“Tiểu tử ngươi có vấn đề về nghe hiểu à, ta nói chỉ được chọn một trong hai thôi mà”
Bao Lão có vẻ tức giận nói.
Vân Chính Thiên chỉ cười khì khì, lại nói tiếp
“Sư phụ à, con đường tu luyện của ta không thể đi theo lộ tuyến bình thường được, mà hai cách ngài vừa nêu ra ta đều biết là những cách rất tốt cho tương lai sau này. Nếu chọn một bỏ một thì hóa ra ta vẫn chưa đẩy bản thân lên tới cực hạn. Cho nên kính xin ngài nghĩ cách dung hợp hai phương pháp tu luyện này lại với nhau, ta tin chắc bản thân sẽ làm được và làm rất tốt”
Vân Chính Thiên thoáng nói ra ý nghĩ của mình, tựa như nước chảy mây trôi, nghe rất hợp tình hợp lý.
Phương pháp thứ nhất thực hiện muốn thoải mái rất nhiều, hắn cứ bình bình tu luyện đến tối lại học tập thực chiến với Bao Lão. Phương pháp thứ hai tăng lên rất nhanh như thực ra chính là sướng trước mà khổ sau. Nếu có thể dung hợp hai phương pháp lại chính là cách tốt nhất Vân Chính Thiên có thể nghĩ đến bây giờ.
Thiên tài địa bảo không nghi ngờ gì, đây là thứ vô cùng tốt để tăng lên hồn lực, củng cố cường độ thân thể, nhưng nếu lạm dụng thì căn cơ hồn lực sẽ không vững chắc, sau này trung kích cấp độ cao hơn sẽ vô cùng khó khăn. Cho nên Vân Chính Thiên nghĩ rằng, nếu có thể thì nên phục dụng thiên tài địa bảo một cách có chừng mực và chỉ sử dụng trong một vài thời điểm thích hợp, vừa không tạo hậu quả xấu vừa củng cố căn cơ của hắn, vừa làm bàn đạp trùng kích các cấp độ sau này.
Có thiên tài địa bảo làm hậu thuẫn lại kết hợp với sự chỉ điểm của Bao Lão, hắn tin chắc có thể đem toàn bộ nguồn năng lượng từ các vật chí phẩm này hoàn toàn hấp thu, đồng hóa với hồn lực trong cơ thể, có như vậy Vân Chính Thiên mới trong thời gian ngắn đem thực lực toàn bộ trên diện rộng tăng lên nhưng vẫn giữ được căn cơ vững chắc.
Bao Lão nghe vậy cũng hơi giật mình một cái, cái phương thức dung hợp Vân Chính Thiên vừa nói, lão tất nhiên có nghĩ qua nhưng nhanh chóng gạt bỏ. Bởi vì làm theo phuong pháp này chẳng khác nào cắm đầu cắm cổ tu luyện không có thời gian cho việc khác, nếu không có uẩn khúc gì đó, đại đa số sẽ không lựa chọn như vậy.
Bao Lão là một người thích ung dung tự tại, tất nhiên hắn cũng muốn đệ tử mình cũng giống như vậy.
Bất quá Bao Lão nghe được Vân Chính Thiên dùng chính sự chân thành để nói lên tâm nguyện của mình, làm hắn bất giác nhớ lại lý do Hoắc Vũ Hạo đại nhân muốn Bao Lão bồi dưỡng Vân Chính Thiên. Tên tiểu tử tóc trắng này suy nghĩ khác người, tính tình trầm ổn, nghĩ trước nghĩ sau đều rất chu toàn. Chẳng trách đến các vị tiền nhân cũng muốn ủng hộ cho hắn.
Vân Chính Thien bất tục, con đường tu luyện cũng không thể dùng phương pháp bình thường mà hình dung. Bao Lão đã hiểu thông rồi.
Trầm lặng một khoảng không lâu, Bao Lão lại lên tiếng
“Được rồi, sư phụ thành toàn cho ngươi, bất quá ta chỉ có thể chỉ điểm ngươi tu luyện, luyện tập thực chiến, còn vấn đề thiên tài địa bảo, ta sẽ nói cho người biết thời gian và loại dược vật nào cần được sử dụng, chỉ có điều ngươi phải tự thân kiếm tiền mà đổi lấy a,ta không có cho chùa đâu nha”
Vân Chính Thiên nghe vậy thất kinh nói
“Dùng tiền đổi lấy? Chứ không phải ngài cung cấp cho ta luôn hả?”
Bao Lão tức giận cốc đầu hắn một cái nói
“Sư phụ ngươi nghèo lắm làm sao tài trợ cho ngươi được, biết bao nhiêu là tiền hả. Ta đây còn phải mở cửa tiệm bánh bao buôn bán kiếm sống qua ngày đây nè”
Vân Chính Thiên vẫn gương mặt trơ trẽn nhìn Bao Lão nài nỉ, nhưng cũng may Bao Lão rất cứng, cuối cùng hắn không thể thể đoạt được chút tiện nghi nào ở trên người lão.
