Kiếm Thần Truyền Thuyết

Chương 7



“Phải không?” Hắn nhìn nàng chằm chằm, rồi sau đó một lần nữa khép đôi mắt lại. Nguyên khí trên người còn chưa khôi phục, hiện tại mà nói hắn nếu muốn đứng lên chỉ sợ đứng còn không vững.

Hắn không có ý định răn dạy nàng sao? Quý Tranh nháy mắt mấy cái, “Chủ tử, chúng ta bây giờ không chạy đi sao?” nàng hỏi thật cẩn thận, chỉ sợ có gì lỡ lời liền chọc giận hắn.

“Ta hiện tại mệt mỏi quá, vẫn còn muốn ngủ” thanh âm của hắn hơi khàn khàn, lộ ra vẻ mệt mỏi nồng đậm. Lãnh Mạc đem sức nặng toàn thân tựa tại trên người của Quý Tranh.

“A! Không phải đâu! Chủ tử còn muốn ngủ sao?” nàng nuốt nước miếng hỏi, hỏi thật mềm nhẹ.

“Ân, thế nên không cần làm ầm lên như thế” hắn lầm bầm, chóp mũi đẫy đẫy trên người nàng hít lấy hơi thở tươi mát, cổ hơi thở này lại mang đến cho hắn một cảm giác an tâm. An tâm, thả hoài niệm giống như trước kia, làm cho hắn càng thấy hơi thở này thân quen hơn.

Trong chỗ u tối nhất của nội viện hoàng cung nước Mộc Chân có một gian thạch thất, trừ bỏ mỗi ngày có người đưa cơm đến thì có rất ít người lui tới nơi này, mà ở ngoài thạch thất còn có tầng tầng binh lính đứng gác. Một thân hoa phục, Cung Thực đứng ở trước cửa thạch thất.

“Đại hoàng tử!” một bên trưởng thị vệ tiến lên phía trước nói “Có cần thuộc hạ phái người truyền báo với trưởng lão giả?” Dù sao trong cả nước Mộc Chân này thì đại hoàng tử vẫn là người có thể nói là có địa vị tại thượng.

“Không cần” khẽ vung tay lên, Cung Thực dạo bước vào thạch thất, đẩy cánh cửa phòng nặng nề kia ra. Một tiếng vang nhỏ, ánh sáng bên ngoài theo cửa phòng chiếu vào thạch thất u ám, hình ảnh đập vào mắt chỉ là một chiếc giường đá, bàn đá và một vài dụng cụ cũng bằng đá. Hết thảy đều rất đơn sơ, căn bản làm cho người ta khó có thể tưởng tượng được đây là một trong những căn phòng ở chốn hoàng cung.

“Đóng cửa lại đi đại hoàng tử!” một giọng nói già nua chợt vang lên, ánh vào mắt Cung Thực là một lão giả đầu tóc bạc phơ, tầng tầng nếp nhăn hiện đầy trên khuôn mặt. Lão giả ngồi ngay ngắn trên một cái ghế đá, hai tay kề sát cầu thủy tinh đặt trên bàn.

“Ngươi biết ta là ai?” Cung Thực ngẩn ra, lập tức quay người đóng cửa đá lại, trong thoáng chốc thạch thất lại khôi phục một mảnh u tối như ban đầu. Trên vách tường chỉ có một cửa sổ nho nhỏ để cho tia sáng yếu ớt xuyên qua.

“Là cầu thủy tinh nói cho ta biết” lão nhân thản nhiên nói, “Ngồi đi!” lão chỉ vào một cái ghế đá đối diện nói.

Cung Thực theo lời ngồi xuống, “Ngươi đã có thể biết ta là ai, vậy chắc hẳn cũng có thể biết ta tới đây với mục đích gì!” hắn dò xét lão giả, tuy rằng không mấy tin tưởng nhưng mà là trong mắt đối phương thoáng hiện lên vẻ cơ trí, không khỏi làm cho người khâm phục.

“Là vì Kiếm Thần, bởi vì phong ấn đã được phá giải!” biểu tình vẫn như trước không thay đổi gì, lão giả cứ thong thả nói như không có chuyện gì.

