"Thứ chó nhà ngươi, còn muốn lừa ta à? Ngày thường cáo giả oai hùm, ở trong thành cậy thế hiếp người, làm chuyện xấu cũng không kém ta, có bao nhiêu người muốn đánh chết bổn thiếu gia thì có bấy nhiêu người muốn đánh chết ngươi, ngươi hẳn là tự biết không có nơi nào để trốn, mới tới trường tìm ta, muốn lợi dụng thân phận của bổn thiếu gia, trốn ở trong trường, có phải vậy không?"
Lâm Bắc Thần chửi rủa.
Vẻ chính nghĩa lẫm liệt trên mặt Vương Trung lập tức biến thành cười nịnh.
"Thiếu gia không hổ là tư chất thông minh, trí tuệ vô song, vừa liếc qua đã có thể nhìn thấu chút tâm tư nhỏ bé này của tiểu nhân, hi hi... Nhưng mà, thiếu gia, người giữ tiểu nhân bên mình, tốt xấu gì cũng có thêm một người bưng nước rót trà, hầu hạ người, không phải càng tốt sao?"
Lời này cũng hơi có lý.
Lâm Bắc Thần hừ lạnh một tiếng, đưa tay nói: "Trên người có tiền không, cho ta một ít."
Vương Trung chua xót nói: "Khi khâm sai tịch thu tài sản, đã lấy đi hết cả rồi, một đồng cũng không còn.”
"Ta..." Lâm Bắc Thần tức giận nói: "Cần ngươi có tác dụng gì chứ?"
Hắn nhìn lão quản gia một lượt từ trên xuống dưới, bỗng nhiên dừng lại ở giữa eo, đôi mắt sáng lên, nói: "Đưa kiếm của ngươi cho ta."
Vương Trung với vẻ mặt suy sụp: "Thanh kiếm này là bảo vật gia truyền của ta, ta..."
"Đồ chó, đưa cho ta."
"Ồ, vâng."
……
……
Gần như cùng một thời gian.
Ngoài trường học, một nơi yên tĩnh nào đó ở Vân Mộng thành.
"Tâm Nguyệt, nàng lại chủ động hẹn ta? Ta vui quá."
"Phùng Luân, ngươi thật sự yêu ta sao?"
"Tâm Nguyệt, ta đương nhiên yêu nàng, ta sẵn sàng làm mọi thứ vì nàng."
"Được, vậy ngươi chứng minh cho ta xem."
"Làm sao chứng minh?"
"Khiến Lâm Bắc Thần vĩnh viễn im miệng."
"Vĩnh viễn im miệng? Giết hắn? Cái này... cha hắn là Chiến Thiên Hầu."
"Sợ gì, hắn hiện tại chỉ là một thường dân."
"Nàng... được, ta đồng ý với nàng, nếu như ta làm được, nàng có thể làm bạn gái ta không?"
"Cái gì? Ngươi còn đề ra yêu cầu với ta ư? Phùng Luân, ta thật sự không ngờ ngươi lại là loại người này, trước đây ngươi từng thề sẽ làm mọi thứ vì ta mà không tính toán đền ơn, đều là lừa ta à? Bây giờ lại dùng loại chuyện này uy hiếp ta? Thật khiến ta quá thất vọng.”
"Không không không, Tâm Nguyệt, nàng tuyệt đối đừng hiểu lầm, ta sẵn sàng làm mọi thứ vì nàng, không dám đòi hỏi gì quá đáng, chỉ cần nàng chịu nói chuyện với ta vài câu, nhìn ta nhiều hơn là được... Tâm Nguyệt, nàng yên tâm, sáng sớm mai lên lớp, ta lập tức tìm cơ hội giết chết tên Lâm Bắc Thần kia, chứng minh cho nàng thấy."
"Được, ta chờ tin tốt của ngươi.”
"Yên tâm đi, Tâm Nguyệt, Phùng Luân ta sẵn sàng làm bất cứ mọi chuyện vì nàng, bằng mọi giá."
"Ừm, ta rất cảm động, Phùng Luân, ngươi đi đi, cẩn thận chút, đừng để người ta nhìn thấy."
Nam học viên tên Phùng Luân vô cùng hưng phấn rời đi.
Một lúc sau.
Trong một căn phòng riêng yên tĩnh và đầy phong cách của tửu lâu.
Cùng một nữ chính, nhưng nam chính là người khác.
Lại là một đoạn đối thoại tương tự.
"Ngô sư huynh, ta biết huynh có tâm ý với ta, ta cũng rất có thiện cảm với huynh. Huynh có thể giúp ta tìm ra cách loại bỏ hoàn toàn cái tên Lâm Bắc Thần cặn bã kia không?"
"Hai người không phải đã chia tay rồi sao?"
"Ngô sư huynh, huynh không hiểu cái tên cặn bã này rồi, ngoài mặt hắn đồng ý, nhưng trong đáy lòng nhất định sẽ nghĩ cách rình rập, dùng mọi thủ đoạn uy hiếp ta, ta thật sự chịu đủ rồi."
