Trong lúc đất rung núi chuyển, Ôn Thiếu Thanh kéo Hoa Hướng Vãn vội vàng chạy về phía trước. Tuyết lớn sau lưng bọn họ ầm ầm đổ xuống. Vừa đứng vững, Hoa Hướng Vãn lập tức đẩy hắn ra, thở hổn hển lên tiếng: “Ngươi đi trước đi. Ta...”
“A Vãn!”
Ôn Thiếu Thanh không đợi nàng nói xong, nắm hai vai của nàng. Hắn nhìn nàng, vẻ mặt kích đ0ng: “Nàng thông qua khảo nghiệm! Nàng chọn ta! Nàng chọn ta!”
“Đúng, đúng, đúng.” Hoa Hướng Vãn vội trấn an hắn: “Ngươi là người quan trọng nhất. Ngươi bình tĩnh chút! Ta đi xem chàng ấy.”
“Không! A Vãn, nàng nghe ta nói trước đã.”
Ôn Thiếu Thanh thoáng bình tĩnh. Hắn nhìn nàng, vẻ mặt kích đ0ng không kiềm được: “Ta có một kế hoạch, cần nàng giúp ta. Ta phải nhân lúc hắn không ở đây nói cho nàng biết.”
Nghe vậy, Hoa Hướng Vãn dừng lại một lát. Nàng nghi hoặc đưa mắt nhìn lại: “Kế hoạch?”
“Không sai.” Ôn Thiếu Thanh gật đầu. Hắn nhìn vào mắt của Hoa Hướng Vãn, lần thứ hai xác nhận: “A Vãn, ta là người quan trọng nhất trong lòng nàng, đúng không?”
“Đấy là đương nhiên.” Hoa Hướng Vãn nở nụ cười khổ: “Nhưng mà ta đã lập gia đình...”
“Đừng nói cái này.” Ôn Thiếu Thanh giơ tay lên, đặt ở môi nàng, trong mắt đầy dịu dàng: “A Vãn, ta không ngại cái này. Ta biết nàng bị Tần Vân Y và mẫu thân ta ép. Đối với việc chúng ta đi tới bước này, không phải là vì chúng ta quá yếu à?”
Hoa Hướng Vãn không ngắt lời hắn, yên lặng chờ hắn tiếp tục: “Trước đó là ta không đúng. Chúng ta không có gì cả, ta ép nàng rời khỏi hắn. Đây là chuyện không thể nào. Cho nên ta đã nghĩ rồi, ta muốn trở thành Ma Chủ.”
Ôn Thiếu Thanh nhìn Hoa Hướng Vãn, vẻ mặt chăm chú: “Chờ ta trở thành Ma Chủ, ta sẽ lấy nàng. Nàng là Vương Hậu. Từ nay về sau Hợp Hoan - Thanh Lạc liên thủ cùng thống trị Tây Cảnh.”
“Thiếu Thanh.” Hoa Hướng Vãn kéo tay hắn xuống, lo lắng nói: “Đừng cố ép mình như vậy. Còn sống quan trọng hơn tất cả mọi thứ. Tần Vân Y là Độ Kiếp Kỳ...”
“Tạ Trường Tịch cũng vậy!”
Ôn Thiếu Thanh vừa mở miệng, Hoa Hướng Vãn đã mơ hồ biết ý của hắn. Nhưng nàng không dám xác định, nhíu mày: “Ý của ngươi là?”
“A Vãn, thật ra Vu Lễ và Minh Hoặc là ta cố ý vứt bỏ,” Ôn Thiếu Thanh nói rất nhanh: “Vu Lễ là người của Tần Vân Y. Mặc dù Minh Hoặc là Tông chủ Âm Dương Tông, nhưng năm đó hắn ta nhận ân lớn của Tần Vân Y, đã sớm âm thầm đầu phục Tần Vân Y. Chẳng qua mẫu thân ta một lòng với Minh Loan Cung cho nên mới khoan dung với hắn ta. Hai người bọn họ đều là Tần Vân Y phái tới giám thị ta, chỉ sợ ta nuốt riêng huyết lệnh. Ta vào núi tìm được biện pháp lấy huyết lệnh, thế nhưng ta không muốn để cho bọn họ biết là ta lấy được huyết lệnh. Hôm qua chúng ta cũng đã đến sơn đ0ng này. Trong sơn đ0ng này có một con giao nhân, đã đánh nhau với chúng ta. Nó không phải là đối thủ của chúng ta nên chạy mất. Ta để Minh Hoặc đuổi theo nó trước, sau đó cố ý phát sinh xung đột với Vu Lễ, chạy ra. Hôm nay chắc Minh Hoặc còn ở sơn đ0ng. Chúng ta rất nhanh sẽ gặp được hắn ta.”
“Sơn đ0ng này là sao?”
Hoa Hướng Vãn nhìn thoáng qua hành lang đen kịt.
Ôn Thiếu Thanh cười cười: “Nàng biết Thần Nữ Sơn vẫn do Thần Nữ thủ hộ chứ?”
“Ta biết.” Hoa Hướng Vãn gật đầu: “Bên trong là Thần Nữ?”
“Không sai.” Ôn Thiếu Thanh trả lời: “Nhưng có vẻ Thần Nữ bị giao nhân giam lại. Ta đoán huyết lệnh hẳn ở ngay trong tay Thần Nữ. Nhưng mà đây không phải điều then chốt. Then chốt ở chỗ trong sơn đ0ng này có một đại trận thượng cổ.”
“Đại trận gì?”