“Không sai!” Cung Thực thừa nhận nói, “Cho nên ta nghĩ đến tìm ngươi, Kiếm Thần sao khi được phá giải phong ấn thì đầu tiên hắn sẽ đến nơi nào?”

“Ngươi muốn nhờ ta giúp ngươi tìm Kiếm Thần?” hai tay lão giả ly khai khỏi cầu thủy tinh, trên mặt lần đầu tiên có chút biến hóa.

“Ngươi là pháp sư cao tuổi nhất trong vương quốc, nếu ngay cả ngươi cũng không biết Kiếm Thần đang ở đâu, thì e là trong nước cũng không còn người nào có thể biết được”

Lão giải trầm mặc, chậm chạp nhưng không nói gì, một trăm năm mươi năm sống lâu, cư nhiên so với những pháp sư khác lão biết rất nhiều sự tình. Nhưng là…………. cũng bởi vì như thế lão càng hiểu được một sự thật “Người” không thể làm “Thần” tức giận, nếu không nghe lời đến cuối cùng chỉ tự chuốt lấy kết quả thê thảm nhất.

“Trưởng lão” Cung Thực không chịu nổi bầu không khí như thế này kêu lên.

“Ngươi tìm Kiếm Thần là vì cái gì?” Lão giả hỏi.

Cung Thực mấp máy môi, nghiêm túc nói “Vì không thể có thêm một trận Nghịch Thiên Chi Chiến thứ hai, hiện tại đại địa Á Khắc Cát Tư căn bản không chịu nổi một hồi chiến tranh cùng thần, ma. Ta không hi vọng quốc gia bị diệt vong, càng không hi vọng nhân loại vì thế mà bị hủy diệt hoặc là từ nay về sau phải sống dưới sự thống trị của thần như nô lệ” đối với quốc gia cùng nhân dân, thân là hoàng tử hắn muốn làm tròn bẩn phận của mình.

“Ngươi………….” lão giả khẽ thở dài một hơi, đưa lưng về phía Cung Thực, ngửa đầu nhìn ra khung cửa sổ duy nhất trong thạch thất, “Ngươi rất giống nữ hoàng Á Sa Minh, lúc ta còn nhỏ, cha ta từng kể cho ta nghe chuyện tình của Nghịch Thiên Chi Chiến, cũng như dấu vết của nữ hoàng Á Sa Minh. Ngươi_____ rất giống người” cả hai đều muốn bảo vệ những thứ quan trọng nhất của bản thân, đó là quốc gia cùng sinh mạng của con dân, vận mệnh vương thất đúng là không thể trốn tránh.

Lão giả dừng một chút lại tiếp tục nói “Nhưng là ngươi tìm được Kiếm Thần rồi thì đã sao nào? Ngươi cho rằng ngươi có thể cùng nhau ngồi đàm phán với thần sao?” Không có, con người quá mức nhỏ bé, làm sao có thể đấu cùng thần.

“Ta biết sự cường đại của hắn, nhưng cho dù là như vậy ta cũng muốn đi. Nếu là Kiếm Thần không có ý định khởi xướng chiến tranh, kia đương nhiên là điều tốt. Nhưng nếu hắn muốn phát động một hồi Nghịch Thiên Chi Chiến lần thứ hai mà nói, cho dù tan xương nát thịt ta cũng muốn ngăn cản hắn”

“Ngươi________ sẽ không thành công” lão giả nhẹ nhàng mà lắc lắc đầu, thanh âm già nua lộ ra chút bất đắc dĩ. Kiếm Thần, nếu có thể dễ dàng ngăn cản như lời nói…….. như thế nào lại được gọi là Kiếm Thần. Nghe nói hai trăm năm trước, dũng sĩ mạnh nhất trong lịch sử cũng không thể đỡ nổi một kiếm của Kiếm Thần. Trong các vị thần, tàn bạo nhất, máu lạnh nhất, gieo rắc tai họa nhất không ai khác chính là Kiếm Thần – Lãnh Mạc.

“Cho dù thế nào ta cũng phải đi” thanh âm trầm thấp thuần hậu, lộ ra vẻ vô cùng quyết tâm.

