Kiếm Tiên Là Bạn Trai Cũ Của Ta

Chương 32: tới cửa (7)




 
Edit: Naughtycat
 
Tạ Hàn Đàm đi đến giữa đại điện thì dừng lại, hắn cung kính hành lễ với Tống Húc rồi nói: “Tống Chưởng môn.”
 
“Tạ Chưởng môn,” Tống Húc trả lễ mỉm cười: “Hôm nay tới đây có chuyện gì vậy?”
 
“Hôm nay tới đây, Tạ Hàn Đàm muốn cầu chuyện gì, Chưởng môn cũng nên biết chứ.” Nói xong, Tạ Hàn Đàm chuyển ánh mắt đến trên người Bạch Phất Trần, ánh mắt lạnh lùng: “Năm đó lúc sư phụ sắp chết dặn ta cái gì, chắn hẳn Bạch Phong chủ cũng nhớ kỹ.”
 
“Lúc Nhị sư huynh đến, Nguyễn sư tỷ đã bỏ mình, sao có thể nghe được di ngôn gì chứ?” Tinh Vân nhíu mày, không vui nói: “Tạ Chưởng môn, lần này ngươi đến Thiên Kiếm tông là để báo thù đúng không?”
 
Tạ Hàn Đàm cười cung kính, khép cây quạt nhỏ lại, lắc đầu nói: “Năm đó Tạ Hàn lỗ mãng, xông lầm vào phía sau núi thả ra ma thú, khiến Thiên Kiếm tông đại loạn, các vị trưởng bối lạnh lùng trừng phạt ta cũng là hợp tình hợp lý, Tạ Hàn cũng không oán hận. Nếu có oán hận thì cũng chỉ là chuyện giữa Tạ Hàn với Bạch Phong chủ. Nhưng mà sau này Tạ Hàn được Nhiễm Diễm đạo quân dạy bảo, biết đối nhân xử thế, không nên mang lòng oán hận, cho nên đã buông việc này xuống từ lâu rồi. Chẳng qua là năm đó đã đồng ý với sư phụ, muốn chôn thi thể nàng ấy ở trong Đào Hoa cốc, cho nên mới muốn hoàn thành lời hứa này thôi.”
 
Nhắc tới Nhiễm Diễm, tất cả mọi người đều trầm mặc, Mạc Vân nhỏ giọng nói: “Tạ Hàn này cũng thật xui xẻo, sư phụ đầu tiên bị chết ở Thiên Kiếm tông, sư phụ thứ hai cũng do Tĩnh Diễn sư thúc giết...”
 
Tô Thanh Y: “Ngậm miệng.”
 
Thật sự không nhịn nổi nữa, Tô Thanh Y thấp giọng quát. Mạc Vân sờ sờ mũi, không thèm nói nữa.
 
Mà ở phía trên, Bạch Phất Trần đứng lên, đột ngột rút kiếm ra: “Tạ Hàn, ngươi hại chết sư muội, thế mà còn có mặt mũi về đây à!”
 
“Ta hại chết sư phụ?” Tạ Hàn Đàm cười lạnh nói: “Đúng là ngươi đã quên, sư phụ đến tột cùng vì sao lại chết?! Là ngươi đánh ta trọng thương, sư phụ vì cứu ta nên dùng hết linh lực mà chết! Nếu không phải ngươi nhất định phải làm hại ta, sao sư phụ phải đi đến bước này chứ?! Khi sư phụ chết, ta và ngươi đều ở bên người nàng ấy, nàng ấy nói cái gì, ngươi đã quên à?!”
 
“Nếu không phải ngươi câu dẫn nàng, thì nàng sẽ làm ra chuyện như vậy à?!”
 

“Bạch Phất Trần!” Tạ Hàn Đàm thả ra uy áp đè ép xuống, Bạch Phất Trần quỳ xuống tại chỗ, nôn ra một búng máu, chẳng qua hắn chỉ có thực lực Xuất Khiếu kỳ, đối mặt với Tạ Hàn Đàm năm đó cũng đã không có sức đánh trả, huống chi là bây giờ Tạ Hàn Đàm đã là Đại Thừa kỳ?”
 