Hoa Hướng Vãn cau mày hỏi. Ôn Thiếu Thanh giải thích: “Đây vốn là trận pháp đại năng thượng cổ để lại dùng để bảo hộ Tuyết Sơn nhưng đã bị giao nhân kia sửa lại. Đại trận này bị đổi thành trận pháp luyện hóa, trung tâm trận pháp sẽ hấp thụ sạch sẽ tất cả lực lượng trong trận pháp. Cho nên người dưới chân núi một đêm bạc tóc đều do trận này làm ra. Chỉ cần nàng có thể dựa theo chỉ đạo của ta, hạ thuốc này cho Tạ Trường Tịch.” Ôn Thiếu Thanh vừa nói vừa đưa một viên thuốc cho Hoa Hướng Vãn, dặn dò: “Sau đó đưa Tạ Trường Tịch đến vị trí ta chỉ định. Ta sẽ mở trận pháp ở chỗ mắt trận, có thể hút sạch tu vi của hắn. Đến lúc đó, ta cầm huyết lệnh Ma Chủ, lại có tu vi của Tạ Trường Tịch. Ta và nàng còn sợ Tần Vân Y à?”
“Thế nhưng...” Hoa Hướng Vãn chần chờ: “Thiên Kiếm Tông đã điểm hồn đăng cho Tạ Trường Tịch. Hình ảnh trước khi chàng ch3t đều sẽ được truyền hết về bên Thiên Kiếm Tông. Thiên Kiếm Tông sẽ không chịu để yên.”
“Cho bọn họ một hung thủ là được rồi.”
Ôn Thiếu Thanh lập tức cho ra biện pháp: “Dưới núi tuyết này là nước lầy. Sau khi ta hút tu vi của hắn thì sẽ ngụy trang thành Minh Hoặc để hắn phát hiện. Ta sẽ cho hắn một cơ hội chạy trốn, nhưng sẽ phế bỏ tứ chi của hắn. Hắn tỉnh lại tất nhiên sẽ đi tìm nàng. Chúng ta bày bẫy rập ở trên đường, để tự hắn bò vào trong nước lầy.”
Nước lầy là kịch độc ăn mòn xương cốt, rơi vào trong nước lầy, hài cốt không còn. Đến lúc đó Thiên Kiếm Tông ngay cả thi thể cũng không có, rất khó phán đoán nguyên nhân chân chính cái ch3t của chàng.
Mà hình ảnh trước khi chàng ch3t đều là hình ảnh giãy dụa trong nước lầy, rất khó phân biệt.
Trước khi ch3t chàng sẽ thấy Minh Hoặc, nếu như may mắn, có thể chàng còn có thể truyền âm cho Hoa Hướng Vãn. Cứ như vậy, cộng thêm Hoa Hướng Vãn chỉ ra và xác nhận, có thể hoàn toàn giá họa cho Minh Hoặc.
Hoa Hướng Vãn nghe kế hoạch của Ôn Thiếu Thanh, quả thực muốn vỗ tay cho hắn.
Bẫy Tạ Trường Tịch như vậy, hắn thật lớn mật đó.
Nhưng nàng khắc chế chuyện bản thân vỗ tay khen hắn, tiếp tục hỏi: “Nhưng Tạ Trường Tịch không có đ0ng cơ giết Minh Hoặc.”
“Nàng chỉ ra và xác nhận.” Ôn Thiếu Thanh cười: “Không phải có rồi à? A Vãn..” Giọng hắn trầm thấp, tiến lên một bước. Hoa Hướng Vãn không nhịn được lui về phía sau, nghe hắn sợ hãi than: “Nàng không biết nàng đẹp đến nhường nào đâu.”
Nghe nói như thế, Hoa Hướng Vãn hơi nghiêng mặt làm như xấu hổ.
Nàng không nhịn nổi nữa, chỉ có thể nói: “Ta đi trước xem Tạ Trường Tịch, lấy sự tín nhiệm của chàng ấy trước.”
“Được.”
Ôn Thiếu Thanh gật đầu. Hoa Hướng Vãn xoay người, đi hai bước, nàng quay đầu lại chỉ nói: “Ngươi đừng cùng qua đây, đừng k1ch thích chàng ấy.”
“Biết rồi.”
Ôn Thiếu Thanh có vẻ cực kỳ nghe lời, dịu dàng nhìn Hoa Hướng Vãn: “Nàng đi đi. Ta chờ nàng.”
Hoa Hướng Vãn trả lời một tiếng rồi vội đi ra ngoài.
Ngay từ đầu nàng còn khống chế tốc độ, chờ đi qua chỗ ngoặt, Ôn Thiếu Thanh không thấy nữa, nàng lập tức chạy như điên ở trong hành lang.
Tuyết lớn lấp kín cửa đ0ng. Nàng không dám dùng linh lực, cũng chỉ có thể dựa vào bàn tay mình đào ra một con đường.
Chờ sau khi từ trong tuyết bò ra ngoài, tay nàng đã đào đến chảy máu. Bàn tay lạnh cóng đến đỏ lên, nhưng nàng không đoái hoài đến đau đớn, quay đầu nhìn tuyết trắng mịt mùng, hô to lên tiếng: “Tạ Trường Tịch? Tạ Trường Tịch?”
Theo lý thuyết, chỉ là từ vách núi ngã xuống, chỉ là gặp phải tuyết lở, đối với một Kiếm tu Độ Kiếp Kỳ mà nói, cái này không nên là chuyện lớn gì.
Thế nhưng nàng nhớ rõ ràng, năm đó lúc nàng từ trên vách đá nhảy xuống, giây phút đau đớn nhìn Tạ Trường Tịch đứng tại chỗ đó.
