Kiếm Thần Trọng Sinh Đấu La Đại Lục

Chương 566: Miệng hôi sữa đánh bại cực hạn đấu la



Bên trong doanh trướng rộng lớn, một cái bàn tròn bố trí vững vàng ở giữa, sắp đặt xung quanh là mười cái ghế, tương ứng trên đó an tọa mười hai vị lão giả, bọn họ đều là toàn thể nhân loại hồn sư giới cao cấp lãnh đạo, uy vọng đứng ở hàng đầu. Lúc này hội nghị đang lục tục diễn ra, tiếng bàn tán xì xào không dứt, chủ đề bàn luận chủ yếu là về tình hình chiến sự gần đây. Ngồi ở trung tâm vị trí, chỉ có ba vị lão giả, mà chính giữa lão giả càng là nhân vật then chốt nhất. Cầm cân nảy mực người dĩ nhiên là Kim Quang đấu la Bao lão, Truyền Linh Tháp tổng tháp chủ thân phận, Cực Hạn đấu la trình tự tu vi, trọng yếu hơn hết lão đồng thời là tác giả... à không, là sư phụ của Vân Chính Thiên. Cho nên luận về bối phận hay là uy vọng lẫn thực lực, bất luận một vị cường giả nào ở đây đều không thể hơn lão mập bụng bự này. Không quản mấy cái râu ria kia, chỉ cần lý do cuối cùng cũng làm Bao lão danh khiến người người kính ngưỡng.

“Gần đây tình hình chiến sự có dấu hiệu biến đổi, hồn thú đại quân số lượng không rõ lý do đột ngột thưa thớt, cường giả tọa trấn thập phận héo hon, vạn năm hồn thú cũng tìm đỏ mắt không thấy đứa nào. Chuyện như rốt cuộc là sao? Mấy vị ở đây ai có ý kiến hay phán đoán có thể nói ra ngay lập tức để mọi người thương nghị.” Bao lão gương mặt béo ú, nước da nõn nà căng mọng, một thân đạo bào trắng muốt, ngồi ở trên ghế gỗ đã muốn chật chội, trên tay ngoe ngoảy một cái bánh bao nhân thịt, chậm rãi cất giọng sâu sắc.

Mọi người ở đây có vẻ đã quá quen với hình ảnh này ‘giản dị’ này của Bao lão, nên không ai tỏ vẻ bất ngờ, thực tế là không ai dám phản bác. Bao lão nhìn có vẻ hiền hậu chất phác cùng tốt bụng, nhưng lão kỳ thực thù rất dai, vì thế vẫn không nên đắc tội lão thì hơn. Nghe Bao lão lên tiếng, doanh trướng hội nghị bắt đầu nhao nhao bàn luận ngày một sôi nổi hơn.

Ngồi ở bên phải Bao lão là một vị bạch phát lão giả, râu trắng bạc phơ, thắt bím gọn gàng, người này một thân thanh sắc trường bào, khí thái đoan trang, chắc chắn là một người có học thức. Hắn là Thiên Minh Thần Triều người, Trưởng Lão Điện đại trưởng lão, Quái Vật Học Viện Viện Trưởng Tô Trịnh lúc này là người đầu tiên đáp lời:

“Tại hạ mạo muội cho rằng, trước mắt cố sự tuyệt nhiên không bình thường. Đừng nói bọn chúng người đông thế mạnh, so với chúng ta quân lực phải mạnh hơn nhiều lắm, vì thế nếu có người nghĩ rằng hồn thú đại quân đang chủ động rút đi vì sợ hãi chúng ta quả thực ngu xuẩn suy nghĩ, tại hạ rất lợi hại hoài nghi, Thú Vực hậu phương rất có thể đã nảy sinh đột biến vấn đề, cần gấp rút điều động vạn năm cấp bậc hồn thú trở lên rút về xử lý, thậm chí bọn chúng còn bỏ mặc ba gốc Hắc Ám Cổ Thụ không có cường giả trông giữ, dựa theo này phán đoán, Thú Vực hạch tâm bên trong xác thực có nghiêm trọng biến cố không tầm thường. ”

Tô Trịnh từ khi thay thế Vân Chính Thiên tiếp quản Thiên Môn Quan, cũng đã từng cùng Thú Vực đại quân triển khai đại chiến mấy trăm lần, hắn đương nhiên có chính mình tự lý giải cùng đưa ra phán đoán. Minh chứng một lời vừa nói ra mọi người trong trướng đều gật gù một phen, tỏ vẻ đồng tình.

