Kiếm Xuất Hàn Sơn

Chương 128: Nhổ cỏ tận gốc



Mạnh Tuyết Lý trở lại.

Giữa bầu trời đêm Thanh Ưng giương cánh, móng nhọn như móc thép, mỏ sắc như kiếm sắt.

Thanh Ưng đã hiện ra yêu thể khổng lồ, càng tôn lên dáng người nhỏ bé của Mạnh Tuyết Lý, chưa lớn bằng một móng vuốt của chim ưng. Nhưng y hoàn toàn không sợ hãi, từ phi kiếm nhảy lên, chính diện giao phong, đâm thẳng hai mắt Thanh Ưng.

Thanh Ưng lao xuống, mỏ nhọn há ra!

Nhưng đúng lúc đó, Bích Du khi xông vào tầng một Trấn Yêu Tháp bị Mạnh Tuyết Lý đánh ngất xếp đặt cho yên nhét vào trong tay áo, không biết tình hình ló đầu ra. Liếc thấy cái miệng to như chậu máu, gió tanh ập tới, lại giật mình sợ ngất đi.

Trong lúc dầu sôi lửa bỏng, Thanh Ưng cho rằng trong tay áo đối phương có ám khí chực phát, nghiêng đầu tránh né, bỗng nhiên trước mắt nhoáng một cái, ngay sau đó trên lưng trầm xuống.

Mạnh Tuyết Lý xoay mình nhảy lên lưng Thanh Ưng, đôi tay như vòng sắt, chân nguyên cuồng bạo trút xuống, bóp chặt cổ chim ưng, vừa hay đúng vào mạng môn yếu ớt nhất.

Thanh Ưng bị bóp cổ, quay đầu không được, giận dữ khôn kể, hai cánh dài cuồng loạn vỗ cào, khi thì bay vút lên cao, lúc lại nhào xuống đụng vào cây, dùng hết mọi thủ đoạn để y rơi xuống.

Mạnh Tuyết Lý tay áo tung bay, búi tóc cũng bị gió mạnh thổi tan, tóc đen như thác nước trút xuống, đón gió bay lượn. Thân hình y chuyển động theo chim ưng, nhẹ nhàng linh hoạt, chẳng hề xê dịch khỏi lưng chim.

Năm đó Tước Tiên Minh chở điêu phi hành, cố ý khoe khoang kỹ thuật bay lượn, lúc ngừng lúc đậu, chợt nhanh chợt chậm, khiến Mạnh Tuyết Lý trời đất quay cuồng, nôn thốc nôn tháo. Bay nhiều, điêu cũng dần dần quen, không sợ nữa.

Chỉ thấy chim ưng khổng lồ tuy mạnh, nhưng không vứt bỏ được người trên lưng, ở giữa không trung bất lực cuồng nộ; bóng người tuy nhỏ, như một con thuyền lênh đênh theo sóng lớn, khắc sau sẽ bị quật ngã, nhưng gặp nguy mà vẫn ổn, nhiều lần lướt qua đầu sóng.

Hồ ly tím, hạc trắng đứng trên phi kiếm, nhìn không chớp mắt, liên tục thán phục.

Hạc trắng thầm nghĩ: “Thật không hổ là Tuyết Sơn Đại Vương, cầm nã thuật cực kỳ lợi hại! Nếu ta là Thanh Ưng, nên tránh thoát y thế nào?”

Hồ ly tím suy nghĩ sâu xa hơn hạc: “Vật lộn cùng yêu, tại sao y không dùng tới yêu thân? Xem phi kiếm này cũng là pháp khí nhân gian, ba năm qua y bặt vô âm tín, hơn phân nửa là đến nhân gian. Đồng bọn sử dụng kiếm này của y, không, bạn đồng hành bản lĩnh lợi hại, trên người lại không có yêu khí, chẳng biết có lai lịch gì…”

Thanh Ưng bị bóp cổ, đầu không được cung cấp đủ máu, choáng váng hoa mắt, mang theo Mạnh Tuyết Lý lăn lộn một đường, cánh dài như đao, không biết tước gãy bao nhiêu cành cây. Một mảng lớn núi rừng nghiêng ngả, tựa như cuồng phong lướt qua.