Đó không phải là đau đớn tà ma xé nát phân thân mang đến, mà là tuyệt vọng khi ý thức được mình đã bị bỏ rơi vào lúc đó.
Thật ra nàng cũng không rõ tại sao mình lại vội vã như vậy, có lẽ là lòng từ bi mà người từng trải qua rồi mới biết…
Cho dù là dành từ bi cho một người đã bỏ rơi mình từ lâu.
Nàng dùng thần thức dò xét một đường, cuối cùng cũng tìm được vị trí của Tạ Trường Tịch. Nàng vội vọt đến đó, bắt đầu đào tuyết.
Tạ Trường Tịch yên tĩnh nằm trong tuyết.
Ban đầu chàng cảm giác tuyết cứ một tầng rồi một tầng chồng chất, đợi lúc lâu, mới yên tĩnh lại.
Sau đó chàng như bị chôn ở trong nghĩa địa, tất cả âm thanh quanh người biến mất. Chàng lặng im nhìn băng tuyết chồng chất trước mắt, đợi linh lực chữa trị tất cả vết thương trên thân thể, cố gắng lĩnh hội tất cả tâm tình trong giờ phút này.
Cảm xúc cả đời chàng quá mức thiếu thốn. Yêu hoặc hận, kinh sợ hoặc vui mừng, đều chậm hơn người khác rất nhiều, đang thong thả lĩnh hội.
Chàng vô số lần nghĩ tới, vì sao năm đó nàng phải giả ch3t, vì sao 200 năm chưa từng quay về.
Đến giờ phút này chôn sâu trong đất tuyết, cuối cùng chàng cũng cảm nhận được sự yếu ớt từ trong lòng, sự đau đớn vạn lần không đủ kia khi nàng rơi vào Dị giới.
Năm đó chàng có lý do, vô số lý do. Chàng biết tính của nàng, điều nàng phải làm là hiểu cho chàng.
Giống như hôm nay, chàng cũng biết có lẽ lòng nàng có tính toán, muốn cho Ôn Thiếu Thanh đủ tín nhiệm với nàng. Mà chàng, tu vi cao thâm, chút chuyện này đối với chàng càng không có ảnh hưởng quá lớn, cứu Ôn Thiếu Thanh thích hợp hơn cứu chàng rất nhiều.
Nhưng khoảnh khắc thật sự bị bỏ rơi kia, chàng vẫn cảm nhận được đau đớn cùng cực trong lòng.
Loại đau đớn này làm chàng hoài nghi và uể oải.
Chàng đột nhiên cảm thấy cứ chôn ở trong tuyết như vậy, cứ bình yên ngủ như vậy thì lúc đầu ở Tử Sinh Giới, lúc đạo tâm nghiền nát, thọ mệnh giao hết, chàng sẽ không khó khăn như thế.
Lông mi chàng khẽ run, cố gắng khắc chế những tâm tình và suy nghĩ này. Sau khi bình tĩnh lại, chàng định bụng tự mình bò từ trong tuyết ra ngoài đi tìm nàng.
Nhưng mà không bao lâu, chàng chợt nghe thấy trên mặt tuyết truyền đến tiếng bước chân.
Một lát sau, thì có người bắt đầu đào tuyết, gọi tên của hắn: “Tạ Trường Tịch? Tạ Trường Tịch, chàng không sao chứ?”
Chàng ngẩn người, trong lúc mờ mịt chợt nghe phía trên truyền đến tiếng đào tuyết.
Sau đó tuyết trắng trước mắt bị người đào lên. Ánh sáng chợt xuống, khuôn mặt cô gái thở hổn hển lo lắng xuất hiện ở phía trên chàng.
Chàng ngơ ngác nhìn người trước mặt, loại tĩnh mịch vừa rồi trong nháy mắt biến mất, trước mắt lộ ra hào quang.
Hoa Hướng Vãn thấy chàng vẫn ổn thì thở phào một cái.
Nàng nhìn dáng vẻ ngẩn ngơ của chàng, không khỏi cười rộ lên: “Nằm ở chỗ này làm gì? Đứng lên đi, tuyết ngừng rồi.”
Tạ Trường Tịch bất đ0ng. Chàng cảm nhận được tiếng tim mình đập, đột nhiên rất muốn hỏi.
Vì sao lại quay về?
Chàng có thể tự mình đi ra, có thể tự mình đi tìm nàng, có thể không cần nàng quay đầu lại.
Nhưng chàng không dám hỏi, bởi vì chàng biết rõ điều này sẽ không phải là đáp án mà chàng muốn.
Nhưng loại khả năng mơ hồ này, làm cho chàng như một lần nữa sống lại.
Hoa Hướng Vãn nhìn ánh mắt của chàng, vô cùng kinh ngạc: “Chàng bị thương?”
Theo lý thì không nên bị chứ, chàng mạnh như vậy.
Tạ Trường Tịch không nói gì, ánh mắt của chàng rơi vào tuyết trắng giữa chân mày Hoa Hướng Vãn cùng với máu trên tay của nàng.
“Tạ Trường Tịch?”
Hoa Hướng Vãn giang hai tay, quơ quơ trước mặt chàng.
Tạ Trường Tịch không nói lời nào. Chàng vươn tay, cầm bàn tay đầy máu của nàng.
Hoa Hướng Vãn sửng sốt. Sau đó cảm giác người này kéo mình xuống đất cùng.
