Kiếm Thần Trọng Sinh Đấu La Đại Lục

Chương 97: Mượn đồ



Nghe hai chữ Tà Đế vang lên, hai tên trưởng lão Tà hồn sư không khỏi thất thần, bởi vì vị Tà Đế này chính là chủ nhân tối thượng của bọn chúng, tên của hắn trước giờ chưa có ai dám nói ra, bởi vì người ngoài đồn rằng vị Tà Đế này vô cùng thần thông quảng đại, chỉ cần có người nhắc đến tên hắn, dù ở bất kỳ nơi đâu, hắn cũng nghe thấy được.

Mà Tổng Tháp Chủ Truyền Linh Tháp hiện tại ở chỗ này không hề lo lắng một chút nào, cứ như vậy mà gọi tên chủ nhân của bọn hắn, vạn nhất Tà Đế nghe được, biết kế hoạch của bọn chúng đã hoàn toàn thất bại, trở về liền ăn không ít khổ hay sao.

Vân Chính Thiên ở bên dưới nghe cuộc đối thoại của các cường giả, hắn không khỏi ngây ngốc nhìn sang Mã Thiên Hoa hỏi

“Tà Đế là ai vậy ?”

Mã Thiên Hoa lập tức đặt tay lên miệng “Suỵt” một cái, nàng nhẹ giọng nói

“Đừng kêu tên hắn ra, ta nghe nói hắn là người lãnh đạo toàn bộ Tà hồn sư trên thế giới này, hắn sáng lập một tòa gọi là Tà Hồn Điện đặt tại Thú Vực, nhưng chân chính vị trí thì không biết. Sư phụ ta hay nói hắn có khả năng nghe được những người dám gọi tên hắn từ rất xa, cho nên tuyệt đối không được gọi tên hắn ra nghe chưa”

Vân Chính Thiên nghe vậy cũng thoáng giật mình, lại có khả năng thần kỳ như vậy, xem ra vị Tà Đế này rất ghét người ta nói xấu mình a. Thế nhưng Bao Lão ở trên kia có thể nói cực kỳ không nể mặt Tà Đế kia, còn nhắc tới mấy chữ Tam Đại Thần Nhân có ý nghĩa gì.

Tam Đại Thần Nhân của Nhân Vực, theo Vân Chính Thiên phán đoán. Ba người này ngoài Vực Chủ đại nhân, Đường Môn môn chủ và Bao Lão ra, hắn thực sự không nghĩ ra được bất kì cái tên nào khác nữa.

Nhưng . . . phải cần tới ba vị đại năng này mới có thể hỏi tội được Tà Đế ? Xem ra Tà Đế thực danh bất hư truyền, tu vi chỉ sợ còn cao hơn so với Bao Lão.

Long Nha đấu la gương mặt hoảng sợ, hắn hạ giọng nói

“Chuyện hôm nay bổn tọa không truy cứu nữa, bất quá nếu Chủ Thượng quyết định toàn diện khai chiến với Nhân Vực, chúng ta sẽ có cơ hội gặp lại”

Dứt lời hắn cùng với Lịch Duyệt lập tức hóa thành hao đạo hắc quang, nhanh chóng biến mất. Nhìn thấy một màn này, Hàn Long Quần không khỏi kinh ngạc.

“Tổng Tháp Chủ, để hai bọn hắn đi dễ như vậy ?”

Bao Lão quay sang cười hì hì nói

“Hai tên đó tu vi không thấp, vạn nhất ép bọn chúng vào đường cùng, chỉ sợ Long Thần thành dưới kia sẽ hóa thành đống gạch vụn mất”

Hàn Long Quần cùng Dạ Hành nghe vậy nhất thời thanh tỉnh, bọn hắn tự thẹn đã đạt tới Phong Hào đấu la nhưng tâm tính lại không được bình tĩnh sáng suốt như Bao Lão. Một vị Phong Hào đấu la liều mạng chống trả, ắt đem tới một tràn hủy diệt, người bình thường căn bản không thể đón nhận được.

Cho nên chỉ có thể trơ mắt nhìn hai tên bọn chúng trốn đi.

“Các ngươi yên tâm đi, sau này có cho quà bọn chúng cũng không dám tới đâu. Nếu không phải mời tới tên Tà . . .”

Bao Lão còn chưa kịp nói hết câu thì Hàn Long Quần cùng Dạ Hành đồng thanh hô “Suỵt” một cái, thần sắc thập phần hoảng sợ, giống như nói ra hai chữ này vị Tà Đế kia lập tức xuất hiện. Bao Lão thấy vậy chỉ hừ lạnh nói

“Có cái gì mà sợ, hừm làm lão phu mất hứng rồi, xuống dưới thôi”

Ba bóng người từ từ hạ xuống Long Thần thành quảng trường, nơi này hiện tại đang dựng một trạm y tế dã chiến, chữa trị cho những người bị thương. Hàn Long Quân quét mắt nhìn một lượt, trong lòng không khỏi chua xót.

