Kiếm Ủng Minh Nguyệt

Chương 29: C29: C28 - luyến tiếc



nhamy111: Chiết Trúc và Thương Nhung đã quay trở lại ròi, bản convert của truyện này hơi khó hỉu, nhưng tui sẽ cố gắng động não edit mỗi tuần 1 chương nhen bà kon 😌

🌼🌼🌼🌼

Tia nắng chiều tà cuối cùng của buổi hoàng hôn dừng trên sân khấu kịch, khuôn mặt người trên đài đầy vệt sáng, những người nhìn không rõ gương mặt này đang treo đèn lồ ng màu sắc khác nhau thành một hàng thật dài, người dưới đài hoặc ngồi hoặc đứng, đã tụ tập rất đông.

Thương Nhung chưa bao giờ gặp qua cảnh tượng như vậy, có người khảy đàn, tiếng nhạc khi du dương khi trầm bổng, nhiều gương mặt xa lạ như vậy đều đang cười, tầm mắt nàng lần nữa bị đầu người chen chúc che mất tầm nhìn, nàng chỉ có thể bị động được thiếu niên lôi kéo từ đám đông tụ tập trước sân khấu kịch thoát ra ngoài.

Đúng như lời Mộng Thạch nói, tối nay quả thực tới không ít người bán hàng rong, bọn họ bán chút đồ ăn vặt, cũng có thợ bạc thừa dịp náo nhiệt vội vàng tới đây, bán chút trang sức trâm cài phụ nhân ưa thích, cũng có thể sửa trang sức bạc cũ của các nàng thành một món đồ mới.

Thương Nhung thấy đám hài đồng vây quanh một lão ông, lão ông kia gương mặt hiền từ, cười ha hả tạo hình cho đường đã nấu thành kẹo đặc, nhanh nhẹn nặn thành một con hổ bụ bẫm đưa cho một tiểu hài nhi trong đó.

Đột nhiên, thiếu niên vẫn luôn nắm tay nàng buông lỏng tay, ánh mắt Thương Nhung mới dời khỏi quán kẹo đường, lại thấy thiếu niên đã tiến lên vài bước, xếp hạng sau đám tiểu hài nhi kia, có lẽ là phát hiện ánh mắt nàng, hắn quay đầu lại hỏi nàng: “Ngươi muốn hình nào?”

Hắn cũng không thèm quan tâm đ ến ánh mắt tò mò, đánh giá hắn của những tiểu hài nhi và phụ nhân xung quanh, đôi mắt đen nhánh chỉ nhìn nàng.

Nhưng mà nhiều đôi mắt như vậy cũng theo ánh mắt hắn nhìn lại đây, Thương Nhung không được tự nhiên nghiêng mặt đi, chỉ nói:

“Cái nào cũng được.”

Chiết Trúc nhẹ đáp một tiếng, quay đầu, lặng im liếc mắt một cái về đám tiểu hài nhi phía trước mình.

Lão ông làm đường họa tay chân rất là lưu loát, động vật các tiểu hài nhi thích ông cơ hồ là vừa nghe đã làm liền, mới giao một cái đường họa hình chó con ra ngoài, lão ông vừa nhấc đầu lên, liền thấy thiếu niên mặt y phục trắng.

Mái tóc đen nhánh của hắn được búi chỉnh tề, chỉ dùng dây lụa cột cố định tóc, một khuôn mặt trẻ trung tuấn tú cực kỳ gây chú ý, lão ông không phải lần đầu tiên tới Đào Khê thôn, cũng biết thường kỳ sẽ có hội văn nhân nhã sĩ đến ở nơi hương dã, cho nên ông cũng chỉ chần chờ trong chớp mắt, liền cười hỏi: “Tiểu công tử muốn lão hủ vẽ hình nào?”

Chiết Trúc quay đầu lại, thấy cô nương áo choàng viền lông thỏ đã rướn người qua, đang đánh giá thợ bạc được những phụ nhân vây trước mặt.

“Tùy ông.”

Chiết Trúc lại quay mặt đi, ném một khối bạc vụn vào tráp tiền của lão ông.

Lão ông nhìn thấy một khối bạc nằm giữa những đồng bạc lẻ, liền cười nheo đôi mắt, sờ sờ chòm râu lập tức có chủ ý, ngay sau đó bắt đầu tập trung vẽ đường.

