Dù biết mình không phải là đối thủ của Ngô Tiếu Phương, nhưng hắn không ngờ lại bị thua nhanh như vậy.
Chung quanh võ đài vang lên tiếng cảm thán.
Trình Khổ trong lòng lạnh giá, đang định mở miệng nhận thua.
Nhưng Ngô Tiếu Phương hoàn toàn không có ý định dừng tay, ngay lập tức bức ép tiến thêm một bước, vỏ kiếm quất ngược, hung hãn đánh vào gò má phải của Trình Khổ.
Bùm!
Máu bắn tung tóe.
Hai từ nhận thua của Trình Khổ còn chưa kịp nói ra thì đã bị đánh đến đầu choáng mắt hoa, trực tiếp ngã phịch xuống đất, má phải sưng lên với tốc độ có thể nhìn thấy bằng mắt thường, miệng phụt ra máu tươi... Cả người trực tiếp choáng váng.
Ngô Tiếu Phương cười lạnh một tiếng, lại bước ra một bước, chân dẫm lên mặt Trình Khổ.
"Aaaa……"
Trình Khổ hét lên thảm thiết.
Ngô Tiếu Phương cười lạnh nói: "Đừng trách ta… muốn trách thì trách Lâm Bắc Thần, ai bảo ngươi và cái tên cặn bã kia học chung một lớp, chỉ cần là học viên của lớp 9, ta gặp một người thì hành hạ một người... cút xuống đi."
Thịch!
Hắn một chân hung hãn đá vào bụng Trình Khổ.
Trình Khổ trực tiếp bay xuống võ đài, nặng nề ngã xuống đất, phun ra một ngụm máu tươi, hắn ôm bụng, cơ thể co lại giống như tôm khô, sắc mặt tái nhợt, không tài nào đứng dậy nổi.
Xung quanh ồ lên.
Mặc dù là đấu võ thực chiến, khó tránh khỏi ngộ thương, nhưng Ngô Tiếu Phương ra tay cũng quá tàn nhẫn rồi.
Thương thế này của Trình Khổ, nếu không kịp thời chữa trị, e rằng mười ngày nửa tháng cũng không thể xuống giường được.
"Ngô Tiếu Phương thắng!"
Giám khảo tuyên bố kết quả trận đấu.
Mấy người bạn cùng lớp dùng cáng khiêng Trình Khổ, người đã hôn mê rời đi.
Ngô Tiếu Phương đứng trên võ đài, ngước mắt nhìn xuống, nhanh chóng tìm thấy Lâm Bắc Thần ở trong đám người, trên mặt lộ ra vẻ khiêu khích, đưa ngón tay cái ra rồi chậm rãi hướng xuống dưới, nói: "Họ Lâm kia, phát huy cho thật tốt, ta rất mong chờ được gặp lại ngươi trên võ đài, đừng để bị loại sớm quá!"
Lâm Bắc Thần mặt không biểu cảm.
Ngô Tiếu Phương bật cười, bước xuống võ đài.
Các học viên bàn tán sôi nổi.
Không lâu sau, vòng một của cuộc thi đã kết thúc.
Mười người bao gồm Trình Khổ đã bị loại.
Sau đó là vòng thứ hai.
Vòng thứ hai của cuộc thi võ kéo dài nửa giờ, đã được tuyên bố kết thúc, lại có mười người thông qua và mười người bị loại.
Cứ như vậy, mãi cho đến vòng thứ năm, cuối cùng đã có một học viên nổi tiếng khác bước lên võ đài.
Mộc Tâm Nguyệt.
Thiếu nữ được mệnh danh là "công chúa thường dân’ của học viện Số 3, đã lộ ra thực lực phi phàm của mình trong cuộc thi lần trước, xếp thứ ba, và lần này, bất luận là bài thi văn trước đó hay là kiểm tra đẳng cấp Huyền khí, đều đã đè bẹp Ngô Tiếu Phương, Vũ Ti, Tư Tân Lâm và những người khác.
Tất cả mọi người đều cảm nhận được một nguồn động lực trỗi dậy mạnh mẽ trên người của thiếu nữ này.
Nhất thời, xung quanh võ đài số 1, người đông nghìn nghịt.
Hầu hết tất cả học viên đều muốn xem phong thái chiến đấu của ‘công chúa thường dân’.
Vì vậy mà chín trận đấu được tiến hành đồng thời kia, về căn bản đều không có người xem, xung quanh chín võ đài trống không, phía dưới chỉ có rải rác vài người.
Võ đài số một.
Hai bên giao chiến đều đã xuất hiện.
Mộc Tâm Nguyệt mặc một chiếc áo choàng kiếm sĩ màu xanh, qua sự sửa chữa có chủ ý của cá nhân nàng, càng làm tôn lên dáng người yêu kiều, xinh đẹp mà không kém phần oai hùng, chỗ nên đầy thì đầy, chỗ nên thon thì thon, mỗi một đường cong đều giống như một tác phẩm nghệ thuật được nhà thiết kế dày công tạo ra.
Mái tóc đen dài buộc đuôi ngựa, tung bay trong gió.
Như thể một nữ kiếm thần hạ phàm.
Ngay giờ khắc này, vô số ánh mắt đều ngưng tụ kiên cố trên người Mộc Tâm Nguyệt, lộ ra vẻ hâm mộ và kính nể.
Nhất là loại chó liếm như Phùng Luân, đôi mắt liền sáng lên, nhìn như ngây như dại.
