Trọng Bích Phong chủ không thừa nhận bắt chước chữ viết của người khác là làm giả, hắn khăng khăng bảo rằng đây là “tay nghề”.
Kiếm tiền bằng tay nghề, sao có thể là lừa đảo chứ?
Dưới bàn tay của Tiền Dự Chi, cất giữ một bức “tranh chữ của Kiếm Tôn” dần trở thành minh chứng cho thân phận, địa vị của tu sĩ nhân gian, cũng là bàn đạp cho các môn phái quy mô vừa và nhỏ, các thế gia bước chân vào giới tu hành thượng tầng.
“Nhà ngươi ngay cả tranh chữ của Kiếm Tôn cũng không có, còn dám mặt dày tham dự yến tiệc?”
“Cái gì, tranh chữ trong tay ta là hàng giả? Người đâu, mau đi mua lại hàng thật về đây!”
Đến hội đấu giá, Hanh Thông Tụ Nguyên chỉ cần thả ra tiếng gió, nói bức thư họa này “thật thật giả giả” là bút tích của Kiếm Tôn, mời các vị khách quý tự phân biệt, cẩn thận ra giá. Nhưng chưa bao giờ đấu giá hàng thật, toàn bộ đều xuất ra từ tay Trọng Bích Phong chủ đương nhiệm.
Thật ra suy nghĩ kỹ là biết, Tễ Tiêu cả ngày bế quan luyện kiếm, hoặc bôn tẩu chiến đấu vì nhân gian đại sự, nào có thời gian rảnh rỗi bày giấy mài mực, viết chữ vẽ tranh?
Nếu nói hàng thật ở nơi nào, sợ rằng chỉ có quyển sách tu hành vỡ lòng Tễ Tiêu viết cho Mạnh Tuyết Lý – Sơ Nhập Đạo, bên trong còn kèm hình vẽ màu sắc sặc sỡ, chim muông thú vật, núi cao sông rộng, cái gì cần có đều có, trông rất sống động, muôn hình muôn vẻ chốn nhân gian.
Nhưng bản thân Mạnh Tuyết Lý cũng không biết, nghe Tiền Dự Chi kể chuyện xong, lập tức vỗ tay khen hay: “Đúng, tất cả vui mừng!”
Tễ Tiêu bó tay đỡ trán.
Tiền Dự Chi thấy Mạnh Tuyết Lý phản ứng tích cực, nói chuyện càng hăng say: “Ngươi không hổ là đạo lữ của Tễ Tiêu sư huynh, những người khác đều không hiệu chỗ tuyệt diệu của việc ta quăng kiếm theo buôn bán, chỉ mắng ta ham thú chơi bời, lãng phí thiên phú, nhưng ngươi có thể hiểu được!”
Hắn không giống đại đa số người trong giới tu hành, cho rằng Kiếm Tôn bị Mạnh Tuyết Lý mê hoặc, cưới một tục vật, hai người rất không xứng đôi. Trái lại cảm thấy Mạnh Tuyết Lý không sợ người ngoài phê phán, dám bố trí phong thủy trận “Phát tài, chuyển vận, cầu đào hoa”, ít ra là người thành thật, không phải ngụy quân tử.
Mạnh Tuyết Lý cười nói: “Tiên hiền đã nói “Dù cả thế gian khen ngợi, cũng không nỗ lực thêm; dù cả thế gian chê bai cũng không thối chí nản lòng”, Tiền sư huynh người cũng như tên, đã đạt tới cảnh giới này rồi.” Lúc được tán dương, không vì vậy mà thêm cần cù, lúc bị chỉ trích, cũng không chán nản uể oải.
Hai người ca ngợi lẫn nhau, Tễ Tiêu quả thực nghe không vô. Hắn thấp giọng ho khan, kéo mạnh tay áo Mạnh Tuyết Lý ở dưới bàn: “Sư phụ…” Thân phận bây giờ của hắn là đệ tử, trưởng bối nói chuyện không tiện nhiều lời, chỉ hy vọng tiểu đạo lữ hiểu ý của hắn.
Mạnh Tuyết Lý vỗ vỗ mu bàn tay thiếu niên, cho rằng hắn tràn đầy lĩnh hội: “Tiền sư bá của ngươi không dễ dàng. Đình Vân, giữ vững sự nghiệp khó hơn gây dựng sự nghiệp.” Tương lai sau này ngươi phải trông coi khối gia sản lớn này của cha ngươi.
