Kiếm Ủng Minh Nguyệt

Chương 36: C.36 - Muốn không



Màn mưa ẩm ướt cọ rửa mái ngói, song cửa sổ chiếu một mảnh quang ảnh cam vàng trong phòng, Thương Nhung buông giá cắm nến, nhìn đệm chăn đã bày sẵn trên đất.

Thiếu niên mới ôm chăn từ phòng nàng trở về, khép cửa xoay người, lại thấy nàng đã nằm xuống.

Hắn dừng lại, ngay sau đó đến gần nàng, nói: “Lên trên giường.”

Thương Nhung nằm trên gối mềm, lắc đầu: “Vết thương của ngươi còn chưa lành, ngươi ngủ giường, ta còn chưa từng ngủ kiểu này, thấy cũng tốt lắm.”

Ngủ trên mặt đất có cái gì tốt.

Chiết Trúc không hiểu.

“Lên.”

Hắn nói.

Nhưng nàng trước sau không chịu đứng lên, hắn cũng đành phải mở chăn ra ném tới trên người nàng, Thương Nhung từ trong chăn dò đầu ra, giá cắm nến trên bàn vừa lúc bị chưởng phong của thiếu niên thổi tắt, trong phòng lập tức tối tăm hơn rất nhiều.

Chỉ có đèn lồng trên hành lang vẫn chưa tắt, xuyên qua song cửa sổ trút xuống vài phần quang ảnh.

Tiếng mưa rơi loáng thoáng lọt vào tai, nhưng trong lòng Thương Nhung yên ổn, liền cảm thấy nó như tiếng nhạc ru người vào giấc ngủ, nàng nhắm mắt lại, bất tri bất giác nặng nề thiếp đi.

Thiếu niên trên giường cũng cực kỳ mệt, đặt nhuyễn kiếm ở cạnh gối, hắn cũng mơ mơ màng màng ngủ trong chốc lát, nhưng trong phòng yên tĩnh có thêm vài tiếng nói mê rất nhỏ, hắn bất chợt mở to mắt.

Đèn lồng bên ngoài vẫn chưa tắt, quang ảnh lập loè ảm đạm chiếu thấy cô nương cuộn tròn trong chăn dưới giường.

Hắn ngồi dậy, trong một mảnh bóng đem đen đặc, hắn lặng im đánh giá bóng dáng nàng, một lát sau, hắn chân trần xuống giường, khóa nàng lại trong ổ chăn bế lên.

Thân thể chợt treo trên không, khiến Thương Nhung bất chợt mở to mắt, nàng chưa tan cơn buồn ngủ, mặt đầy mờ mịt nhìn mặt hắn.

“Ngủ trên mặt đất thú vị sao"

Tiếng nói hắn còn êm tai hơn gió mát mưa rơi ngoài hiên.

Thương Nhung còn chưa tỉnh hẳn, cũng không biết đây là đang ở trong mộng hay ngoài mộng, trời mưa đêm, trên người nàng bọc chăn bông rõ ràng rất ấm, nhưng nàng luôn cảm thấy trên người vẫn có chút lạnh.

Thiếu niên ôm nàng xoay người, đặt nàng lên trên giường.

Hắn xốc chăn bông ấm áp, mang theo hỗn hợp mùi thuốc và hường trúc diệp trên người hắn lên, Thương Nhung cuộn tròn trong đó, nhìn hắn đang nằm xuống chỗ nàng vừa mới nằm.

“Chiết Trúc……”

Thương Nhung gọi hắn một tiếng.

Thiếu niên một tay gối lên sau đầu, nhắm mắt lại không để ý nàng.

Thương Nhung hiện tại đã biết nằm dưới đất không hề tốt chút nào, mặc dù đã lót hai tầng đệm chăn, nhưng ngủ một chút cũng vẫn có chút lạnh, còn rất cứng.

Nàng để cằm trên chăn bông mềm mại, bỗng nhiên nói: “Ngươi có muốn……”

Cơ hồ là ở khoảnh khắc nàng mới vừa mở miệng, thiếu niên bỗng nhiên mở mắt ra, đánh gãy lời nàng:

“Không cần.”

Hắn thậm chí còn không nhìn nàng, chỉ nghiêng người đi đưa lưng về phía nàng.

Thiếu niên 16 tuổi quen giết người uống máu, nào biết cái gì là nam nữ tách biệt, hắn cũng hoàn toàn không lý giải được vì sao phải tách biệt, hắn chỉ theo bản năng vì nửa câu sau nàng còn chưa nói ra mà tim vô cớ đập nhanh.

Ánh sáng mờ ảo, mí mắt hơi mỏng của thiếu niên khẽ nhích.

