Ở đây yêu binh tuần tra bên ngoài tháp, ngày qua ngày, nóng lạnh xuân thu, đối mặt với một loại phong cảnh, ngay cả hoa văn khác nhau trên từng viên gạch đen của thân tháp, đều đã nhớ rõ.
Gạch đen lấy từ sâu trong quặng sắt đặc biệt của Hắc Sơn, mài dũa mà thành, cứng rắn bóng loáng. Trong mắt đám canh phòng, trên dưới Trấn Yêu Tháp như thùng sắt vậy, vô cùng kiên cố, một con sâu cũng không chui lọt.
Nó dùng thi thể của những người muốn xông vào tháp làm huy chương, đứng sừng sững không ngã, vươn thẳng lên trời. Lao ngục đệ nhất Yêu giới, đã được định trước là một trong số những thứ tượng trưng cho uy tín, quyền lực của Linh Sơn Đại Vương.
Chính vì như vậy, công việc tuần thủ khô khan nặng nề thường ngày, cũng mang một ý nghĩa quan trọng nào đó.
Thanh Ưng thường giáo huấn với thuộc hạ yêu tướng: “Có thể làm công việc vĩ đại bực này, đủ thấy Đại Vương trọng dụng, tín nhiệm các ngươi, các ngươi nên cảm thấy vinh hạnh.”
Linh Sơn Đại Vương có một sức mạnh thần kỳ có thể ngưng tụ lòng tin của yêu, thống ngự yêu dân, luôn có yêu vật bằng lòng tin tưởng, bằng lòng mặc sức tưởng tượng tương lại hắn hứa hẹn, cam tâm tình nguyện nhảy vào nơi nước sôi lửa bỏng vì hắn, hy sinh dâng hiến.
Còn như những yêu vật không muốn tin, dám can đảm đứng lên chất vấn, Linh Sơn Đại Vương tự có biện pháp tàn khốc trừng trị tiêu diệt bọn họ.
Gió lớn áp cỏ, mây đen che trăng. Đêm nay là một đêm rất bình thường, đêm hè nổi gió.
Yêu binh trực đêm tụ tập trước cửa Trấn Yêu Tháp, uống rượu tán gẫu, đợi đổi ban. Đống lửa phát ra tiếng lách tách, hừng hực thiêu đốt, mùi rượu theo gió phiêu tán.
Một vị yêu binh đặt vò rượu xuống, lẩm bẩm nói: “Nhiều nhất bảy ngày nữa, tội yêu trong tháp sẽ được đưa đến Phong Nguyệt Thành, tế cờ vì Vạn Yêu Đại Hội, chúng ta cũng có thể nghỉ ngơi, tới Phong Nguyệt Thành hưởng thụ cho tốt!”
Đồng liêu của hắn mắng câu thô tục: “Con mẹ nó sớm nên giải đi từ lâu, ông đây ở chỗ này, ngày ngày ăn sâu khô, cá khô, thịt khô, vừa mặn vừa cứng, mồm miệng nhạt nhẽo phát ngán.”
Tháp cao uy thế dọa yêu, tiểu yêu không dám đến gần, chim muông cũng có bản năng xu lợi tị hại, lâu dần, toàn bộ đều đi đường vòng tránh khỏi nơi đây. Chu vi mười dặm cỏ cây xum xuê, hoa nở khắp nơi, nhưng trấn thủ tháp đa số là yêu ăn thit, không ăn cỏ.
Thanh Ưng yêu tướng đến nửa đêm sẽ giương cánh bay cao, săn mồi tươi sống, yêu binh phổ thông không có quyền lợi như vậy, chỉ có thể ăn thịt khô thống nhất phân phát, dùng rượu mạnh thay nước.
Câu nói trên là thật, lại bị một yêu binh khác giễu cợt: “Chỉ biết ăn thôi, xem xem cái dáng vẻ này của ngươi! Đợi chúng ta đến Phong Nguyệt Thành, cái gì cần có đều có, vô số mỹ yêu, thay đổi thủ đoạn bịp bợm hầu hạ chúng ta…” Hắn bỗng dưng thu hồi vẻ mặt mơ màng, giọng nói biến sắc, “Hửm, bên kia là cái gì?!”
