‘Đường Tam’ nhìn về phía Hoắc Vũ Hạo, sau đó lại liếc nhìn một thoáng Quý Tuyệt Trần. Hiện tại hắn chưa rõ mộng cảnh đưa hắn tới khoảng thời gian nào.
Là hiện tại hay là quá khứ?
Tương lai chắc chắn là không thể, bởi vì tương lai phụ thuộc rất nhiều thứ, trong đó bao hàm biến số. Mà mộng cảnh chủ yếu là dựa theo những thứ đã diễn ra hoặc chắn chắn diễn ra mà thôi.
“Ừm!” Vân Chính Thiên khẽ gật đầu.
Quý Tuyệt Trần lên tiếng: “Hải Thần đại nhân, triệu tập ta có điều gì căn dặn?”
“Là về đứa bé kia.” Hoắc Vũ Hạo tiếp lời.
Đứa bé kia!
Vân Chính Thiên đại não cấp tốc suy luận. Hắn đã từng gặp Quý Tuyệt Trần, cũng đã gặp Hoắc Vũ Hạo cho nên hắn chí ít có một phần tài vốn. Dùng thực tế dữ kiện đi suy luận mộng cảnh xác suất thành công sẽ lớn hơn.
Dựa theo quá khứ Quý Tuyệt Trần đến gặp hắn để truyền thừa thần vị là do Hoắc Vũ Hạo yêu cầu. Bất quá dựa theo lúc này tình huống, xem ra người đứng đằng sau không phải Hoắc Vũ Hạo, mà là chân chính Đường Tam.
Trong lời nói ‘đứa bé kia’ tự nhiên là chỉ Vân Chính Thiên hắn. Rất có thể Đường Tam đã nhìn chứng kiến toàn bộ viễn cảnh mà Vân Chính Thiên đã thấy trong thời khắc cùng Ám Thiên qui nhất.
Lúc đó một vị thần cách cùng một vị ma thần giao chiến. Cả hai đồng qui vu tận, thần cách cùng ma thần lực lượng rơi xuống Đấu La Tinh. Mà thần cách rót vào đó chính là Vân Chính Thiên hài đồng bản thể. Còn ma thần rót vào đó chính là bảo kiếm kiếp trước của Vân Chính Thiên.
Nguồn gốc bản thân mình, nguồn gốc bảo kiếm kiếp trước cùng với việc xuyên việt tới Đấu La vị diện Vân Chính Thiên đã tìm hiểu kỹ càng. Tất cả không còn là một mảnh mây mù hoàn toàn mà đã có thể đại khái nhìn được sự vật.
Tuy là như vậy, mộng cảnh lần này đối với hắn vẫn vô cùng hấp dẫn. Có thể thông qua tam vị thần cách hiểu rõ thêm bản thân thân thế đúng là cơ duyên xảo hợp.
Càng nghĩ Vân Chính Thiên càng hoài nghi, vị Thời Không chi thần kia rốt cuộc là ai lại có thể nắm giữ lực lượng kinh khủng như thế này.
‘Đường Tam’ khẽ gật đầu: “Đúng là nó. Ta nghĩ phái ngươi xuống truyền thụ thần vị cho nó, hỗ trợ nó tu hành. Dựa theo ta trực giác, đứa bé này có thiên phú tu luyện về kiếm đạo. Mà trên Thần Giới này cơ hồ chỉ có ngươi là phù hợp nhất.”
Vân Chính Thiên có thể nói chém bừa ra gió, hết sức tự nhiên dẫn dắt mạch truyện bởi vì hắn đã xác định rõ ràng từ trước.
Một bên Hoắc Vũ Hạo nghe vậy cũng hơi âm trầm: “Quả thực là như vậy. Nếu như trận chiến vừa rồi Kiếm Thần không ngã xuống, ta kỳ thực muốn nhờ hắn thực hiện kế hoạch này hơn. Dù sao ngươi vẫn còn Tử Yên, đi như vậy... ”
Nghe vậy tam thần một mảnh trầm mặc. Chính Quý Tuyệt Trần là người đánh vỡ sự im lặng: “Không liên quan. Đại cục là quan trọng nhất, còn lại đều là thứ yếu. Thỉnh nhị vị đại nhân nói rõ kế hoạch cho ta được tường tận.”
Quý Tuyệt Trần trong ánh mắt chứa đựng sự kiên quyết, lệnh Hoắc Vũ Hạo cũng vì đó mà thở dài. Dù sao Quý Tuyệt Trần hiện không phải thế cô đơn bạc, mà là đã có thê tử, chính là bạn học cùng hắn từ nhỏ tại Học Viện Hồn Sư Nhật Nguyệt Kinh Tử Yên kia.
Ngay vào lúc này, Vân Chính Thiên tầm nhìn biến hóa, mộng cảnh thoáng một khắc đã thay đổi.
