Nơi này một mảnh đỏ rực như máu, bốn phía xung quanh huyết tinh bốc lên nồng nặc, xộc vào trong mũi vô cùng khó chịu.
Vân Chính Thiên ánh mắt chớp chớp đảo một vòng quan sát xung quanh, lập tức nhận thức đây là cái địa phương nào.
Tại Quý Tuyệt Trần xông qua giới bích, tiến vào Đấu La vị diện sau, Vân Chính Thiên mộng cảnh lần thứ hai biến hóa. Mộng cảnh lần này lại không chút xa lạ, sở dĩ nó vốn thuộc về Vân Chính Thiên một phần ký ức.
Nơi này chính là Huyết Đô.
Vân Chính Thiên thời còn niên thiếu tham gia Vực Chủ khảo nghiệm tinh anh hồn sư, trong lúc cùng đồng bạn vượt qua Địa Ngục Lộ vô tình rơi xuống thâm uyên vực sâu.
Vạn lần không nghĩ tới đáy của vực sâu lại chính là tòa Huyết Đô này.
Nhân Vực Vực Chủ Vương Nghiêm Thần có hai đại tính cách. Một cái là quang minh lẫm liệt bản nguyên cách, cái còn lại là do tà lực xâm nhập sinh ra cực đoan ác ma cách. Huyết Đô này là do ác ma cách nắm quyền làm chủ thời điểm xây dựng nên, từ đó hắn tự xưng Huyết Đế, cũng là Huyết Đô chi chủ.
Vân Chính Thiên có chút trầm mặc. Hắn không nghĩ sẽ có ngày lại nhìn thấy Huyết Đô, mặc dù chỉ là mộng cảnh dẫn dắt ký ức tái hiện lại, nhưng hết thảy lại vô cùng chân thực.
Nơi này mang tới cho Vân Chính Thiên rất lớn kỳ ngộ, làm hắn thực lực nhảy vọt, không những thế mà hắn còn tìm lại được bảo kiếm kiếp trước, thành công dẫn dắt tự thân biến hóa, sinh ra đệ nhị võ hồn.
Cũng là nơi này cho hắn biết thế nào là địa ngục, cho hắn biết thế nào là tán tận lương tâm, cho hắn biết núi cao còn có núi cao hơn. Thế nhưng quan trọng hơn hết thảy, nơi này cho hắn gặp được nàng.
“Xin chào! Ngươi là người thứ 645 tới Huyết Đô. Ta gọi Vĩnh Lăng, là người phụ trách hướng dẫn. Oa, được rồi. Nể tình ngươi đẹp trai ta dẫn ngươi đi tham quan một vòng, tiện thể nói rõ cho ngươi rõ một chút về Huyết Đô.”
Vĩnh Lăng hình ảnh bắt đầu tại trong ký ức Vân Chính Thiên hiện lên. Khi lần đầu gặp nhau, nàng mặc bộ váy đỏ dài tới gối, váy ôm sát vào cơ thể để lộ ra vóc dáng thon thả cùng làn da trắng như tuyết. Mặc dù trên mặt lúc nào cũng có mạng che lại, thế nhưng Vân Chính Thiên lại đặc biệt bị nàng thu hút.
Từ trên người nàng lúc nào cũng tỏa ra một loại hương thơm nhẹ dịu, phản phất nàng cùng với Huyết Đô bốc lên huyết tinh đều không liên quan.
“645, ngươi tên là gì?”
“Được, từ nay gọi ngươi là Tiểu Thiên!”
“Cái gì mà Lăng tỷ tỷ, ý ngươi nói ta già à? Dám nói như vậy coi chừng ta bỏ rơi ngươi!”
“Gọi ta Lăng nhi là được rồi.”
Tràn ngập hồi ức về nàng hiện lên, Vân Chính Thiên trong lòng lấp đầy quyến luyến. Hắn biết, hắn thật sự yêu nàng.
Nếu nói đối với Mã Thiên Hoa, đó là tình yêu thanh mai trúc mã. Cùng với Ân Minh Tuyết, chính là bất đắc dĩ ràng buộc. Còn đối với Vĩnh Lăng, chính là sự thương cảm sâu sắc.
“Thiên, ngươi có trong phòng không? Ta đem tình báo tới nè!”
“Thiên, ngươi lại ngủ, có phải đang âm thầm báo hiệu cho ta không?”
“Thiên, ngươi có đói không? Hay để ta nấu ăn cho ngươi nhá!”
