Mã Thiên Hoa ánh mắt chăm chú không rời nhìn về phía trước tóc đỏ nam nhân, trong lòng không khỏi cực độ hưng phấn: “Hắn chính là ta tổ tiên sao. Ân, đúng rồi không thể sai được, trước mắt rõ ràng là Thập Thủ Hỏa Phượng Hoàng, là tổ tiên võ hồn biến dị mà thành.”
Mã Thiên Hoa chính là đời này Mã gia thiên kiêu, nàng từ nhỏ đã tiếp xúc điển tịch của gia tộc không ít cho nên phán đoán tự nhiên vô cùng chính xác. Tóc đỏ nam nhân vừa triển khai võ hồn chân thân trạng thái, hắn hóa thành một tôn mười đầu hỏa phượng. Mà trong truyền thuyết nắm giữ loại này võ hồn biến thân chỉ duy nhất một người, đó chính là một trong Sử Lai Khắc Thất Quái thế hệ đầu tiên Mã Hồng Tuấn.
Mã Hồng Tuấn là Mã Thiên Hoa tổ tiên, sống cách đây ba mươi vạn năm tả hữu, cùng thời đại với Thiên Thủ đấu la Đường Tam. Theo lịch sử ghi chép lưu lại, sau khi Đường Tam thành thần, hắn cũng thuận tiện trợ giúp Thất Quái đạt được thần vị, thông qua muôn vàn khảo nghiệm rốt cuộc trở thành thần cách, thành công phi thăng Thần Giới.
Cũng giống như đồng bạn, Mã Thiên Hoa cũng tham gia Thời Không chi thần đệ tứ khảo nghiệm. Này khảo nghiệm mang mỗi người bọn chúng nhét vào các loại mộng cảnh khác nhau. Mã Thiên Hoa mộng cảnh chính là tổ tiên của nàng đã từng mạch truyện ký ức.
Mã Hồng Tuấn sau khi hóa thành mười đầu hỏa phượng, hỏa diễm ngập trời, hắn ở trên thiên không bay lượn, không ngừng nhìn về phía Mã Thiên Hoa cười to: “Ha ha ha! Trầm Hương muội thấy ta có lợi hại hay không? Ta võ hồn chính là trong thất quái soái nhất hình dáng a. Cho dù tam ca chuyển hóa thành Tu La Thần thần vị cũng muốn so với ta thua kém chút xíu.”
Nói đến đây Mã Thiên Hoa cũng trợn cả hai mắt: “Trầm Hương... Bạch Trầm Hương! Ta dĩ nhiên đóng vai nàng!”
Bạch Trầm Hương chính là Mã Hồng Tuấn thê tử, ca hai quen biết nhau có thể nói là cơ hội do Đường Tam mang lại. Trong quá khứ khi Thất quái tu luyện tại Hải Thần đảo, Bạch Trầm Hương cũng được tham gia.
Tại trên Hải Thần đảo, nàng đã bị Mã Hồng Tuấn thành công cưa đổ, làm hắn người yêu, về sau càng trở thành vị này Phượng Hoàng đấu la thê tử.
Thế nhưng... Mã Hồng Tuấn hiện tại biết, Mã gia lưu lại ghi chép cũng biết, Mã Thiên Hoa cũng biết được: Bạch Trầm Hương không có thiên phú như Thất Quái, nàng cả đời cố gắng cũng không thể thành thần. Mà Mã Hồng Tuấn trở thành thần về sau cũng không có năng lực mang nàng theo lên Thần Giới.
Cho đến hiện tại cảnh còn người mất, âm dương cách biệt.
—————
Lương Thế Nhân sắc mặt có vẻ không được tốt lắm: “Không hổ là thần cấp lưu lại khảo nghiệm truyền thừa. Này đệ tứ khảo nghiệm dĩ nhiên là mộng cảnh loại. Dựa theo hiểu biết của ta, muốn hoàn thành mộng cảnh khảo nghiệm này, ta phải nhập vai vào một nhân vật trong mạch truyện, dùng cách của chính mình đi tới mộng cảnh điểm cuối.”
Nghĩ đến đây Lương Thế Nhân chợt nhớ: “Lão đại đã nói, dùng cách không ai ngờ tới để hoàn thành khảo nghiệm sẽ nhận được thêm phần thưởng. Ân! Quyết định vậy đi, dù thế nào cũng phải cố gắng hết sức.”
Nói rồi Lương Thế Nhân huy động bốn chân, lấy hết sức bình sinh chạy chồm.
Đúng! Là bốn chân!
Lương Thế Nhân mộng cảnh phân phối vai diễn cho hắn, thế nhưng lại là một đầu khuyển loại hồn thú, tục danh Lôi Ma Khuyển.