"Ồ, điều này cũng đúng... Nhưng mà, Tâm Nguyệt, ý của muội là muốn mạng của Lâm Bắc Thần?"
"Đúng vậy, Ngô sư huynh, ta không muốn chuyện giữa ta và hắn bị người ta xôn xao, nếu như có thể khiến hắn vĩnh viễn im miệng là tốt nhất."
"Thực ra, có nhiều cách chơi càng thú vị hơn so với việc giết chết hắn."
"Cách chơi thú vị hơn?"
"Ví dụ, biến Lâm Bắc Thần thành nô lệ của muội, vậy thì sống chết của hắn sẽ nằm trong tay muội, chẳng phải càng tốt hơn sao? Bằng cách này, muội không chỉ có thể thoát khỏi hắn, còn có thể tuỳ ý chơi đùa, thao túng hắn, muốn trút giận thế nào cũng được, ha ha.”
"Cái này...nếu được như vậy, đương nhiên là cầu còn không được, nhưng mà, làm sao mới có thể biến hắn thành nô lệ của ta? Pháp luật của đế quốc rất coi trọng việc bảo vệ thường dân, cho dù hắn có bị đuổi ra khỏi học viện, muốn khiến hắn trở thành nô lệ cũng là điều không thể.”
"Ha ha, ở Vân Mộng thành, không có việc gì mà Ngô Tiếu Phương ta không làm được.”
"Ngô sư huynh xin dạy bảo."
"Tâm Nguyệt, muội cảm thấy tên cặn bã Lâm Bắc Thần này, hiện tại thiếu cái gì nhất?"
"Cái gì?"
"Tiền."
"Ý của Ngô sư huynh là?"
"Muội thử nghĩ xem, một kẻ sống xa hoa lãng phí, quen ăn ngon mặc đẹp, bỗng chốc trở thành kẻ nghèo nàn, liệu hắn có thể thích ứng được không? Từ nghèo sang giàu thì dễ, chứ từ giàu sang nghèo khó lắm, nhịn đói một hai ngày, Lâm Bắc Thần sẽ phát điên và sẵn sàng làm bất cứ mọi việc. Nếu như lúc này, có người chủ động cho hắn mượn tiền, liệu hắn có nhận không?"
"Chắc chắn sẽ nhận."
"Vậy khi mượn tiền, nhận tiện đề ra chút yêu cầu, có phải cũng hợp tình hợp lý không?”
"À, ta hiểu rồi, ví dụ... để hắn ký một bản khế ước, trong thời hạn quy định, nếu như không thể trả tiền thì phải lấy thân gán nợ, trở thành nô lệ?”
"Ha ha, Mộc sư muội thật là huệ chất lan tâm, thông minh tuyệt đỉnh, vừa nghe qua đã thông suốt rồi."
"Nhưng mà, lỡ như hắn không đồng ý thì sao?"
"Khế ước đương nhiên phải che giấu một chút, để hắn nhìn thấy hi vọng rồi lại tuyệt vọng. Hơn nữa, tên cặn bã này không chỉ bị điên mà còn là ngu ngốc, đào một cái hố để hắn nhảy vào thực sự là quá đơn giản. Mộc sư muội, yên tâm đi, chuyện này cứ giao cho ta."
"Ngô Tiếu Phương sư huynh chính là thiên tài đệ nhất của năm hai, giao cho sư huynh làm, ta đương nhiên yên tâm.
"Ha ha, cũng là nể mặt Mộc sư muội, nếu không, Ngô Tiếu Phương ta làm sao có thể hạ mình đi đối phó với một tên kém cỏi như vậy chứ?"
"Ta sẽ luôn luôn ghi nhớ lòng tốt của sư huynh đối với ta."
……
Ngày hôm sau.
Ánh nắng tươi đẹp, không khí mát mẻ.
Ting ting ting!
Chuông vào học vang lên.
Cánh cửa học viện Số 3 dần dần mở ra.
Các nam nữ học viên giống như bầy vịt xuất chuồng, ồn ào náo động lao vào sân trường, sân trường yên tĩnh ngay lập tức trở nên sôi nổi.
Đám đông giống như biển lớn phân nhánh, đi về phía giảng đường của các cấp và lớp học khác nhau.
Trong khuôn viên trường, ở một rừng cây nhỏ bên cạnh sân tập võ.
"Vương bá, cứ quyết định như vậy đi, lát nữa, ngươi tuyệt đối không được kéo hông, nhất định phải phối hợp thật tốt với ta."
Lâm Bắc Thần treo thanh trường kiếm của Vương Trung ở giữa thắt lưng của mình, dặn dò một lần nữa.
Lão quản gia Vương Trung vỗ ngực hứa: "Thiếu gia, người yên tâm đi, trong tên của ta mang một chữ Trung, làm chuyện nổi tiếng đáng tin cậy, tới lúc đó nhất định sẽ diễn còn thật hơn cả thật, tuyệt đối dọa người.”