Kiếm Thần Truyền Thuyết

Chương 10



“Thủy Diễm.” Trong vườn hoa, Thủy Mị gọi muội muội đang muốn tránh mặt mình lại.

“Tỷ tỷ, gọi ta có việc?” Thủy Diễm ngẩng đầu lên nhìn tỷ tỷ của mình nói.

“Chủ Quân còn muốn tính ở trong này mấy hôm nữa, đợi cho nữ tử nhân loại kia thương thế tốt lên, sau đó sẽ quay lại Bất Sóng cung”

“Ta biết.”

“Vậy ngươi lại có biết hay không, Chủ Quân rất coi trọng nữ tử nhân loại này.” Thủy Mị nhìn chằm chằm Thủy Diễm, cẩn thận quan sát từng biểu tình nhỏ nhất trên khuôn mặt của muội muội.

Hàm răng cắn chặt môi lại, trên đôi môi đỏ mọng cũng in rõ dấu răng “Ta biết, nữ tử nhân loại kia đối với Chủ Quân mà nói rất trọng yếu.” Nàng tại sao lại không biết chứ, theo hai trăm năm trước đã biết chuyện, cho dù năm tháng dài trôi qua, nhưng kết quả vẫn là giống nhau.

“Như vậy là tốt.” Thủy Mị gật gật đầu “Tỷ tỷ chỉ là muốn nhắc nhở ngươi, không cần tùy tiện có động cơ giết người, nếu là ngươi giết nữ tử nhân loại này, chỉ sợ Chủ Quân cũng sẽ không tha cho ngươi” Hai người từ nhỏ đã là tỷ muội, nàng tự nhiên không hy vọng muội muội duy nhất của chính mình xảy ra chuyện gì.

“Tỷ tỷ, ta sẽ không giết nàng.” Thở dài một tiếng, Thủy Diễm chậm rãi nói.

“Ngươi cam đoan sao?” Nàng vẫn là không yên lòng.

“Dạ, ta cam đoan.” Thủy Diễm mở to mắt, gật gật đầu. Vận mệnh luôn thích trêu đùa con người, cho dù là một vị thần tôn quý như Chủ Quân cũng chạy không thoát được sự trêu đùa của vận mệnh, mà nàng. . . . . . Chỉ có ở một bên lặng yên nhìn, sau đó ghi tạc tâm ý này vào trong lòng.

“Kia. . . . . .”

“Thủy Mị cô nương.” Cách đó không xa, một giọng nói gọi tên của nàng. Thủy Diễm cùng Thủy Mị đồng thời ngẩng đầu, hướng về chỗ thanh âm nhìn lại.

Một thân quần áo màu vàng nhạt, ở trong gió nhẹ nhàng tung bay. Quý Tranh từng bước chạy tới trong vườn hoa, đứng vững trước mặt hai người.

“Tỷ tỷ, ta có việc, ta đi trước.” Liếc mắt nhìn người trước mặt, Thủy Diễm lách sang một bên, bước nhanh tránh ra.

“Nàng. . . . . . Có phải hay không chán ghét ta?” Quý Tranh gãi gãi đầu, lập tức có chút không thích ứng được. Nữ tử kia lạnh lùng, tựa hồ đối với nàng rõ ràng có loại tình cảm chán ghét

“Không phải chán ghét, chính là còn xa lạ thôi. Thủy Diễm tính tình xưa nay đã như vậy, ngươi cũng đừng để ý đến muội muội ta làm gì.” Thủy Mị quyến rũ cười nói. Khí sắc của nàng đã tốt hơn rất nhiều so với mấy ngày trước kia, xem ra mấy ngày nay điều dưỡng vẫn là có chút hữu hiệu.

“Hoàn hảo nàng không phải chán ghét ta.” Quý Tranh thè lưỡi. Dù sao không hiểu vì sao lại bị một người xa lạ chán ghét, vẫn là một cảm giác thật sự khó chịu.

“Chủ Quân đâu? Người không có cùng ở một chỗ với ngươi sao ?” Thủy Mị mắt nhìn phía sau Quý Tranh hỏi.

“Vừa mới thấy, hắn tựa hồ có chút không thoải mái, cho nên lại ly khai.” Nghĩ đến mới vừa rồi trải qua bị hắn hút máu, nàng trong lòng vẫn còn sợ hãi .

Không thoải mái? Thủy Mị sững sờ một chút, lập tức khôi phục tự nhiên. Cho dù thân thể của Chủ Quân không khoẻ, có Thủy Diễm ở một bên chăm sóc, tin tưởng cũng sẽ không có vấn đề gì “Vậy ngươi tới tìm ta là . . . . .”