Tại thời điểm Huyết Đế thông báo thay đổi hình thức thi đấu để dụ dỗ hắn tham gia, Vĩnh Lăng vì hắn lo lắng, hết lòng khuyên răn, quả thực lộ rõ chân tình. Tuy rằng ngày nào nàng cũng ve vãn cùng trêu chọc mặc cho hắn không có đáp lại, bất quá từ đầu đến cuối hắn đều không muốn nàng biến mất. Nguyện ý sống như vậy a.
Mạng che mặt rốt cuộc rơi xuống, Vĩnh Lăng dung mạo hiện ra. Nàng đẹp quí phái, đôi mắt băng lãnh cùng cái mũi cao và làn da trắng như tuyết. Thời khắc cả hai quyện vào nhau chính là ký ức Vân Chính Thiên cả đời không quên được.
“Ngươi sẽ không bỏ rơi ta chứ?”
“Nếu ngươi chết trong đó, ta sẽ chết theo ngươi!”
Vân Chính Thiên tung hoành trong đấu trường, Vĩnh Lăng đều vì hắn cổ vũ, không những thế còn sẵn sàng đắc tội mấy vị sứ giả khác đang muốn chèn ép nam nhân của nàng.
“Hắn là nam nhân của ta, các ngươi không được có ý đồ bất chính.”
“Tiểu Thiên, cho ngươi. Này là Hỗn Nguyên Đan, mắc lắm nha. Vì mua thứ này ta sạch túi rồi, thời gian tới ta chuyển qua ở chung với ngươi đó.”
“Không sao, làm chút chuyện cho nam nhân của ta thôi mà.”
“Tiểu Thiên. Hôm nay có huyết giả cấp năm tham gia, hay là ngươi đình chỉ đăng ký đi, sang tuần rồi tiếp tục.”
“Ngươi đã kiên quyết vậy để Lăng nhi đi đăng ký cho ngươi.”
Vĩnh Lăng lần đầu biết yêu, nàng dốc hết tâm can, nguyện vì hắn một lòng một dạ. Cho dù thế giới bên ngoài Vân Chính Thiên đã có người yêu, vậy thì nàng chấp nhận làm thiếp, chỉ cần hằng ngày được thấy hắn, được chăm sóc cho hắn. Vĩnh Lăng cô gái bé nhỏ, tâm nguyện cũng nhỏ bé như vậy thôi mà.
Thế nhưng những tháng ngày hạnh phúc không được bao lâu, chân tướng hoàn toàn lộ ra. Vĩnh Lăng vì làm theo lệnh mà tiếp cận Vân Chính Thiên, không nghĩ tới lại cùng hắn nảy sinh chân thực tình cảm.
“Huyết Đế đại nhân, cầu xin ngài tha cho Thiên. Tiểu nữ nguyện mãi mãi ở lại Huyết Đô, mãi mãi hầu hạ ngài.”
Trong mắt nhìn thấy Vân Chính Thiên sắp bị Huyết Đế đánh chết, Vĩnh Lăng gào khóc: “Huyết Đế đại nhân, ta nguyện dùng mạng của ta thay thế, xin ngài đừng giết hắn.”
Chủy thủ xuyên qua thân thẻ mỏng manh của nàng kéo theo một làn máu tươi đỏ thẫm. Vân Chính Thiên lúc đó tâm đã hoàn toàn chết đi.
“Lăng nhi. Ta rất nhớ ngươi. Ngươi hãy cố gắng đợi ta thêm một chút, cho đến khi ta hoàn toàn nắm giữ linh hồn lực lượng. Ta sẽ đem ngươi hồi sinh trở về.” Vân Chính Thiên hai tay siết chặt, trong mắt tràn ngập kiên định.
Chính vào lúc này mộng cảnh tình tiết bắt đầu diễn ra.
Vân Chính Thiên lúc này nữ tử thân, vận một bộ váy đỏ dài, trên mặt có mạng che. Xung quanh hắn là hơn mười cái nữ tử có vẻ bề ngoài giống với hắn. Tất cả đều xếp hàng ngay ngắn, hướng tới một tên nam nhân ở trước mặt.
“Cung nghênh đại nhân.” Một vị nữ tử dung mạo xinh đẹp đứng ở trước tiên cung kính nói.
Vân Chính Thiên trong nháy mắt nhận ra, nam nhân kia không ai khác chính là Huyết Đế.