Số lượng người bị thương xem ra hơn một ngàn ngươi, còn tử vong có lẽ không dưới một trăm người, đa phần đều là người bình thường, thân là Thành Chủ làm sao không cảm thấy chua xót cho được.

Vì một tấm bản đồ không trọn vẹn mà đám Tà hồn sư này không tiếc giá nào để đoạt được, tuy may mắn cứu được Hàn Phi muội nhưng số lượng người chết càng thảm liệt hơn.

Siết chặt nắm đấm, Hàn Long Quần cố gắng ngăn không cho nước mắt tuôn ra, chuyện ngày hôm nay hắn sẽ không dễ dàng bỏ qua, hiện tại hắn muốn làm nhất chính là bẩm báo với Vực Chủ đại nhân, hắn muốn tiến hành càn quét toàn bộ Tà hôn sư đang ẩn nấp trong Nhân Vực này.

Tâm tình Hàn Long Quần biến hóa, Bao Lão đứng yên không nói gì, sau đó hắn lẳng lặng đi sang chỗ khác, tiến đến vị trí của Vân Chính Thiên.

“Sư phụ”

Vân Chính Thiên cung kính nói.

“Ô” Bao Lão bất giác hô lên một tiếng, bởi vì hắn cảm nhận được tên tiểu tử này hôm nay lễ phép lạ thường a. Có lẽ bị thực lực của ta chấn nhiếp rồi, hắc hắc.

“Nghe đồn mọi việc do ngươi mà ra a” Bao Lão mỉm cười nói

Vân Chính Thiên gương mặt tỏ vẻ vô tội đáp

“Không có, ta chỉ đơn thuần muốn cứu cha mẹ ra mà thôi, hoàn toàn không biết bọn hắn lại chơi tận đến như vậy, Phong Hào đấu la liền phái ra hai tên, may mắn có ngài xuất hiện kịp thời”.

“Bao Lão thần uy, Bao Lão vô địch”

Lương Thế Nhân cùng Mã Thiên Hoa ở phía sau hùa theo.

“Mấy tên nhóc này” Bao Lão bất đắc dĩ nở nụ cười hồng thuận. Chuyện ngày hôm này đích thực có một chút nguy hiểm, đã lâu lắm rồi Tà hồn sư chưa lần nào phát động chiến đấu lớn đến như vậy, cả Phong Hào đấu la cũng không chần chừ mà phái ra.

Có thể nói bọn hắn đang rất nóng lòng đoạt được bản đồ Thần Vực Chi Lộ, nhưng để làm gì. Nghĩ đến đây Bao Lão sắc mặt thoáng ngây ra. Không lẽ tên Tà Đế kia đã muốn đột phá giới hạn, thu thập Thần Vị trở thành Thần Cách ?

Nếu như để một tên Cực Hạn đấu la Tà hồn sư hoàn thành truyền thừa thần vị, coi như Đấu La Đại Lục này chính thức diệt vong rồi.

“Sư phụ ngài nghĩ gì mà trầm ngâm thế ?”


Vân Chính Thiên đột nhiên lên tiếng đánh thức Bao Lão đang chìm vào miên man suy nghĩ.

“Không có gì, ta chỉ suy nghĩ tùm lum thôi, nào mau chóng giúp đỡ mọi người rồi trở về nói chuyện một lát”

Dưới sự giúp đỡ của Bao Lão, Long Thần thành binh sĩ nhanh chóng dọn dẹp đống đổ nát khôi phục lại sinh hoạt thường ngày, tiến hành chữa trị cấp tốc cho những người nguy kịch. Đến chiều tối hiện trạng đã gần như được phục hồi.

Đại hội thi đấu thì tạm dừng không biết đến khi nào mới có thể tiếp tục.

Phu thê Vân Lý Tân và Hàn Phi đồng ý trở vào trong Lâu đài sinh sống một thời gian, mặc dù Hàn Phi có một chút không muốn nhưng Vân Chính Thiên đã lên tiếng, nàng cũng đành phải làm theo.

Còn Hàn Long Quần thì chỉ ngứa mắt Vân Lý Tân mà thôi, nhưng hiện tại cũng không có thời gian rảnh đi quản việc này. Hắn sau khi tịnh dưỡng một đem, sáng hôm sau lập tức cùng với Dạ Hành đi tới Vực Chủ Đại Điện.

Toàn bộ binh sĩ Chung Cực Hồn Sư Quân Đoàn di chuyển ra bên ngoài thành, thành lập doanh trại, tăng cường hoạt động tuần tra và bảo vệ.

. . . . . .

Tại khu đồi quen thuộc, Vân Chính Thiên ngồi trên một mỏm đó, khoanh chân nhắm mắt tu luyện. Trong cơ thể hồn lực chậm rãi vận chuyển, cùng với sự hỗ trợ của Dịch Cân Kinh, để hoàn thành một chu kỳ tốc độ vẫn nhanh hơn đồng bọn một chút.