Y không nói quá rõ ràng, tin tưởng đệ tử nhất định có thể hiểu ý.
Tễ Tiêu: “…”
Tiền Dự Chi lại nói: “Đúng, giữ vững sự nghiệp khó hơn xây dựng sự nghiệp. Hôm nay những việc làm ăn buôn bán này nhìn như phát triển thuận lợi, thật ra nguy cơ tứ phía. Một bước không cẩn thận, tan xương nát thịt, vạn kiếp bất phục.”
Mạnh Tuyết Lý hoảng sợ nói: “Tại sao?”
Tiền Dự Chi đáp: “Mạnh trưởng lão, ngươi phải cẩn thận. Thất phu vô tội, hoài bích có tội. Ngươi là người thừa kế duy nhất của Kiếm Tôn, thế nhân đều biết ngươi “danh chính ngôn thuận”. Nếu chẳng may ngươi xảy ra chuyện, những sản nghiệp này sẽ thuộc về ai? Ta là không ăn được, có lẽ thuộc về Hàn Sơn Kiếm Phái, có lẽ thuộc về Thái Thượng trưởng lão – người có bối phận cao nhất, cảnh giới sâu nhất, vậy thì đồng nghĩa thuộc về gia tộc sau lưng hắn. Dù sao Hoài Thủy Chu gia gia đại nghiệp đại, phải nuôi mấy trăm miệng ăn, bao nhiêu tiền cũng không đủ.”
Mạnh Tuyết Lý nghe vậy, vẻ mặt dần dần trở nên nghiêm túc, lại vỗ nhẹ tay Tễ Tiêu. Y phải chắn gió che mưa cho đồ đệ, chờ đến lúc hắn trưởng thành.
Tiền Dự Chi mở quạt xếp: “Nó giống như khối thịt béo, người khác nhìn được không ăn được, thèm thuồng chảy nước dãi, nhưng không nỡ hủy bỏ khối thịt này.”
Mạnh Tuyết Lý nhìn sự thay đổi trên mặt quạt của hắn: “Ấy?”
Tiền Dự Chi cúi đầu nhìn, vội vàng xoay sang mặt khác; “Xin lỗi, xoay nhầm. Cuối năm bận rộn, tính tình nóng nảy chút.”
Thì ra hai mặt quạt đối nhau, chính diện viết Hòa Khí Sinh tài, mặt sau viết “Liên quan mẹ gì đến ngươi”.
Thật đúng là rất cực đoan, Mạnh Tuyết Lý nghĩ.
Mạnh Tuyết Lý nói: “Sản nghiệp khổng lồ như vậy, đổi là người khác sợ rằng xử lý không tốt, ngươi thật lòng thích, mới không cảm thấy khổ cực mệt mỏi. Bọn họ cầm đi cũng làm được gì?”
Tiền Dự Chi cười nói: “Nhiều tiền tới trình độ nhất định, tăng trưởng chẳng qua là con số, nhưng theo đó cũng ảnh hưởng càng ngày càng lớn. Ta ngồi ở phía bắc Hàn Môn Thành phát ra một tấm đưa tin phù, có thể khiến tụ khí đan ở Vĩnh An Thành cách đây vạn dặm hết hàng, có thể khiến da thú ở Thanh Hàn Thành phía nam trong một đêm tăng giá, bọn họ có lẽ không thích kiếm tiền, đếm tiền, nhưng rất thích cảm giác nắm mọi việc trong tay, ngươi hiểu chưa?”
Mạnh Tuyết Lý ngẩn ra, nghĩ thầm mỗi chữ ngươi nói ta đều hiểu, nhưng đặt chung một chỗ lại không hiểu có ý gì. Hình như phức tạp hơn nhiều so với việc đánh đánh giết giết.
Tễ Tiêu thấy ánh mắt tiểu đạo lữ đờ đẫn, như rơi vào sương mù, thấp giọng nói: “Sư phụ, sau khi mặt trời lặn đường núi không dễ đi.” Đã đến lúc chúng ta nên cáo từ.