“Chính là tới tìm ngươi tâm sự mà thôi a.” Hoặc là có thể nói phải tìm hiểu thêm một chút tin tức, dù sao hiện tại nơi này hoàn toàn xa lạ với nàng

“Tán gẫu? Tán gẫu cái gì?” Thủy Mị nghiêng đầu hỏi.

“Tỷ như nơi này là chỗ nào, còn có. . . . . . Ách, ngươi cùng muội muội của ngươi đều là thủ hạ của chủ tử, như vậy các ngươi đều là. . . . . . Ma sao?” Càng nói đến mặt sau, thanh âm của Quý Tranh càng nhỏ.

Thủy Mị mấp máy môi, lập tức nói: “Nơi này là tòa phủ đệ thuộc lãnh thổ vùng núi của nước Bạc Phách Đỗ, phạm vi xung quanh vùng núi của nước Bạc Phách Đỗ đều thuộc về vùng lãnh thổ của Kiếm Thần, mà Bất sóng cung thì tại trên đỉnh núi. Về phần ta cùng Thủy Diễm đúng thật là Ma Nhân, ma nhân bên trong lãnh thổ vùng núi nước Bạc Phách Đỗ, cũng đều là ma nhân trung thành với Quận Chủ.”

“Ngươi là nói. . . . . . Chung quanh đây có thật nhiều Ma Nhân sao?” Quý Tranh bất giác nuốt xuống một ngụm nước bọt.

“Liền giống như nhân loại các ngươi muốn trồng trọt, muốn sinh sống, Ma Nhân cũng như thế.” Thủy Mị giải thích nói “Kỳ thật sự khác nhau giữa Ma Nhân cùng nhân loại, chính là động tác càng thêm nhanh nhẹn, hơn nữa từ khi ra đời đã có pháp thuật, còn nhân loại thì cần phải học mới có pháp thuật” pháp thuật của Ma Nhân mạnh yếu chủ yếu là tùy thuộc vào huyết thống .

“Nhưng là, Ma Nhân không phải thích ăn nhân loại sao?”

“Ăn thịt nhân loại? !” Thủy Mị bất giác bật cười “Theo ta biết, chỉ có số rất ít Ma Nhân mới có thể như thế, bởi vì một ít Ma Nhân cùng dã thú tạp giao, sở đản sinh ra thú nhân mới sẽ ăn thịt nhân loại. Mà đại đa số Ma Nhân, ăn đồ ăn cũng giống như của nhân loại. Bất quá lại nói lại, nhân loại không phải cũng ăn gà vịt, thịt bò sao? Đạo lý cùng Ma Nhân ăn thịt người tựa hồ cũng giống như vậy.”

“Nhưng. . . . . . Nhưng nhân loại sẽ không phát động Nghịch Thiên chi chiến a!” Quý Tranh không khỏi giải thích “Năm đó bởi vì Ma Nhân công kích nhân loại, khiến cho cả nhân loại cơ hồ bị diệt sạch.”

“Đó là bởi vì ngay lúc đó nhân loại quá mức thích giết chóc. Vùng đất của ma nhân sinh sống vốn không được rộng lắm, ở trên đời này có năm vị thần cai quản năm lĩnh vực, nhóm ma nhân sẽ chọn cho mình một vị thần chính mình muốn nguyện ý trung thành, sau đó vị thần mà mình nguyện ý trung thành đó sẽ thay mặt chính mình tạo ra một cuộc sống tốt đẹp cho ma nhân. So với lãnh thổ rộng lớn của nhân loại, vùng đất của ma nhân sống quá nhỏ hẹp. Nhưng là nhân loại nhưng vẫn là sợ hãi lực lượng của ma nhân. Cứ dựa vào việc nhân loại không dám tự tiện xông vào vùng lãnh thổ của thần, nhưng là một khi có ma nhân không cẩn thận vào lãnh thổ của nhân loại, chắc chắn sẽ bị bắt và bị hành hạ vô cùng khổ sở là biết. Thuật sư trong nhân loại ca tụng chiến tích của mình, trong cuộc đời hắn đã giết bao nhiêu ma nhân ” Đối với ma mà nói, này không phải là không một loại tai nạn đâu. (Thuật sư: người dạy pháp thuật)

Thủy Mị dừng một chút, tiếp tục nói: “Cho nên lúc ban đầu Chủ Quân phát động Chiến thần, không có ma đứng ra phản đối, đó là một hồi giết chóc lớn, về phần là đúng hay sai, không có người biết, nhưng là ít nhất hai trăm năm sau chiến tranh, chiến tranh do nhân loại gây ra đã giảm đi rất nhiều. Bởi vì căn bản không có quốc gia nào có năng lực phát động một cuộc chiến tranh có quy mô lớn”

“Tại sao lại có thể so sánh như vậy, Nghịch Thiên chi chiến đương nhiên là sai !” Quý Tranh lớn tiếng nói. Nàng là nhân loại, ở quan niệm của nàng từ nhỏ đã được sự giáo dục của con người, trận chiến tranh kia là sai lầm.

