Nguyên Quy Nhất không lên tiếng, yên lặng dời tầm mắt.
Ách.
Nguyên Quy Nhất bỗng nhiên nói rằng :
– Em là người đầu tiên.
Tôi sững sờ hỏi
– Cái gì ?
Nguyên Quy Nhất xoay đầu lại nhìn tôi.
Anh ta nói rằng
– Nơi này, em là người đầu tiên nói chuyện với tôi.
037
Không thể nào.
Anh ta thật thảm nha, lẽ nào mấy đàn anh đàn chị đón chào tân sinh viên đều không nói chuyện với anh ta ?
Đây là câu hỏi thoáng chốc lướt qua đầu tôi.
038
Ngày thứ hai học pháp thuật, tôi và đồng hương của Nguyên Quy Nhất ngồi chung một chỗ.
Tôi hỏi
– Nguyên Quy Nhất trước kia là người như thế nào ?
Cậu ta nói
– Nguyên Quy Nhất a, một nhà đều là kiếm tu.
– Tôi biết nha.
– Cậu ta không có bạn bè. – người kia còn nói.
Tôi cảm thấy thật kỳ lạ, Nguyên Quy Nhất lớn lên đẹp trai như thế, hơn nữa còn mang mực khô sợ cho tôi, là một người tốt, tại sao lại không có bản bè.
– Cậu không cảm thấy cậu ta rất kỳ quái sao, người khác nói chuyện với cậu ta, cậu ta luôn xa cách, cả nhà cậu ta cũng toàn người lập dị như vậy, hơn nữa cậu ta còn học kiếm, cậu nói xem sẽ có ai làm bạn với cậu ta ?
Thấy tôi một mặt ngơ ngác, cậu bạn kia không biết phải làm sao nói
– Tôi thường nhìn thấy hai người đi với nhau, chẳng lẽ cậu không thấy cậu ta lúc nào cũng mặt lạnh như thế rất đáng sợ ?
Tôi :
– ??? Không cảm thấy nha ???
039
Lúc quay về phòng ngủ, tôi kéo Tiền chân Đạc lại một chỗ.
Tôi hỏi :
– Tiền Tiền, chúng ta là huynh đệ nhỉ ?
Tiền Chân Đạc vỗ vỗ vai tôi :
– Tiểu Dung cậu nói gì lạ thế, chúng ta đương nhiên là huynh đệ tốt…lát nữa cho tôi mượn vở bài tập nha.
Tôi lại hỏi
– Vậy cậu cảm thấy Nguyên Quy Nhất như thế nào ?
Tiền Chân Đạc vậy mà sửng sốt một chút, sau đó khó xử nói
– Tiểu Dung, Nguyên Quy Nhất là người khá tốt, nhưng cảm giác không có cách nào nói chuyện cùng.
Thì ra Tiền Chân Đạc không coi Nguyên Quy Nhất là bạn bè.
Tôi có hơi tức giận.
Thế nhưng, chuyện này cũng là chuyện bất đắc dĩ.
Khả năng là Nguyên Quy Nhất tạo cho người khác cảm giác quá mức lạnh lùng xa cách.
Không phải ai cũng đều có cảm thụ giống tôi.
040
Tôi liền leo lên giường Nguyên Quy Nhất.
Anh ta dường như đã quen.
Gối của Nguyên Quy Nhất là tự anh ta mang đến, không phải gối của trường phát.
Gối của anh ta vừa lớn vừa mềm.
Tôi ôm gối của anh hỏi
– Nguyên Quy Nhất, tôi là bạn của anh đúng không ?
Nguyên Quy Nhất dừng lại động tác lau kiếm, quay đầu liếc tôi một cái.