“Như vậy__________” lão giả giật giật,rút từ trong góc phòng ra một cái hộp nhỏ bám đầy bụi bẩn, lão mở hộp lấy ra tấm bản đồ làm bằng da dê. “Ngươi chiếu theo bản đồ này có thể tìm thấy nơi ở của Kiếm Thần” Người cùng thần chiến tranh, thật không có ngày chấm dứt sao?

Nước Mộc Chân tương lai sẽ ra sao? Đại địa Á Khắc Cát Tư, thời gian yên bình đến tột cùng là còn bao nhiêu đâu?

***

Khung cảnh một mảnh bách hoa bay tán loạn, làm cho người say mê.

Thiếu niên hạ thân mình ngồi trân cỏ dưới một bóng râm, một thiếu nữ cầm lược nhẹ nhàng mà chải vuốt những sợi tóc óng mượt của thiếu niên, gió khẽ thổi làm ngân phát trên đầu nhẹ đung đưa.

‘Tóc của ngươi đẹp quá” thiếu nữ nhẹ nhàng mà tán thưởng, những động tác thật dịu dàng, mềm nhẹ.

“Thật sao? thiếu niên hơi cúi đầu cười, như là hỏi lại. (PN: tuy ko tả rõ khuôn mặt nhưng mà động tác cuối đầu cười quá soái luôn. Yaaaaaaaaa number one )

“Ta chưa bao giờ nói dối” Cô gái nhướng mày nói.

“Nghĩa là như thế nào?

Thiếu nữ buông lược trong tay xuống, nhìn quanh bốn phía, thật hiếm thấy cảnh đẹp trăm hoa đua nở. “Ngươi đẹp như một bức tranh phong cảnh. Mà phong cảnh nơi này rất đẹp, không giống như Á Khắc Cát Tư hiện tại chiến tranh liên tục không có lấy một nơi yên bình. Mà ngươi……………………..”

Nàng quay đầu nghiêm túc nhìn thiếu niên “Chúng ta gặp qua nhiều lần, nhưng là trên thân của ngươi chưa từng dính một vết máu, cho dù trong tay ngươi đang cầm một thanh trường kiếm”

Thiếu niên cũng đứng lên, tay phải nhẹ nhàng mà vuốt cằm, “Đó là bởi vì ta ta chán ghét ngửi thấy mùi máu tanh hôi trên tại chính bản thân mình” hắn cười nhạt đáp.

“Ý của ngươi là ngươi không thích giết người?”

“Giết người sao?” Thiếu niên chậm rãi lắc đầu, “Không có gì gọi là thích hoặc không thích cả, đối với ta mà nói, giết người chỉ có nhàm chán cùng không phải không có chỉ là chuyện khác nhau mà thôi”

“Ngươi___________” nghe đáp án của đối phương khiến cho thiếu nữ đột nhiên giật mình.

“Như thế nào? Bắt đầu cảm thấy sợ ta sao?” một tiếng cười nhạo, ngón tay thon dài của thiếu niên gợi lên cằm của thiếu nữ.

“Không” nàng phủ nhận nói. “Ta vẫn cảm thấy ngươi chính là ngươi, cho dù làm chủ cả vũ trụ này ngươi cũng không có thứ gì muốn bảo vệ, không đúng sao?”

Bảo vệ………..? Như là đang suy nghĩ đến lời nói của thiếu nữ, thiếu niên cúi người xuống, nhìn chằm chằm vào đôi mắt của nàng, ngân phát thật dài xẹt qua môi nàng, mũi của nàng.

“Như vậy ngươi muốn bảo vệ một cái gì đó sao?” hắn hỏi

“Ta?” thiếu nữ hít một hơi thật sâu “Quốc gia của ta cần ta bảo vệ!” nàng là công chúa, tự nhiên nên làm nghĩa vụ của một công chúa đối với quốc gia.

Thiếu niên khinh, lẩm bẩm “Một khi đã như vậy, ngươi muốn trở thành người bảo vệ ta có đúng không?” như là câu hỏi nhưng cũng là đang tự nói. Môi, đã rơi vào cái cổ trắng như tuyết của thiếu nữ. Thanh âm của hắn không ngừng mà vờn quanh tai của thiếu nữ.