“Để ta thoáng kiểm tra một chút tình trạng cơ thể của ngươi, thả lỏng tinh thần ra đừng kháng cự lại, à mà có kháng cự cũng không có được đâu, tốt nhất nghe lời ta nhé”
Bao Lão cười cợt nói. Nhìn gương mặt buồn bã của đệ tử không biết tại sao lão lại rất vui sướng trong lòng. Có một tên nhóc thú vị để trêu chọc cũng sảng khoái a.
Vân Chính Thiên tâm tình thả lỏng hoàn toàn, mặc cho tinh thần lực của Bao Lão như sông như biển cuồn cuộn truyền vào trong người hắn. Cảm thụ đầu tiên của Vân Chính Thiên, chính là tầng thứ tinh thần lực của Bao Lão vô cùng mạnh mẽ, so với Băng Ngọc Linh Tháp Chủ thì hơn hẳn một bậc.
Từ trước hắn đã nghĩ Bao Lão tu vi tuyệt không dưới Phong Hào Đấu La nhưng mạnh đến mức nào thì không biết, bây giờ chứng kiến tinh thần lực của lão đạt tới cảnh giới hữu hình hữu chất như vậy, tuyệt đối vượt qua Siêu Cấp đấu la tầng thứ.
Tinh thần lực của Bao Lão như một con thuồng luồng vàng kim, dùng tốc độ cực nhanh len lỏi khắp thân thể Vân Chính Thiên, mọi thứ trong người hắn đều đang mô phỏng lại trước mắt của Bao Lão.
Bao Lão cảm giác đầu tiên chính là sự kinh ngạc, kinh mạch của tiểu tử này giãn nở hơn bình thường gấp hai lần, nhờ vậy hồn lực vận chuyển tốc độ cũng nhanh hơn. Tinh thần hải cũng đã hình thành, xem ra đã tiến vào Linh Thông Cảnh cảnh giới.
Bao Lão trên mặt rốt cuộc lần đầu xuất hiện vẻ hài lòng, là hắn trước giờ vẫn có chút khinh thường Vân Chính Thiên. Trong lòng không ngừng cảm thán nhãn lực của Hoắc Vũ Hạo đại nhân kia. Rút lại toàn bộ tinh thần lực dò xét, Bao Lão mỉm cười nói
“Thả võ hồn ra ta xem thử, sau đó lần lượt sử dụng hồn kỹ tấn công ta đi”
Vân Chính Thiên hơi giật mình nhưng rồi chợt hiểu, dù hắn có tấn công toàn lực chỉ sợ cũng không mảy may ảnh hưởng tới Bao Lão. Nghĩ đến đây hắn cũng thoái mái hơn rất nhiều, đây cũng là cơ hội kiểm tra thử, rốt cuộc cực hạn của hắn là ở đâu.
Vân Chính Thiên từ khi đột phá ba hoàn Hồn Tôn, cho dù lần trước chiến đấu với Tinh Xà cũng vậy, chưa lần nào bức hắn tới mức cực hạn cả. Trong lòng không khỏi tò mò một chút.
Mà vị Bao Lão trước mặt hắn, là chân chính đỉnh đỉnh cường giả đương thời, có một người như vậy tình nguyện đứng ra làm bia ngắm, hắn cầu còn không được.
Một vệt sáng lóe lên, Hắc Kiếm nằm gọn ghẽ ở trên tay. Bao Lão nhìn vào võ hồn này đáy mắt cũng xuất hiện một tia hoang mang, rõ ràng là không biết đây là võ hồn gì. Một vòng hưng phấn hiện lên trên mặt lão.
“Sư phụ, ngài cẩn thận a”
Vân Chính Thiên lên tiếng nhắc nhở khiến cơ mặt Bao Lão thoáng co giựt một cái. Thằng nhóc này lại còn nhiều chuyện, hắn nghĩ thực sự tổn thương Bao Lão ta hay sao á.
Đồng tử Vân Chính Thiên co rụt lại một chút, theo đó bàng bạc kiếm ý xuất ra bên ngoài, kiếm ý gào thét nhưng cuồng phong bạo vũ trong nháy mắt ngưng tụ nơi Hắc Kiếm. Vân Chính Thiên hít sâu một hơi, lập tức hóa thành một đạo màu trắng ánh sáng thẳng tới Bao Lão.
“Ồ, một loại giống như lĩnh vực a. Có chút bổn sự” Bao Lão trong lòng tán thưởng.
Vân Chính Thiên đối với kiếm ý đã nắm rõ từ rất lâu, cùng với tự thân tinh thần lực không ngừng tăng lên, hắn đối với kiếm ý cảm thụ lại càng thêm sâu sắc. Hiện tại đã có thể sử dụng kiếm ý một cách thuần thục, gia tăng uy lực cho hồn kỹ hẳn không thành vấn đề.
Bao Lão chấp hai tay sau lưng, râu tóc khẽ khinh động trong gió. Ngay khi đạo bạch sắc ánh sáng xuyên tới, Bao Lão một ngón tay đưa lên cản lấy Hắc Kiếm quang ảnh đang chém xuống.
Ông! Ông! Ông!