Chính là, từ trong miệng đối phương nói về ma nhân, nhận thức của nàng so với trước kia có chút ít khác biệt mà thôi

“Phải không?” Thủy Mị thản nhiên nói “Ngươi đã nói là sai, vậy thì cho là sai đi.”

Dù sao đây cũng là cuộc chiến của hơn hai trăm năm trước rồi, hiện tại có thể xảy ra Nghịch thiên chi chiến lần thứ hai hay không mới là quan trọng, nàng không biết. . . . . . Những người khác cũng sẽ không biết, duy nhất có quyền hạ quyết định, chỉ có Chủ Quân—— danh là: Kiếm Thần.

***********

“Ta sẽ không tha thứ cho ngươi, Lãnh Mạc, ta sẽ không tha thứ cho ngươi!” tiếng kêu buồn rầu, vang vọng ở tại toàn bộ trong rừng rậm.

Cô gái một thân chật vật, sợi tóc bay tứ tung, khôi giáp rách nát, còn có một thanh kiếm nhuộm đỏ màu máu tươi.

Một công chúa từ trên chiến trường đào vong mà ra, nay lại sẽ còn lại bao nhiêu tôn nghiêm.

“Lãnh Mạc, ngươi có nghe hay không, ta sẽ không tha thứ cho ngươi, đến chết cũng sẽ không!” Nàng điên cuồng mà kêu to, kiếm trong tay không ngừng mà chém cuồng loạn cây cối chung quanh, hồn nhiên không có chú ý tới người phía sau đang đi tới.

“Ngươi thật sự —— như thế hận ta sao?” thanh âm nhẹ nhàng, vốn là thản nhiên, lại giống như một mồi lửa thiêu đốt lên cô gái.

Đột nhiên quay đầu, cô gái nhìn thiếu niên đứng ở trước mình vài thước có hơn “Đúng, ta hận ngươi, bởi vì ta không biết ngươi là Kiếm Thần, bởi vì ta tin ngươi. Nhưng là. . . . . . Ngươi tại sao không cho ta tin rốt cuộc đó không phải là ngươi? Ngươi có thể lừa gạt ta, nhưng lại không nên nói cho ta biết chân tướng. Nếu nói như vậy, ta nghĩ, cho dù ta chết trận ở trên sa trường, cũng sẽ là hạnh phúc.”

Chính là, hạnh phúc này cũng không có khả năng phủ xuống, bởi vì hắc ám đã muốn đi vào, đến mức như thế dồn dập.

“Như vậy, ngươi muốn giết ta sao?” Thiếu niên nhẹ nhàng hỏi, trên hai lỗ tai rủ xuống ngân phát thủy tinh màu tím, ở trong gió phát ra tiếng vang thanh thúy .

“Đúng, ta muốn giết ngươi!” ánh mắt cô gái đỏ ngầu, giơ trường kiếm trong tay lên, thẳng tắp đâm về phía thiếu niên

“Kia, sau khi giết ta rồi thì sao? Ngươi sẽ như thế nào, sẽ cùng chết với ta sao?”

“Sẽ không, ta sẽ không cùng chết với ngươi, muốn bồi, cũng sẽ cùng quốc dân của ta cùng chết. Ta sẽ dùng thanh kiếm này, đem toàn bộ Ma Nhân chạy về nơi của bọn họ, ta sẽ chấm dứt chiến tranh, dùng máu của ngươi để tế điện nhân loại bị chết oan!”

Kiếm, gần, gần, chỉ kém một chút, là có thể đâm trúng trái tim của hắn rồi!

Thiếu nữ mắt càng phát ra đỏ ngầu lửa giận, mà thiếu niên vẫn đứng yên một chỗ không nhúc nhích.

Rốt cục, ở mũi kiếm sắp chạm vào ngực của thiếu niên, thì hắn vươn hai ngón tay ra kẹp lấy trường kiếm “Ngươi thật sự như vậy hy vọng ta chết?” dường như trong đôi mắt hàn băng có một tia không dám tin.

“Bởi vì ở trong lòng của ta, Lãnh Mạc ở cùng ta, bảo hộ ta sớm đã chết.” Lưu lại , chỉ là một tên nam nhân tên là Kiếm Thần mà thôi.