Ban đêm lạnh lẽo, người trong thôn xếp một đống củi, đốt ở nơi đất bằng phẳng trước sân khấu kịch, sắc trời lặng lẽ tối sầm, đoạn củi gỗ được đốt hoàn toàn bị bao phủ bởi ánh lửa, than hồng nổ lộp bộp tản ra chùm tia lửa, chiếu vào trong mắt mỗi người, rồi tắt ngúm thực mau.

Trong không khí có mùi hương canh nóng và rượu nóng, Chiết Trúc nâng mắt lên, thấy đối diện có người đang nhóm một bếp lò đơn giản, bán bữa đêm nhỏ cho mọi người.


“Tiểu công tử, đường họa của ngài xong.”

Âm thanh già nua của lão ông gọi Chiết Trúc hoàn hồn, hắn rũ mắt xuống, thấy lão ông đang đưa lên bốn cây đường họa màu như hổ phách.

“Mai lan cúc trúc - tứ quân tử, chỉ mong tiểu công tử thích.” Lão ông cười ngâm ngâm nói.

“Đa tạ.”

Chiết Trúc xoay người, cũng không biết ăn cái nào trước.

Thương Nhung đang chăm chú nhìn trang sức trong hộp gỗ thợ bạc kia mở ra trưng bày, chợt có bóng đen bao phủ lên nàng, nàng giật mình phát hiện, quay mặt lại, đối diện với bốn cây đường họa thiếu niên cầm trong tay.

“Ngươi muốn cái nào?”

Hắn hỏi.

Thương Nhung vội vã muốn dẫn hắn đi xem hộp gỗ của thợ bạc, cũng không nhìn kỹ, duỗi tay lấy đại một cây từ trong tay hắn, lại giữ chặt tay hắn, nói: “Chiết Trúc, ngươi nhìn cái kia xem.”

Ánh mắt Chiết Trúc lại dừng ở cây đường họa trong suốt nằm trong tay nàng, đó là một đoạn trúc phủ đầy tuyết, lông mi hắn rũ xuống, lại nghe thấy giọng nói nàng, hắn mới giương mắt nhìn về phía phương hướng nàng chỉ.

Một cây trâm bạc lặng yên nằm ngay mép hộp, nó mảnh khảnh thon dài, đầu trâm chỉ chạm khắc một chiếc lá, vân trên lá mạch lạc sinh động như thật, không có một miếng ngọc nào làm nền, cũng không có chi tiết nào điểm xuyết, phụ nhân đi tới đi lui cũng không một ai xem trọng nó.

“Ngươi thích?”

Chiết Trúc cắn hoa lan đường một miếng, tùy tay đem hai cây đường họa còn lại cho hài đồng qua đường, liền đi sờ túi bạc vụn bên hông.

Thương Nhung lại nhìn hắn lắc đầu, nói, “Ta tự mua.”

Khi nàng gặp hắn lần đầu tại sông Ngư Lương ở Nam Châu, váy sam và giày thêu đang mặc đều thêu đầy trân châu, Thương Nhung sớm đã tháo rời chúng nó, so với những trang sức kim ngọc đó, trân châu dùng tiện hơn.

Thương Nhung mới dùng trân châu đổi cây trâm bạc kia, Chiết Trúc vươn tay nhận trâm bạc, dùng nó cố định lại bím tóc cho nàng, thấy nàng vuốt cây trâm bạc kia muốn nói lại thôi, hắn kỳ quái hỏi: “Sao vậy?”

Thương Nhung lắc đầu, không nói lời nào.

Trong chớp mắt này, pháo hoa đủ màu sắc nổ tung trên trời cao, màn đêm sáng lên rồi lại tối, trên sân khấu kịch khua chiêng gõ trống, tuồng hay được trình diễn.


Nhưng mà người đông đen kín một mảnh, Thương Nhung cũng không nhìn thấy toàn bộ trên sân khấu, cho đến khi thiếu niên bên cạnh duỗi cánh tay ôm nàng vào trong lòng.

 
Tất cả mọi người đang chăm chú nhìn vào sân khấu kịch, không ai phát hiện hai bóng người như gió thoáng nhập vào tàng cây dày đặc của cây đại thụ kia, biến mất không thấy.