Cánh ưng lượn vòng, bỗng chuyển hướng, bay thẳng về phía vách núi dựng đứng.

Hạc trắng khẽ hô, ánh mắt lo lắng: “Không tốt, Thanh Ưng bị ép, sợ rằng muốn lưỡng bại câu thương!”

Hồ ly tím: “Chúng ta nhanh đi tiếp Tuyết Sơn Đại Vương.”

Phi kiếm như một tia sáng theo sát phía sau, nhưng ngừng lại cách vách đá một trượng hai thước, Tễ Tiêu vững vàng đứng trên thân kiếm, không có ý tứ đến gần hơn.

Nếu là vách núi tầm thường, đương nhiên không có lực uy hiếp với Mạnh Tuyết Lý, nhưng lúc này đã đến lãnh địa Hắc Sơn, vách núi trước mặt lại hiển lộ màu đen bất minh.

Vật liệu đá xây Trấn Yêu Tháp, chính là đá đen đặc sản của Hắc Sơn này, lấy độ cứng rắn mà nổi danh ở Yêu giới. Thanh Ưng dùng tốc độ phi hành cực cao, va chạm với vách núi đá đen, tất sẽ sinh ra xung lực cực mạnh. Mạnh Tuyết Lý có chân nguyên hộ thể, yêu cốt bền bỉ của Thanh Ưng chưa chắc đã gánh nổi.

Thanh Ưng muốn mượn việc đâm vào vách núi, ép ác nhân sau lưng chủ động nhảy xuống. Ỷ vào kỹ thuật bay lượn, trước một khắc va chạm với vách núi, mình sẽ đột nhiên quay đầu giết chết phản bội yêu.

Ba trượng, một trượng, ba thước, vách đá dữ tợn đã phóng đại trước mắt, gió mạnh thổi khiến Mạnh Tuyết Lý híp mắt lại.

Đúng lúc này, Nguyễn Khôi trong tay áo từ từ tỉnh lại, mờ mịt ló đầu nhỏ lông nhung ra, lại thấy gió mạnh kịch liệt, sắp va vào vách đá, hai mắt trợn ngược bị sợ choáng váng lùi trở về tay áo, toàn bộ quá trình chỉ trong nháy mắt.

Một thước. Mạnh Tuyết Lý vẫn bóp chặt cổ chim ưng, không hề buông lỏng.

Vách đá ép tới gần lông mày, “bộp”, Mạnh Tuyết Lý đạp mạnh lên lưng chim ưng, dưới chân rót vào chân nguyên, đẩy thân ưng nhào về phía trước.

“Ầm-”

Đất rung núi chuyển, bụi bay mù mịt.

Thanh Ưng không kịp thu thế, đụng nát vách đá, khoảnh khắc bể đầu chảy máu rơi xuống, lông vũ nhuốm máu tung bay đầy trời.

Vách đá sụp đổ hơn phân nửa, hồ ly tím, hạc trắng mắt thấy đất đá vỡ nát, đá vụn đối diện bắn tới, đang định né tránh, nhưng phát hiện vị trí của bọn họ vừa hay ngoài phạm vi, chỉ có vài chiếc lông chim theo gió đêm lướt qua vạt áo.

Hai yêu quay đầu nhìn Tễ Tiêu, thầm nghĩ chẳng lẽ hắn đã tính toán từ trước, người này là nhân tộc biết đạo thuật bốc quẻ tiên tri sao.

Mạnh Tuyết Lý mượn lực nhảy lên vách đá, giơ hai tay, gắng sức quơ quơ với phi kiếm. Giống như nghệ sĩ vừa diễn trò xong, chờ đợi người xem chấm điểm, chuẩn bị chào cảm ơn.