Kắc rắc!

Ngón tay vừa dùng lực, trường kiếm nhất thời bể vài đoạn.

Thân mình thiếu nữ bị một cỗ khí rất nặng đánh văng ra xa, hướng về một thân cây nặng nề mà ngã xuống

“Khụ!” từ trong miệng thiếu nữ hộc ra một ngụm máu tươi.

Hắn lạnh lùng liếc mắt một cái nhìn nàng quỳ rạp trên mặt đất “Ngươi không có cơ hội giết ta, mà ta cũng đã nói…, cũng vĩnh viễn sẽ không thu hồi.”

Hắn sẽ bảo vệ nàng, cả đời chỉ bảo hộ một mình nàng.

Bi thương, cảm giác thật bi thương. Cỗ bi thương này, dĩ nhiên là như thế ngày càng sâu sắc, dày đặc đến làm cho người không biết phải làm sao.

Cái mũi quá cay cay, mà hốc mắt hảo ươn ướt.

Đây là một loại cảm giác gì? Giống như người đang trong nháy mắt, tiến vào trong sự hắc ám vô cùng của kẽ nứt băng tuyết, xung quanh không có nửa điểm tiếng động, còn lại chính là vô tận buồn bã thảm thiết.

Không ai có thể hóa giải, bởi vì đây chính là định mệnh.

“Vì sao khóc, vì sao rơi lệ?” tiếng nói mảnh khảnh ở bên tai của nàng nhẹ nhàng mà vang lên.

Là ai? Là ai đang nói chuyện ? Thanh âm rất quen thuộc, rất quen thuộc a. . . . . .

“Đây là nước mắt sao? Nguyên lai nước mắt dĩ nhiên là mặn như thế này.” Thanh âm kia tiếp tục nói.

Là ai? Đến tột cùng là ai?

Có một cánh tay nhẹ nhàng mà vỗ về mi dưới đôi mắt của nàng. Bàn tay lạnh lẽo không có độ ấm, thấm vào da thịt nàng, dường như muốn cướp đoạt tất cả độ ấm của nàng .

“A!” Một tiếng thét kinh hãi, Quý Tranh đột nhiên mở hai tròng mắt ra.

Đập vào mi mắt, là khuôn mặt tuấn tú thanh nhã, hai tròng mắt long lanh như nước, cánh mũi thẳng, trang sức thủy tinh màu tím hình thoi, phản chiếu dưới ánh trăng lộ ra màu bạc sáng rọi.

“Nằm mơ sao?” Môi nhẹ nhàng mở ra, Lãnh Mạc nhìn Quý Tranh nằm ở trên giường vẻ mặt chấn kinh hỏi. Trên trán trơn bóng là một tầng mồ hôi lạnh mỏng manh, xem ra bản thân nàng tựa hồ bị khá nhiều kinh hách.

“Đúng, là. . . . . . Nằm mơ .” Nàng cúi đầu, rũ mắt xuống, không dám nhìn mặt của hắn. Người trong mộng cùng người hiện tại ngồi ở bên cạnh nàng là một người, nhưng là. . . . . .

Trong đầu như thế nào đều không thể quên được khuôn mặt lạnh như băng kia, ở kiếm phong (trận gió kiếm) phía trước, lạnh như băng thấu vào trong xương.

“Là ác mộng sao? Chảy thiệt nhiều nước mắt.” Lãnh Mạc giơ tay lên, lau đi nước mắt chưa kịp khô trên khuôn mặt của Quý Tranh. Dĩ nhiên nước mắt đã không còn ẩm ướt như ban đầu, chỉ còn mang theo một tia dính dính trên má.

Đây là nước mắt của nhân loại sao? Mang một chút nong nóng, như là biểu hiện của sự yếu ớt.

“Ân.” Nàng nhẹ gật đầu, thân mình co lại, muốn tránh đi ngón tay của hắn, nhưng là phía sau chính là cột giường, căn bản không có chỗ trống để cho nàng tránh đi.

“Không được sợ ta, cũng không cho lảng tránh ta!” Lãnh Mạc túm lấy bả vai của Quý Tranh, bắt buộc nàng ngẩng đầu nhìn hắn.

“Chủ. . . . . . Chủ tử.” Nàng bây giờ, cả người giống như chim sợ cành cong. Nhìn mặt của hắn, đều khiến nàng liên tưởng đến tình cảnh trong mộng. Hắn. . . . . . Thật sự không biết nữ hoàng Á Sá Minh sao? Như vậy vì sao hai người trong mộng, hiểu nhau lại hận nhau?