Lúc này hắn không còn là ‘Đường Tam’ nữa mà nhập vào một cái thần quan. Phía trước mặt vẫn đứng hai vị thần cách Hoắc Vũ Hạo cùng Quý Tuyệt Trần.
Hoắc Vũ Hạo hướng Quý Tuyệt Trần nói: “Quý huynh ngươi phải bảo trọng. Tình thế bây giờ có chút hung hiểm, ngươi... “
Hắn vừa nói đến đây đã bị Quý Tuyệt Trần phất tay cản lại: “Ngươi sẽ vận dụng Thần Giới trung khu lực lượng, cố gắng mở ra một cái tạm thời thông đạo liên kết với Đấu La Tinh. Ta sẽ dùng thời khắc duy nhất đó đi xuống Đấu La, bởi vì Đấu La đã bị tà hồn lực ngự trị, ta không thể ngang nhiên xuất đầu lộ diện được mà chỉ có thể ẩn nấp ở Thần Vực. Bất quá dựa vào một đạo thần niệm của ngươi lưu trên người ta, ta có một lần cơ hội xuất khiếu ra khỏi Thần Vực đi gặp tiểu tử đó, mang đến cho hắn trợ giúp.”
Hoắc Vũ Hạo nghe vậy không khỏi cười khổ, chính hắn lời dặn dò này đã nói rất nhiều rồi, xem ra Quý Tuyệt Trần đã khắc cốt ghi tâm.
“Được rồi ta không nhiều lời nữa. Của ta thần niệm luôn dõi theo ngươi, chỉ cần xuất hiện biến cố ngoài sự kiểm soát, ngươi có thể câu thông đến ta.” Hoắc Vũ Hạo nói.
Ngay lúc này Quý Tuyệt Trần bỗng nhiên đem màu bạc cự kiếm ở sau lưng rút ra, đặt ở ngang cổ Hoắc Vũ Hạo. Tốc độ cực nhanh, một đám thần quan đứng xung quanh vì đó mà kinh hãi.
Người này... Làm cái gì thế? Tinh Tự đại nhân chính là Thần Vương a!
Hoắc Vũ Hạo đối với hành động của Quý Tuyệt Trần không chút bất ngờ, trái lại còn thoáng cười một cái: “Làm sao? Bạn thân dặn dò một chút cũng không được à? Ngươi đó, bao nhiêu năm qua ngươi vẫn như vậy, là Kiếm Si ta từng quen biết. “
Quý Tuyệt Trần hừ lạnh thu hồi cự kiếm, sau đó mồi màn không ai nghĩ tới, hắn thế nhưng ôm lấy Hoắc Vũ Hạo.
“Ngươi bảo trọng. Ta đi đây.”
Thần Giới trung khu phát động đem thời không tách ra một cái khe hở câu thông Đấu La vị diện, Quý Tuyệt Trần tinh chuẩn hết sức, chính xác rời đi.
Còn ở lại Hoắc Vũ Hạo ánh mắt trầm ngâm. Hắn rõ ràng biết Quý Tuyệt Trần lần này đi là một hồi lành ít dữ nhiều. Dù sao Quý Tuyệt Trần còn không phải chân chính thần cách, chỉ là có được giống như thần cách lực lượng mà thôi.
Bất quá nhờ vậy hắn mới là ứng cử viên sáng giá cho nhiệm vụ lần này. Quý Tuyệt Trần không nắm giữ thần vị, cho nên thông đạo vị diện kia mới chịu tải được lực lượng của hắn mà không có sụp đổ. Đổi lại cho dù là thần chi cấp ba đi chăng nữa vẫn nguy hiểm hơn lựa chọn Quý Tuyệt Trần nhiều lắm.
Với lại hắn thực lực đã từ lâu vượt xa thần chi cấp ba.
Vân Chính Thiên chứng kiến hết thảy, trong lòng không khỏi cảm thán. Phàm là người có tư cách tiến vào Thần Giới hết thảy đều là nhân trung hào kiệt, vạn người có một.
Theo góc nhìn của hắn, hành động của Quý Tuyệt Trần chính là lấy đại cục làm trọng, không lo nghĩ nhiều sự an toàn của bản thân. Kiên quyết, kiên nghị ý chí khiến Vân Chính Thiên vô cùng khâm phục.
“Kiếm Si, ngài mãi mãi là ân nhân của ta. Nếu không có kiên định thái độ ngày hôm nay, sẽ không có Vân Chính Thiên ta ngày mai.”
Mộng cảnh lần thứ hai biến hóa.
—————
“Trầm Hương!” Mã Hồng Tuấn hét lớn một tiếng, từ trong miệng phun ra một đoàn hỏa cầu nện thẳng vào lưng một con kỳ dị hồn thú.
Hắn hiện tại không phụ thể chân thân, cư nhiên chỉ có thể đánh ra một cái hỏa cầu.
Kỳ dị hồn thú bên dưới cảm thấy rất đau, nó ngẩng đầu lên trời gầm lớn, khủng trảo quét về phía Mã Hồng Tuấn.