Đây là câu nói dài đầu tiên của hắn từ lúc vào cửa đến nay. Tiền Dự Chi liếc nhìn hắn, bỗng nhiên nghĩ đến gì đó, hai mắt tỏa sáng:
“Đại đệ tử này của ngươi, là tiên thiên kiếm linh thân thể, vốn nên làm đệ tử của Chưởng môn chân nhân hoặc Thái Thượng trưởng lão, nhưng được Hồ Tứ sư huynh tính mệnh, nhận ngươi làm thầy, vào ở Trường Xuân Phong, đúng không?”
Mạnh Tuyết Lý nghĩ, ở trong mắt người ngoài quả thật như vậy, bèn gật đầu.
“Ngươi biết ở bên ngoài Hàn Sơn nói gì về người không? Bọn họ trộm gọi ngươi là “Con riêng của thiên đạo”, bởi vì ngươi may mắn độc nhất vô nhị!”- nửa đời trước dựa vào đạo lữ, nửa đời sau dựa vào đồ đệ.
Mạnh Tuyết Lý sờ mũi: “Khổ tận cam lai thôi.” Trước khi hợp tịch với Tễ Tiêu, mệnh y truân chuyên, thay đổi nhanh chóng, quả thực không thể nói là may mắn. Chẳng hiểu tại sao đối phương đột nhiên nhắc tới chuyện này.
“Mạnh trưởng lão, người ngay không nói lời mờ ám. Ta muốn ở Hanh Thông Tụ Nguyên, bán cây đào sợi vàng ở Trường Xuân Phong.”
Tiền Dự Chi nở nụ cười nhiệt tình, tựa như đối diện là đưa tài đồng tử: “Mỗi một cây non, ta trả trước ngươi sáu mươi thượng phẩm linh thạch là giá mua vào, sau đó lấy hai trăm thượng phẩm linh thạch làm giá quy định bán đi. Đợi đến lúc có lãi, chúng ta chia ba bảy, ta ba, ngươi bảy, thế nào?” Hắn thương xót đạo lữ của Kiếm Tôn còn nhỏ yếu, lại phải nuôi đệ tử, đưa ra lợi ích rất thiết thực.
Mạnh Tuyết Lý sợ hết hồn: “Không được, ai nấy đều nói cái này tục tằng, đến khi đó không bán được, sẽ thua lỗ mất!”
Tiền Dự Chi ha ha cười to: “Bọn họ ngoài miệng mắng ngươi tục, thật ra trong lòng hâm mộ ngươi, chỉ là hận người có, cười người không mà thôi.”
Mạnh Tuyết Lý nói: “Ta nhớ hoa đào sợi vàng mặc dù đẹp, giá thị trường cũng chỉ mười thượng phẩm linh thạch. Ngươi bán đắt như vậy, ai mua?”
“Không giống nhau, đây chính là cây đào sợi vàng trên Trường Xuân Phong, đạo lữ của Kiếm Tôn tự tay trồng. Trồng nó trong đình viện, giống như đang ở tại Trường Xuân Phong, khiến người ta cảm nhận được mùa xuân ấm áp, vui vẻ nhất…” Tiền Dự Chi hai mắt phát sáng, “Quan trọng nhất chính là, nếu thành tâm thành ý ước nguyện, có thể cầu xin vài phần may mắn từ Mạnh Tuyết Lý, từ đây không nhọc mà thu hoạch, giữa hoa đào đầy trời, có được một đoạn tình duyên nghiêng nước nghiêng thành không ai bằng. Khi ngươi nghe được những cái này, ngươi có mua không?!”
Ta không mua! Tễ Tiêu nghĩ, cái này quá vô lý.
Hắn cảm thấy lo lắng, sợ Tiền sư đệ ảnh hưởng xấu đến tiểu đạo lữ.
Chỉ nghe Mạnh Tuyết Lý thành thật nói: “Nhưng chuyện liên quan tới “khí vận” huyền diệu khó tả, cầu xin may mắn như thế nào? Người ta bỏ ra số tiền lớn mua về, nếu phát hiện bị lừa….” Sẽ phá tiệm chứ?
Tiền Dự Chi khiếp sợ nhìn y: “Không phải lừa, chúng ta đâu bảo đảm nhất định có thể chuyển vận. Lòng thành thì linh mà, ngươi xem thử những người ở trong miếu dâng hương, cũng đâu phải hoàn toàn là theo Phật, có người chỉ là cầu xin chút an ủi thôi. Đạo lý tương tự, khách mua hoa đào, đơn giản chia làm hai loại: đổi vận, hoặc không đổi vận, mỗi bên chiếm năm thành. Người chuyển vận được, thì sẽ nói vật này linh nghiệm. Ngươi cẩn thận suy nghĩ mà xem?”