Tuyết rất nhanh hòa tan giữa hai người, bốc hơi, Hoa Hướng Vãn tựa trong nguc chàng, coi như nghe được nhịp tim của chàng.
Cảm giác được sự tươi mới và linh hoạt của người trong nguc, Tạ Trường Tịch nhắm mắt lại: “Hoa Hướng Vãn.”
“Hả?”
“Nếu như, năm đó ta cho nàng biết, ta sẽ đến ngay…”
Nếu như ngay lúc nàng nhảy xuống kia, chàng nói cho nàng biết chàng sẽ cùng chịu ch3t với nàng.
“Liệu nàng sẽ đứng trên đường Hoàng Tuyền chờ ta chứ?”
Năm đó là tử cục, chàng không thể dùng tính mạng của mọi người đi cầu một phần tình cảm, mà nàng cũng sẽ không vì bản thân mình mà hại mọi người.
Chờ đợi là kết cục duy nhất, nhưng nàng không chờ chàng.
Cho dù là Hoàng Tuyền hay là Tây Cảnh, nàng đều không chờ.
Hoa Hướng Vãn nghe lời của chàng, chăm chú nghe nhịp tim của chàng.
Trong một chớp mắt, nàng có chút mong chờ với đề nghị của chàng. Nhưng rất nhanh, nàng biết mình không có loại tư cách này.
Nàng cười rộ lên: “Nói mê sảng cái gì vậy? Nếu như lúc đầu chàng dám nói những lời này với ta thì chàng đã không thủ được Tử Sinh Giới. Không phải là ta hiến tế một cái phân thân uổng công vô ích à? Chàng có biết ta tu ra một phân thân phải tiêu hao bao nhiêu tâm huyết không?”
Nói xong, nàng biết chàng không có vấn đề gì thì giục chàng đứng dậy, coi như không nghe hiểu cái gì, giục: “Đừng ỳ ra nữa, mau dậy! Đừng trì hoãn chính sự của ta.”
Tạ Trường Tịch không nói lời nào, trong lòng chàng được chiều sáng, không còn cảm thấy khó chịu gì nữa.
Chàng chuyển linh lực sang người nàng, vết thương trên tay nàng nhanh chóng phục hồi như cũ.
Nàng kéo người đứng lên, quay đầu lại tìm chỗ, dẫn Tạ Trường Tịch đi vào trong.
Hai người vừa vào trong, đã nhìn thấy Ôn Thiếu Thanh ở bên trong chờ bọn họn.
Thấy hai người nắm tay nhau, sắc mặt Ôn Thiếu Thanh trầm xuống nhưng tựa như lại nghĩ đến cái gì, miễn cưỡng cười rộ lên: “Tạ Đạo quân còn tốt chứ?”
Tạ Trường Tịch phát hiện tâm tình Ôn Thiếu Thanh thay đổi, không nhiều lời, chỉ gật đầu.
Ôn Thiếu Thanh nhìn thoáng qua Hoa Hướng Vãn, ho nhẹ lên tiếng: “Vậy... Chúng ta đi thôi?”
“Được.”
Hoa Hướng Vãn gật đầu, Tạ Trường Tịch quan sát hai người, không nói nhiều.
Ôn Thiếu Thanh rõ ràng cho thấy hắn đã tới đây. Hắn đi cực nhanh, hai người theo hắn, thấy hắn không ngừng bấm đốt ngón tay sau đó chọn hướng.
Ở đây như một cung điện, thông đạo thông suốt bốn phía, Ôn Thiếu Thanh dẫn hai người đi lúc lâu, đột nhiên nghe được một tiếng thét kinh hãi: “Thiếu chủ!”
Ba người cùng nhau quay đầu lại thì thấy một thanh niên áo đen đứng ở cách đó không xa.
Thanh niên này thân thể cường tráng cực kỳ, nhưng quanh người tràn ngập tà khí. Tạ Trường Tịch lặng lẽ tiến lên, ngăn Hoa Hướng Vãn ở phía sau.
“Minh Hoặc?”
Ôn Thiếu Thanh nhìn rõ người, sau đó nở nụ cười: “Minh Hoặc, ngươi đã đến rồi?”
Thanh niên từ chỗ tối đi lên trước, trên người hắn ta mang theo mùi máu, lạnh giọng mở miệng: “Thiếu chủ, ngài đã đi đâu?”
“Ngươi không ở đây, Vu Lễ phản rồi!”
Ôn Thiếu Thanh hung hăng lên tiếng, quay đầu nhìn thoáng qua Hoa Hướng Vãn và Tạ Trường Tịch: “May mà gặp được Hoa Thiếu chủ và Tạ Đạo quân, không thì hiện nay ta đã bị Vu Lễ giết!”
Minh Hoặc không nói lời nào, Hoa Hướng Vãn chợt nghĩ dường như trong nháy mắt hắn ta đã cười.
“Không có.” Minh Hoặc bình tĩnh mở miệng: “Không tìm được.”
Nghe được lời này, Ôn Thiếu Thanh ghét bỏ nhìn thoáng qua Minh Hoặc, cũng không nhiều lời, chỉ nói: “Vậy chúng ta đi tìm Thần Nữ thôi.”
“Sao Hoa Thiếu chủ ở chỗ này?”
Minh Hoặc nhìn về phía Ôn Thiếu Thanh, rõ ràng không đồng ý đưa Hoa Hướng Vãn theo. Hoa Hướng Vãn thấy thế, lập tức lên tiếng: “Thiếu Thanh... Nếu không ta vẫn nên...”