Thương Nhung ngồi trên thân cây khô cứng, xuyên qua khe hở giữa cành lá, nàng nhìn thấy rõ ràng ánh đèn liên miên không dứt phía dưới, cùng đám người phác họa ra cảnh tượng náo nhiệt.

Trên đài đang xướng kịch gì, nàng cũng chưa bao giờ nghe qua, lại nhìn cây đường họa trên tay, nó tinh xảo xinh đẹp đến mức nàng có chút không nỡ ăn, chỉ là nàng quay đầu đi, lại thấy thiếu niên bên cạnh đang cắn miếng hoa lan đường cuối cùng.

Ngọn đèn dầu xuyên thấu cành lá chiếu rọi sườn mặt hắn, hắn đang rũ mắt nhìn sân khấu kịch phía dưới.

Thương Nhung không tiếng động nhìn theo tầm mắt hắn, nhẹ nhàng cắn tiếp một miếng đường.

Đây đã không phải lần đầu tiên nàng xem diễn, lúc ở Dung Châu thành, nàng đã đi theo Chiết Trúc xem qua mấy lần, giờ phút này thanh âm trầm trồ khen ngợi phía dưới nối thành một mảnh, mà nàng cùng hắn lại ở ngoài mảnh náo nhiệt kia, trong bóng cây đen kịt, làm người thấy không rõ, chỉ có hai người thanh tịnh.

“Chiết Trúc.”

Nàng bỗng nhiên gọi hắn.

“Hả?”

Chiết Trúc lên tiếng, lại không giương mắt nhìn nàng.

“Ngươi phát hiện ra thi thể trong viện khi nào?” Nàng vừa ăn đường, vừa hỏi hắn.

“Đêm qua.”

Hắn chỉ ngắn gọn hai chữ.

Thương Nhung nghe vậy, nghĩ lại đêm qua, nàng nhớ sau khi hắn dùng xong cơm chiều liền ở trong phòng, vì thế nàng nghiêng mặt lại nhìn hắn, “Là sau khi ta ngủ? Đêm hôm khuya khoắt, ngươi đi ra ngoài làm gì vậy?”

“Ngắm sao.”

Giọng nói hắn trong trẻo.


Thương Nhung nhìn hắn, cách một lúc lâu sau, nàng nhẹ giọng hỏi: “Có phải bởi vì ta hỏi chuyện của ngươi, khiến ngươi không vui đúng không?”

Chiết Trúc nghe xong lời này, hắn quay đầu lại cùng nàng nhìn nhau.

“Thương Nhung.”

Hắn bỗng nhiên gọi tên nàng, biểu tình bình tĩnh mà thản nhiên, “Có lẽ ta cũng không giống như ngươi nghĩ, ta không có ký ức nào không thể chạm vào, ngươi cũng không cần vì thế canh cánh trong lòng.”

“Ta lại cảm thấy, ngươi nên ngẫm lại chính ngươi.”

Hắn nói.

“Ta?”

Thương Nhung không biết vì sao hắn bỗng nhiên đề cập đến nàng.

“Ngày đó khi ngươi và ta mới gặp nhau ở sông Ngư Lương, ngươi đưa kim ngọc muốn ta giết ngươi,” khuôn mặt Chiết Trúc loang lổ từng đốm sáng, nhưng đôi mắt đen nhánh lại lấp lánh, “Nhưng ngươi lại không nghĩ tới tự mình chấm dứt?”

Thương Nhung ngẩn ra, ngay sau đó thực mau cúi đầu né tránh ánh mắt hắn, nói:

“Đó là bởi vì ta sợ đau.”

“Chỉ là sợ đau?”

Chiết Trúc nói bức cho nàng lui không thể lui, nàng bất an mím chặt môi, không chịu nói thêm câu nào.

“Ngươi thiếu dũng khí tự mình chấm dứt, cho nên mới nhờ ta giúp ngươi kết thúc nỗi khổ của ngươi,” quang ảnh đong đưa, thanh âm hắn như gió dừng ngay bên tai nàng, “Nhưng ngươi có nghĩ tới, ngươi không dám, có lẽ vì ngươi luyến tiếc hay không?”