Tễ Tiêu bật cười. Hạc trắng, hồ ly tím không nhịn được khen ngợi.

Chỉ chốc lát sau, tiếng vật nặng rơi xuống đất từ đấy vực truyền tới.

Hạc trắng kinh ngạc nói: “Cái này….Thanh Ưng chết rồi?”

Tễ Tiêu: “Chết.”

Tễ Tiêu điều khiển phi kiếm, bay về phía vách đá.

Hạc trắng lấy lại tinh thần: “Khoan đã, chúng ta bay xuống đáy vực trước, tìm được thi thể Thanh Ưng. Chắc chắn hắn chết thật, nếu chưa chết hẳn thì bổ thêm một nhát, sau đó đến đón Tuyết Sơn Đại Vương cũng không muộn.”

Phi kiếm phương hướng không đổi.

Hồ ly tím sắc mặt nghiêm túc: “Ngài nhất định biết “nhổ cỏ phải nhổ tận gốc, không để lại hậu họa”! Chẳng may Thanh Uwngchuwa chết, chỉ sợ sẽ tới báo thù!”

Hạc trắng nóng vội, giương cánh muốn bay xuống đáy vực, nhưng hai cánh của hắn máu thịt mơ hồ, không sử dụng được yêu lực, vừa xòe ra liền mất thăng bằng, rơi thẳng xuống.

Tễ Tiêu không thèm nhìn tới, tiện tay túm lấy, túm hạc trở về thân kiếm.

Tễ Tiêu khẽ cau mày, bởi vì hắn không hiểu đạo lý này: “Vậy cứ để cho hắn tới, tại sao phải sợ?”

Cho dù sống lại, quy tắc xử sự của hắn vẫn không thay đổi. Không thay đổi giống như người ám hại hắn vậy.

Hoặc là nói, Tễ Tiêu theo bản năng cho rằng những người đó không xứng thay đổi hắn, cũng không đáng phải hao phí tinh thần.

Hạc trắng, hồ ly tím đồng thời ngẩn ra.

Địch yêu khắc khổ tu luyện, lập chí báo thù, không đáng sợ sao?

Địch yêu âm thầm chuẩn bị, tìm cơ hội, sáng tạo cơ hội, không đáng sợ sao?

Nghĩ đến ba mươi năm hà đông, ba mươi năm hà tây, tối nay thả chạy địch yêu, không biết khi nào hắn trở lại, buổi tối còn ngủ được sao?

Chỉ cần nhẹ nhàng một câu “Tại sao phải sợ”, là có thể không để ý?

Hai yêu nảy lên nghi ngờ: bạn đồng hành của Tuyết Sơn Đại Vương, rốt cuộc có lai lịch gì.

Hạc trắng xúc động than thở: “Đáng hận ta hai cánh vô dụng, không khác phế chim!”

Tễ Tiêu: “Các ngươi có thể làm chuyện khác?”

Hồ ly tím: “Cái gì?”

Tễ Tiêu khẽ hếch cằm, tỏ ý bọn họ nhìn về phía vách đá.

Mạnh Tuyết Lý nhẹ nhàng tại chỗ tung mình nhảy lên, đón gió đêm vẫy tay. Áo khoác phấp phới, tóc đen tung bay.

Tễ Tiêu cười nhẹ nói: “Nhớ khen y.”

Hạc trắng, hồ ly tím cảm thấy cạn lời.

Mạnh Tuyết Lý tung người nhảy lên phi kiếm: “Đi thôi!”

Hồ ly tím nhắm mắt nói: “Đại Vương, ngươi thật lợi hại….Cũng không biết Thanh Ưng tắt thở hay chưa, chi bằng chúng ta xuống đó xem thử?”

Mạnh Tuyết Lý cảm thấy khó hiểu, hỏi ngược lại: “Còn xem cái gì? Hắn không ảnh hưởng chúng ta lên đường nữa mà!”

Hạc trắng, hồ ly tím nhìn nhau, thầm nghĩ hai người này đã thương lượng với nhau từ trước sao?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.