Bọn họ bàn luận đã lâu, cũng chỉ có nghĩ được xuất hiện tình huống như vậy mới lý giải được tại sao đang trong trường kỳ chiến tranh mấu chốt thời điểm, mỗi một tấc đất mất đi đều là ảnh hưởng mang tính chiến lược, hơn nữa trong đó còn bao quát mấy gốc Hắc Ám Cổ Thụ. Vậy mà hồn thú đại quân nói rút liền rút, không chút do dự cùng chần chừ. Phải biết nếu để cho nhân loại hồn sư nắm được tiên cơ, bọn hắn chớp nhoáng xâm lược, một ngày có thể đi được trăm dặm cũng không phải vấn đề khó khăn.

Liên quan tới Thú Vực biến cố bất ngờ thuyết pháp, thân là sư phụ, Bao lão trong lòng tự hỏi: “Không biết chuyện này có liên quan gì tới xú tiểu tử kia hay không? Hắn mất tích cũng một thời gian rồi đấy. Hừm! Tốt nhất là ngươi mau chóng trở về đã lão gia ta bớt lơ lắng đi.”

Vân Chính Thiên mất tính sự tình, ngoại trừ Đinh Hương cùng ba vị hộ pháp còn đóng tại Thiên Minh Thành ra, biết được chân tướng cũng chỉ có Bao lão một người. Dù sao Đinh Hương cũng không dám đối với Bao lão giấu diếm, không bàn tới thân phận sư đồ của lão cùng Vân Chính Thiên, chỉ nói lão là hiện tại duy nhất Cực Hạn đấu la mà nhân loại sở hữu cũng đủ rồi. Nếu như có chuyện gì bất trắc, thần thông quảng đại như Bao lão chẳng lẽ không tìm cách cứu sống đồ đệ của mình sao.

Ngồi ở bên trái Bao lão, một thân hắc trường bào, khoác lên mũ trùm đầu tóc đen lão giả, Đường Môn phó môn chủ Đế Tôn Dạ ngữ điệu âm trầm: “Lão phu mặc kệ là cái gì biến cố, cũng không quản tốn công đi điều tra làm gì, chúng ta chỉ cần biết đây chính là ngàn năm có một cơ hội từ trên trời rơi xuống. Theo lão phu thấy, toàn quân nhất định phải nhân cơ hội lần này mà gia tăng tấn công, tận dụng không biết khi nào kết thúc từng giây từng phút quí báu mà giành lại đã từng thuộc về nhân loại tổ tiên lãnh thổ. Sau này khi chiến sự lan tới Thú Vực hạch tâm, đến lúc đó chậm lại thế công, thành lập một đội chuyên môn điều tra chiến trường cũng không muộn. Cho dù lúc đó hồn thú biến cố đã bị bọn chúng xử lý, chúng ta vẫn là thế lực được lợi lớn nhất. Các ngươi thấy sao?”

“Lời này rất được.” Đế Tôn Dạ ngồi ở bên trái lão giả đập tay khen hay, hào khí vô cùng. Người này cũng là Nhân Vực có danh vọng cường giả, chính Vô Cực Tông, Vô Cực lão tổ. Nói về thiện chiến, không ngại đầu rơi máu chảy trên chiến trường phải kể đến vị Vô Cực lão tổ này. Hắn quả thực chính là nhất đại chiến tướng, hồn thú vạn năm chết dưới tay lão đến hiện nay đã hết đếm được. Cho nên nghe Đế Tôn Dạ ý muốn tiếp tục tấn công, lão đương nhiên đồng ý cả hai tay hai chân.