Hiện tại Vân Chính Thiên cảm thấy mình đã đặt một chân vào 32 cấp Hồn Tôn, không lâu sau nữa sẽ có đột phá. Năm nay hắn chỉ mới mười một tuổi, đạt tới cấp bậc này, cũng đáng được gọi là kỳ tài hiếm gặp rồi.

“Cảm giác thế nào, làm chủ được tâm thái, tốc độ tu luyện cũng nhanh hơn đúng chứ ?”

Bao Lão đứng một bên quan sát nói.

Vân Chính Thiên hai mắt mở ra, hắn mỉm cười hướng Bao Lão đáp.

“Đa tạ sư phụ chỉ điểm, mặc dù ta vẫn chưa hoàn toàn làm chủ được công phu này, nhưng cũng đã rất gần rồi, tin chắc trong vòng ba năm có thể đánh vào Hồn Tông cấp bậc”.

Bao Lão nghe vậy cũng gật đầu, đối với Vân Chính Thiên thiên phú, lão vẫn rất tự tin, tiểu tử này không những có ý chí tiến lên, mà tâm tính lại trầm ổn, lĩnh hội được tâm thái tĩnh lặng như nước đến mức này khi chỉ mới mười một tuổi. Bao Lão năm xưa vẫn còn thua hắn một vài năm a.

“Sắp tới, ngươi có dự tính gì không ?”

Bao Lão đột nhiên lên tiếng hỏi

Vân Chính Thiên nghe vậy hơi trầm ngâm một lát, sau đó hắn mới bắt đầu nói

“Sư phụ, lần trước ngài có nói, tương lai của ta gắn liền với tinh thần lực. Cho nên những ngày qua ta cũng nghĩ tới việc làm cách nào tăng lên tinh thần lực nhanh nhất. Vì vậy đã quyết định tìm tới Đường Môn chi phủ, thỉnh bọn họ khẩu quyết tu luyện Tử Cực Ma Đồng, không biết ngài thấy như vậy có được không”

Bao Lão nghe vậy không khỏi bật cười thành tiếng, lão tiến tới vỗ vai Vân Chính Thiên, gương mặt giống như đang tội nghiệp một tên nhóc ngây thơ, sau đó lắc đầu nói

“Đệ tử ngoan à, suy nghĩ của ngươi kỳ thực không khác ta là bao, lần trước gặp nhau ta cũng có nghĩ tới rồi sau đó lại thôi. Đừng nói Đường Môn hiện tại đang trong trạng thái lánh đời, mà cho dù có tìm được phủ của bọn hắn, ngươi là người ngoài bọn chúng chịu truyền thụ cho ngươi khẩu quyết hay sao”.

Vân Chính Thiên nghe vậy hai mắt hơi trùng xuống, bất quá hắn vẫn kiên quyết nói

“Hiện giờ ta vẫn chưa có kế hoạch cụ thể, nhưng tới đâu hay tới đó đi, ta tin rằng bản thân sẽ có cách khiến bọn họ giao ra khẩu quyết Tử Cực Ma Đồng một cách tình nguyện”.

Bao Lão càng nghe càng cười to hơn

“Mạnh miệng dữ vậy, ngươi có biết Đường Môn đám đó thực lực người nào cũng mạnh tới kinh người hay không, chỉ sợ ngoại môn đệ tử đã tương đương với Vệ Binh của mấy tên Thành Chủ rồi, còn nội môn đệ tử lại vô cùng thần bí như đội quân của Vực Chủ a, với tu vi của ngươi bây giờ, muốn giúp bọn họ làm một chút chuyện chỉ sợ còn quá miễn cưỡng”.

Đường Môn môn qui từ xưa tới nay, phàm là công pháp của bổn môn tuyệt không truyền thụ ra bên ngoài. Đệ tử trong môn phải dùng chính điểm cống hiến đem các bộ công pháp này đổi lấy. Ngoại trừ một số đệ tử làm ra trác việt cống hiến, toàn bộ không có ngoại lệ.

Vân Chính Thiên muốn thực hiện được nhiệm vụ này, điều kiện tiên quyết có lẽ phải tìm được Đường Môn chi phủ, sau đó gia nhập Đường Môn thì mới có cơ hội đổi được khẩu quyết Tử Cực Ma Đồng a.

Nghe Bao Lão phân tích, Vân Chính Thiên trong lòng chiến ý không giảm mà còn sục sôi hơn, đối mặt với khó khăn hắn càng phải kiên cường, gặp mạnh càng mạnh là đặc điểm của Vân Chính Thiên hắn.

“Sư phụ, vậy Truyền Linh Tháp của ngài có mạnh như Vực Chủ thế lực hay Đường Môn không ?”

Vân Chính Thiên bất ngờ lên tiếng hỏi.

Bao Lão nghe vậy lập tức ưỡn ngực dõng dạc nói

“Tất nhiên là mạnh, mạnh nhất ấy chứ”

Vân Chính Thiên một mặt gian xảo cười hì hì nói

“Vậy ngài chắc chắn không thiếu công pháp tu luyện tinh thần lực, cho đệ tử mượn một bộ nha”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.