Này Lôi Ma Khuyển sống theo bầy đàn, số lượng thường lên đến vài trăm chi. Hiện tại xuất lĩnh Lôi Ma Khuyển đàn chính là một đầu Lôi Ma Khuyển Vương, tu vi mười vạn năm. Còn Lương Thế Nhân tự cảm thụ khuyển khu của mình, xác nhận tu vi ở tầm một vạn hai trăm năm tả hữu.
“Mộng cảnh bức ta làm chó a! Thật khổ tâm. Không biết mấy người kia tao ngộ loại nào mộng cảnh đây. Chuyện này tốt nhất phải giấu không được kể ra, nhất là đối với tên mập kia, nếu không hắn sẽ đối với ta cười nhạo cả đời mất.” Lương Thế Nhân trong lòng thở dài một cái.
—————
“A! Sao lão tử không nhúc nhích được!” Can Hữu Long ở trong mộng cảnh gào thét.
Hắn nghiến răng nghiến lợi, vận dụng hết sức bình sinh, có thể nói là tụ tập toàn bộ khí lực từ khi mở mắt chào đời đến bây giờ, bất quá hắn như cũ không thể nhúc nhích được một chút nào mà chỉ có thể quan sát thật kỹ mới nhận thấy có điểm biến hóa.
Chính lúc này một đạo hân hoan thanh âm truyền tới: “A! Ông trời ơi! Long vật phản ứng rồi. Ha ha ha!”
“Đâu? Đâu? Ta muốn xem!” Có người đáp lại.
“Kìa! Ngươi xem đi! Long vật đang run lên bần bật kia! Ha ha ha lời tiên tri đã thành hiện thực! Chúng ta gia tộc được cứu rồi.”
Mọi người tập trung ánh mắt nhìn về phía bàn thờ tổ tiên, trên đó thờ cúng duy nhất một thứ. Long Nha!
Long nha bề ngoài trắng muốt như tuyết, chiều cao khoảng tầm một mét năm, tự thân nó mang theo một cỗ khí tức cổ xưa cùng cực, làm cho người khác nhìn vào sẽ cảm thấy nhìn đang nhìn thấy một đầu viễn cổ cự long thả ra long tức.
Này Long Nha vốn là vật chết, thế nhưng thời khắc này nó tự dưng rung lên, tựa như xuất hiện linh tính.
“Long tổ đã đáp lại lời cầu nguyện của chúng ta. Chúng ta mau lễ bái long tổ!” Nói rồi trung niên nhân quỳ hai chân xuống, hướng tới Long Nha nhiệt tình bái lạy.
Phía sau đám người cũng vội vàng làm theo.
Can Hữu Long nhìn thấy một màn này không nhịn được nuốt xuống một ngụm: “Con mẹ nó, được mọi người quỳ lạy cũng hay đó, bất quá lão tử trong mộng cảnh hóa thành Long Nha, này là vật chết a, làm sao ta có thể tương tác được mạch truyện cơ chứ.”
—————
“Nơi này... Làm sao lại tối om như vậy?” Ân Minh Tuyết chậm rãi lần mò trong bóng tối bước tới.
Nàng từ khi tiến nhập mộng cảnh đã được một khoảng thời gian, thế nhưng một người cũng không thấy, càng không biết mộng cảnh này là thuộc về ai, cũng không biết bản thân hóa thành cái nào nhân vật.
Loay hoay cũng không phải ý tốt, mộng cảnh nếu như không nhanh chóng phá giải rất có thể bị mắc kẹt ở đây mãi mãi.
Ân Minh Tuyết từ khi bị Ám Thiên Tà Đế bắt đi và bị phong ấn ký ức, nàng tính cách có sự biến hóa rõ rệt. Đã không còn là Ân Minh Tuyết rụt rè ngày nào mà đã trở nên bản lĩnh cùng mưu mẹo.
Rơi vào tình huống khó khăn, nàng không những không nản chí mà đã bắt đầu nghiên cứu cách phá giải.
Ân Minh Tuyết ý niệm vừa động, sau lưng năm cái quang hoàn dâng lên, ma lực lập tức nở rộ kết hợp với tinh thần lực, thần niệm nhanh chóng khuếch trương bốn phương tám hướng.
Sắc Vũ Thiên Sứ võ hồn lập lòe ở đằng sau, ám bạc hào quang tỏa ra vì nàng chiếu rọi.
Điều khiến nàng bất ngờ nhất đó chính là ở trong mộng cảnh nhưng vẫn có thể sử dụng năng lực của mình. Không phải nói mộng cảnh sẽ đem người tham gia hóa thành một tiểu nhân vật hay sao, vì sao nàng vẫn không có biến hóa.
Ngay vào lúc Ân Minh Tuyết còn mải mê suy đoán, một đạo thanh âm không biết từ đâu nhảy vào trong tai: “Sắc Vũ, ngươi đã trở về rồi sao?”
