Trọn vẹn một đêm đầu nhập đáy biển tiến hành nuôi dưỡng Vĩnh Lăng hồn phách. Vân Chính Thiên đình chỉ Hắc Giới lĩnh vực, thu hồi Kiếm Ma Phụ Thể võ hồn chân thân. Trả lại tinh thần hải nguyên vẹn vốn có cảnh tượng, sau đó ly khai rời đi.
Cho dù là bây giờ tu vi trình tự, Vân Chính Thiên cũng không dám mạo hiểm duy trì ma lực tại đáy biển liên tục sinh ra, dù sao thứ lực lượng này là đến từ Ma Giới, ai mà biết được khi nào nó sẽ sinh ra bất ngờ phản nghịch tình huống cơ chứ.
Tốt nhất vẫn ở Đấu La vị diện thì sử dụng đấu la bản nguyên lực lượng cho an toàn.
Trở lại thế giới bên ngoài, Vân Chính Thiên nhìn thấy đồng bọn cũng đã tỉnh giấc. Điều làm hắn kinh ngạc nhất, chính là thái độ lắng đọng trầm tư của ngày hôm qua đã hoàn toàn biến mất khỏi bọn họ. Lúc này tất cả đều tinh thần sung túc, không hề che giấu phấn khởi chi tâm.
“Lão đại.” Lương Thế Nhân, Can Hữu Long hồ hởi.
“Chính Thiên!” Mã Thiên Hoa, Ân Minh Tuyết đồng thanh.
Vân Chính Thiên mỉm cười đáp lại bọn hắn, trong lòng hết sức ấm áp. Đây không phải lần đầu hắn xuất hiện cảm xúc như thế này, thế nhưng mỗi lần cảm xúc trỗi dậy, gương mặt hắn đều không tự chủ nhảy lên vui sướng chi sắc.
Cho dù thế giới ngoài kia có khó khăn, địch nhân có cường đại như thế nào, hắn vẫn tin tưởng mình có thể đương đầu được. Bởi vì ở thế giới này không phải đơn bạc một mình, mà là có bên cạnh đồng bọn, sau lưng người yêu. Những người này hắn hoàn toàn đặt trọn vẹn niềm tin vào, tuyệt đối sẽ không làm ra phản bội hành động đối với hắn.
“Nhìn các ngươi vẻ mặt, xem ra một đêm lắng đọng đã thực sự thông suốt?” Vân Chính Thiên cười nói.
Đứng ở gần nhất là Mã Thiên Hoa cùng Ân Minh Tuyết nhẹ dịu gật đầu, dung nhan mỹ lệ cùng thêm thanh tú xinh đẹp. Gần nhất hai nàng đều đem trí nhớ khôi phục lại, vui sướng không kể siết, lại còn trải qua mộng cảnh thu hoạch được tiền nhân kinh nghiệm cùng chân ý khiến cho thực lực đại tăng. Thậm chí có một số bí mật cũng làm cho sáng tỏ, thử hỏi tại sao không vui cho được.
Lương Thế Nhân, Can Hữu Long hai người cũng không ngoại lệ. Có thể nói, mỗi người ở đây trong nội tâm đều thành thục lên nhiều lắm, mỗi người cũng tìm ra con đường trong tương lai phải đi cho riêng mình. Tất cả đều còn trẻ, đều có chấp niệm, có lòng quyết tâm, có ý chí không buông bỏ. Trong tương lai thành tựu tuyệt đối không thể đoán trước được a.
Mặc dù mỗi người đều không nói ra bản thân gặp phải mộng cảnh loại gì, bất quá cũng không ai đi hỏi, điều này xuất phát tự nội tâm tin tưởng lẫn nhau của mình dành cho những người còn lại.
“Lão đại. Tiếp đến đệ ngũ khảo nghiệm chứ?” Lương Thế Nhân tràn ngập niềm tin.
Can Hữu Long bẻ bẻ ngón tay, nói theo: “Đúng vậy, ta có chút ngứa tay ngứa chân. Hy vọng là một cái khảo nghiệm thực chiến đi, đừng có mộng cảnh phiền toái như vậy. Ta muốn nổ não rồi a.”
Mã Thiên Hoa, Ân Minh Tuyết ít lời không nói, nhưng nội tâm đều tùy tùng trượng phu của mình. Hắn đi đâu, chúng ta theo đó. Nếu hắn là thế giới chánh nhân, chúng ta sẽ vì hắn tạo phúc nhân sinh. Nếu thế giới dám chống lại hắn, ta sẽ vì hắn đại khai sát giới, làm cho sinh linh đồ thán, khiến những kẻ ngán đường hắn hình thần câu diệt, vĩnh bất siêu sinh.
Vân Chính Thiên tự nhiên không biết suy nghĩ của hai nàng, lại nói: “Được rồi. Vậy thì tiếp tục đệ ngũ khảo nghiệm đi.”