“Nàng đã cứu ta.” Ôn Thiếu Thanh lạnh giọng: “Ta mang nàng đi, chờ một lát sẽ mỗi người đi một ngả, không được à?”
“Ngài đã đính hôn với Tần Thiếu chủ.” Minh Hoặc lạnh giọng: “Gây tị hiềm.”
“Ta và nàng ta đính hôn chứ không phải con chó của nàng ta!” Ôn Thiếu Thanh tức giận: “Âm Dương Tông của ngươi rốt cuộc là nghe mẫu thân ta hay là Tần Vân Y?!”
“Ý của Cung chủ.” Minh Hoặc đâu ra đấy nói: “Nghe Tần Thiếu chủ.”
“Minh Hoặc!”
Ôn Thiếu Thanh cao giọng, mang theo vài phần cảnh cáo: “Ta mới là Thiếu chủ.”
Hai người giằng co, Hoa Hướng Vãn hứng thú nhìn hai bên. Đợi một lúc sau, Minh Hoặc nhìn thoáng qua Tạ Trường Tịch, cuối cùng thỏa hiệp, lui một bước: “Thiếu chủ có chừng mực là tốt rồi.”
“A Vãn!” Ôn Thiếu Thanh quay đầu lại nhìn Hoa Hướng Vãn: “Đi.”
Nói xong, Ôn Thiếu Thanh ôm đàn, dẫn đầu đi phía trước.
Ba người còn lại đuổi kịp. Đi hơn nửa đêm, cuối cùng lại đến thời gian sử dụng Tầm Long Bàn. Ôn Thiếu Thanh dùng Tầm Long Bàn tiếp tục bói một lần, nhưng mà phương hướng Tầm Long Bàn lại chỉ vào vách tường.
Ôn Thiếu Thanh cau mày khó hiểu. Hoa Hướng Vãn suy nghĩ một chút: “Nếu không, bổ ra đi?”
Ôn Thiếu Thanh sửng sốt: “Bổ ra?”
Hoa Hướng Vãn thấy Minh Hoặc cũng không hiểu, biết Pháp tu rất khó hiểu được loại hành đ0ng bạo lực này. Nàng chỉ vào vách tường: “Theo phương hướng này đập ra một con đường, biết đâu có thể tìm được thì sao?”
Nói xong, nàng quay đầu nhìn về phía Tạ Trường Tịch ở bên cạnh: “Chàng cảm thấy thế nào?”
“Được.”
Tạ Trường Tịch gật đầu, cũng không cần Ôn Thiếu Thanh đồng ý, trực tiếp rút kiếm chém xuống.
Trên tường xuất hiện vết rạn, Ôn Thiếu Thanh cười rộ lên: “Không có linh lực, bổ như vậy...”
Vừa dứt lời, mười mấy vách tường vỡ vụn ra từng cái một, thật sự chém ra một con đường mới. Cuối đường là một cánh cửa đá thật lớn.
Ôn Thiếu Thanh nhìn chằm chằm cửa đá, chợt nghe Tạ Trường Tịch nhắc nhở: “Kiếm tu, không nhất định cần linh lực.”
Kiếm ý mới là căn bản của bọn họ.
Chẳng qua Kiếm tu chân chính tu ra “kiếm ý” quá ít.
“Đi thôi.”
Tạ Trường Tịch thu kiếm, kéo Hoa Hướng Vãn đi về phía cửa đá.
Ôn Thiếu Thanh và Minh Hoặc liếc nhau, đuổi sát theo phía trước.
Đi đến trước cửa đá, Tạ Trường Tịch giơ tay lên đặt trên cửa đá. Sau khi thăm dò một lúc, chàng quay đầu nhìn về phía Hoa Hướng Vãn: “Không vướng gì cả.”
Nói xong chàng giơ tay lên, đẩy cửa đá ra.
Đập vào mắt là một mật thất dựng lên từ băng tuyết, ở giữa có một cột sáng. Trong cột ánh sáng nhốt một cô gái mặc đồ xanh lá, tay nàng ta bị xích sắt khóa lại, vết thương chồng chất, dưới chân là một trận pháp đặc biệt dùng để phong ấn linh lực của nàng ta.
Ngày thường nàng ta rất trắng, dưới ánh sáng, nàng cứ như được tạo ra từ băng tuyết vậy, mang theo một cảm giác trong suốt.
Nghe tiếng đ0ng, nàng ta thong thả ngẩng đầu, quan sát một vòng rồi khẽ nhíu mày: “Các ngươi là ai?”
“Xin hỏi cô nương là Khương Dung, Thần nữ của Thần Nữ Sơn?” Trên mặt Ôn Thiếu Thanh treo nụ cười, đầy vẻ ôn hòa.
Nữ tử nghe được tên, chần chờ trong chốc lát. Nàng ta thấy bốn người không có ác ý thì gật đầu: “Đúng là ta. Các hạ là?”
“Bọn ta tìm kiếm huyết lệnh Ma Chủ mà đến, nghe nói Thần Nữ gặp nạn, đặc biệt đến xem.” Ôn Thiếu Thanh thấy đối phương thừa nhận thân phận, có chút cung kính: “Không biết Thần Nữ có biết huyết lệnh Ma Chủ ở nơi nào không?”
“Huyết lệnh Ma Chủ?”
Nghe thấy từ này, Khương Dung cười rộ lên, trong giọng nói mang theo chút trào phúng: “Vật quan trọng như vậy, há là ngươi nói cầm thì cầm?”
“Thần Nữ cần chúng ta làm cái gì?”
Biết Khương Dung đang cò kè mặc cả, Ôn Thiếu Thanh rất có phong độ.