Hắc Kiếm chém vào ngón tay Bao Lão, cả thân kiếm run lên bần bật vang lên vô số thanh âm tần số dao động. Vân Chính Thiên bất giác trở lui lại phía sau. Nét hoảng sợ hiện rõ trên mặt.
Hắc Kiếm là hình thái thứ nhất của hắn, đối với Vân Chính Thiên chính là người bạn quen thuộc nhất. Năm xưa Hắc Kiếm từng cùng hắn lịch lãm trong Bắc Long sơn mạch tận bốn năm, uy lực của Hắc Kiếm hắn rõ nhất. Đặc hiệu nát tan không phải thứ vũ khí nào cũng có được, vậy mà dưới sự dung hợp với kiếm ý vẫn không thể đem Bao Lão thân hình dao động chút nào.
“Sư phụ thực lực mạnh đến hư cấu”
Bao Lão vẫn phong thái ung dúng, lãnh đạm nói
“Kiếm này của ngươi, kỹ thuật rất tốt, tuy nhiên ta cảm nhận bên trong vẫn có một chút dư thừa lực lượng thoát ra bên ngoài. Đặc hiệu nát tan muốn phát huy uy lực lâm ly vô tận, thì phải kiểm soát được lực lượng khi chém ra, cố gắng tu luyện thêm vấn đề này, sau này ắt có thành tựu”
Vân Chính Thiên nghe vậy hai mắt sáng rỡ, trong lòng vô cùng khâm phục sư phụ. Bao Lão vừa nhìn liền biết được khiếm khuyết của hắn, tất nhiên hắn phải vì vậy mà cao hứng rồi.
Cảm giác hưng phấn lan truyền khắp cơ thể, Vân Chính Thiên tiếp tục động. Sau lưng hắn đệ nhất hồn hoàn lóe lên, màu tím hồn hoàn này khiến Bao Lão cũng khá chú ý, cùng là màu tím nhưng xung quanh mơ hồ có một tầng lam sắc vờn quanh.
Hồn hoàn có dấu hiệu kỳ lạ cũng không có gì ngạc nhiên, đây là chân chính hồn hoàn thần ban a, lại có khả năng thăng hồn chưa từng có trong lịch sử nữa.Theo tu vi Vân Chính Thiên tăng lên, đệ nhất hồn hoàn cũng dần dần tự cải tạo cho phù hợp.
Thực sự Vân Chính Thiên rất mỏi mắt chờ mong, đến khi hắn đạt tới Phong Hào Đấu La tầng thứ, đệ nhất hồn hoàn có hay chăng trở thành mười vạn năm hồn hoàn a.
Ngay khi đệ nhất hồn hoàn ánh sáng óng ánh, Hắc Kiếm lập tức phát ra vô tận lam sắc ánh sáng, ngay sau đó một thanh trường kiếm màu lam xuất hiện ở trên tay. Băng Đế Kiếm hiện, nhiệt độ xung quanh cấp tốc giảm xuống.
Bao Lão thấy vậy cũng hơi kinh ngạc, hắn nhãn lực tập trung quan sát một kiếm này, thoáng gật đầu một cái.
“Tới đây” Bao Lão bàn tay đưa lên vẫy vẫy
Vân Chính Thiên hai mắt lóe lên một tia hàn quang, thân hình một lần nữa xông tới mang theo uy áp khí tức băng lãnh không gì sánh được.
Thiên Hạ Băng Cực Vô Song.
“ẦM”
Một mảnh to lớn băng phong ào ào xuất hiện phủ xuống Bao Lão vị trí, chỉ thấy Bao Lão áo bào hơi dao động một cái, sau đó một tầng nhu hòa hồn lực màu kim sắc ngưng tụ thành một cái lá chắn đem một kiếm này hoàn toàn cản lại.
Nét mặt Bao Lão thoáng mỉm cười đắc ý rồi sau đó lập tức xuất hiện một tia kinh ngạc.
Bởi vì ngay trước mắt lão lúc này, nguyên bản trường kiếm màu lam lại lại hóa thành một thanh đỏ rực trường kiếm, nhiệt độ thay đổi 180 độ, vừa lạnh giá ngay lập tức lại nóng bỏng.
Vân Chính Thiên hư ảnh lập lòe, bàn tay khẽ lật lên một cách vi diệu, đem Hỏa Phượng Kiếm một kích toàn lực chém ra.
Thiên Hỏa Đốt Thương Khung.
Băng Hỏa hai đại nguyên tố trong chớp mắt bùng lên, tạo thành một cái đại lồng giam đem Bao Lão thân thể nhốt vào bên trong. Mà trong mắt Bao Lão lúc này không giấu được sự tò mò đối với hình ảnh Băng Hỏa này, chúng không hề bài xích mà lại còn quấn lấy nhau, tạo thành một cái kết giới vững chắc.
Băng Hỏa Phong Ấn, hồn kỹ tự sáng của Vân Chính Thiên.
“Sư phụ, đệ tử của ngài thiên phú không tệ chứ?” Vân Chính Thiên cười nói
Bao Lão cũng mỉm cười đáp “Tiểu quỷ ngươi, thực sự khiến ta không hết ngạc nhiên a”