Nối tiếp Vô Cực lão tổ, cùng hội cùng thuyền nhất chính là Ngân Nguyệt môn chủ, nàng trường bào màu tím, ẩn sau lớp mặt nạ nguy trang che đi mỹ lệ dung mạo cũng không chút chần chừ mà gật đầu tán thành. Gần đó từ đầu đến giờ luôn kín kẽ Cổ Hoang Phái thái thượng đại trưởng lão, khẽ vuốt chòm râu bạc, suy tư một lát cũng không có phản bác hành vi.

Những này sống lâu năm lão giả, nhãn lực tuyệt đối kinh người, đầu óc càng già càng sáng suốt. Đối với cơ hội ngàn năm có một như vậy, còn không mau nắm bắt thì đợi đến bao giờ? Phải biết tứ đại môn phái bọn họ tọa trấn Nhân Vực nhiều năm, làm ra vô số chiến tích, bất quá cũng chưa từng thấy như vậy chiến thắng mấu chốt nằm trong tầm tay.

Bao lão cùng Tô Trịnh mặc dù không có phản đối tấn công chủ trương, chỉ là trong lòng còn có điểm chưa thật sự an tâm. Bất quá toàn quân rất cần sự đồng lòng, vì vậy thường lấy số đông biểu quyết để tuyên bố ra phương án hành động cuối cùng. Cho dù thất bại, hay là thành công đều không có người dị nghị.

“Ta có câu hỏi.” Trong lúc doanh trướng hội nghị có phần trầm lắng, từ phía đám người đột nhiên có thanh âm vang lên. Chủ nhân của đạo thanh âm này vốn không có ghế ngồi vị trí, chỉ là miễn cưỡng đứng ở sau lưng Tô Trịnh, cho thấy người này trực thuộc Thiên Minh Thần Triều phân khu.

Bao lão mỉm cười nhìn Hàn Thanh Chi, nhu hòa nói: “Tiểu nha đầu ngươi có chỗ nào chưa hiểu à?”

Hàn Thanh Chi hiện tại đảm đương cha nàng đã từng trọng tránh, chính là Long Thần Thành cương vị Thành Chủ, lúc này hai mắt sáng long lanh, một bộ đáng yêu gương mặt thè lưỡi nói: “Không có, mấy vị tiền bối hoạch định kế hoạch là được, chúng vãn bối không dám có ý kiến. Ta chỉ đang muốn hỏi, có ai thấy Chính Thiên ca ca của ta ở đâu không? Hắn là Thiên Vực Minh Chủ, sức ảnh hưởng cũng lớn, hơn nữa đầu óc phi thường sáng suốt, rất có thể sẽ đưa ra quyết định chính xác. Mà ta hỏi tìm mấy ngày cũng không có người nào biết. Còn có Thế Nhân, Hữu Long nữa? Ba người bọn hắn làm sao không có mặt ở hội nghị quan trọng như thế này?”

Bao lão nghe vậy, nhất thời nổi một trận da gà, giống như làm điều xấu nên sợ người khác biết được, không nghĩ tới loại này sự kiện lại bất ngờ bị một tiểu nha đầu khơi gợi lên. Kỳ thực thắc mắc này mấy ngày qua hắn nghe đã nhiều, không chỉ có đám tiểu bối lên tiếng mà ngay cả mấy vị như Đế Tôn Dạ, Tô Trịnh cũng hướng hắn truy vấn. Mặc dù từ đầu chí cuối lão đều chối nói không rõ, nhưng xem ra cũng ít người nào nguyện ý tin tưởng lão ăn ngay nói thật a.

Lúc này Bao lão, sắc mặt có chút đỏ, bộ dạng lấm la lấm lét, cử động có chút lúng ta lúng túng, miệng không ngừng cắn lấy cắn để cái bánh bao.