Âm thanh của Tạ Hàn Đàm như đao, lạnh lùng nói: “Ta với sư phụ trong sáng, ngươi đừng có ngậm máu phun người! Từ trước tới nay ta đều cảm kích công ơn giáo dưỡng của sư phụ, nhưng không hề có nửa phần tâm tư khác!”
 
“Hừ...” Bạch Phất Trần trào phúng, cho dù đang quỳ trên mặt đất nhưng vẫn ngẩng đầu nhìn Tạ Hàn Đàm ở phía đối diện: “Ngươi là loại lòng lang dạ sói như vậy, nếu không phải có lòng ái mộ Mặc Trúc, vì sao sau nhiều năm như thế còn muốn đến đòi hài cốt của nàng? Nhìn xem ngươi đối xử với Nhiễm Diễm ma quân như thế nào đi, đó mới thật sự là dáng vẻ ngươi đối xử với sư phụ!”
 
Đầu gối lại trúng một tên, Tô Thanh Y cảm thấy mình gần như không đứng lên nổi nữa.
 
Nghe được tên Nhiễm Diễm, uy áp trên người Tạ Hàn Đàm tăng vọt, gầm lên: “Ngươi muốn chết!”
 
Sau đó hắn vỗ kim phiến một cái, một đạo hoa quang lập tức phóng thẳng đến chỗ Bạch Phất Trần! Tần Tử Thực vung Bạch Ngọc kiếm chặn trước mặt Bạch Phất Trần, trong nháy mắt cắm trước người Bạch Phất Trần, chặn lại hoa mang tràn đầy sát ý đang lao đến kia!
 
Tạ Hàn Đàm ngẩng đầu lên, hứng thú nhìn Tần Tử Thực nói: “Tĩnh Diễn đạo quân.”
 
“Tạ Chưởng môn, thật ra, ngươi không đến Thiên Kiếm tông thì vừa lúc ta cũng có muốn đi tìm ngươi.” Tần Tử Thực chậm rãi mở mắt ra, tất cả mọi người đều nhìn về phía hắn, mà ánh mắt của Tần Tử Thực lại dừng lại ở trên người Nhiễm Thù đứng phía sau Tạ Hàn Đàm.
 
Hỏng rồi!
 
Tô Thanh Y nghĩ thầm, chẳng lẽ ngàn phòng vạn phòng cũng không phòng được mị lực trên người nữ chính à?
 
Nhưng mà câu tiếp theo của Tần Tử Thực nằm ngoài dự đoán của mọi người: “Nhiễm Thù trưởng lão, là ngươi đúng không?”
 
Lúc này, đừng nói Tô Thanh Y, mà ngay cả Tạ Hàn Đàm cũng đều sửng sốt, Nhiễm Thù cũng cau mày, không hiểu lắm ý của Tần Tử Thực, Tần Tử Thực thu Bạch Ngọc kiếm lại, lạnh nhạt nói: “Trên người của ngươi còn vương khí tức Kiếm ý của ta, ngươi vừa mới bị Kiếm ý của ta làm bị thương. Chuyện ngươi làm nàng bị thương, hình như ngươi quên rồi hử?”
 
Lời vừa nói ra, mọi người có mặt đều kịp phản ứng. Trên mặt Tạ Hàn Đàm ra vẻ trấn định, lại đánh giá sắc mặt của mọi người, nhưng tất cả mọi người đều giữ vững nét mặt của mình không nhìn tới Tô Thanh Y, sợ người Tinh Vân môn nhớ kỹ Tô Thanh Y, ghi hận với nàng.
 
“Nhiễm Thù không biết...”
 
Còn chưa nói hết câu, một trận Kiếm ý nghiêng trời lệch đất phóng đến, giống như có ngàn vạn thanh kiếm trong nháy mắt xẹt qua người, Nhiễm Thù là Xuất Khiếu kỳ đại năng..., tuy rằng bản thân bị trọng thương, nhưng sức chịu đựng tốt hơn so với người bình thường nhiều, lại quỳ xuống trong nháy mắt, một lát sau, toàn thân đều tràn máu ra.
 
Trầm Trúc kinh ngạc lên tiếng: “Tĩnh Diễn đạo quân, ngươi đây là có ý gì?!”
 