Mộng, giống như một chiếc gương, hiện ra từng màn một.

Mà trong mộng, Á Sá Minh thật sự rất phẫn nộ, cái loại đau xót này, cái loại bất đắc dĩ này, dù đang tỉnh sau cơn mộng cũng vẫn còn lưu lại ở trong lòng của nàng.

Mắt của nàng kinh ngạc nhìn hắn, ánh trăng xuyên thấu qua cửa sổ, soi trên đất. Ở dưới ánh sáng của ánh trăng, nàng nhìn thấy lông mi của hắn, lông mày của hắn, mắt của hắn. . . . . . Cư nhiên dung nhan cùng người trong mộng giống hệt nhau, nhưng lại không lạnh như băng giống như người trong mộng kia, sự lạnh băng đến thấu vào trong tận xương kia.

“Đang nhìn cái gì?” Mặt của hắn để sát vào nàng hỏi.

“Ánh mắt của ngươi. . . . . . Là màu vàng .” Thật lâu, nàng mới lầm bầm trả lời.

“Ân, là màu vàng .” Ngón tay của hắn xẹt qua mi dưới đôi mắt của mình. Có rất ít người hoặc là ma mới có con ngươi màu vàng này, hắn chưa bao giờ thấy qua những người có con ngươi màu vàng như hắn.

“Màu vàng. . . . . . Ách, rất ít gặp.” Nàng ngừng một chút nói, ngón tay nắm chặt đệm chăn. Ông trời, bọn ta không biết hiện tại nói gì mới tốt.

“Đúng vậy a, rất ít gặp.” Hắn không dị nghị, gật gật đầu, hơi thở mát lạnh thổi lất phất lọn tóc bên tai của nàng.

“Kia. . . . . .” Quý Tranh hàm răng cắn cắn môi dưới “Đã trễ thế này, làm sao ngươi lại ở trong phòng của ta?” Xem ánh trăng ngoài cửa sổ, hẳn là đã qua nửa canh ba rồi, hắn lại tại sao lại xuất hiện ở đây?

“Bởi vì rất khó đi vào giấc ngủ, bởi vì. . . . . .” Hắn không có nói hết lời, chính là yên lặng nhìn nàng. Phải nói như thế nào? Nói hắn là bởi vì trong đầu không ngừng mà nghĩ đến nữ hoàng gọi là Á Sá Minh, cho nên vẫn không thể nghỉ tạm được sao?

Thật là khó hiểu, ngay bản thân hắn cũng không thể hiểu nổi, tại sao phải đi để ý một người của hoàng tộc, mà hắn căn bản cũng không có ấn tượng.

Hay là nói đoạn chỗ trống trong trí nhớ kia của hắn có Á Sá Minh tồn tại?

Mà trí nhớ, lại có ai có năng lực cướp đoạt đi trí nhớ thân là thần của hắn? Nhân loại, không có khả năng. Ma, không có pháp lực lớn như vậy. Như vậy —— chỉ còn lại có bốn thần trong năm vị thần mà thôi.

Nhưng là thần không có khả năng vô duyên vô cớ làm ra loại sự tình này, trừ phi. . . . . .

Con ngươi màu vàng chợt u tối, hắn đem đầu ngón tay dính nước mắt của nàng đưa tới gần bên môi của mình “Nếu là ta không đến, chỉ sợ cũng không thể thấy được nước mắt của ngươi.” Đây là lần đầu tiên hắn nhìn thấy nàng khóc.

Nước mắt trong suốt, phảng phất như dòng suối trong vắt.

“Ta. . . . . .” Quý Tranh ngập ngừng .

“Thật mặn.” Lãnh Mạc vươn đầu lưỡi, khẽ liếm lấy nước mắt trên ngón tay.

Mặt nàng đỏ lên “Nước mắt đương nhiên là mặn rồi, ngươi chẳng lẽ chưa bao giờ khóc?” Nàng khịt khịt cái mũi nói.

“Khóc?” Vẻ mặt của hắn tựa tiếu phi tiếu “Ta đương nhiên không bao giờ khóc, khóc…chính là nước mắt rơi ra sao?”

A? Nàng ngẩn ra, “Ngươi, ngươi chưa từng khóc?”

“Chưa bao giờ.” Hắn chậm rãi lắc lắc đầu.

“Làm sao có thể, cho dù là người kiên cường , cũng sẽ. . . . . .”

“Quên rồi sao?” ngón tay của Lãnh Mạc điểm trúng đôi môi Quý Tranh “Ta không phải người, mà là thần, là Kiếm Thần, biệt danh —— Vị thần không có nước mắt.”