Này đầu hồn thú có thể cùng Mã Hồng Tuấn chống cự, tu vi bất phàm. Nương lúc hồn thú thay đổi đối thủ, bên dưới lộ ra chật vật ‘Bạch Trầm Hương’.
Mã Thiên Hoa cảm thấy có chút đau đầu: “Mộng cảnh của ta có chút ác liệt a. Thì ra Mã Hồng Tuấn tổ tiên thời gian tiếp nhận khảo nghiệm truyền thừa thần vị, thê tử Bạch Trầm Hương tổ tiên là hắn phụ tá.”
Điều khiến Mã Thiên Hoa đau đầu ở đây là Bạch Trâm Hương thực lực không đủ. Tuy hiện tại nàng cũng đã trở thành Phong Hào đấu la, thế nhưng còn rất xa mới giống như Mã Hồng Tuấn. Mà trượng phu của nàng tiếp nhận chính là khảo nghiệm thành thần nào có đơn giản. Một cái nho nhỏ Phong Hào đấu la mang tới tác dụng không quá rõ ràng.
“Nương tử. Ngươi không cần động tay, hổn đãn này để ta một mình đối phó. Dù sao này chỉ là đệ tam khảo nghiệm mà thôi, còn không có làm khó được ta hắc hắc hắc!” Từ trời cao Mã Hồng Tuấn thanh âm truyền xuống.
Mã Thiên Hoa nghe vậy nhất nhất thở dài.
Mã Hồng Tuấn đang tham gia khảo nghiệm chính là Hỏa Thần khảo nghiệm. Bất quá hắn bởi vì chảy xuôi phượng hoàng huyết mạch bản tính vô cùng kiêu ngạo, mà hiện tại trong thất quái ngoại trừ Đường Tam ra, đã không còn ai là đối thủ của hắn, kể cả Đái Mộc Bạch lão đại. Vì vậy Mã Hồng Tuấn từ lâu tâm sinh chủ quan kiêu căng. Mà dựa theo Mã Thiên Hoa phán đoán, chính sự tự kiêu này làm hắn truyền thừa Hỏa Thần triệt để thất bại nguyên nhân.
“Phải giúp tổ tiên nhận rõ được chân tướng! Này không phải chính là mộng cảnh yêu cầu hay sao.” Mã Thiên Hoa cắn răng hét lớn: “Phu quân ngươi không được tự đắc, để cho ta tới trợ lực đi.”
—————
Lương Thế Nhân ‘há miệng’ cắn đứt cổ họng một đầu ngàn năm Lôi Lang, máu huyết tanh hôi sộc lên tới mũi, trên người lôi mao đã từ lâu nhiễm huyết sắc, nhìn hắn lúc này chắc khác nào cùng hung cực ác Lôi Ma Khuyển tính tình bại lộ mà ra.
“Gấu!” Lương Thế Nhân sủa lớn, dịch theo nhân loại ngôn ngữ có nghĩa là: “Còn kẻ nào dám cản bước Lôi Ma Khuyển chúng ta nữa.”
Lôi Ma Khuyển Vương chặn Lương Thế Nhân đang hăng máu lại, thản nhiên nói nhân loại ngôn ngữ:
“Lôi Lang Vương, dựa theo ước định tộc đàn các ngươi đã thua. Xin nhường đường!”
Hồn thú vượt qua mười vạn năm tu vi, trí tuệ đã tương đương nhân loại, có thể nói tiếng người cũng là điều dễ hiểu.
Đứng ở phía bên kia chiến tuyến, Lôi Lang Vương căm hận: “Thật tức chết ta, không nghĩ tới hạ đẳng Lôi Ma Khuyển lại có một tên siêu tân tinh như vậy. Không lẽ chúng ta Lôi Lang tộc đàn phải từ bỏ lần này Lôi Tổ truyền thừa chi tranh sao.”
Lương Thế Nhân nhập vai vào một đầu Lôi Ma Khuyển vạn năm, được sự tín nhiệm của Lôi Ma Khuyển Vương, hắn được sắp xếp đánh trận.
Dựa theo nơi này ước định, mỗi tộc đàn sẽ đưa ra cá nhân xuất sắc nhất giao đấu. Bên nào thắng thì bên kia phải nhường đường.
Đây là ngàn vạn năm qui củ. Nếu không cứ mỗi lần Lôi tổ truyền thừa chi tranh diễn ra lại có lượng lớn tộc đàn bị hủy diệt, ảnh hưởng đến hồn thú tộc quần nói chung. Cho nên qui củ này chính là một bước cờ hay.
Bất quá, hồn thú cùng nhân loại không thể đánh đồng. Tuy công khai làm trái qui củ là không thể, nhưng bọn chúng nhất định ở trong bóng tối âm thầm thao tác. Này cũng không tránh khỏi a.
Chính vì vậy Lôi Ma Khuyển Vương mới chặn Lương Thế Nhân lại, đem qui củ đàn áp Lôi Lang tộc đàn.