Tác giả có lời muốn nói: Thẩm Nguyệt Sơ - ánh trăng siêu sáng chói trong truyền thuyết.
—————————————
Nguyệt Sơ, là Nguyệt Sơ sao?
Người đàn ông bị cô nhìn cũng không phát hiện ra sự khác thường của cô, nghiêm túc trả lời: "Dạ dày luôn không được tốt lắm, bị viêm dạ dày mãn tính, nhưng gần đây lại cực kì đau, cho nên mới tới xem sao."
Dạ dày luôn không được tốt lắm......
Hứa Khinh Ngôn nhanh chóng đóng bệnh án lại, xem tên của anh ta, Trình Nhiên.
Hứa Khinh Ngôn kìm nén rồi nhắm mắt, biết rõ không có khả năng, nhưng vẫn không cầm được thất vọng. Cô lại nhìn Trình Nhiên, anh ta cũng đang nhìn cô, cười cười: "Bác sĩ, hiện tại tôi rất đau, giúp tôi cho ít thuốc giảm đau đi."
Hứa Khinh Ngôn cúi đầu xuống, trấn định lại cảm xúc, ngòi bút nhanh chóng xẹt qua trên giấy. Nhưng đại não lại hoàn toàn trống rỗng, chỉ dựa vào quán tính của bác sĩ, không ngừng dặn dò: "Thuốc giảm đau chỉ trị được ngọn không trị gốc, bị viêm dạ dày mãn tính, vẫn nên xuống dưới kiểm tra triệt để, điều trị cho tốt. Tôi cho anh một chút thuốc, thời gian này không nên quá mệt mỏi, ăn uống kị cay kị lạnh, ít uống rượu chút, vật có tính kíƈɦ ŧɦíƈɦ đều không nên đụng, quan sát một thời gian. Nếu như vẫn còn đau dữ dội, tốt nhất nên sắp xếp một lần đi nội soi dạ dày. À, còn có, dạ dày anh như vậy chắc chắn ba bữa cơm đều bị giày vò, ăn thì nên ăn thứ gì mềm một chút. Có thể thử ăn chút bánh bột, dễ tiêu hóa hơn......"
Nói đến đây, Hứa Khinh Ngôn đột nhiên dừng lại. Cô là đang nói gì vậy? Tinh thần rối loạn quá. Những lời cứ như vậy mà tự nhiên nói ra. Cô không thường bị mất khống chế thế này. Mấy năm nay đều nhạt nhẽo đến vô dục vô cầu, lúc này tâm trí lại loạn như ma quỷ dẫn dắt, không cách nào tự điều khiển.
"Bác sĩ thật giỏi, đều bị cô nói trúng, làm sao cô biết tôi ba bữa ăn đều không ổn?"
Hứa Khinh Ngôn chợt cảm thấy chột dạ, hơi nghiêng người, kinh ngạc nhìn anh ta: "Đại đa số bệnh nhân đều như vậy......"
Trình Nhiên lúc cười lên, bên môi có một cái lúm đồng tiền nhỏ. Con ngươi của Hứa Khinh Ngôn rõ ràng hơi co lại, nhìn chằm chằm chỗ ấy không nhúc nhích.
Không thể nào, anh ta chẳng hề quen biết cô. Khẳng định là do gần đây áp lực tinh thần của cô quá lớn, mới nảy sinh dạng ảo giác này.
Trình Nhiên bất quá chỉ vừa khéo có hình dạng giống người đó thôi, chỉ là, thật sự quá giống. Cô nắm chặt bút máy, ngón tay bởi vì dùng sức quá mạnh mà cũng thấy đau, ngòi bút chậm rãi lướt ra một đoạn bút tích màu đen trên bệnh án.
"Cảm ơn" Anh ta quét mắt nhìn bệnh án, lại hướng mắt về phía thẻ công tác của cô mà nhìn, "Bác sĩ Hứa."
Hứa Khinh Ngôn há to miệng, miễn cưỡng nói câu không cần cảm ơn.
Sau một lúc lâu khi Trình Nhiên đi, Hứa Khinh Ngôn vẫn bất động ngồi đó mà ngẩn người, thẳng đến lúc y tá trưởng mang cơm hộp vào cho cô, cô mới cười cười nhận lấy, khẽ ăn hai muỗng.