“Ta... ta cũng không biết nữa a.” Một hồi dằn xé nội tâm sau, lão lại nói dối trắng trợn.

Hàn Thanh Chi nghe vậy, chỉ là hiếp mắt, bĩu môi: “Lão nhân gia, ngài cái gì cũng được, chỉ có cái là không biết nói dối.”

“Xú nha đầu, ai biểu ta đang nói dối.” Bao lão cơ hồ tức giận, nốc hết nguyên một cái bánh bao vào bụng, này có thể gọi giận quá hóa rồ.

Hàn Thanh Chi cười cười, mắt lại chớp chớp: “Nếu không nói dối, tại sao ngài tốc độ ăn lại tăng vọt như vậy?”

“Hả? Ta, ta đâu có, tại bánh bao Mộng nha đầu hấp ngon quá mà thôi. Thịt tươi ngọt, chín vừa tới, quả thực cực phẩm trù nghệ.” Bao lão xoa xao cái bụng, tấm tắc khen.

Này bánh bao đúng là do Mộng Hồng Nhan vì Bao lão mà ra tay chuẩn bị.

Lúc này ngồi ở bên cạnh Hàn Thanh Chi, tới lượt Mộng Hồng Nhan nàng lên tiếng: “Lão nhân gia, ngài ăn bánh bao ta hấp, có hay không cảm thấy kỳ lạ?”

Nghe nàng nói như vậy, Bão lão bỗng chột dạ, trong lòng xoắn tít, vội vàng ngưng thần nội thị điều tra một thoáng.

“Ách, quả thực có chút kỳ quái, ái da, làm sao lại ngứa như vậy, ta gãi ta gãi!” Phát hiện có điểm không đúng, lão toàn thân vặn vẹo, gãi hết chỗ này gãi đến chỗ kia, một lát sau đều lăn xuống dưới đất, dùng tấm lưng bồ tượng ma sát cho đỡ ngứa.

Nhìn cảnh tượng đang diễn ra trước mắt, chúng hội nghị không khỏi há hốc cả mồm. Cực Hạn đấu la làm sao lại không có chút phong thái thế này, trực tiếp ở giữa hội nghị ném hết mặt mũi.

Mộng Hồng Nhan mỉm cười nói: “Lão gia, ta khi hấp bánh cho ngài đã có bí mật rót vào một chút thuốc gây ngứa, cũng là Thiên Phủ chúng ta nghiên cứu mới nhất. Này thuốc căn bản vô hại, không mùi không vị, thời gian duy trì cũng không lâu. Thế nhưng chỉ cần ngài trong tâm có ý định che giấu điều gì đó, khiến cho tâm lý bất an, huyết áp tăng nhanh vô tình làm cho thuốc phát huy hiệu quả của mình. Hiện tại nhìn thấy, xem ra ngài đúng là đang nói dối liên quan đến Chính Thiên sự tình.”

Bao lão đối với các nàng tiểu bối không thể động tay động chân, mà lúc này ngứa càng thêm ngứa, quả nhiên tức giận: “Các ngươi một đám xú tiểu tử, dám đối xử với người già như vậy. Còn không mau đưa giải dược. Ngứa quá a!”

Hàn Thanh Chi chậm rãi lắc đầu, một bộ bà cụ non dáng vẻ: “Này thuốc căn bản chúng ta chưa có nghiên cứu ra giải dược, bất quá chỉ cần ngài nói ra sự thật, tâm lý được giải tỏa, qua vài canh giờ sau thuốc tự hết hiệu lực mà thôi.”