Trong chốc lát sau, hắn nghe được tiếng vải cọ xát sột sột soạt soạt, hắn còn chưa quay đầu lại, chăn liền được phủ trên người hắn, ngay sau đó là y phục hắn, áo choàng của nàng cũng đều ở trên người hắn.

Lông thỏ xù xù nạm biên nhẹ cọ cằm hắn, trong phòng yên tĩnh đến mức không còn chút âm thanh dư thừa nào, thiếu niên mở mắt ra, nến trong đèn lồng ngoài cửa đã cháy sạch, ánh lửa tàn lụi.

*** Truyện chỉ đăng tại www.wattpad.com/user/nhamy111***

Thục Thanh một đêm mưa, Vĩnh Hưng một đêm gió.

Trong hành cung Vĩnh Hưng đèn sáng như ban ngày, Thuần Thánh đế người mặc đạo bào hoa văn rồng màu tuyết trắng thêu chỉ bạc, ngồi ngay ngắn trên long ỷ hoàng kim.

Một đường tàu xe mệt nhọc, Thuần Thánh Đế đã mệt mỏi cả thể xác lẫn tinh thần, nhưng nghe Hạ Trọng Đình đến vào đêm có chuyện quan trọng cần tấu, hắn vẫn đứng lên, lúc này hắn trên cao nhìn xuống, nhìn kỹ chỉ huy sứ Hạ Trọng Đình của Lăng Tiêu Vệ đang lễ bái bên dưới, nói: “Ý Hạ khanh là, ngày đó ở Nam Châu ám sát trẫm cùng Minh Nguyệt, là hai người qua đường?”

“Bệ hạ, theo khẩu cung của dư nghiệt phản quân khuyển tử Hạ Tinh Cẩm bắt được ở Nam Châu, ngày đó người bọn họ muốn ám sát chỉ có bệ hạ ngài, bọn họ cũng chưa bắt Minh Nguyệt công chúa đi.”

Hạ Trọng Đình cúi đầu, kính cẩn nói.

Thuần Thánh Đế đặt một tay trên đầu gối, “Hạ khanh làm sao biết bọn họ nói là sự thật?”

“Bệ hạ chắc cũng biết bản tính Tạ Thuyền thủ lĩnh phản quân, nếu Minh Nguyệt công chúa thật sự ở trong tay hắn, hắn tất sẽ bố cáo thiên hạ, nháo đến mọi người đều biết.”

Lan Tuyên Tạ thị Tây Bắc từng theo hoàng đế khai quốc của Đại Yến mở rộng bờ cõi, kiến công lập nghiệp, cao tổ phụ Tạ Thuyền từ thuở ban đầu đã được phong làm vương gia khác họ duy nhất trong thiên hạ Đại Yến, trấn toàn bộ vùng Tây Bắc.

Sau đó vì đề phòng Tạ thị lớn mạnh, đế vương đời thứ tư của Đại Yến hạ chỉ tước phiên*, khiến Lan Tuyên Tạ thị từ vương gia khác họ nhanh chóng suy tàn như bùn đất.

*tước phiên: đổi tước hiệu

Tạ thị tuy bị tước phiên, nhưng vì Tạ gia quân nhiều năm họ dưỡng ra lại trung thành và tận tâm với Tạ thị, cho nên bọn họ từ tư binh vương tộc biến thành quân làm phản, đi theo Tạ thị nhiều năm qua chiếm cứ Tây Bắc, đối nghịch triều đình khắp chốn.

“Không phải là phản quân bắt, như vậy Hạ khanh ngươi nói cho trẫm biết, bắt Minh Nguyệt đi còn có thể là ai?” Bàn tay Thuần Thánh Đế cuộn chặt, y phục trên đầu gối nhăn nhúm.

“Bệ hạ……”

Hạ Trọng Đình muốn nói lại thôi.

“Nói.” Thuần Thánh Đế cau mày.

Hạ Trọng Đình lần nữa cúi đầu: “Trước đây khi thần ở Nam Châu, từng lệnh khuyển tử Tinh Cẩm giấu chuyện công chúa mất tích, nhưng hôm qua khuyển tử gửi thư về nhà lại nói tin tức công chúa mất tích đã bị tiết lộ, bệ hạ chắc biết bản lĩnh người giang hồ, Tinh Cẩm đã câu ra không ít nhân sĩ giang hồ.”

Hắn nói, lấy đồ vật trong lòng ngực trình lên: “Bệ hạ, mời xem.”

Hoạn quan đứng bên long ỷ chỉ nhìn Thuần Thánh Đế giơ tay, hắn liền lập tức đi xuống bậc thềm, lấy đồ vật trong tay Hạ Trọng Đình mang tới trước ngự tiền.