Y tá trưởng quan tâm nói: "Có phải đi du lịch quá mệt mỏi? Sau khi cô trở về, tinh thần luôn không tốt lắm."
"Không có gì, cảm ơn."
Thật vất vả mới đến buổi chiều, trước khi đi chủ nhiệm gọi cô lại, nói hai ngày nữa có buổi hội nghị học thuật, phải đi sang thành phố D, bảo cô chuẩn bị chút vật dụng.
Hứa Khinh Ngôn lên dây cót tinh thần, ghi chép từng cái lại. Nếu như là bình thường, cô nhất định sẽ tăng ca để chuẩn bị, nhưng hôm nay tâm tư cô một chút cũng không hề có. Vội vàng đuổi theo xe buýt, lúc xuống xe mới phát hiện mình đã tới chỗ đó.
Cô vậy mà lại chạy đến nhà anh.
Nơi này từng là nơi cô quen thuộc hơn bất kì nơi nào. Ngoài ra, lúc chuyện năm đó xảy ra, cô trốn ở chỗ này khóc không biết ngày đêm, người không dễ dàng rơi lệ như cô dường như đã đem nước mắt cả đời vắt cho khô cạn.
Mà từ đó về sau, đã rất nhiều năm cô không trở lại chốn cũ. Quá khứ mang đến cho cô sự sợ hãi dây dưa thành cái lồng giam dày đặc, khiến cô không thể thở nổi. Hiện tại, vốn dĩ căn phòng cũ đã không còn thấy, con đường bẩn cũ đã được nới rộng. Năm ngoái đã bị bất động sản phá dỡ, một chút vết tích cuối cùng có quan hệ với anh cũng đã mất. Chỉ còn lại bức tường gạch màu xanh trong hồi ức, những đám cỏ cao thấp lẫn lộn. Hai hàng nhà cũ trông tràn ngập nguy hiểm, có đủ hạng người, khói dầu khắp nơi, tràn ngập không khí chợ búa.
Hứa Khinh Ngôn yên lặng đứng đối diện đường phố, tìm cái bồn hoa, xuôi theo bên cạnh ngồi xuống. Hiện tại cũng chưa muộn lắm, vào giờ cao điểm buổi chiều sẽ đông nghịt, rất là náo nhiệt. Nhưng vị trí Hứa Khinh Ngôn ngồi vừa yên tĩnh vừa cô độc. Trong mắt của cô chỉ có công trường kiến trúc ở phía đối diện, nhà cao tầng đột ngột từ mặt đất mọc lên, giàn giáo tầng tầng lớp lớp. Lúc này, nơi đó vẫn đang khí thế ngất trời đẩy nhanh tốc độ.
Nhà anh vốn dĩ ở ngay chỗ này, sau khi cha mẹ ly dị , sức khoẻ mẹ anh vốn không tốt, chịu cú sốc lớn một năm sau liền đi, cha anh thì nghe nói bên ngoài làm việc xảy ra sự cố, cũng bị ông trời bắt đi. Lúc anh biết những chuyện này, vô cùng bình tĩnh, sau khi cha xảy ra chuyện, anh đã vội vàng đi xử lý hậu sự.
Đó là một năm mùa đông, trời còn chưa sáng, anh đã muốn xuất phát, trước khi đi, cô do dự mãi, vẫn là vụиɠ ŧяộʍ chạy tới nhà ga tiễn anh, anh còn cười nói, trước lạ sau quen.
Cô khinh bỉ anh, anh còn cười đùa tí tửng nói, công chúa Hứa, có phải người đang đau lòng cho anh đây không.
Mấy phần đồng cảm lúc đầu của cô lúc đầu lập tức tan thành mây khói, mặc kệ anh. Anh giữ chặt cô, giúp cô sửa lại khăn quàng cổ, đem cô nét mặt vừa lạnh vừa đỏ ửng xiếc cực kỳ chặt, lại đem tay cô nhét vào túi áo khoác của chính cô, cười nói, mùa đông lạnh bắt đầu rồi, đôi tay này còn phải đánh đàn.