Khương Dung nghe nói vậy, mắt lạnh liếc xích sắt trên tay mình: “Tình hình của ta bây giờ, ngươi nhìn mà không biết à? Còn hỏi ta muốn gì? Ngươi mù à?!”
Nụ cười của Ôn Thiếu Thanh cứng đờ, Hoa Hướng Vãn hơi buồn cười, nhưng lại không dám để Ôn Thiếu Thanh phát hiện. Nàng nghiêng đầu sang chỗ khác, để nụ cười mỉm không lộ ra rõ ràng.
Cũng may Ôn Thiếu Thanh điều chỉnh tâm tình rất nhanh, hắn giả vờ không nghe thấy lời trào phúng, chỉ nói: “Xem ra Thần Nữ muốn để chúng ta cứu người ra ngoài. Vậy làm thế nào giải được trận pháp này?”
Khương Dung không nói lời nào, nàng ta liếc nhìn Hoa Hướng Vãn, chỉ nói: “Vị cô nương này, ngươi qua đây một chút.”
Hoa Hướng Vãn nghe lời của nàng ta thì biết có khác thường.
Nàng cười tiến lên, Tạ Trường Tịch đi theo nàng cùng đến trước mặt Khương Dung. Khương Dung chỉ trận pháp dưới chân mình, giải thích: “Trận pháp này là một tử trận, ngươi không thể dừng mỗi nó lại được. Nếu không có ai ở trong trận pháp, vậy nó sẽ lập tức nổ tung, toàn bộ mật thất không ai chạy được.”
“Vậy mẫu trận đâu?”
Hoa Hướng Vãn theo lời của nàng ta hỏi. Khương Dung chống cằm: “Ở một chỗ mà chỉ mình ta biết, ta cần các ngươi tìm người ngồi ở chỗ này. Nhưng ta đã sớm nói rồi, ta dẫn người đến dừng mẫu trận lại, nếu như đối phương làm sai bất kỳ bước nào ở mẫu trận, tử trận sẽ lập tức nổ tung. Cho nên cô nương, ngươi chọn một người đi.” Khương Dung giơ tay lên, chỉ một vòng giữa Tạ Trường Tịch và Ôn Thiếu Thanh: “Chọn một người ngồi xuống tử trận, ta mang một người khác đi mẫu trận.”
Hoa Hướng Vãn nghe vậy, giơ tay lên chỉ về phía Minh Hoặc: “Ta chọn hắn được chứ?”
“Âm khí của hắn quá nặng.” Khương Dung lắc đầu, “Trận pháp không coi hắn là người.”
Nói đến mức này, thực tế chính là để Hoa Hướng Vãn chọn ra một người có thể chịu ch3t.
Ôn Thiếu Thanh nhíu mày, Tạ Trường Tịch đưa mắt nhìn về phía Hoa Hướng Vãn.
Hoa Hướng Vãn suy tư một chút là hiểu ngay ý đồ của Khương Dung.
Cứu nàng ta là giả, gây xích mích là thật.
Cho dù nàng chọn ai, đều sẽ ly gián bên kia.
Từ khi đi vào Thần Nữ Sơn tới nay, dường như có một thế lực vô hình đang khích bác quan hệ giữa những người vào núi. Nếu như trước đó âm thanh của giao nhân, tuyết lở đột ngột trên vách đá đều là trùng hợp, vậy lúc này Khương Dung cũng coi như là tận lực trong tận lực rồi.
Nhưng huyết lệnh Ma Chủ ở trong tay Khương Dung, mà hiện nay lại không thể dò xét rõ mục đích của nàng ta thực hư ra sao, không tiện hành đ0ng thiếu suy nghĩ, Hoa Hướng Vãn chỉ có thể diễn trò với nàng ta, nói thẳng: “Ta chọn ta.”
Nói xong, nàng quay đầu nhìn thoáng qua Tạ Trường Tịch: “Đi thôi.”
Tạ Trường Tịch không nói chuyện, Hoa Hướng Vãn quay đầu, có chút nghi hoặc: “Tạ Trường Tịch?”
Tạ Trường Tịch nhìn chằm chằm nàng, thẳng thắn mở miệng: “Để Ôn Thiếu Thanh vào tử trận.”
“Đều giống nhau...”
“Nàng sợ ta cố ý hại ch3t hắn?”
Tạ Trường Tịch hỏi lại câu này, khiến Hoa Hướng Vãn sửng sốt.
Hai người lặng im nhìn nhau. Sự chần chờ của nàng khiến Tạ Trường Tịch không nhịn được siết chặt kiếm trong tay.
Chàng nổi lên sát ý khó hiểu, nhưng chàng lại biết sát ý này không thể chấp nhận.
Vấn Tâm Kiếm tu Thiên Đạo, không xuất kiếm vì tư tình, cả đời chàng đều tuân thủ nghiêm ngặt đạo này, chưa từng vượt qua.
Nhưng lúc này trong đầu chàng cứ hiện lên cảnh máu của những thứ tà ma kia vảy lên tay chàng lúc ở Dị Giới.
Giết là tốt rồi.
Ôn Thiếu Thanh ch3t, buồn bực, đau khổ, bất an này của chàng sẽ không còn.
Chàng không dám để lộ ra loại cảm giác này, chỉ yên lặng giằng co với Hoa Hướng Vãn.
Hoa Hướng Vãn suy nghĩ một chút rồi cười rộ lên: “Ta chỉ nghĩ chàng tất nhiên sẽ không để cho ta gặp chuyện không may, đúng không, phu quân?”