“Khi trở về, cả người nàng ấy bị thương, đây là ta thay nàng ấy trả lại cho ngươi.” Tần Tử Thực không để ý đến Trầm Trúc, sắc mặt không đổi nói, Nhiễm Thù cắn chặt răng, nửa quỳ trên mặt đất, cố gắng chống đỡ làm cho mình không có vẻ quá chật vật. Trầm Trúc muốn tiến lên phía trước lại bị Tạ Hàn Đàm cản lại.
 
“Đây là nàng ta nên nhận,” Tạ Hàn Đàm lạnh giọng mở miệng: “Sư thúc đừng xen vào việc của người khác.”
 
Trầm Trúc ngẩn người, nhất thời cũng không biết nên làm thế nào.
 
Mà Tô Thanh Y nhìn Nhiễm Xu ở trong điện, trong lòng cũng không biết là mùi vị gì.
 
Chưa bao giờ có người bảo vệ nàng như thế, cho dù là phụ mẫu, sư phụ của nàng ở Tu chân giới cũng chưa từng che chở như thế.
 
Giống như được người ta nâng niu trong lòng bàn tay vô cùng che chở.
 
Lúc tất cả mọi người nghĩ như thế là xong thì một đạo kiếm khí mang thế khí thế dời non lấp biển đánh vào phía sau Nhiễm Thù, rốt cuộc Nhiễm Thù không chống đỡ được nữa, bị bay mạnh ra mười mấy trượng nện vào phía trên cột! Nhiễm Thù phun ra một búng máu, rốt cuộc Trầm Trúc không giữ được bình tĩnh nữa, tiến lên nâng Nhiễm Thù dậy, ra sức đưa đan dược vào miệng nàng, sốt ruột nói: “Sư muội... Sư muội còn ổn không.”
 
“Lục phủ ngũ tạng của nàng ấy đều bị thương, hấp hối, đó cũng là ta thay nàng ấy trả lại cho ngươi.”
 

Nói xong, Tần Tử Thực đứng dậy, Trầm Trúc ôm Nhiễm Thù lạnh lùng nhìn Tần Tử Thực, giận dữ nói: “Tĩnh Diễn đạo quân, mặc kệ Nhiễm Thù có sai lầm gì, ngươi đánh cũng đã đánh rồi, mắng cũng đã mắng rồi, còn muốn thế nào nữa? Nhất định nàng phải chết mới được à?”
 
“Đệ tử Thiên Kiếm tông ta, cho tới giờ không phải chịu nửa phần ủy khuất.” Sắc mặt Tần Tử Thực không đổi: “Nàng ta dám hạ độc thủ như thế với nàng ấy, là coi như Thiên Kiếm tông ta không có người à?!”
 
“Hàn Đàm!” Thấy Tần Tử Thực không có ý định thu tay lại, Trầm Trúc quay đầu nhìn Tạ Hàn Đàm, tức giận nói: “Nàng là sư thúc của ngươi, là trưởng lão của Tinh Vân môn, ngươi cứ nhìn nàng bị người ức hiếp nhục nhã như thế à?!”
 
Tạ Hàn Đàm không nói lời nào, hắn ngẩng đầu lên, nhìn quanh bốn phía. Tần Tử Thực rút kiếm đi ra ngoài, Trầm Trúc dứt khoát ngăn ở trước Nhiễm Thù, tinh bàn trong tay nháy mắt dời hai người đi chỗ khác. Tô Thanh Y nhịn không được nắm chặt tay lại.
 
Mặc dù nàng hận Nhiễm Thù, nhưng mà nàng cũng không hi vọng Trầm Trúc xảy ra chuyện.
 
Nghĩ tới đây nàng âm thầm bắn một đạo ánh sáng ra ngoài, trực tiếp xẹt qua tay Tần Tử Thực, cắt ra một vết máu trên mu bàn tay hắn.
 
Cũng chính trong lúc này, Tạ Hàn Đàm biến sắc, trực tiếp nhảy về hướng Tô Thanh Y!
 
Hắn đứng cách Tô Thanh Y không xa, đánh giá một loạt nữ tu ở đây.
 
Động tác vừa rồi quá nhanh, hắn cũng không có cách nào xác định rốt cuộc là ai đã ra tay, nhưng trong hàng đệ tử lúc này lại đi ngăn cản Tần Tử Thực, nhất định là nàng ấy!
 
