Tiếng trống vang lên báo hiệu giờ giải lao, cũng khiến không khí các lớp học chung quanh trở nên thoải mái hẳn. Ninh Yên đẩy ghế đứng dậy, vươn vai dãn gân dãn cốt rồi che miệng ngáp liền một tràng mấy cái. Vốn hướng ra phía cửa với ý định xuống căn-tin, nhưng nửa đường Yên bỗng nhiên bẻ lái rồi rẽ thẳng chỗ bàn ba cột năm.
Ánh nắng yếu ớt hắt qua khung cửa kính của hành lang, của lớp học rồi phủ một mảnh nhàn nhạt lên nửa khuôn mặt của cậu ấy. Tóc mái lưa thưa rủ ngang lông mày đậm. Lông mi dài rung rung theo từng cái chớp mắt. Ngón tay gầy xương xương cầm bút vạch nhanh trên giấy mấy ký tự như chữ của người ngoài hành tinh.
Ninh Yên thoáng ngẩn ngơ trước gương mặt Hoàng Huân, lúc cúi đầu nhìn trang vở của cậu ta thì đầu óc lại càng thêm mờ mịt. Sau phút giây hóa đá, nó sực tỉnh rồi tự vỗ vào trán mình dặn lòng phải bình tĩnh, đoạn nhe răng cười hết sức niềm nở.
- Này người anh em, tôi sắp xuống căn-tin, cậu chắc cũng khát, muốn uống nước gì không?
Bị vỗ vai, Hoàng Huân dừng bút, ngơ ngác ngẩng đầu chớp mắt nhìn.
Đại não nó đứng hình, chân không tự chủ được lùi về sau một bước, mu bàn tay trái đưa lên che ngang miệng và biểu cảm thì hết sức kinh hoàng.
Ánh mắt trong sáng tựa tiên nữ không vướng bụi trần ấy! OMG! Trong lòng nó, máu mũi đang phun trào như dung nham của núi lửa. Bạn nhỏ, cậu ăn cái gì để lớn lên thế?
- Chuyện đó... – Hoàng Huân mở miệng trả lời, một bên khóe môi vô thức cong nhẹ lên vẻ băn khoăn.
Không nhìn nổi nữa, thực sự không nhìn nổi nữa! Trông còn đáng yêu hơn đứa em nhà mình!
Ngoài mặt thì tĩnh lặng nhưng ai biết giờ đây trong lòng Yên là cả một trời giông tố. Nó không dám chắc, rằng nếu đứng ở đây thêm vài phút nữa thì bản thân có thực hiện những hành động gây tổn thương trái tim nhi đồng hay không?
Nó chấm mồ hôi trên trán, vừa cười méo mó vừa lắp bắp nói.
- Cậu... cậu không cần nói... nói cái gì hết! Ngồi yên ở đây, đợi tôi về! – Đoạn, Yên cuống quýt quay người, bỏ chạy thục mạng như bị ai đuổi và không hề ngoái nhìn lại.
Hoàng Huân hạ cánh tay đang giơ giữa không trung xuống, ngậm cái miệng đang há lại rồi đành nuốt luôn mấy lời định nói vào bụng.
Chuyện đó... - Cậu xoay vai mở khóa cặp - Hôm nay tôi có mang chai nước rất lớn. Không cần mua đâu.
Hoàng Huân nghĩ nghĩ, hạ quyết tâm lần sau phải thao tác nhanh, nói năng lưu loát hơn. Tự thôi miên bản thân xong, cậu ấy tiếp tục cắm cúi viết những ký tự không thuộc về nền văn minh của Trái Đất.
...
Ninh Yên ôm cái bụng đói meo hùng hổ phóng xuống nhà ăn, Hải Hòa èo ọt lẽo đẽo theo sau, đi cuối hàng là Việt An phẳng lặng. Hôm nay lớp 11D5 có tiết học trái buổi nên bộ ba không về nhà như thường lệ mà ăn trưa tại trường.
Loanh quanh một hồi, họ cũng đến được nhà ăn ồn ào náo nhiệt và đầy máu lửa của THPT Đinh Bộ Lĩnh.
Người qua kẻ lại như mắc cửi, bàn ghế trong gian phòng lớn hầu như đã có bạn học ngồi hết, người đứng cũng không ít, tiếng nói chuyện cười đùa vang lên rôm rả.
Ninh Yên hớn hở đi lấy khay đựng thức ăn, vì chưa đến giờ chia cơm nên tác phong của nó thong thả chán.
- Ổ? – Yên ngừng chân, mắt tròn mắt dẹt nhìn về một góc của nhà ăn, bên đó hôm nay đột nhiên có kha khá người tụ tập, hình như họ đang đặc biệt vây quanh cái gì đó.
Máu bà tám dâng lên đầy não nhưng vấn đề no bụng vẫn được ưu tiên hơn, Yên chạy đi lấy khay ở hướng này, đem gởi cho Hòa, rồi mới xoay người tung tăng chạy sang bên đó hóng hớt.
Trời sinh cao lớn hơn mức trung bình nên không cần vượt qua những cây nấm xinh xinh kia thì nó vẫn có thể xem sì-cen-đồ "phun hát-đê". Ninh Yên nhướn một bên lông mày, đầu óc mờ mịt buột miệng hô nhỏ.