Này là Huyết Đế mộng cảnh? Còn là trong Huyết Đô! Như vậy... Nàng đâu?
Vân Chính Thiên tim đập thình thịch, bất giác ngó nghiên ngó dọc tìm kiếm Vĩnh Lăng. Bất quá một đám sứ giả đều có mạng che kín mặt, vóc dáng cũng thoáng tương tự nhau làm hắn nhất thời không tìm ra được nàng.
“Ừm! Từ hôm nay gọi ta Huyết Đế, nơi này mệnh danh Huyết Đô. Nhiệm vụ của các ngươi là hướng dẫn những kẻ vừa tới làm quen với lối sinh hoạt trong đây. Tận lực dùng nhan sắc, miệng lưỡi hay bất cứ cái gì các ngươi có để khiến kẻ đó phải lệ thuộc vào Huyết Đô, tình nguyện ở lại đây mãi mãi. Nếu như làm việc tốt, bổn đế tuyệt đối không bạc đãi các ngươi, khiến cho các ngươi ở trong này hưởng vinh hoa phú quý, an nhàn sinh sống.”
“Đa tạ Huyết Đế đại nhân.” Một đám sứ giả cung kính hô lên.
Vân Chính Thiên âm thầm theo dõi, xác định chỗ này mộng cảnh là thuộc về Huyết Đế, mà thời điểm lại là khi Huyết Đô vừa được xây dựng.
Dựa theo Vân Chính Thiên nắm giữ tình báo, một năm sau khi hắn cùng bảo kiếm xuyên tới Đấu la vị diện thì Vực Chủ đã hoàn toàn bị tà lực xâm nhiễm hình thành Huyết Đế nhân cách. Nói cách khác sự kiện này diễn ra khi Vân Chính Thiên mới được một tuổi.
Vân Chính Thiên trong lòng suy nghĩ. Một ngày bên ngoài bằng một năm trong Huyết Đô. Nếu như đúng là như vậy thì Vĩnh Lăng lúc này có thể còn chưa có ra đời. Nếu không khi cả hai gặp nhau Vĩnh Lăng tuổi tác không thể cùng Vân Chính Thiên xấp xỉ được.
Bất quá không ngoại trừ trường hợp Huyết Đế có một loại thủ đoạn khiến thủ hạ không già đi, có lẽ cùng dạng với loại phong cấm hồn lực thủ đoạn ở địa phương này vậy.
Vân Chính Thiên thì nghiên về phương án Vĩnh Lăng còn chưa chào đời, bởi vì nàng hình ảnh đã khắc sâu vào tâm trí hắn. Cho dù có che kín mặt thì hắn vẫn có thể nhận ra mới đúng.
Hắn không biết vì sao bản thân lại như vậy, dù sao nơi này là mộng cảnh, tất cả không phải hiện thực. Hắn cho dù thấy nàng cũng có thể làm gì? Có thể ngay lập tức khiến nàng hồi sinh sao, khiến nàng quay trở về với mình sao?
Tốt nhất vẫn là tập trung vào việc phá giải mộng cảnh!
Huyết Đế hai tay chấp sau lưng, thản nhiên nói: “Đại sứ giả. Hiện tại thống kế sơ bộ cho ta.”
Đại sứ giả bước lên phía trước: “Hồi bẩm Huyết Đế đại nhân. Huyết Đô hiện tại có một trăm linh hai nhân cư trú, bọn hắn tiến nhập được mười ngày, hiện tại đã bắt đầu quen thuộc. Trong đó có hơn nữa nhân số biểu lộ yêu thích nơi này, bắt đầu kéo bè lập phái lôi kéo lẫn nhau. Tin tưởng trong thời gian không ngắn sẽ thu hoạch được càng tốt hơn tình hình.”
Huyết Đế có vẻ trầm tư: “Ừm. Các ngươi cũng biết nơi này cần đại lượng tinh huyết cùng sát niệm đi chống đỡ. Mà hai thứ này có thể thông qua số lượng người cư trú mà thu hoạch. Bất quá đối với năng suất hiện tại ta thực không hài lòng, các ngươi có ý kiến?”
Nói rồi Huyết Đế bỗng nhìn tới vị trí Vân Chính Thiên: “Ngươi nói ta nghe một chút đi, Trầm Thương.”
Vân Chính Thiên hơi sửng sốt, Huyết Đế dĩ nhiên nhìn tới hắn mà nói.