Không có nước mắt? Nàng không có mở miệng, chính là ngơ ngác nhìn hắn.

“Vị thần không có nước mắt, cũng chính là vị thần cả đời cũng sẽ không có nước mắt, cho nên cho dù ta có khổ sở như thế nào, cũng sẽ không rơi lệ.” Bởi vì nếu là chảy nước mắt, đó chính là tự mình tìm đến cái chết.

Đây là thần sao? Kiếm Thần, một vị thần cả đời cũng sẽ không có nước mắt. Quý Tranh tâm tình phức tạp nghĩ. Trước kia, sự hiểu biết của nàng đối với hắn, thường thường chính là từ những lời nói theo trong miệng của các lão nhân, hoặc là từ trên một cuốn sách lịch sử mà biết được.

Kiếm Thần, chính là một vị thần chỉ nghĩ đến giết chóc, hắn tàn nhẫn, hắn khát máu, hắn giết người không vì một lý do gì. Càng sâu tới, hắn là ác thần, là kẻ địch lớn nhất của nhân loại.

Nhưng là vì sao, nàng lại cảm thấy hắn thật sự rất bi ai, bởi vì làm một người ngay cả khóc cũng không biết….thực là cỡ nào cô độc.

“Năm đó, ngươi đột nhiên ở trong chiến tranh biến mất, là bởi vì ngươi bị phong ấn sao?” Quý Tranh hỏi.

“Đúng vậy.” Nếu trí nhớ của hắn không có sai lầm thì đúng là như vậy.

“Như vậy ——” tay nàng khẽ run lên “Ngươi sẽ phát động cuộc chiến tranh lần hai sao?” Nếu đúng như thế…, như vậy nàng chính là tội nhân, bởi vì là nàng tự tay giải khai phong ấn cho hắn.

Hắn giơ tay lên, khẽ vuốt nhẹ gò má ủ rũ của nàng. Trong lòng cảm thấy thật kỳ quái, hắn thế nhưng lại sẽ đối với nàng nói nhiều như thế. Chính là, ở cạnh nàng, có hơi thở của nàng tồn tại, hắn tựa hồ liền sẽ không suy nghĩ miên man nữa, sẽ không nôn nóng bất an.

Nàng —— kỳ dị dường như vuốt lên sự táo bạo của hắn .

“Không biết, có lẽ sẽ, có lẽ không.” Đối với việc này sẽ phụ thuộc vào tâm tình của hắn mà định ra.

“Như vậy nói đúng là sẽ có khả năng lớn đúng không ?”

“Ngươi đã nói quá nhiều.” Hắn nâng cằm của nàng lên.

“Nhưng là. . . . . .”

Lời còn lại chưa nói hết, bởi vì môi của hắn đã dán tại trên đôi môi của nàng.

Thánh khiết hôn, đôi môi cùng đôi môi trong lúc đó, truyền lại cho nhau độ ấm.

Hắn đang làm gì? Hôn nàng sao? Quý Tranh trừng lớn hai tròng mắt, không dám tin việc đang diễn ra trước mắt.

Này, này, điều này sao có thể. Hắn làm sao có thể sẽ hôn nàng? Là đang nằm mơ sao? Là nàng vẫn còn ở trong mộng chưa có tỉnh sao? Nhưng là, nếu là nằm mơ …, vì sao cảm giác hiện tại lại chân thực rõ ràng như vậy.

Hắn hôn nàng, nhắm mắt hôn, lông mi thật dài, che lại đôi ánh mắt màu trong suốt. Mà nàng, vẫn còn đang mở to ánh mắt, nhìn khuôn mặt phóng đại của hắn ở trong mắt của mình.

Rốt cục, sau một lát, có lẽ chính là trong nháy mắt ngắn ngủn, môi của hắn ly khai môi của nàng. (NN: hôn ít quá *đập bàn cái rầm* kiện tác giả không tả kĩ cho bà con :”>)

Mười ngón tay thon dài, vẫn là chặt chẽ ôm lấy gương mặt của nàng.

Quý Tranh thở nhẹ ra một hơi, vẻ mặt đỏ hồng. Tâm tình không biết là vui sướng, là thẹn thùng, hay là sợ hãi. Nàng bây giờ, là nên khóc, hay là nên chất vấn hắn vì sao phải hôn nàng?

Môi mấp máy, nàng lại cái gì đều nói không ra miệng.

Lãnh Mạc mở hai tròng mắt, mâu quang bên trong hiện lên một tia thần sắc khác thường. Hắn hôn nàng, hôn một nữ tử nhân loại bình thường không có gì nổi bật. Hơn nữa hôn đến như vậy tự nhiên. Giống như nàng trời sinh ra để thuộc về hắn.