Lại nằm mơ ban ngày nữa rồi! Lại làm chuyện kỳ quái! (PN: ta chắc rằng đoạn này là kể về lúc Lãnh Mạc gặp nữ hoàng Á Sa Minh a ;) )

***

Đi theo phía sau Lãnh Mạc, nên Quý Tranh không đánh giá được đối phương. Thật là càng nhìn càng giống, thân ảnh của hắn, tiếng nói của hắn, còn có một đầu tóc dài màu bạc kia thật giống như nam nhân đã gặp trong mơ.

Nhưng là_________ không có lý do gì nàng lại nằm mơ thấy hắn a. Nàng không phải rất sợ hắn hay sao?

Ra khỏi rừng rậm, liền đi thẳng tới một lữ điếm.

“Hai vị khách nhân muốn ở lại trọ hay là chỉ ăn cơm?” đi vào một lữ điếm có chút cũ kỹ, chưởng quầy vẻ mặt tươi cười tiến lên hỏi.

Một nam một nữ trước mặt nhìn qua thì là chủ tớ, mà nam nhân một thân y phục màu tím, nhìn qua nhìn lại khí quý bức người. Ở cái trấn này, từ nam chí bắc có rất nhiều thương nhân lui tới, bất quá nam tử xinh đẹp, khí phách giống như vầy hắn là lần đầu tiên nhìn thấy.

“Đương nhiên là ăn cơm” Đứng một bên Quý Tranh đã sớm đói dẹp bụng rồi vội reo lên, sau đó mới phát hiện chính mình đã vượt quá thân phận. Tiểu tâm lập tức dực dực đánh giá Lãnh Mạc đang đứng ở một bên không nói lời nào, mặt cầu xin nói “Chủ tử, chúng ta không bằng……………ách, cứ ăn cơm trước đi a…………..”

Lúc ở trong rừng, thật sự không có lấy một bữa ăn ngon, như thế nào bây giờ không hảo hảo ăn một bữa ngon lắp đầy bụng.

Lãnh Mạc miễn cưỡng cúi đầu nhìn Quý Tranh một cái “Ngươi nghĩ như vậy ăn cơm sao?”

“Ta thật sự rất đói” nàng nói xong, liếm liếm môi hơi khô. Nàng không phải là thiên kim tiểu thư gì, ăn uống kham khổ không phải chưa từng có. Nhưng là cảnh màn trời chiếu đất đây là lần đầu tiên trải qua.

“Vậy được rồi!” hắn gật đầu đáp ứng, đối với chưởng quầy nhàn nhạt nói “Tùy tiện dọn lên một ít đồ ăn đi” ở địa phương này rất khó tìm được thức ăn ngon.

“Dạ công tử” chưởng quầy vui vẻ, rạo rực gật đầu, đối với tiểu nhị phân phó nói “Nhanh chút, đi xuống phòng bếp bảo đầu bếp làm vài món ngon mang lên” Phân phó xong, chưởng quầy quay sang Lãnh Mạc hỏi “Vị công tử này, ăn xong có dừng chân nghỉ tại lữ điếm không?” nhìn bộ dạng của đối phương hẳn là ra tay phóng khoáng lắm, thật hiếm lắm mới có khách lớn tới đây, tự nhiên cũng chiêu đãi thật tốt.

“Ân” Lãnh Mạc lười đáp.

“Ta đây lập tức cho người chuẩn bị hai căn phòng” chưởng quầy vội vàng nói, tính xoay người gọi tiểu nhị, lại bị một đạo thanh âm thanh nhã kêu lại.

“Không, không phải hai căn phòng. Mà là chỉ cần một căn phòng là được” Lãnh Mạc khoát tay áo nói.

A? Quý Tranh đứng một bên thoáng chốc sửng sốt “Chỉ một căn phòng?”

A! không phải đâu.

Màn đêm dần dần dày hơn, trăng đã nhô lên cao.