Bao lão nghe vậy trợn mắt, sau đó lại quay sang nhìn Đế Tôn Dạ, Tô Trịnh đám người tỏ vẻ cầu cứu. Chỉ thấy hai vị này ánh mắt nhìn về chỗ khác, vẻ mặt nguội lạnh, mà mấy vị còn lại giống như đang xem trò vui, căn bản khong có ai đứng về phái Bao lão, làm cho Bao lão mồm mém chút nữa méo. Trong đám đông còn có không ít người không quên hướng mắt tới hai nàng, biểu lộ tấm tắc tâm ý. Bọn hắn hiểu nhiên cũng muốn biết liên qua tới Vân Chính Thiên tình báo, dù sao thanh niên này chính là đầu tàu trụ cột, là biểu tượng tinh thần, là do Bao lão dù có cạy răng không nói nên cũng hết cách, chỉ còn phương án xuôi tay làm ngơ, để mặt hai tiểu nha đầu đem vị Cực Hạn đấu la bỡn cợt.

Một số người còn lợi hại hoài nghi, liệu đây có thể coi như Cực Hạn đấu la bị hai cái miệng còn hôi sữa tiểu nha đầu đánh bại hay không.

Bao lão cảm thấy mặt mũi đều đã ném nhưng vẫn không giải quyết được vấn đề, lúc này mới miễn cưỡng thở dài một hơi, gật gật đầu, bộ dạng cực kỳ tội nghiệp: “Được rồi, các ngươi muốn biết, vậy thì để ta nói.”

“Một tuần trước, Giang Tiểu Phi cung cấp tình báo về, có nói phát hiện nơi bọn Tà Hồn Điện giam giữ Mã Thiên Hoa cùng Ân Minh Tuyết. Thế là Vân Chính Thiên cùng với Lương Thế Nhân, Can Hữu Long muốn đi giải cứu các nàng về... “

Bao lão ngắn gọn nhất có thể, tường thuật lại mọi thứ, nghe xong doanh trướng bên trong không khí trở nên thập phần căng thẳng.

Đế Tôn Dạ cười khổ: “Như vậy, hiện tại Vân Chính Thiên xem như... mất tích? Ài, gay go rồi a!”

Bao lão đồng dạng cười khổ đáp: “Có thể nói như vậy. Bất quá ta thấy chuyện này không nên đồn đại ra ngoài, để tránh có người đặt điều nói láo, ảnh hưởng quân tâm. Các ngươi đã nghe rõ?”

Hàn Thanh Chi, Mộng Hồng Nhan biết được chân tướng sau, khóe mắt có chút đỏ, tự nhiên là vì lo lắng cho ba người bọn hắn. Hàn Thanh Chi thanh âm nỉ non: “Lão nhân gia, các ngài không đi tìm bọn hắn sao? Ngộ nhỡ bọn hắn tao ngộ cường đại kẻ địch thì làm sao bây giờ.”

“Đúng vậy, ngài là Cực Hạn đấu la thần thông quảng đại, nếu ngài đi tìm chắc chắn sẽ có manh mối.” Mộng Hồng Nhan nhanh chóng tiếp lời.

Bao lão nghe vậy càng là hừ lạnh, vỗ ngực một cái, hào khí như mây: “Hừm, tìm làm cái gì. Bọn hắn sẽ không có gì nguy hiểm đâu. Các ngươi cũng phải tin tưởng Minh Chủ của mình, tin tưởng đội trưởng của các ngươi. Dù cho trời có sập xuống, hắn cũng có thể gánh được, đơn giản một điều, hắn là Vân Chính Thiên.”

Hắn là Vân Chính Thiên! Đơn giản năm chữ nói ra, khí thế nặng từ thái sơn, thâm như đại hải. Sau một câu này, doanh trướng bên trong cũng không có ai tiếp tục thắc mắc sự tình liên quan tới Vân Chính Thiên. Mọi người tiếp tục thương nghị chiến lực cho thời gian tới.

“Mà nè, ta đã nói ra hết rồi, không thèm giữ lại gì hết, tại sao vẫn còn ngứa ngứa hả hai cái nha đầu kia?” Bao lão không có đình chỉ gãi gãi, quay lưng nhìn lại thì phát Hàn Thanh Chi, Mộng Hồng Nhan thân ảnh đã từ lâu biến mất.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.