Đáng tiếc, trước đó hắn đối phó với Lâm Bắc Thần không thành, nữ thần trong lòng đã liên tiếp mấy ngày nay không thèm để tâm đến hắn, mỗi khi nghĩ đến điều này, Phùng Luân lại đau lòng không ngớt, không những mất đi sự xem trọng của nữ thần, còn mất hai mươi đồng bạc.
Nhưng lúc này, Phùng Luân đã hoàn toàn mất hết dũng khí để chống lại Lâm Bắc Thần.
"Trận đấu bắt đầu."
Giám khảo lớn tiếng thông báo.
"Bạn học Trịnh, mời."
Mộc Tâm Nguyệt rút trường kiếm ra, là chiêu khởi đầu của kiếm thuật cơ bản.
Khác với sự ngạo mạn của Ngô Tiếu Phương, biểu hiện của Mộc Tâm Nguyệt nho nhã lễ phép, khiến người ta như gội đầu với gió xuân, cảm thấy rất thoải mái.
Đối thủ của nàng là Trịnh Thác, lớp trưởng của lớp 6.
"Ta nhận thua."
Trịnh Thác trực tiếp hét lớn.
"Có thể bốc thăm cùng một nhóm với Mộc sư tỷ, thật sự là điều may mắn nhất năm nay của ta, có thể nói một hai câu với nữ thần trong lòng ở khoảng cách gần như vậy, ta đã rất mãn nguyện rồi. Ta không phải là đối thủ của Mộc sư tỷ, càng không thể giao đấu với Mộc sư tỷ, không thể lãng phí Huyền khí của sư tỷ được, chúc sư tỷ giành được quán quân trong cuộc thi lần này!"
Nói xong, vị tiểu thiên tài đến từ lớp 6 năm hai này nhìn Mộc Tâm Nguyệt thật sâu, sau đó quyến luyến quay người lại, chủ động nhảy xuống võ đài.
Trận đấu kết thúc.
Xung quanh võ đài náo động lên.
Ngay cả giám khảo cũng choáng váng, cuối cùng mới lớn tiếng tuyên bố kết quả: "Mộc Tâm Nguyệt thắng, tiến vào vòng sau."
Mộc Tâm Nguyệt rất có phong độ, chắp tay nói: "Đa tạ, bạn học Trịnh."
Sau đó quay người bước xuống võ đài.
Trong đám đông, Lâm Bắc Thần cũng rất ngạc nhiên.
Hắn không thể không thừa nhận, loại sinh vật chó liếm này, độ phủ sóng cũng mạnh mẽ quá đấy.
Cho dù là trái đất hay thế giới khác, đều có bóng dáng cần cù không mệt mỏi của bọn nó.
Cuộc thi vẫn tiếp tục.
Mãi cho đến vòng 9, Lâm Bắc Thần mới được xướng tên lên võ đài.
Đối thủ của hắn là Lãnh Diệp, một tiểu thiên tài đến từ lớp 1.
Cuộc quyết đấu giữa hai người, dù không náo động như khi Mộc Tâm Nguyệt bước lên võ đài nhưng cũng thu hút sự chú ý rất lớn.
Trên võ đài.
"Thật sự khiến ta kinh ngạc đấy, ha ha, để ta gặp được một tên gian lận như ngươi... ha ha, vận may của ta thực sự không phải bình thường."
Lãnh Diệp nhìn Lâm Bắc Thần, vô cùng kinh ngạc nói.
Lâm Bắc Thần nhắm mắt, không nói gì.
Lãnh Diệp lại nói tiếp: “Ha ha, Ngô sư huynh đã lên tiếng, nếu như ở trên võ đài người nào có thể đánh cho cái tên rác rưởi nhà ngươi lộ ra nguyên hình, thì có thể nhận được phần thưởng 10 tiền vàng…Ha ha ha, hôm nay, phần thưởng này chắc chắn thuộc về ta rồi."
Hắn là con chó săn trung thành nhất bên cạnh Ngô Tiếu Phương.
Lâm Bắc Thần vẫn không nói gì.
Dưới võ đài.
"Cái tên phá gia chi tử này hình như sợ rồi thì phải, mắt còn không dám mở ra."
"Bây giờ biết sợ thì đã quá muộn rồi."
"Ha ha, đánh bại một Phùng Luân thì cho rằng mình là thiên hạ vô địch chắc, Lãnh Diệp huynh, chính là thiên tài top 6 của lớp 1. Nghe nói lần này, có hy vọng tranh giành vị trí top 15 toàn khối."
Đủ tiếng bàn tán ồn áo cuộn trào mãnh liệt giống như nước sôi.
"Nhưng mà, Lâm Bắc Thần thực sự rất đẹp trai."
"Dáng vẻ nhắm mắt ôm kiếm của hắn, quả thực là khuôn mẫu của kiếm tiên nhân gian."
"Mặc dù cặn bã, nhưng tốt xấu gì cũng là một tên cặn bã đẹp trai, nhỏ tiếng nói một câu, nếu bị một tên cặn bã như hắn lừa gạt, bổn tiểu thư cũng chịu."
Cũng có hai nữ học viên ngốc nghếch học chả hay cày chả biết, nhìn thấy Lâm Bắc Thần anh tuấn, thanh sam như ngọc, không khỏi nảy ý xuân.
Chính vào lúc này--
"Trận đấu bắt đầu."
Giám khảo lớn tiếng tuyên bố.
"Ha ha, Lâm Bắc Thần, bây giờ ta sẽ cho ngươi biết cái gọi là không thể..."
Lãnh Diệp vẫn tiếp tục buông lời chế nhạo.
Còn ở phía đối diện, Lâm Bắc Thần lại đột nhiên mở mắt ra.