“Chủ tử, kỳ thật người có thể cho ta một căn phòng khác” Quý Tranh đối với Lãnh Mạc đang ngồi đối diện cầm lụa trắng lau trường kiếm nói. Pháp thuật của hắn thật lợi hại, nay lại có thể đổi ra một đống tiền bạc quả thật không đơn giản.

“Ngươi muốn cùng ta tách ra ở riêng?” mày kiếm một đường sắc bén, hắn giương mắt nhìn nàng.

“A! Làm sao có thể?” Quý Tranh miễn cưỡng gạt ra tiếng cười, “Ta chỉ sợ ở cùng chủ tử một phòng, hội sẽ làm ồn phiền đến chủ tử nghỉ ngơi” Mới là lạ! Trừ bỏ phụ thân nàng ra thì căn bản nàng chưa từng ở cùng phòng với nam nhân nào khác nên chưa có kinh nghiệm a. Tuy rằng nàng chỉ là một tiểu cung nữ hầu hạ trong cung nhưng dù sao cũng là một thân trong sạch. Lúc còn trong rừng rậm là do không còn sự lựa chọn nào khác, nay nếu đã vào được thị trấn này tự nhiên bận tâm vẫn là tốt hơn.

Chẳng qua_________ chủ tử của nàng tựa hồ hoàn toàn không nghĩ như vậy!

“Ta không ngại!” Lãnh Mạc thản nhiên nói, lại cúi đầu lau chùi kiếm trong tay. Kiếm quang lạnh lẽo, ánh sáng lóe ra phóng vào khoảng không gian u ám trong phòng.

“Phải” Quý Tranh quắt quắt miệng nói xụi lơ, ai bảo hắn là chủ tử của nàng cơ chứ, nàng chỉ có thể nghe lệnh của hắn phân phó không được làm trái. Ngồi trên ghế cách cái bàn vuông không xa, nàng cẩn thận đánh giá căn phòng có chút đơn sơ.

Trong thị trấn thì lữ điếm được coi là tốt nhất rồi, nhưng là so với sự phồn hoa của hoàng cung nơi này quả thật rất đơn sơ. Ba mặt vách tường, một mặt cửa sổ, trong phòng chỉ có vỏn vẹn vài vật dụng đơn sơ như một cái giường trúc, bàn vuông, mấy cái ghế dựa cũ kỹ ngoài ra thì không còn gì nữa.

Dân gian cùng hoàng cung sự chênh lệch quả thực rất lớn. Không biết tương lai sau khi điện hạ Cung Thực lên ngôi rồi sẽ như thế nào, đời sống nhân dân có được cải thiện hay không? Nhưng mà lúc này mắt của nàng lại không tự chủ liếc nhìn Lãnh Mạc đang ngồi trên ghế xa xa đó.

Ngân phát thật dài ở sau người rối tung lên, con ngươi màu vàng giờ phút này nhìn qua so với bình thường lại càng thêm chìm ám. Từ khuôn mặt cho đến chuỗi Mân Côi trên mũi, rồi môi cứ như thế mà hấp dẫn lấy ánh mắt của người khác. Đồ trang sức tử thủy tinh trên tai càng tôn lên vẻ tuấn tú cực điểm của khuôn mặt.

Ngẫu nhiên mâu mắt của hắn nhẹ nhàng phát động, kia lông mi nồng đậm đen như mực cứ như cây quạt phát động bất cứ lúc nào. Hắn là một không giống như đại hoàng tử Cung Thực ôn nhu, đắc ý. Mà là một loại đắc ý khác, thuộc loại tươi mát đắc ý.

Nếu hắn không phải ma nhân, nếu như hắn chỉ là một người bình thường xuất hiện ở trước mặt nàng, nếu nàng chưa từng thấy qua xác của những ma nhân bị hắn giết nằm dưới chân, mà toàn thân hắn chỉ là một màu máu ……….. Như vậy có lẽ nàng liền không như thế đối với hắn sinh ra loại cảm giác sợ hãi này.

Sợ hãi_________ bởi vì trong mắt hắn có khi lại hiện lên một chút gì đó như là hờ hững.

“Vì sao vẫn nhìn ta?” Bỗng dưng, cái kia thanh âm nhẹ nhàng mà truyền vào trong tai, cắt đứt những trầm tư của nàng.