“Ngươi nói thật sự nhiều lắm.” Mấp máy môi, tầm mắt của hắn như trước không có dời khỏi gương mặt của nàng.

Đúng vậy, hắn muốn nàng, muốn nữ tử nhân loại tên là Qúy Tranh này.

Kiếm Thần, vị thần là kẻ thù lớn nhất của cả nhân loại, vị thần dậm chân một cái là có thể khiến cho mặt đất của Á Khắc Cát Cư chấn động, cư nhiên lại hôn nàng.

Chuyện này thật khó có thể tin được, lại thật sự đã xảy ra.

Chớ nói người khác không tin, ngay cả bản thân Quý Tranh cũng rất khó tin tưởng.

*****************

Uống xong bát dược mà Thủy Mị bưng lên, Quý Tranh nhìn cảnh trí ngoài cửa sổ, đến nơi đây đã nhiều ngày như vậy, chưa bao giờ từng đặt chân ra bên ngoài, nói không buồn là gạt người .

“Thủy Mị cô nương, ta còn phải ở trong này bao lâu?” Nàng hỏi. Là lãnh Mạc đem nàng mang ra cung điện, đồng thời cũng quyết định vận mệnh của nàng. Chính là. . . . . . Thật sự không cách nào nữa trở lại hoàng cung của nước Mộc Chân sao?

Vốn chỉ cần đến năm hai mươi lăm tuổi, nàng là có thể xuất cung lập gia đình, là có thể một lần nữa cùng cha mẹ đoàn tụ, hết thảy sẽ không giống với cuộc sống trước kia, nhưng là bây giờ. . . . . .

“Hẳn là tiếp qua một hai ngày nữa đi, chờ vết thương trên tay ngươi đã tốt hơn , Chủ Quân sẽ mang ngươi quay về Bất sóng cung” Thủy Mị thu thập xong bát, cầm lấy băng gạc màu trắng, giúp Qúy Tranh thay thuốc.

“Thương thế của ta đã tốt hơn, kỳ thật không đổi thuốc cũng không sao.” Miệng vết thương đã khép lại, còn lại chính là vết sẹo mờ đi mà thôi.

“Này làm sao có thể, chủ Quân sẽ trách ta hầu hạ không chu đáo.” Thủy Mị một bên gỡ băng gạc cũ ra, một bên nói.

Hầu hạ! Trời biết, nàng cũng chỉ là một tiểu cung nữ mà thôi, làm sao cần người khác hầu hạ “Nhưng là. . . . . . Ta. . . . . .”

Kẹt

Cửa gỗ bị nhẹ nhàng mà đẩy ra, thân ảnh cao to đi vào trong phòng.

“Chủ Quân!” Thủy Mị vừa nhìn thấy mặt, chạy nhanh hành lễ nói.

Lãnh Mạc liếc mắt nhìn băng gạc chưa được đổi trên tay phải của Qúy Tranh, thản nhiên nói: “Đem thuốc lưu lại, ngươi lui ra đi.”

“Vâng” Thủy Mị khom người, bưng khay bát thối lui ra khỏi phòng.

Lầu các lẳng lặng , chỉ còn lại một nam một nữ.

“Chủ. . . . . . Chủ tử.” Quý Tranh hắng giọng kêu. Nhìn đến hắn, nàng lại không hiểu tại vì sao lại nghĩ đến nụ hôn đêm hôm qua.

Mặc dù là hôn, nhưng là nụ hôn của hắn lại làm cho nàng có cảm giác thánh khiết nói không nên lời, giống như kia không phải là đại biểu cho điều gì đó, mà là một loại tuyên thệ.

Giật giật thân mình, nàng cầm lấy thuốc cùng băng gạc ở một bên, tính chính mình đổi.

“Để ta.” Lãnh Mạc bước một bước dài tiến lên trước mặt nàng nói.

“Cái gì?” Tay như ngừng lại giữa không trung, nàng lăng lăng nhìn hắn, hoài nghi mình có nghe lầm hay không.

“Ta nói để ta” Hắn lập lại một lần, đồng thời cầm lấy thuốc mỡ ở một bên, nhẹ nhàng mà bôi ở trên vết thương của nàng.

Trên mặt không có một biểu tình, nhưng là động tác của hắn nhưng vẫn là hơi có vẻ mềm nhẹ.

“Chủ tử. . . . . .” Nàng sợ hãi nhìn hắn, hoài nghi hắn không phải là đã uống lộn thuốc đó chứ.

“Ân?” Hắn không có ngẩng đầu, chính là nhìn chằm chằm vết thương trên tay nàng.