Hai chữ “Phu quân” ở cuối nói đến ý vị thâm trường, Tạ Trường Tịch ngừng một lát thì hiểu ra việc này nàng có quyết định của mình.
Chàng mím chặt môi, cuối cùng vẫn gật đầu.
“Vậy các ngươi đã thương lượng xong?”
Khương Dung cười rộ lên, quay đầu nhìn thoáng qua xích sắt trên tay: “Giúp ta tháo xích sắt ra.”
Hoa Hướng Vãn nhìn thoáng qua Tạ Trường Tịch. Tạ Trường Tịch tiến lên, một kiếm bổ xích sắt ra.
Khương Dung ngồi xếp bằng xoa xoa cổ tay. Sau đó nàng ta đứng dậy, dặn dò Hoa Hướng Vãn: “Ngươi cứ ngồi ở chỗ này chờ là được.”
“Được.”
Hoa Hướng Vãn cười tủm tỉm trả lời.
Khương Dung đi ra khỏi trận pháp, đến cái ao bên cạnh, quay đầu lại nhìn Tạ Trường Tịch: “Ngươi cùng ta đi thôi.”
Nói xong, Khương Dung lập tức nhảy xuống nước. Tạ Trường Tịch nhìn thoáng qua Ôn Thiếu Thanh bên cạnh, chần chờ chốc lát, cuối cùng vẫn phải căn dặn: “Che chở nàng cho tốt.”
Nói xong, hắn cũng nhảy vào trong nước theo Khương Dung.
Bên trong phòng chỉ còn lại có ba người Hoa Hướng Vãn, Ôn Thiếu Thanh, Minh Hoặc.
Hoa Hướng Vãn chống cằm quan sát hai người, suy nghĩ một vòng quan hệ vi diệu giữa hai người, không khỏi có chút buồn cười.
Minh Hoặc này năm đó chỉ là một con vợ kế ở Âm Dương Tông, năm đó theo Thiếu chủ Âm Dương Tông đến Hợp Hoan Cung.
Khi đó Hợp Hoan Cung là tông môn cường thịnh nhất Tây Cảnh, rất nhiều Thiếu chủ tông môn đều đến đây học. Hợp Hoan Cung cũng không từ chối người đến. Ôn Thiếu Thanh, Tần Vân Y, Tần Vân Thường là năm đó mấy người bọn họ đi cầu học mới quen nàng. Nhưng Minh Hoặc này đã ở Hợp Hoan Cung rất nhiều năm.
Nàng nhớ khi đó hắn ta sống không tốt, vị con vợ kế này không khác hạ nhân là bao. Nhưng vào buổi đêm khuya ngày nào đó, lúc nàng nằm trên nóc nhà uống rượu ngắm trăng, lại đột nhiên thấy Minh Hoặc luyện kiếm với Tần Vân Y.
Tần Vân Y đánh hắn ta hết lần này tới lần khác, mà hắn cũng đứng lên hết lần này tới lần nọ. Nàng vốn muốn lên tiếng khuyên can, cuối cùng lại thấy Tần Vân Y đột nhiên ngừng tay.
“Ngươi có thiên phú tốt, ngày sau có thể thử kiếm cho ta.”
Giọng Tần Vân Y rất nhạt: “Nhưng học của ta, ngày sau mạng của ngươi chính là của ta rồi.”
Về sau nàng không rõ lắm quan hệ giữa bọn họ ra sao, nhưng sau đó Minh Hoặc một đường leo đến vị trí Tông chủ Âm Dương Tông, nàng suy đoán có chút ít quan hệ với Tần Vân Y.
Nhiều năm qua Minh Hoặc vẫn tuyên bố với bên ngoài, hắn ta từng được Tần Vân Y cứu, chỉ là ân tình. Nhưng nghĩ lại cảnh đã thấy đêm đó, Hoa Hướng Vãn cảm thấy lý do này quả là có chút sơ sài.
Năm đó ánh mắt Minh Hoặc nhìn Tần Vân Y, đó chính là trăng sáng trên trời, cao không thể với tới.
Nhưng hiện nay ánh trăng sáng Tần Vân Y lại thành thê tử của Ôn Thiếu Thanh, mà Ôn Thiếu Thanh còn có cái danh tình nhân cũ không rõ ràng với nàng...
Hoa Hướng Vãn nghĩ rồi quay đầu nhìn thoáng qua Ôn Thiếu Thanh. Đúng lúc này, Hoa Hướng Vãn nghe được một tiếng “Răng rắc”, trận pháp dưới chân bắt đầu có đ0ng tĩnh, chắc là Tạ Trường Tịch đang thi pháp.
Hoa Hướng Vãn vội nắm chặt cơ hội, đưa mắt nhìn về phía Ôn Thiếu Thanh. Ánh mắt nàng lộ ra vài phần sợ hãi: “Thiếu Thanh.”
“Nàng đừng sợ.”
Ôn Thiếu Thanh vừa nhìn Hoa Hướng Vãn xin giúp đỡ, cũng không kịp xem Minh Hoặc có đó hay không, lập tức đứng dậy tiến lên. Hắn không nhịn được cầm tay Hoa Hướng Vãn, vội nói: “Ta ở chỗ này, sẽ không xảy ra chuyện gì.”
Minh Hoặc ở sau lưng quan sát bọn họ, lặng yên không một tiếng đ0ng siết chặt nắm tay.
Không bao lâu, trận pháp dưới chân Hoa Hướng Vãn bắt đầu vận chuyển, như từng cái bánh răng đang rời ra.