Ngón tay Thương Nhung không nhịn được càng thu càng chặt, niết đến làn váy phát nhăn, đáy mắt nàng ảm đạm, giống một con ốc sên trốn vào vỏ không chịu ra.

Đột nhiên, thiếu niên đưa ngón tay ra, nhẹ nhàng chọc chọc vỏ ốc của nàng.

Thương Nhung né tránh hắn, cũng không muốn ngẩng đầu nhìn hắn, trong lòng nàng loạn cực kỳ, chậm rãi lắc đầu, cũng không biết đang nói với hắn, hay là đang nói với bản thân mình: “Ta không có gì luyến tiếc.”

Thiếu niên không tiếng động nhìn kỹ biểu tình của nàng, trong cành lá che phủ, hắn lần nữa đi nhìn đám người náo nhiệt phía dưới, trên quán ăn trôi nổi làn khói nóng, hài đồng đuổi bắt cười vui.

“Trước kia không biết, chưa chắc về sau cũng không biết.”

Hắn nói.

Tiếng đàn sáo trong tay, âm thanh đồng la gõ vang ồn ào, Thương Nhung rốt cuộc ngẩng đầu nhìn về phía hắn.

Thiếu niên nhướng mày, độ cong khóe mắt càng sâu, “Ngươi đã nói, ngươi và ta còn hai quyển sách rất dày.”


“Ta giấu ngươi bên người, nói không chừng có một ngày, ngươi sẽ biết.”

Gió đêm lạnh thấu xương đùa giỡn trên lông thỏ viền cạnh áo choàng Thương Nhung, lông xù xù nhẹ phẩy vành tai, không hiểu sao có chút ngứa, nàng cơ hồ là chôn kín mặt trong áo choàng, nhìn về phía thân ảnh đi lại trên sân khấu kịch, cắn thật mạnh vào miếng đường tiếp theo.

Thiếu niên không nói nữa, nỗi lòng hỗn loạn của Thương Nhung không tiếng động từ từ chuyển biến, trong tiếng nhạc bi thương, không biết từ khi nào nàng cũng đã hiểu vở diễn trên đài kia.

Một vị tướng quân đứng trước đống phế tích, vết thương đầy người, xướng từ mang điệu bi tráng, theo tướng quân nghển cổ tự vận đột nhiên im bặt.

“Không được khóc.”

Hốc mắt Thương Nhung sắp ướt át, lại nghe bên cạnh truyền đến tiếng nói thiếu niên lười biếng.

Hơi nước ẩm ướt trong mắt nàng thật sự ngừng trong khoảnh khắc.

Nàng mới ý thức được, mình còn mang mặt nạ, nếu dính nước mắt, tuy không đến mức bóc ra ngay, nhưng vẫn sẽ có những bọc nhỏ không bằng phẳng.

Thương Nhung bị dây cột tóc của hắn nhẹ phẩy qua, nàng nghiêng mặt đi một chút, ánh mắt dừng trên búi tóc hắn.

“Chiết Trúc.”

Nàng gọi.

Ngọn đèn dầu chiếu sáng khiến cho ánh trăng thật nhạt, thiếu niên trong bóng tối quay mặt về, lại không đề phòng nàng bỗng nhiên dựa đến gần như vậy.

Ở một nơi đen tối không ai biết, một đôi bóng người lặng yên không một tiếng động.

Chiết Trúc thấy nàng gỡ cây trâm bạc lập lòe ngân quang trên tóc xuống, bím tóc đen nhánh thả xuống đầu vai nàng, nàng nắm cây trâm kia, động tác cực nhẹ cắ m vào giữa búi tóc hắn.

Gió cũng thực nhẹ, tiếng ồn ào đầy lỗ tai trong khoảnh khắc dường như đều trở nên mơ hồ.

Lông mi hắn động đậy một chút.

“Nếu không có ngươi, có lẽ ta vĩnh viễn cũng không được ăn đường họa vừa ngọt vừa xinh đẹp như vậy, càng không thể bình yên ngồi ở chỗ này xem một vở diễn.”

Thương Nhung nhìn hắn, “Ngươi che chở ta, lại mua cho ta phấn son váy áo, chia sẻ với ta thú vui, món ăn ngon.”

Nàng nói:

“Chiết Trúc, cây trâm bạc này, kỳ thật là ta muốn tặng lễ vật cho ngươi.”

 



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.