Đinh Hương ngồi ở trên vương tọa, ánh mắt bao quát trên bàn toàn bộ công án, tài liệu, báo cáo từ các nơi đổ về.
Kể từ khi Vân Chính Thiên rời đi, thay thế hắn ngồi lên vương vị, Đinh Hương hiếm có khi nào được nghỉ ngơi. Bất quá, nàng quả thực yêu thích công việc này. Không phải vì được trở thành nhân vật số hai của Thiên Minh Thần Triều, mà nàng nội tâm yêu thích làm được việc giúp ích cho Vân Chính Thiên.
Bên dưới truyền vào tiếng bước chân, có ba đạo thân ảnh tiến vào chính điện bên trong, lập tức đối với Đinh Hương khấu đầu hành lễ.
Đinh Hương cười nói: “Ba vị hộ pháp, ta đã nói rất nhiều lần. Các ngươi không cần đa lễ như vậy, dù sao ta cũng không phải chân chính của ngươi chủ nhân. Chỉ là cùng với các đồng đẳng một dạng mà thôi.”
Bên dưới ba vị, không sai chính là Kim hộ pháp Thiên Chí Vỹ, Ngân hộ pháp Thiết Thiên Kỳ cùng Thiết hộ pháp Giang Tiểu Ph, phân biệt đứng đầu Kim Long quân đoàn, Ngân Long quân đoàn cùng Thiết Ưng quân đoàn.
Bất quá, không phải mọi người đang gấp rút chuẩn bị cho Chung Cực chi tranh với Thú Vực hay sao, tại sao ba vị hộ pháp lại bất thình lình trở về Thiên Minh Thành.
Kim hộ pháp Thiên Chí Vỹ cười khổ: “Nữ vương, chúng ta chủ tớ giai cấp khác biệt. Xin đừng làm khó chúng thần. Lại nói, lần này ba người chúng ta trở về đích xác có việc cần bẩm báo. Là liên quan tới Minh chủ tin tức a.”
Nghe tới ba người bọn họ có liên quan tới Vân Chính Thiên tin tức, Đinh Hương lập tức ngồi lại ngay ngắn: “Nguyện nghe này tường.”
Thiết hộ pháp Giang Tiểu Phi hồi bẩm: “Minh chủ cùng nhị vị thiên vương sau khi nhận được tình báo do ta gửi về đã nhanh chóng lên đường đi tới địa điểm được chỉ định. Chúng ta sau khi gặp nhau, bàn giao tin tức xong bọn hắn liền xông vào thần bí thôn trang đó. Còn ta ở bên ngoài theo dõi một ngày một đêm, mãi không thấy Minh chủ bóng dáng đâu nên mới định mạo hiểm một nữa tiến vào thì... “
“Thì làm sao?” Đinh Hương nhíu mày.
Giang Tiểu Phi cười khổ: “Thì cái thôn trang đó đột nhiên biến mất không một chút dấu vết. Tựa như ở đó trừ trước đến giờ chưa từng tồn tại như vậy địa phương.”
“Làm sao có thể như vậy? Ngươi mói rõ một chút.” Đinh Hương thúc giục.
Giang Tiểu Phi lắc đầu: “Ta chỉ cảm thấy lúc đó không gian kịch liệt vặn vẹo, sau đó một trận cuồng phong nổi lên, đem trước mặt thần bí thôn trang thổi quét sạch sẽ. Sau đó chúng ta mấy người lưu lại điều tra rất kỹ nhưng tuyệt nhiên không có phát hiện bất kỳ manh mối nào khác. Cho nên mới cấp tốc trở về, hướng lên ngươi bẩm báo.”
Lời này nói xong, chính điện không khí trở nên trầm lặng. Ba vị hộ pháp sắc mặt rõ ràng không được tốt, bởi vì bọn hắn đang ở trong trường kỳ chiến tranh thời điểm, mà Minh chủ không chỉ cường đại thực lực mà còn là tượng đài tinh thần không thể thiếu đối với tam quân. Nếu như chuyện Minh chủ mất tích để lộ ra ngoài, nhất định lòng quân không yên, ảnh hưởng rất lớn tới cục diện.
Một hồi suy nghĩ sau, Đinh Hương hạ giọng: “Trước mắt đem chuyện này phong kín, ngoại trừ chúng ta mấy người ở đây, tốt nhất không nên có người thứ năm biết được.”
“Tuân lệnh.”
“Được rồi ba vị, tình hình Thú Vực gần đây như thế nào?” Đinh Hương lại hỏi tiếp.
Thiên Chí Vỹ sẵn giọng: “Gần đây Thú Vực có chút lạ, phòng tuyến cực kỳ yếu ớt và thưa thớt. Quân ta thế thắng như chẻ tre, đã tấn công vào rất xong bên trong quân địch lãnh thổ. Thậm chí còn hủy diệt được ba gốc Hắc Ám Cổ Thụ.”