Tần Tử Thực cúi đầu nhìn vết máu trên tay, chậm rãi ngẩng đầu, nhìn về thanh niên bị mù trước mặt.
 
Hắn ta rất quan trọng.
 
Tần Tử Thực nghĩ thầm, ở trong lòng Tô Thanh Y, người nam nhân này quan trọng hơn so với mình.
 
Thế là hắn chậm chạp thu kiếm lại, Tạ Hàn Đàm nhìn quanh những nữ tu kia, hơn nửa ngày mới chậm rãi mở miệng: “Ta biết ngươi ở trong này, xuất hiện đi.”
 
Tần Tử Thực quay đầu lại, nhìn vị trí của Tạ Hàn Đàm, híp mắt lại, lạnh lùng nói: “Tạ Chưởng môn, đã xử lý xong chuyện riêng của bổn tọa, chúng ta có thể tiếp tục chuyện riêng của ngươi rồi.”
 
Tạ Hàn Đàm không để ý đến hắn, tiếp tục nhìn các nữ tu đứng ở nơi này, nghiêm túc nhớ lại bóng dáng ở Tư Quá Nhai Huyền Thiên môn.
 
Cô gái kia là người dùng kiếm nhỏ, dáng người nhỏ xinh...
 
Hắn liếc mắt một cái lập tức phủ nhận Tô Thanh Y lưng đeo kiếm lớn, đưa ánh mắt quét đi quét lại trên những người khác, trong giọng nói còn mang theo vài phần cầu xin: “Ta vẫn chờ ngươi, chờ ngươi trở về, ta tới đón ngươi, ngươi đừng trốn tránh ta...”
 
“Ta sai rồi...” Hắn không dám gọi tên của nàng, sợ lại một lần nữa đẩy nàng vào tình thế nước sôi lửa bỏng, vì thế hắn chỉ có thể run rẩy nói: “Ngươi đi ra đi, ta sẽ không làm loạn, chúng ta lập tức quay về Tinh Vân môn...”
 
“Tạ Chưởng môn, ngươi đang tìm ai à?” Tống Húc nhíu mày, nhìn Tạ Hàn Đàm đang có chút không bình thường nói: “Ở đây đều là đệ tử Thiên Kiếm tông, có lẽ Tạ Chưởng môn nhận sai người rồi?”
 
“Không sai đâu!” Tạ Hàn Đàm quay ngoắt đầu lại, lạnh mắt nói: “Ta ở gần nàng ấy nhiều năm như vậy, ta sẽ không nhận sai! Nàng ấy ở ngay tại đây!”
 
“Nàng ấy là Phù tu có thiên phú nhất Tinh Vân môn ta,” Tạ Hàn Đàm cười lạnh nói: “Bây giờ lẫn vào Thiên Kiếm tông các ngươi, bổn tọa làm sư trưởng phải mang nàng ấy về Tinh Vân môn, này có gì sai không?!”
 
“Aiyo, hôm nay xem như ta được mở rộng tầm mắt,” Phượng Ninh uống một hớp rượu, cười ha hả: “Thế mà có sư phụ giữa một đám ngươi không nhận ra được đồ đệ đấy.”
 
“Đồ đệ của ta thật sự rất giảo hoạt, năm đó ở Tinh Vân môn không dùng khuôn mặt thật gặp người.” Trong mắt Tạ Hàn Đàm càng ngày càng lạnh, lúc mọi người không kịp đề phòng, thế mà hắn lại túm lấy Tô Thanh Y, khi mọi người kịp phản ứng lại thì đã bắt được Tô Thanh Y, cây quạt nhỏ để trên cổ của nàng!
 
Chờ khi Tô Thanh Y kịp phản ứng thì cả người nàng đã bị Tạ Hàn Đàm lôi vào trong ngực.
 

Hương vị của hắn vẫn là hương vị thanh lãnh quen thuộc, nhiều năm qua, ngay cả huân hương cũng không dùng qua. Tô Thanh Y cảm thấy phát điên, người này thật mẹ nó vận khí tốt vậy, bắt bừa mà cũng chuẩn vậy?!
 
“Tạ Chưởng môn, đây là ngươi có ý gì?!” Tống Húc nổi giận, Tần Tử Thực lẳng lặng nhìn bọn họ không nói gì.
 