Cách đó mười trượng, trong bụi cỏ phát ra tiếng loạt soạt, một bóng xám lướt qua.
Ánh mắt của yêu binh lập tức bị hấp dẫn, đứng dậy hô hào: “Cái gì yêu, đứng lại!”
Bụi cỏ yên tĩnh lại, một giọng nói run rẩy non nớt vang lên: “Tiểu yêu muốn đến Hắc Sơn Trại, đi lạc vào nơi này, mượn đường ngang qua. Đại yêu chớ trách, ta, ta đi ngay đây.”
Đêm không trăng gió lớn, yêu binh không thấy rõ mặt mũi con yêu kia, loáng thoáng chỉ thấy đôi tai thỏ giơ lên thật cao, có thể thấy sợ sệt khẩn trương cỡ nào.
Yêu binh đứng dậy không nhịn được nói: “Đây là chỗ nào chứ, ngươi xứng đi ngang qua sao? Mau mau cút đi!”
Yêu binh ban nãy vừa chửi rủa thịt khô ngăn cản hắn: “Đừng nóng, ngửi mùi này, hình như là bán yêu thỏ, hai ta bắt lấy nó, lột da nướng trên lửa, để các anh em có thêm ít đồ nhắm.”
“Có lý, vẫn là ngươi biết suy nghĩ!”
Ý tưởng này vừa đưa ra, các yêu bình nhìn thỏ xám mập mạp kia, càng nhìn càng thấy ngon.
Hai yêu quang minh chính đại cười nói. Bán yêu trong bụi cỏ nghe vậy, kêu lên một tiếng, sợ hãi guồng chân chạy như bay, vừa chạy vừa khóc lóc van xin:”Tu luyện không dễ, đại yêu tha mạng!”
Các yêu bình tựa như trông thấy chuyện lý thú nào đó, ồn ào cười to: “Nhóc con, ngươi dám chạy sao? Đuổi theo!”
Hai con chó săn yêu gầm nhẹ, hiện nguyên hình, cái đầu to lớn, nước bọt theo kẽ răng chảy xuống. Bọn họ bốn chân nhảy lên, như mũi tên bắn vào trong rừng, xem thế đi, nhất định là một trước một sau lấp kím đường chạy của thỏ xám.
Những yêu bình còn lại thêm củi, quạt gió, để đống lửa cháy vượng hơn, chuẩn bị nấu thức ăn.
Hai con chó săn xoay người nhìn xung quanh, cúi đầu ngửi, quanh mình chỉ có lá cây vang xào xạc, thỏ xám lại đột nhiên biến mất.
Ngay cả mùi thỏ cũng biến mất không còn chút gì.
Gió đêm thổi qua, một luồng khí tức không thuộc về bán yêu bay tới, chó săn bỗng nhiên toàn thân cứng nhắc.
Cùng lúc đó, một loại cảm giác nguy hiểm cực đoan bao phủ, khiến yêu dựng tóc gáy.
“Không đúng, chạy mau!” Nhưng đã quá trễ, trước khi mất đi ý thức, bọn họ chỉ trông thấy một đám sương trắng mờ mịt.
Dưới Trấn Yêu Tháp, cạnh đống lửa bắc vỉ nướng đơn sơ, chuẩn bị sẵn sàng. Các yêu bình mong chờ hồi lâu, trong rừng lại không có tiếng động, dần dần trở nên nóng nảy:
“Hai người họ đã xảy ra chuyện gì, đuổi theo một bán yêu mà lâu như vậy, chẳng lẽ ăn một mình rồi?”
“Chó chết, còn dám ăn một mình! Ông đây đi xem thử!”
Một yêu binh khác rất sợ thua thiệt: “Đi, ba ta cùng đi!”
Trong rừng, Tễ Tiêu tay xách Thận thú, lẳng lặng đứng trên cành cây.
Bích Du nhỏ giọng nói với Nguyễn Khôi: “Ban nãy ngươi diễn hơi sâu. Diễn quá thành giả. Ló đầu, kêu lên, chạy trốn là đủ rồi, không cần đối thoại.”
Nguyễn Khôi gãi tai: “Ta, ta vẫn là lần đầu tiên mà, lần sau sẽ chú ý.”