“Ồ! Không phải nói mỗi gốc Hắc Ám Cổ Thụ đều có mười vạn năm hồn thú trông giữ sao? Các ngươi đều đem bọn chúng giết chết? Quá tốt rồi a!” Đinh Hương kinh ngạc.
Thiết Thiên Kỳ ngược lại lắc đầu: “Nếu thực sự giết được ba đầu mười vạn năm hồn thú thì tốt biết mấy, tam quân có thể nhờ đó mà thu hoạch được một bút thiên văn tài nguyên. Chỉ có điều, Hắc Ám Cổ Thụ thì có, mà mười vạn năm hồn thú trông giữ thì chẳng thấy đâu.”
. . . . . .
Thiên Vực, Thiên Môn Quan.
Thống soái doanh trướng bên trong, một đám cường giả tụ tập không ngừng bàn tán sôi nổi.
Điển hình trong đó có thể thấy được mấy vị uy vọng cực cao, tỷ như Kim Quang đấu la Bao Lão, Đường Môn phó môn chủ Đế Tôn Dạ, Đường Môn Chiến Hồn Điện điện chủ Đường Các Phàm, Vô Cực lão tổ, Ngân Nguyệt môn chủ, Cổ Hoang thái thượng đại trưởng lão.
Đại diện Thiên Minh Thần Triều chính là Trưởng Lão Điện điện chủ Tô Trịnh, một trong mấy vị thiên vương Ngạo Vương Ngạo Thiên Long, cùng thế hệ trẻ nổi bậc Đường Minh cùng Vô Viêm Phong.
Vân Chính Thiên nếu như lúc này có mặt tại đây sẽ còn cao hứng hơn nữa, bởi vì ngoại trừ mấy vị vừa được nêu danh, còn có viện quân tới từ Nhân Vực Thiên Phủ.
Phong Vương Tiếu Phong, Đao Vương Liễu Đao, Long Thần thành đương đại thành chủ Hàn Thanh Chi, tri kỷ Lực Vương Mộng Hồng Nhan.
Những người này có thể nói là tuổi trẻ đã từng kề vai sát cánh cùng Vân Chính Thiên một đoạn thời gian dài. Lúc này cũng được Bao lão triệu tập tới đây cung cố lực lượng chuẩn bị cho Chung Cực chi tranh.
Trong đó Hàn Thanh Chi, Mộng Hồng Nhân phân biệt là vị hôn thê của Lôi Vương Lương Thế Nhân và Lực Vương Can Hữu Long, hiển nhiên bọn hắn sẽ vì đó mà cao hứng.
Tiếu Phong cùng Liễu Đao hiện tại, tu vi cũng đạt tới sáu hoàn Hồn Đế. Mà Liễu Đao càng đi trước một bước, đã sáu mươi chín cấp hồn lực, cách Hồn Thánh chỉ một sải chân. Tiếu Phong tu vi hiện tại đứng ở sáu mươi lăm cấp tả hữu, dù sao hắn niên kỷ so với Liễu Đao nhỏ hơn không ít.
Hàn Thanh Chi thân là phụ trợ hệ, nhiều năm qua thay phụ thân quản lý Long Thần thành, tu vi có chút lạc hậu, hiện tại chỉ vừa đột phá năm hoàn Hồn Vương. Nhưng không thể vì vậy mà xem thường nàng, Đại Nhật Cửu Quang võ hồn đối với chiến trường tăng phúc hiệu quả mang lại vô cùng khủng bố. Đó là lý do tại sao Hàn Thanh Chi địa vị so với Liễu Đao, Tiếu Phong còn cao hơn không chỉ một bậc.
Mộng Hồng Nhan tu vi cũng đã là Hồn Đế sáu hoàn, nàng Hỏa Tinh Quyền Trượng sau khi thức tỉnh lần hai, trở thành Thất Thải Quyền Trượng có biểu lộ ưu dị tại quần thể công kích phương diện. Chính vì vậy cũng có tên trong danh sách được triệu tập lại đây.
Ngoại trừ những người ở trong doanh trướng, bên ngoài còn không ít gương mặt quen thuộc, thực lực cũng tương đương mạnh mẽ. Tỷ như đến từ Hỏa Thần thành Mộng gia Mộng Cảnh Chân, đến từ Bạch Hổ thành hoàng thất Đái Thiên Huyền, đến từ Nhật Nguyệt thành Từ Thiên Phong. Còn có Truyền Linh Tháp Trương Hỏa, Trương Hàn huynh đệ.
Này chút ít thanh niên có thể nói tuyệt đối nhân trung long phụng, là chân chính Nhân Vực thế hệ cường giả lớp kế thừa tiếp theo.