” Lương Thế Nhân không nhịn được hỏi.
“Các ngươi biết lai lịch Thần Hồn thôn sao?” Ân Minh Tuyết nói.
Thần Hồn thôn là thôn này mệnh danh, từ khi bước vào ba người bọn hắn đã phát hiện ra điểm tương đồng với Đường Môn tổ tiên Đường Tam sinh sống quê hương lúc nhỏ.
Thánh Hồn thôn... Thần Hồn thôn...
Nghĩ tới đây, cả ba người ánh mắt đồng thời sáng lên, rõ ràng nhận ra điểm mấu chốt.
“Ngươi là nói... Nơi này chính là Đường Môn tổ tiên Đường Tam nơi sống lúc nhỏ? Kỳ quái, ta rõ ràng nhớ hắn chỗ ở gọi là Thánh Hồn thôn a.” Can Hữu Long chợt nói.
“Bởi vậy nói ngươi đầu heo. Liên quan đến Thánh Hồn thôn lịch sử tư liệu có ghi chép, sở dĩ gọi là Thánh Hồn thôn vì nơi này đã từng xuất hiện hồn sư đạt tới Hồn Thánh trình tự, vì thế lấy Thánh tự đặt cho tên thôn, gọi là Thánh Hồn thôn.” Lương Thế Nhân nói.
“Á... Ta rốt cuộc hiểu rồi. Sau này bởi vì Đường Tam phi thăng thành thần, nêu thôn này lấy Thần tự đặt tên lại, gọi là Thần Hồn thôn, phải không?” Can Hữu Long vẻ mặt tựa như vừa nghiên cứu ra một cái sự tình có thể thay đổi vận mệnh vũ trụ, hý hửng nói.
“Đành là vậy... ” Ân Minh Tuyết vẻ mặt rầu rĩ: “Bất quá các ngươi còn không rõ một chuyện.”
“Chuyện gì?” Can Hữu Long, Lương Thế Nhân hai người thắc mắc.
“Thần Hồn thôn sáu ngàn năm trước đã bị hủy rồi.” Từ nãy đến giờ luôn im lặng Vân Chính Thiên đột nhiên lên tiếng.
Chân chính Thần Hồn thôn theo lịch sử ghi chép, thật sự đã bị phá hủy trong Ma Thần đại chiến. Thần Hồn thôn nơi Đường Môn tổ tiên Đường Tam sinh sống cùng Tinh Đấu Đại Sâm Lâm khoảng cách không xa lắm, mà lúc đó mảnh sâm lâm cũng chính là một trong những chiến trường đặc sắc nhất. Tùy tiện một kích của Thần cách liền có thể đen vạn dặm quanh đó san thành bình địa, cho nên Thần Hồn thôn theo cuộc chiến kết thúc cũng hoàn toàn biến mất khỏi bản đồ.
Chính là thế. Cho nên từ khi nhận ra Thần Hồn thôn và Thánh Hồn thôn là một, Vân Chính Thiên tâm tình không khỏi trùng xuống.
Vì lý gì một cái đã biến mất thôn lại xuất hiện lại như thế này, không những thế bọn hắn còn có thể ra vào, tương tác với dân cư sinh sống bên trong. Không cần nói nữa cũng biết có cái gì cổ quái kỳ dị đang diễn ra.
Chẳng lẽ nói chuyện này cùng với vị Thần cách buông xuống cấm chú kia có liên quan mật thiết.
“Lão tử rốt cuộc hiểu rồi.” Can Hữu Long gật gù, trên mặt thiểu não không cần tả cũng thấy.
“Cùng thời không pháp tắc có liên quan, xem chừng chúng ta cho dù có rời đi cũng sẽ để lại dị chứng. Ta nói có đúng không?” Vân Chính Thiên nói.
Gật gù một thoáng, nàng đáp: “Là. Chỉ cần bước ra khỏi Thần Hồn thôn phạm vi, hết thảy thời không sẽ xuất hiện biến hóa. Mà dễ dàng nhận ra nhất chính là sinh mệnh lực điên cuồng trôi đi, không cách nào giữ lại được.”
“Khụ... Khụ... Tiểu Tuyết, ngươi cần gì cũng đám người lạ này nhiều lời. Giúp ta đem bọn hắn giết chết, rút lấy sinh mệnh chi nguyên, cùng ta đột phá nơi này giam cầm nhanh chóng rời đi mới đúng.”