Cũng chính trong chớp mắt này, bên cạnh đột nhiên truyền đến một tiếng tiếng kêu chói tai. Âm thanh kia hình thành sóng âm rất lớn, chấn đ0ng làm Hoa Hướng Vãn phải che lỗ tai lại.
Sau đó một con giao nhân to lớn từ mặt nước nhảy ra, vung tay cắn xé về phía Hoa Hướng Vãn.
Hoa Hướng Vãn không dám rời khỏi trận pháp, cánh tay của đối phương chộp tới, nàng giơ tay lên cầm cổ tay của đối phương. Lúc này nàng mới nhìn rõ dáng vẻ của giao nhân.
Nàng chắc chắn đó là một con nữ giao, đeo chiếc mặt nạ hung thần ác sát nhìn chằm chằm nàng.
Vảy của nàng ta xẹt qua tay Hoa Hướng Vãn, độc tố trong nháy mắt ngấm vào thân thể, tay Hoa Hướng Vãn tê rần. Ôn Thiếu Thanh giơ tay lên vung cầm đập về phía đầu giao nhân. Đ0ng tác đối phương nhanh hơn, một cái tát hất bay cổ cầm, lần thứ hai nhảy xuống nước.
“Minh Hoặc!”
Ôn Thiếu Thanh ôm lấy Hoa Hướng Vãn, vội vã gọi Minh Hoặc: “Bắt người đi!”
“Không bắt được.”
Minh Hoặc lạnh lùng mở miệng: “Hai ngày nay ta vẫn cố bắt nó, nhưng vào nước rất nguy hiểm.”
Ôn Thiếu Thanh nghe vậy, vội quay đầu xem độc tố trên tay Hoa Hướng Vãn đang lan tràn. Nàng nắm chặt tay của mình, trông như sắp ngất đi.
Lúc này tử trận đã hoàn toàn mở ra, Ôn Thiếu Thanh vội mớm thuốc cho nàng. Giữa lúc mơ hồ, Hoa Hướng Vãn nghe tiếng nước “Ào” một cái.
Nàng cố mở mắt nhìn lại chỉ thấy Tạ Trường Tịch từ trong nước đi ra. Trong chớp mắt thấy nàng, Tạ Trường Tịch ngẩn người, Khương Dung sau lưng chàng cũng ngây ra.
Tạ Trường Tịch xông lên trước, đẩy Ôn Thiếu Thanh ra, đỡ Hoa Hướng Vãn vào trong nguc mình. Hoa Hướng Vãn đưa mắt nhìn chàng, bình tĩnh nói: “Độc giao nhân, với ta không đáng ngại, không cần lo lắng quá. Chàng lấy một hạt châu màu lục trong nguc ta ra cho ta, ngậm vào trong miệng, ngủ một giấc là tốt rồi.”
Nghe nói như thế, Tạ Trường Tịch nhanh chóng lấy hạt châu màu lục ra đặt vào trong miệng Hoa Hướng Vãn. Hoa Hướng Vãn ngậm hạt châu, chợt cảm thấy một hơi mát mẻ chạy khắp toàn thân.
Nàng biết không có gì đáng ngại, tựa ở đầu vai Tạ Trường Tịch, nặng nề nhắm mắt lại.
Lúc này Ôn Thiếu Thanh mới phản ứng kịp, vội vàng tiến lên: “Nàng ấy...”
Còn chưa dứt lời, hắn đã thấy Tạ Trường Tịch lạnh lùng đưa mắt sang, ánh mắt của chàng như kiếm, mang theo sát ý lạnh như băng. Cái loại sát ý này trong nháy mắt bao trùm quanh người hắn, khiến hắn không thể đ0ng đậy.
“Phế vật.”
Tạ Trường Tịch lạnh lùng mở miệng, ôm lấy Hoa Hướng Vãn, quay đầu nhìn về phía Khương Dung: “Nàng ấy cần nghỉ ngơi.”
Lúc này Khương Dung mới hoàn hồn, vội vàng gật đầu: “Được, ta đưa các ngươi đến chỗ ở.”
Nói xong, Khương Dung quay đầu nhìn Minh Hoặc và Ôn Thiếu Thanh ở bên: “Các ngươi theo ta đi không?”
Minh Hoặc gật đầu, đuổi theo Khương Dung.
Ôn Thiếu Thanh đứng tại chỗ.
Câu “Phế vật” kia quanh quẩn trong đầu hắn, hệt như âm thanh thuở nhỏ hắn đã nghe vô số lần.
“Cái đồ phế vật này, Hoa Hướng Vãn bằng tuổi ngươi, hiện tại đã Trúc Cơ rồi. Sao ta lại sinh ra cái đồ phế vật như ngươi chứ?”
“Vừa béo vừa lười, thiên tư còn kém. Nếu không phải đầu thai tốt, chỉ bằng chút bản lĩnh này mà có thể làm Thiếu chủ chắc?”
“Ngươi dám so với ta?” Tần Vân Y lạnh lùng nhìn hắn, “Phế vật.”
“Phế vật!”
“Phế vật!”
“Phế vật!”
Tiếng nhục mạ quanh quẩn trong lòng, hắn nắm chặt tay, hơi thở nặng dần.
Khương Dung dẫn người đi xa rồi, không nghe thấy tiếng của Ôn Thiếu Thanh. Nàng ta dừng bước quay đầu lại, để mọi người đi trước.
Đôi mắt đẹp liếc một cái, thấy Ôn Thiếu Thanh đang cố gắng khắc chế tâm tình, Khương Dung lặng yên không một tiếng đ0ng nở nụ cười.