“Chủ tử tới nơi này, là có sự tình gì muốn phân phó sao?” Mấy ngày nay, hắn luôn thình lình xuất hiện ở trước mặt của nàng.

“Chỉ là muốn lại đây thôi.” Lãnh Mạc thản nhiên nói.

“Nghe Thủy Mị cô nương nói, tiếp qua một hai ngày nữa, chúng ta sẽ trở về Bất sóng cung.” Quý Tranh tiếp tục hỏi. Nàng nhớ rõ thời điểm hắn mang nàng ra khỏi cung điện, liền từng có nói qua phải về Bất sóng cung.

Nơi đó là cung điện của Kiếm Thần, nghe các lão nhân miêu tả, nơi đó xanh vàng rực rỡ, đồng thời lại không có mang vẻ gì là thần bí. Nơi đó có tiếng nhạc du dương, có kỹ thuật nhảy múa điêu luyện, có bí mật mà nhân loại không thể tìm tòi nghiên cứu được.

“Chẳng lẽ ngươi còn muốn lại tiếp tục ở lại nơi đơn sơ này sao?” Hắn ngẩng đầu, liếc mắt nhìn nàng một cái.

“Không có không có.” Nàng lắc đầu liên tục. Bất quá, nơi này cũng không tính là đơn sơ đi, so với nơi ở của quý tộc nước Mộc Chân, nơi này đã muốn thực xa hoa. Quý Tranh ở trong lòng nho nhỏ nói thầm, chỉ là không có mở miệng nói ra “Nô tỳ chỉ là muốn biết, sau khi đi Bất sóng cung, ta khi nào thì. . . . . . Ách, có thể lại quay về nước Mộc Chân?” Đây mới là trọng điểm, dù ở sâu trong đáy lòng, nàng vẫn là khát vọng được trở lại cuộc sống trước kia … một cuộc sống bình thường, an ổn.

Nàng tuy chỉ là một tiểu cung nữ không được coi trọng, nhưng lại tự tại.Tuy rằng mỗi ngày đều bị nghe mắng, nhưng lại sẽ không kinh hồn táng đảm.(hết hồn)

Mâu quang lạnh lùng, hắn dừng lại động tác trong tay “Ngươi muốn quay về nước Mộc Chân?” Thanh âm giống như dòng suối lạnh lẽo, có chút hàn ý.

“Dạ, đúng a!” Nàng lúng ta lúng túng gật gật đầu, vẫn còn chưa phát giác mình đã chọc giận tới đối phương.

“Trở về? Ha ha!” Lãnh Mạc bỗng dưng cười to vài tiếng, híp mắt nhìn chằm chằm người trước mặt “Ta có nói qua là ngươi có thể trở về nước Mộc Chân sao?”

Nàng nhìn khuôn mặt tươi cười của hắn, trong lòng đột nhiên dâng lên một trận hoảng hốt. Nụ cười như vậy, quá mức quỷ dị.

Rõ ràng cả người phát tán ra khí thế sắc bén làm cho người ta chùn bước, nhưng là xem ra nụ cười trên khuôn mặt tuấn tú lại giống như một đứa nhỏ.

“Nhưng là, ta chỉ là một tiểu cung nữ, ở lại Bất sóng cung cũng sẽ không làm được việc gì, chẳng thà ta. . . . . .”

Rắc! Thanh âm tiếng vỡ vụn rất nhỏ vang lên, khiến cho Quý Tranh mới nói được một nửa, liền không dám nói nữa.

Nguyên bản hộp thuốc mỡ bằng gỗ kia, bị hai bàn tay trắng nõn nà bóng loáng như tay của xử nữ bóp nát, bể bột phấn.

“Chủ. . . . . . Chủ tử. . . . . .” Nàng bất an nuốt xuống một ngụm nước miếng, hắn nhìn ánh mắt hoảng hốt của nàng.

“Ngươi run rẩy tựa hồ rất lợi hại.” Lãnh Mạc cười cười, nhìn Quý Tranh nhẹ nhàng nói.

“Có, có sao?” Nhưng thật ra là có, bởi vì hiện tại, thanh âm của nàng đều là run rẩy

“Ngươi mới vừa nói, ngươi muốn chạy đi đâu? Ta nghe không được rõ ràng cho lắm, ngươi có thể lặp lại lần nữa không?” Tay hắn vung lên cầm lấy băng gạc trên tay nàng, cười nói.

Ý cười giống như gió xuân ấm áp động lòng người, lại hồn nhiên giống như một tiểu hài tử. (NN: tả nụ cười mà cảm giác anh gian gian seo ý :-ss)

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.