Vẫn luôn bất tỉnh nằm ngủ say trên giường Mã Thiên Hoa vào lúc này chợt hồi tỉnh, nàng nghe thấy mấy người bọn hắn nói chuyện, trong lòng lửa giận một lần nữa bùng lên.
Bất quá Thần Phượng chi lực không phải thứ dễ dàng thu phóng, cho dù là nàng thức tỉnh Thần Phượng huyết mạch tinh khiết nhất cũng phải gánh lấy thảm liệt suy yếu. Cho nên lúc này chỉ có thể phát ra ngữ khí tức giận chứ không thể làm được cái gì.
“Tỷ tỷ, ngươi tỉnh rồi a.” Ân Minh Tuyết vẻ mặt vui mừng chạy lên bên giường, vì Mã Thiên Hoa ân cần dìu lên.
Vân Chính Thiên ánh mắt cũng nhất thời sáng lên, vội vàng tiến tới: “Thiên Hoa, ngươi không sao chứ?”
Nói rồi liền muốn đưa tay chạm lên nàng gò má, bất quá liền bị Thiên Hoa phất tay cự tuyệt: “Hỗn đản, còn dám động vào ta, ta liều mạng với ngươi.”
Bị đối phương cự tuyệt, Vân Chính Thiên trong lòng cười khổ, nàng ký ức đã bị phong ấn, làm ra như vậy hành động cũng có thể hiểu được. Hắn rốt cuộc thu liễm nét mặt, lại nói: “Thiên Hoa, ngươi quả thực không nhớ ta sao? Còn ngươi, Minh Tuyết, ngay cả ngươi cũng vậy?”
Bùng——!
“Dâm tặc xàm ngôn, Tiểu Tuyết, chúng ta cùng lên đi, đem mấy tên này giết chết.” Mã Thiên Hoa như người điên gầm rống, trên người hỏa diễm một lần nữa bộc phát mà ra.
Thế nhưng nàng còn chưa kịp phô thiên diễn địa Thần Phượng uy lực, ánh mắt một lần nữa trở nên tĩnh lặng.
Vân Chính Thiên trước đó một khắc cũng chuẩn bị tinh thần lần nữa quyết chiến, hắn kinh ngạc nhiền thấy đứng ở bên cạnh Mã Thiên Hoa, Ân Minh Tuyết trên người tràn ngập hắc ám khí tức, một vòng ám tử quang vựng trên người phóng thích ra, hoàn toàn đem Mã Thiên Hoa hỏa diễm hào quang bao phủ ở bên trong.
Vân Chính Thiên chính mắt nhìn thấy, Ân Minh Tuyết sau lưng dĩ nhiên dâng lên năm cái quang hoàn.
Kể từ lần cuối gặp nàng, Vân Chính Thiên nhớ rõ, Ân Minh Tuyết chỉ mới sở hữu một cái quang hoàn mà thôi, từ khi nào số lượng cải biến tới năm hoàn, quả thực bất khả tư nghị.
Ngẫm nghĩ một hồi, Mã Thiên Hoa cũng lâu không gặp, thực lực tăng mạnh tới mức uy hiếp được hắn tính mệnh, vậy thì sở hữu Sắc Vũ Thiên Sứ võ hồn nàng làm sao có thể dậm chân tại chỗ đây.
Trước mắt một màn ám tử quang vựng, có lẽ cũng là Ân Minh Tuyết một cái mới mẻ hồn kỹ cũng không chừng.
Chỉ thấy Ân Minh Tuyết thả ra ám tử quang vựng sau, sau lứng cánh đen còn không có triểnk hai ra, mị hoặc chú ngữ âm âm vang vang, rót vào Mã Thiên Hoa trong tai. Nữa giây sau, Mã Thiên Hoa trên người hỏa diễm nhất nhất thu liễm, đôi mắt trở nên thập phần bình tĩnh.
“Được rồi Tiểu Tuyết, ta đã bình tĩnh, ngươi thu lại hồn kỹ được rồi.” Mã Thiên Hoa bĩu môi nói.
Ân Minh Tuyết hì hì cười, trên người ám tử hào quang cũng theo đó biến mất.
Nhìn thấy một màn này, cho dù là Vân Chính Thiên cũng không khỏi hoảng sợ. Xem ra chân chính nguy hiểm nhất cũng không phải Mã Thiên Hoa nóng nảy như lửa kia, càng là Ân Minh Tuyết một mặt tươi cười lạnh lẽo.