“Không………Không có gì!” Quý Tranh lúng túng hoàn hồn, thu hồi ánh mắt vội vàng nói.

“Thật không có cái gì?” Thu hồi lại mảnh lục trắng, Lãnh Mạc thả thanh trường kiếm vào lại bên trong vỏ kiếm.

“Phải………. là vì tóc của chủ tử có chút rối loạn, cho nên ta suy nghĩ có nên hay không xin chủ tử cho ta chải lại tóc của người” Cúi thấp đầu, nàng mấp máy môi vạch ra lý do.

“Tóc rối loạn à?” Lãnh Mạc rũ mắt, liếc nhìn mấy sợi tóc màu bạc đang nằm tán loạn phía trước ngực, “Có mang theo lược sao?”

“Có, có!” nàng gật đầu liên tục, ở Mộc Chân lược là đồ dùng tùy thân luôn được nữ nhi mang theo bên mình. Nàng bị hắn từ trong hoàng cung mang ra ngoài, lược tự nhiên cũng cùng với người đi ra theo (PN: *bụm miệng cười* thời khắc dầu sôi lửa bỏng như thế mà tỷ vẫn còn nhớ mang theo lược sao? Hảo bình tĩnh nga ;) )

“Tốt lắm” hắn gật gật đầu, vung lên mấy sợi tóc đặt ra sau lưng.

Ý tứ của hắn_________ là muốn nàng đến chải tóc? Quý Tranh nuốt nước miếng, hoài nghi chính mình có hay không lý giải sai lầm.

“Còn không mau đến đây” hắn không kiên nhẫn trừng mắt liếc nàng một cái.

“Dạ, dạ” nàng đi nhanh đến sau lưng hắn, đưa lược từ trong lòng tóc ra, nhẹ nhàng mà chải một đầu tóc dài màu bạc sáng lạn.

Sợi tóc màu bạc, giữ lại trong lòng bàn tay một cảm xúc rất tốt, nếu như so sánh thì tóc của hắn đẹp hơn tóc nàng rất nhiều.

Quý Tranh lẳng lặng đứng chảy, tình cảnh thế này làm nàng liên tưởng đến giấc mơ kia. trong mơ, công chúa tên Á Sa Minh cũng từng như thế này chải lấy một đầu tóc dài ngân phát.

Mặc dù ở trong mơ nàng không xem rõ lắm khuôn mặt của người kia, nhưng là một đầu ngân phát của nam nhân đó cùng hắn tuyệt nhiên rất giống nhau.

Bất quá thì đó chỉ là do nàng nằm mơ mà thôi không phải sự thật. Huống chi nàng mơ thấy vẫn là người đã chết hai trăm năm nay rồi.

“Chủ tử!” Động tác trên tay dừng một chút, Quý Tranh hít sâu một hơi hỏi “Nô tỳ có câu này muốn hỏi, chủ tử người bị phong ấn trong hàn băng đã bao lâu rồi?” Tuy rằng biết rõ thân phận không nên hỏi câu này, nhưng không hiểu vì sao nàng vẫn mở miệng hỏi.

Lãnh Mạc thoáng giật giật đôi mắt, tựa hồ đối với vấn đề nàng đưa ra như vậy có chút kỳ quái, “Hai trăm năm”

Hai trăm năm? Nói cách khác là hắn cũng từng tham gia vào Nghịch Thiên Chi Chiến. Vì sao nàng lại nằm mơ thấy ở cùng một chỗ với hắn kia chứ?

“Như vậy người cũng quen biết với nữ hoàng Á Sa Minh sao? Lúc Nghịch Thiên Chi Chiến nàng là công chúa thứ nhất của nước Gò Luân”

Á Sa Minh à_________ khóe miệng gợi lên một tia độ cong, hắn quay đầu lại nhìn chằm vào mặt nàng “Ta biết nàng ta sao?” Một cái tên xa lạ, trong đầu hắn không có chút ấn tượng nào.

“Nhưng, nhưng là………………………….”

“Trong Nghịch Thiên Chi Chiến nhiều vương tộc như vậy, huống chi…………………..” Đang nói lập tức bị gián đoạn, ngón tay của Lãnh Mạc có chút run run.