Tạ Hàn Đàm cười to nói: “Đưa ta đến chỗ thi thể sư phụ!”
 
Không ai dám nói chuyện, Tần Tử Thực nhếch miệng: “Được.”
 
Bình thường Tần Tử Thực không cười, nhưng mà tất cả mọi người đều biết, hắn cười có nghĩa là đang giận dữ.
 
Hắn không chút do dự xoay người, đưa đoàn người Tạ Hàn Đàm đi đến sau núi, Đan Huy hơi bất mãn, thấp giọng nói: “Sư huynh, thật sự đưa hài cốt sư muội cho hắn à?”
 
Tần Tử Thực cũng không trả lời, trực tiếp dẫn đầu.
 
Sau khi đi không lâu, hắn đứng trước một cửa đá, sắc mặt Bạch Phất Trần biến hóa, do dự nói: “Sư huynh...”
 
“Quỳ xuống.” Tần Tử Thực bình thản nói, sau đó đi đến trước cửa đá, lạnh nhạt nói: “Giao người cho ta, ta cho ngươi đi vào.”
 
“Mở cửa ra, ta xác nhận sư phụ ở trong sẽ lập tức thả người.”
 
“Được.” Tần Tử Thực gật đầu, tay đặt lên trên cột đá, một lát sau, cửa đá nổi lên lam quang, sau khi lam quang tan đi, một quan tài bằng thủy tinh chậm rãi hiện ra. Một nữ tử áo xanh lẳng lặng nằm ở giữa, dung nhan tầm hơn hai mươi tuổi, giống như chỉ đang ngủ say vậy.
 
Tạ Hàn Đàm thở dài, đẩy Tô Thanh Y vào trong rồi phóng vào bên trong, Tần Tử Thực không chút do dự rút kiếm! Một đạo kiếm quang chém về phía Tạ Hàn Đàm! Trong nháy mắt này, Tô Thanh Y lăn khỏi chỗ một vòng lập tức chạy vào phía trong cửa đá, tình cảnh trong nháy mắt trở nên hỗn loạn, Tần Tử Thực cản Tạ Hàn Đàm lại, một kiếm lại một kiếm giống như mang theo lực chẻ núi chém qua!
 
Cây quạt nhỏ của Tạ Hàn Đàm vung lên, trong nháy mắt xuất hiện mười mấy Tạ Hàn Đàm, sau đó tất cả đều phóng về phía trong cửa đá.
 
Tô Thanh Y chặn ngang xốc lên quan tài thủy tinh, ngưng tụ tất cả tu vi mình có đánh một chưởng lên cái xác kia!
 
Vốn là thi thể yếu ớt dựa vào quan tài thủy tinh để duy trì dáng vẻ lúc đầu, dưới một chưởng này trong nháy mắt hôi phi yên diệt! Tạ Hàn Đàm gào lên: “Nhãi ranh, ngươi dám!”, lập tức một đạo hoa quang nghiêng trời lệch đất đánh về phía Tô Thanh Y. Kiếm của Tô Thanh Y bị đánh bay, nàng theo bản năng vứt ra một cái quang trận trong tay, con ngươi Tạ Hàn Đàm co lại, không để ý đến phản phệ mạnh mẽ thu hồi pháp thuật của mình, sau đó hắn đưa tay ra bắt Tô Thanh Y lại!
 
Cũng chính trong chớp nhoáng này, một đạo Kiếm ý đột nhiên chém lên tay Tạ Hàn Đàm, Tạ Hàn Đàm bị ép thu tay lại, sau đó một người mặc lam bào kéo Tô Thanh Y đến bên người bảo vệ phía sau mình.
 
Tất cả những chuyện này chẳng qua cũng chỉ xảy ra trong chớp mắt, người ở đây thậm chí còn chưa kịp phản ứng đã thấy ba người đang giằng co rồi.
 
Tạ Hàn Đàm bị pháp thuật vừa rồi của mình phản phệ, chống vào vách tường, ngẩng đầu nhìn Tô Thanh Y đứng phía sau Tần Tử Thực, hơi há mồm, Tô Thanh Y sợ hắn nói ra cái gì ngoài dự đoán của nàng, há miệng lập tức mắng một câu: “Ngậm miệng!”
 
 
 
 
 



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.