Gió mạnh đánh vào song cửa màu son, Thuần Thánh Đế mở ra một vài bức họa, thân phận tên tuổi có bất đồng, nhưng hình dáng phác họa trên đó lại trước sau đều cùng khuôn mặt.

Sắc mặt Thuần Thánh Đế càng thêm âm trầm, cho đến khi hắn lật đến cuối cùng nhìn thấy một phong thơ, hắn rút giấy viết thư trong đó mở ra, vội vàng nhìn lướt qua, hắn liền hung hăng quăng ngã mọi thứ trên bàn: “Được lắm, Tiết Trọng hắn nuôi ra nhi tử thật quá to gan! Dám mưu hại công chúa của trẫm ngay dưới mí mắt trẫm!”

“Bệ hạ bớt giận!”

Hạ Trọng Đình cúi người, hắn vốn muốn nói thêm cái gì đó, nhưng trước mắt Thuần Thánh Đế đã nổi trận lôi đình, đã là quá sức, hắn cân nhắc một lát, vẫn là nhịn xuống.

“Hạ Trọng Đình, trẫm lệnh cho ngươi tức khắc phái người ra roi thúc ngựa chạy về Ngọc Kinh, mang theo ý chỉ trẫm thẩm vấn Tiết Trọng cùng với nhi tử Tiết Nùng Ngọc, nhất định phải hỏi ra tung tích Minh Nguyệt,” Thuần Thánh Đế đứng lên, “Bất luận Minh Nguyệt sống hay chết, trẫm đều phải cho Tiết gia bọn chúng trả giá thật đắt!”

Vì lo lắng cho Minh Nguyệt công chúa, một đường từ Nam Châu đến Vĩnh Hưng này tinh thần Thuần Thánh đế đều ủ rũ, ăn nghỉ không tốt, lúc này dưới cơn thịnh nộ, một trận váng đầu hoa mắt ập tới, hắn lung lay sắp đổ.

“Bệ hạ!”

Hoạn quan bên cạnh kinh hô một tiếng, gọi người tới đỡ đế vương đi long sàng, lại vội đi lấy đan dược của Lăng Sương đại chân nhân.

*** Truyện chỉ đăng tại www.wattpad.com/user/nhamy111***

Hạ Trọng Đình từ hành cung ra ngoài, liền có một thanh niên dẫn ngựa đến.

“Đại nhân ngài nếu lo lắng cho Tiết đại nhân, vì sao còn phải trình tin tức thiên hộ đưa tới lên cho bệ hạ?” Thanh niên nhìn sắc mặt hắn không tốt, liền biết trong đó có duyên cớ.

“Lăng Tiêu Vệ là Lăng Tiêu Vệ của bệ hạ, ta đã là chỉ huy sứ bệ hạ thân phong, vì vậy mọi chuyện phải làm vì bệ hạ,” Hạ Trọng Đình cũng không tính cưỡi ngựa, mà chắp tay sau lưng đi về phía trước, “Huống chi đứa con này của Tiết Trọng hắn lần này xác thực gan lớn, dám mua người giang hồ hành thích Minh Nguyệt công chúa.”

“Bệ hạ ngưỡng mộ Minh Nguyệt công chúa thiên hạ đều biết, Tiết Nùng Ngọc dám mạo hiểm, nghĩ đến vẫn là vì trưởng tỷ hắn —— Tiết Đạm Sương.”

Đêm lạnh gió lớn, Hạ Trọng Đình đầy mặt phức tạp, từ từ thở dài: “Tiết gia bọn họ lần này thật sự tai vạ đến nơi, ta cứu không được, cũng không thể cứu.”

“Thiên hộ đại nhân lần này còn lệnh thuộc hạ báo cho ngài, thư tín kia tuy do Tiết Nùng Ngọc tự tay viết không có lầm, nhưng môn phái giang hồ hắn nhờ cậy trên thư lại bị che giấu, chỉ sợ trong đó còn có sự khác thường.”

Thanh niên vừa dẫn ngựa đi theo phía sau, vừa bẩm báo.

“Việc này còn cần chờ thẩm vấn Tiết Nùng Ngọc.”

Hạ Trọng Đình xoa xoa giữa mày, nói: “Ngươi về cạnh Tử Gia* trước đi thôi.”

*tên chữ của Hạ Tinh Cẩm

*** Truyện chỉ đăng tại www.wattpad.com/user/nhamy111***

Không biết màn mưa đã dừng từ khi nào, ánh nắng len lỏi qua đám sương mù dày đặc chiếu đầy cửa sổ, tiếng người ồn ào dưới lầu khách điếm đánh thức Thương Nhung đang lúc mơ màng.

“Chiết Trúc công tử?”