Chết tiệt! Lại đến thời kỳ nghiệp chướng (Trong chương 3 có cho biết nghiệp chướng là gì)

“Chủ tử, người làm sao vậy?” Nàng trông thấy sắc mặt hắn trắng bệch liền hỏi.

“Không được tới gần ta” hắn nói xong, đứng dậy đi đến bên giường trúc.

A? “Nhưng là người xem đứng lên giống như vô cùng…………………” nàng vội tiến lên muốn đỡ lấy hắn.

“Ta nói, không cho ngươi___________”

“A, thật là khó a, loại tình cảnh này trăm năm khó thấy nha” chợt có tiếng cười kèm theo một trận gió từ cửa sổ thổi vào trong phòng. Là khách không mời mà đến.

Thân ảnh cao to như gió lốc xuất hiện, tóc đen, hắc nhãn (mắt đen), y phục cũng màu đen, trừ bỏ màu da trắng noãn kia ra, nam tử có thể nói là toàn bộ bị bao bọc bởi một màu đen.

“Phong minh” Híp lại mâu mắt, Lãnh Mạc lạnh lùng nhìn về phía Phong Minh một trong ngũ thần thình lình xuất hiện.

“Lãnh Mạc, chúng ta tựa hồ rất lâu rồi không gặp nhau!” trên khuôn mặt tà mị giương lên nụ cười thản nhiên, Phong Minh gảy nhẹ ngón tay làm chỉ nói. (Có thể hiểu như là một cái búng tay a).

“Tựa hồ như thế” Lãnh Mạc cắn chặt răng nanh, cố gắng chống đỡ thân mình đang lung lay sắp đổ của mình. Cảm giác đau đớn trong người như từng điểm từng điểm tản ra, nghĩ đến sự xuất hiện trùng hợp của Phong Minh nến đoán chắc thời gian của hắn.

Phong Minh liếc mắt nhìn Quý Tranh đang ngu ngơ đứng ở một bên từ nãy giờ chẳng nói được lời nào. “Xem ra ngươi đã thay đổi rồi, chẳng phải ngươi rất ghét con người đấy sao? Làm sao có thể để con người bên cạnh thế này, vẫn là nói vì bị phong ấn”

“Chuyện này không liên quan đến ngươi” Lãnh Mạc tức giận bĩu môi, “Ngươi tới nơi này phải chăng là vì báo thù cho bọn thủ hạ vô dụng trước đây phái tới tìm ta?”

“Như thế nào!” Phong Minh cười nhạo một tiếng, “Từ khi nào mà ta lại xem trọng sinh mệnh của bọn ma nhân này nhỉ?”

“Ngươi________” môi mỏng bĩu một cái, trên trán mồ hôi bắt đầu chảy xuống.

“Rất khó chịu sao? Ngươi nghĩ nếu như bây giờ ta ra tay với ngươi thì sẽ như thế nào?” Phong Minh lành lạnh nói.

“Ngươi hội sao?” Lãnh Mạc nhẹ giơ lên đuôi mắt hỏi ngược lại.

“Chỉ là muốn biết một chút về việc ngươi sau khi đươc phá giải phong ấn còn lại bao nhiêu pháp lực thôi” Cổ tay vừa nhấc, Phong Minh trong miệng bắt đầu niệm chú văn (Thần chú)

(PN: Đồ bỉ ổi, dám thừa lúc người ta yếu thế mà ra tay, không ưa nổi loại người này :x )

“Không_____Không thể” rốt cục cũng khôi phục lại tinh thần, Quý Tranh cả người xông lên phía trước, ngăn không cho Phong Minh ra tay với Lãnh Mạc. “Hắn, hắn hiện tại rất khó chịu, cho nên ngươi không thể thừa cơ hội này mà ra tay đối với hắn” không biết tìm đâu ra dũng khí này, nàng nhắm chặt hai mắt lại lên tiếng nói. (PN: Wow! *vỗ tay bồm bộp* tỷ nói hay lắm a :D , nếu là ta ta còn muốn mắng thêm vài câu nữa cơ )

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.