"Bất quá, em vì anh còn dám rời nhà ra ngoài, anh thật sự là cảm động, mau trở về, đừng để cha mẹ lo lắng."
"Bớt tự mình đa tình đi." Cô đánh như sắp rụng tay của anh, xoay người rời đi.
Lần kia, anh đi thật lâu, đến tận ngày thứ mười, cô có chút bận tâm nhìn chỗ ngồi trống trơn. Sau khi tan học, cô lần đầu tiên cúp giờ học dương cầm, lén lút chạy đến địa phương vắng vẻ này, khi đó nơi này còn tràn ngập hơi ấm con người. Trong những căn phòng thấp bé đều chật cứng người, không tiến vào căn bản không thể tưởng tượng những căn nhà dột thấp bé này, có thể chen vào nhiều khách như vậy.
Hứa Khinh Ngôn chưa từng tới nơi này, lần đầu tiên đến, mỗi một bước đều thận trọng, trong hành lang tối đen như mực, trên mặt đất bóng mỡ, mỗi một ngã rẽ đều chất đầy vật nên bỏ đi. Cô cũng không biết anh ở phòng nào, chỉ thấy có một hộ gia đình đi qua, đi đến lầu hai, bác gái lầu một vừa đang xào rau vừa kéo căng cuống họng chửi người đàn ông suốt ngày bên ngoài lêu lổng không có tiền đồ, nóng giận đùng đùng tiện tay thừa quả ớt cho thẳng vào thức ăn, một luồng hương vị sặc người xông lên lầu hai, Hứa Khinh Ngôn lập tức cúi đầu che miệng chạy đi. Ai ngờ đâm đầu vào người phía trước, Hứa Khinh Ngôn xoa xoa trán, mùi mồ hôi nồng nặc của đàn ông lựa mũi cô mà xông thẳng vào, trên đỉnh đầu lại có người chửi ầm lên, lời nói khó nghe đến nổi vượt ra khỏi phạm vi trình độ ngữ văn của Hứa Khinh Ngôn.
Hứa Khinh Ngôn cúi đầu xin lỗi, chỉ muốn dàn xếp ổn thỏa, nhưng cái người kia không những không có ý định dừng lại, nhìn vào nữ sinh nhỏ như cô, còn đùa giỡn làm tới. Ngay lúc cô bối rối khó xử, bên cạnh đột nhiên bốc lên một người, kéo cô ra phía sau, nhanh chóng tới tận cửa.
Là tôi.
Giọng nói của anh làm cô lập tức bình tĩnh lại, trong bóng tối thoáng cái không phân biệt được phương hướng, sau một lát, ánh mắt lờ mờ thích ứng, mơ hồ nhìn thấy hình dáng của anh.
Cô nhíu nhíu mày, lục lọi tìm đèn mở, anh phát hiện cử động của cô, vội ngăn cô lại.... Nhưng vẫn chưa kịp, đèn sáng trong nháy mắt, cô thấy anh vội vàng giơ tay lên cố ý che mặt lại, nhưng vẫn là như vậy trong một cái chớp mắt, đã bị cô nhìn thấy giọt nước mắt kia.
Tay của cô còn đang đặt trên chốt mở, một giây sau, cô lại lần nữa tắt đèn.
Trong phòng mờ mịt, một hồi lâu hai người đều không nói chuyện.
Cuối cùng anh vẫn đi trước phá vỡ cục diện bế tắc, hỏi cô hôm nay không phải đang học dương cầm sao.
Lúc anh nói chuyện đều ra sức kiềm chế, nhưng vẫn là không che dấu được giọng mũi.
Ừm, giáo viên nói cậu thời gian dài như vậy không đến lớp, nhờ tôi tới xem thế nào.
Là cô nói dối, không dám tự nói là chính mình lo lắng nên chạy tới.
Đây không phải nơi cậu nên đến, hai ngày nữa tôi liền trở về trường. Không có việc gì đâu.
Cô vốn cũng không phải người biết nói nhiều lời tốt đẹp, lúc này cũng không biết nên nói lời an ủi gì cho phù hợp, ngập ngừng nửa ngày, cô nói, cậu phải chăm sóc tốt cho bản thân.