Ân Minh Tuyết cả kinh, thần sắc ngưng trọng thêm mấy lần: “Ai, là ai đang nói với ta?”
“Ân? Sắc Vũ, ngươi không nhận ra ta sao? Ta là ngươi thống lĩnh.” Thanh âm lần nữa vang lên, lần này mang theo nghi hoặc ngữ điệu.
“Thống lĩnh?” Ân Minh Tuyết ngớ ngẩn.
Thanh âm nhàn nhạt nói: “Đúng vậy. Chúng ta chính là Ma Giới quân đoàn chinh phạt một trong, Sát Vũ Đoàn. Ta là thống lĩnh, còn người chính là phó thống lĩnh.”
Mộng cảnh bắt đầu rồi!
Mộng cảnh chính là như vậy, lấy một cách thức bất ngờ đem ngươi nhúng vào mạch truyện.
Ân Minh Tuyết khóe miệng run lên, hai mắt nhấc lên một vòng kinh hãi: “Ta nhớ rồi! Ta nhớ ra rồi! Vì cái gì ta có thể ở trong mộng cảnh vẫn nắm giữ năng lực của mình. Bởi vì mộng cảnh này chính là ta đã từng ký ức. Không! Phải nói là ta kiếp trước ký ức.”
Ngay cả bản thân Ân Minh Tuyết cũng ngàn vạn lần không ngờ tới, nàng thế nhưng là một vị ma nhân, kiếp trước đã từng là phó thống lĩnh Sát Vũ Đoàn trực thuộc Ma Giới.
—————
Nơi này một mảnh rộng lớn không gian, bốn phía bao phủ tầng tầng lớp lớp nhu hòa ánh sáng. Từng tòa sơn nhạc xếp hàng một dãy, bên dưới sâm lâm xanh mướt, từng thảm thực vật phong phí dị thường, mây trắng lượn lờ vẽ thành một chốn bồng lai tiên cảnh.
Sừng sững chính giữa không gian là một tòa nguy nga cung điện cực kỳ nổi bậc.
Cung điện bề ngoài xa hóa tráng lệ, bên trong đồng dạng phi thường đẹp đẽ, phản phất cả tòa như có một vị thần cấp nghệ nhân lấy một viên thất thải sắc tinh thạch khổng lồ điêu khắc mà thành cung điện.
Bất quá cung điện to lớn là thế, chính điện hiện tại chỉ duy nhất một đạo thân ảnh nam tử. Người này bờ vai vững chải, thân hình vĩ ngạn, từ trên người hắn tỏa ra một loại khí thái bất phàm, khiến cho bất cứ ai nhìn thấy cũng muốn vì hắn tận tụy. Hắn đứng ở cửa sổ phía trước, tóc lam dài buông xõa sau ót, ánh mắt thoáng nhìn về hướng xa xăm.
Từ cửa sổ vốn có thể nhìn thấy trong vũ trụ thiên văn cùng tinh tú. Thế nhưng lúc này ngoại trừ một tòa tinh cầu đỏ như máu ra thì chẳng còn xót lại một chút gì.
Chính vào lúc này, cung điện cửa chính bỗng nhiên mở, lập tức bước vào là hai đạo thân ảnh nam nhân. Một người gương mặt anh tuấn, tóc đen xõa ở đầu vai, đôi mắt phi thường đặc biệt, tựa như có thể nhìn thấy tâm can, nhìn thấu vận mệnh.
Người còn lại một thân lục bào, lục phát tiêu sái phong thái nam nhân. Sau lưng hắn còn quải theo một thanh màu bạc cự kiếm, kiếm khí âm trầm mà tung hoành.
Bọn hắn đi tới ngay sau lưng tóc lam thanh niên mới dừng lại, thái độ cực kỳ cung kính.
“Nhạc phụ, Kiếm Si tới.”
Người vừa lên tiếng là đương đại Tình Tự chi thần Hoắc Vũ Hạo. Đi cùng với hắn không ai khác, chính là Kiếm Si Quý Tuyệt Trần. Về phần thanh niên tóc lam kia không cần phải nói, Hoắc Vũ Hạo gọi hắn nhạc phụ, thế nên tự nhiên hắn phải là Hải Thần Đường Tam.
Thế nhưng lúc này có thể nói Đường Tam không hoàn toàn là Đường Tam, bởi vì trong mắt Đường Tam đang phản chiếu một sự hoảng hốt.
“Hoắc Vũ Hạo đại nhân! Kiếm Si đại nhân!.” Vân Chính Thiên kinh ngạc: “Nga? Này mộng cảnh dĩ nhiên là Hải Thần Đường Tam mạch truyện. Ta là thông qua Đường Tam hóa thành mộng cảnh một phần tử.”