Ngoài cửa bỗng nhiên truyền đến tiếng Mộng Thạch, hắn vội vàng gõ cửa, “Công tử, đã xảy ra chuyện! Ta vừa mới gõ cửa phòng Vi Vi thật lâu không thấy nàng lên tiếng, ta đẩy cửa đi vào nhìn, mới biết nàng căn bản không ở trong phòng!”

Thương Nhung nghe tiếng nghiêng đầu, đúng lúc thấy thiếu niên vừa ngồi dậy, hắn mặc một bộ y phục tuyết trắng rộng thùng thình, khuôn mặt tuấn tú vẫn mang theo cơn buồn ngủ nhập nhèm, nắng sớm chiếu vào trên người hắn cũng lộ ra một loại lãnh cảm.

“Nàng ở chỗ ta.”

Thiếu niên xoa xoa đôi mắt, tiếng nói có chút nghẹn.

Tiếng đập cửa đột nhiên im bặt.

Thiếu niên phảng phất như đã nhận ra cái gì đó, hắn nghiêng mặt qua, đối diện ánh mắt nàng, “Ngươi tự đi về dán mặt nạ, hay là ta giúp ngươi?”

Thương Nhung rúc trong chăn không dậy nổi, nhìn hắn nhỏ giọng nói: “Ngươi dán.”

“Ừm.”

Hắn đáp nhẹ một tiếng, mặt mày biểu tình lãnh đạm, lấy bộ y phục của mình dưới kiện áo choàng ra mặc vào, chỉ cột đai lưng, cũng không vội vàng mang kiếm, liền mở cửa phòng đi ra ngoài.

Mộng Thạch đứng bên ngoài, chỉ thấy thiếu niên đi vào căn phòng Thương Nhung ở cuối hành lang, không bao lâu liền ôm một bộ váy áo ra tới, hắn cũng không hỏi nhiều, chỉ nói: “Ta nghe nói Lâu Nguyên lâu trong thành Thục Thanh có múa rối, đêm nay bên chỗ sông Dương Liễu còn có hội đèn lồng, công tử và Vi Vi có muốn đi xem một chút không?”

“Cũng được.”

Thiếu niên nhẹ nhàng nhướng mày.

“Vậy quyết định như thế đi, ta xuống lầu đặt bàn cơm sáng trước.” Mộng Thạch xoay người, vịn lan can chậm rãi bước xuống dưới lầu.

“Chiết Trúc, chúng ta đã xem múa rối một lần rồi.” Thương Nhung ở phòng trong nghe được lời bọn họ nói, thấy thiếu niên đi vào, nàng liền nhắc nhở hắn.

Khi ở Dung Châu, bọn họ chẳng những đã xem múa rối, mà còn được đi thuyền.

Lúc đó trời rét tuyết dày, ban đêm càng thêm hiu quạnh, người xem diễn ít, người đi thuyền càng ít.

“Diễn cũng không phải cùng một vở, chẳng lẽ ngươi cảm thấy khó coi?”

Hắn đưa váy áo cho nàng.

“Cũng không phải khó coi.”

Trước kia Thương Nhung ở trong cung tại Ngọc Kinh cũng chưa từng thấy múa rối, nhưng nàng ôm váy áo, rũ mi mắt xuống tìm cớ: “Ta còn muốn chép Đạo kinh.”

“Chép chậm một ngày thì có làm sao?”

Lời nói Chiết Trúc nhàn nhạt, thấy nàng ngẩng đầu, liền buồn bã nói: “Chẳng qua... là ủy khuất ngươi ở bên cạnh ta nhiều thêm một ngày thôi.”

Thương Nhung không nói.

Nàng xoay người ôm váy áo đến sau bình phong.

Chiết Trúc mới rửa mặt xong, bọt nước bên mái còn chưa chà lau sạch sẽ, nghe thấy sau bình phong có động tĩnh, hắn nâng mắt, cách một tấm bình phong mảnh khảnh mông lung, hắn thấy nàng bỗng nhiên thò ra đầu.

“Ta không có ủy khuất.”

Nàng bỗng nhiên nói.

Nàng dứt lời, cũng không xem hắn phản ứng ra sao liền quay người lại, ở sau bình phong buộc đai lưng.

Mà Chiết Trúc không nói một lời, đi đến trước giường cúi người cầm nhuyễn kiếm bên gối lên, hắn theo bản năng lấy bính sứ chứa nước cỏ trong bao y phục ra.

Lưỡi kiếm phản chiếu đôi mắt hắn sạch sẽ trong trẻo.

Hắn nắm chặt bình sứ trong tay.

Một lát sau, bắn ném trở về trong đám đồ vật vụn vặt.

*** Truyện chỉ đăng tại www.wattpad.com/user/nhamy111***

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.