Cô nghe được anh cúi đầu cười nhẹ, nếu là thường ngày, anh nhất định câu ngắn câu dài trêu cô công chúa này công chúa kia, nhưng lúc này anh lại nói, chờ tôi rửa mặt, rồi đưa cậu về.
Anh bảo vệ cô rời khỏi phòng ở cũ ấy, ra đến bên ngoài, cô cuối cùng có thể thấy rõ mặt anh, nhưng lúc này, sắc mặt anh đã hoàn toàn tự nhiên, so với bình thường chẳng có gì khác biệt.
Mắt anh nhìn thẳng cô, lại cười đùa nói, cậu muốn tìm thấy hoa trên mặt tôi sao, công chúa.
Hứa Khinh Ngôn than nhẹ một tiếng, yên lặng lắc đầu.
Anh thường đưa cô đến con đường nhỏ trước nhà, bởi vì người bên trong nhà chính là nguyên nhân, anh mỗi lần đều chỉ đưa đến đây, đưa mắt nhìn cô trở về, đến khi cô vào trong nhà, anh mới chịu rời khỏi.
Hôm nay, cô vẫn như cũ một mình đi lên phía trước, cô biết anh còn đang ở sau lưng dõi theo cô.
Sau đó, cô giống như nghe được giọng nói của anh, lại nghe không rõ anh đang nói gì.
Nhưng cô vừa quay đầu lại, đã thấy anh nở nụ cười, hướng đến cô mà vẫy tay.
Có thể là cô nghe nhầm.
Chuông điện thoại không biết lựa lúc vang lên, Hứa Khinh Ngôn lấy lại tinh thần, cô đã rất lâu rồi không có chạm đến cấm địa ở tận đáy lòng kia, ai ngờ vừa mở khóa, những hồi ức ấy lại như những mảnh hoa tuyết đập vào mặt, trong nháy mắt đã bao phủ lấy cô.
Cô lúc này giống như người vừa được vớt lên từ vũng nước lạnh thâm sâu, tay chân lạnh buốt, huyệt Thái Dương đau đớn khó nguôi, lúc nhận điện thoại, không ngừng xoa trán: "Lăng Lăng?"
"Ngôn nhi, đang đâu vậy, không phải đã nói đêm nay cùng ăn lẩu sao?"
Hứa Khinh Ngôn cả ngày nay đều ngơ ngác, lúc này mới nhớ đến có hẹn bạn ăn cơm chiều.
Cô lập tức đứng dậy, ra ven đường đón xe: "Thật có lỗi, trên đường bị kẹt xe, lập tức tới ngay."
"Được rồi, từ từ đi thôi, mình đến trước, chờ cậu."
Sau khi cúp điện thoại một lúc lâu Hứa Khinh Ngôn vẫn không gọi được xe, cô gửi Wechat cho "Lăng xinh đẹp"
: Kẹt xe quá dữ rồi, cậu ăn trước đi.
Đầu kia đáp lời: Ha ha, bác sĩ Hứa, tôi đã ăn nha.
Hứa Khinh Ngôn tiếp tục kiên nhẫn đợi xe, nhưng ở đây vào thời điểm này thực sự quá khó bắt xe. Ngay lúc cô đang sầu muộn, một chiếc xe màu đen lại đỗ trước mặt cô.
Hứa Khinh Ngôn nghĩ là người ta cần nhờ chỗ dừng xe, thế là đi về phía trước vài bước. Không ngờ, xe lại theo sát cô mà chạy tới.
Hứa Khinh Ngôn nghi hoặc nhìn về phía cửa sổ xe, phía trên in ra gương mặt mộc mạc của cô. Đúng lúc này, cửa sổ xe chậm rãi hạ xuống, lộ ra bên mặt người ở trong.
Hứa Khinh Ngôn không tự chủ được lui về sau một bước, lại kinh ngạc dán mắt thật chặt tại một chỗ.
Người trong xe hơi nghiêng đầu, môi mỏng câu lên một nụ cười nhẹ, lành lạnh: "Bác sĩ Hứa."
Cô rõ ràng nhớ kỹ anh ta nói, đừng có lại xuất hiện ở trước mặt tôi.
————————
Editor : Nhiễm tiếp tục up truyện nha >