Mạnh Tuyết Lý suy nghĩ một chút, gật đầu đồng ý:”Đã vậy, làm phiền Tiền sư huynh rồi. Nhị đệ tử của ta tên là Ngu Khởi Sơ, ba ngày sau, ta sẽ bảo hắn mang cây con tới. Trước mang đến hai mươi gốc cây đã, nếu như bán được….” Vừa hay Ngu Khởi Sơ phải ở trong rừng đào luyện tập kỹ xảo chiến đấu, nhân tiện chém đứt mấy cành cây luôn.
Mặc dù Tễ Tiêu để lại núi vàng núi bạc mấy đời không ăn hết, nhưng y cũng muốn dựa vào tiền mình kiếm được nuôi gia đình nuôi đệ tử!
Lúc này Mạnh Tuyết Lý cũng không biết rằng, rất nhiều năm sau, hoa đào sợi vàng trên Trường Xuân Phong được tu hành giới coi như chí bảo, ngàn vàng khó mua.
“Không phiền! Đợi đến lúc đắt hàng, e là ta còn phải biếu quà cho Mạnh trưởng lão, để ngươi chỉ cung cấp hàng cho một mình ta.” Tiền Dự Chi như có điều suy nghĩ, “Nhắc tới tặng quà, hộp ngọc Kiếm Tôn gửi ở Hanh Thông Tụ Nguyên, nói là để tặng cho ngươi, Mạnh trưởng lão muốn lúc nào lấy đi?”
Mạnh Tuyết Lý giật mình: “Cái gì? Ta đạo lữ làm gì?”
Tiền Dự Chi càng giật mình: “Ngươi không biết? Hộp ngọc luôn để ở đây.”
Mạnh Tuyết Lý phúc đến thì lòng sáng ra, king ngạc nói: “Không sai, hắn từng nói với ta.”
Y dường như trở lại ngày Tễ Tiêu rời đi. Trời không trăng, bóng đêm bao phủ Trường Xuân Phong. Tễ Tiêu tới bên ao tìm y, áo khoác màu đen dập dờn trong gió, sắc mặt như băng tuyết.
“Ta có một thứ muốn tặng cho ngươi, chờ ta trở lại.”
Sau đó hắn không quay lại nữa.
Tiền Dự Chi: “Chờ một lát.”
Hắn ra ngoài một lúc. Sau đó, quản sự ban nãy dẫn đường gõ cửa, bưng tới một hộp sắt, rồi cung kính cáo lui.
Tễ Tiêu thấy vậy, lần nữa đỡ trán, ngày hôm nay, hắn đã không biết bao lần nghẹn họng trân trối.
Ba năm trước Hồ Tứ nói, đạo lữ hợp tịch phải tặng quà. Hắn bèn tự mình làm cái này, nhưng Mạnh Tuyết Lý năm đó trọng thương mới khỏi, thân thể yếu ớt, không thích hợp dùng. Cho nên hắn gửi dưới núi, nghĩ rằng chờ Mạnh Tuyết Lý có thể xuống núi, là có thể dùng.
Còn Mạnh Tuyết Lý nghĩ rằng, món quà hắn nói trước khi đi, chính là một món đồ còn chưa làm xong. Hai món đồ hoàn toàn khác nhau.
Tễ Tiêu thoáng suy nghĩ, dù sao cũng không coi là chuyện xấu, tiểu đạo lữ bây giờ được cái này, thời cơ vừa vặn.
Mở hộp sắt, Mạnh Tuyết Lý bưng một hộp ngọc dài ba thước ra. Cảm giác nhẵn nhụi ấm áp, là một khối noãn ngọc.
Y vuốt ve hoa văn tinh tế trên thân hộp: “Trong này là cái gì?”
Tiền Dự Chi ranh mãnh cười nói, thấp giọng đáp: “Quà tặng giữa đạo lữ, ta làm sao biết. Mạnh trưởng lão trở về núi hãy mở, đừng để ta nhìn thấy cái gì không nên nhìn.”
“Khụ khu khụ khụ.” Tễ Tiêu kịch liệt ho khan, gò má hơi ửng đỏ.