Kiến Long

Chương 124: Ta yêu ngươi



Thanh Triết đi tới. Cố Phù Du quay đầu lại, đôi mắt phát ra hồng quang, hung ác nhìn Thanh Triết, bộ dạng mềm mại đối với Chung Mị Sơ đã không còn tồn tại nữa, như thể Thanh Triết lại tiến thêm một bước, nàng sẽ giết hắn.

Thanh Mạn nói: "Có lẽ còn có thể cứu được, ngươi lại kéo dài một chút, thì không thể cứu được."

Cố Phù Du nghe nói như vậy, quay đầu nhìn Thanh Mạn, vẻ mặt lập tức dịu lại, nàng nói với Thanh Mạn: "Ta nghe ngươi, đều nghe ngươi."

Chỉ cần Chung Mị Sơ có thể khỏe mạnh, chuyện gì cũng có thể.

Thanh Mạn nói: "Đưa nàng cho ta."

Cố Phù Du ôm Chung Mị Sơ đứng dậy, đưa đến trong tay Thanh Mạn, khi rời tay, tiến lên một bước, thật cẩn thận rút tay lại, dường như nếu trong tay dùng lực nhiều hơn, người trong lòng ngực sẽ rách nát.

Thanh Mạn ôm Chung Mị Sơ, nâng cầm ra hiệu cho Phong Tuế, Phong Tuế nhận được tín hiệu, mắt lộ ra nghi hoặc, Thanh Mạn có chút thiếu kiên nhẫn nói: "Cầm lấy pháp trượng, đi theo ta." Nàng cần một người giúp đỡ.

Phong Tuế vội vàng cầm lấy pháp trượng của nàng, đuổi theo, Thanh Mạn đi về hướng rừng Lạc Đường. Cố Phù Du theo sau, rập khuôn từng bước.

Thanh Mạn quay đầu lại, nói: "Thập Phương Ngũ Nhạc Áp Tà Trận vẫn còn phải sửa chữa."

Cố Phù Du nào dám xa Chung Mị Sơ, nàng không dám, nàng sợ, sợ cách xa nhau trăm dặm, bỏ lỡ một khoảng khắc, chính là sinh tử cách biệt, vĩnh viễn không thể gặp lại, nàng không muốn một lần nữa.

Cách một bước, trái tim nàng vẫn run rẩy, không dám dời mắt, muốn áp tai vào ngực Chung Mị Sơ, lúc nào cũng nghe thấy âm thanh đó, mới có thể an tâm.

Thấy nàng không nói lời nào, Thanh Mạn cũng không có quay đầu lại đi về hướng hắc sơn bên kia: "Nàng bán sống bán chết, phong Liên Hoàn Trận. Hiện tại chỉ thiếu một bước cuối cùng, nếu ngươi không quan tâm, đến lúc đó xảy ra sự cố, kiếm củi ba năm thiêu một giờ. Ngươi là muốn nàng lại đi vào một chuyến sao."

Một câu nói làm Cố Phù Du ngừng bước chân, nhìn Thanh Mạn một lúc: "Ta muốn nàng sống."

Một câu nói rất bình thường, Thanh Mạn nhận ra rõ ý uy hiếp, vạn năm qua, nàng chưa từng sợ bất cứ ai, nhưng vừa rồi, trong lòng không khỏi run lên một cái.

Thanh Mạn cau mày, không nói một lời, ôm Chung Mị Sơ đi về sân của mình ở rừng Lạc Đường.

Thanh Mạn lo lắng một mình Cố Phù Du ở phụ cận hắc sơn sẽ xảy ra biến cố gì, cho nên để Thanh Triết ở lại đó coi chừng nàng, nếu có biến cố, hắn cũng có năng lực ngăn lại.

Dọc đường đi, Thanh Mạn phân phó Phong Tuế thu thập linh dược, bởi vì bên cạnh không có nhân thủ, phá lệ cho phép Phong Tuế bước vào hàng rào.

Thanh Mạn đặt Chung Mị Sơ lên giường, kể từ khi đi ra, Chung Mị Sơ đã ngất lịm đi. Thanh Mạn cởi xiêm y của nàng, kiểm tra vết thương, vừa nhìn thấy bên dưới, tức giận tặc lưỡi.

Chẳng trách khi triệu hoán ra thì máu tươi đầy trời, vảy rồng của nha đầu này bị tổn thương nghiêm trọng, những vết thương sắc bén lớn nhỏ, hẳn là bị móng vuốt sắc bén của Chu Yếm gây thương tích, lấy long thân đáp lại triệu hoán, thân hình khổng lồ, chảy máu cũng nhiều.

Cơ thể trắng như tuyết, vết thương trải dài, vết máu loang lổ, giống như hoa lê bị vùi vào trong bùn.

Thanh Mạn khổ não thở dài một tiếng.

Thanh Mạn cần dược liệu gấp, Phong Tuế đi tới, chỉ thấy màu sắc tuyết trắng loáng lên, chưa thấy rõ ràng, trong lòng đã có dự đoán, vội xoay người lại: "Tiền bối, dược liệu."

Thanh Mạn đi tới nhận lấy, lại phân phó hắn đi Đông Nhĩ Thất lấy một bộ sợi tơ.

Hắn đầy bụng nghi hoặc, không biết lấy sợi tơ để làm gì, nhưng vẫn cứ làm theo lời nói của Thanh Mạn, tìm được sợi tơ kia, sợi tơ trong suốt, nếu không phải dưới ánh sáng chiếu rọi có sự nổi bật, căn bản không nhìn thấy.

Hắn giao cuộn tơ kia cho Thanh Mạn, chờ ở ngoài phòng, giống như đang nghi ngờ, dùng khóe mắt dư quang thoáng nhìn, thấy Thanh Mạn sử dụng sợi tơ xuyên qua vết thương của Chung Mị Sơ, từng sợi từng sợi tơ trôi nổi trên không trung, nhiều nhưng không rối loạn, dưới ánh sáng chiếu xiên vào phòng có một lớp linh quang nhu hòa.

Hắn chắp tay trước ngực, trong lòng cầu phúc cho Chung Mị Sơ.

Khi trời tối, Cố Phù Du và Thanh Triết lại đây. Cố Phù Du vẻ mặt mệt mỏi, bước chân gấp gáp, đụng phải Phong Tuế cầm một thân huyết y của Chung Mị Sơ đi ra. Phong Tuế muốn tránh cũng không biết tránh đi chỗ nào.

Cổ họng Cố Phù Du trượt xuống, nuốt xuống một ngụm, hỏi: "Người đâu?"

"Sư tôn, người ở bên trong." Phong Tuế chỉ chỉ gian phòng.

Cố Phù Du bước ba bước rồi hai bước. Thanh Mạn đã dọn dẹp xong. Trong phòng có một mùi cỏ xanh, Chung Mị Sơ lẳng lặng nằm trên giường, sắc mặt tái nhợt, dưới mắt có một vết bầm tím, để cho tiện bôi thuốc, đã thay một thân y phục mỏng, trông càng thêm suy nhược.

Cố Phù Du rón rén đi đến bên giường, ngồi xuống giường nhỏ, nhìn nàng.

Thanh Mạn nhìn hai người các nàng một lúc, nhớ lại một ít chuyện cũ, trong lòng rất là cảm khái, lặng lẽ lui ra ngoài.

Thanh Triết ở bên ngoài, dò hỏi: "Sao rồi?"

Thanh Mạn lắc đầu: "Xem tạo hóa của nàng."

Thanh Triết bóp lông mày, sắc mặt không tốt. Hắn vốn ôm quyết tâm muốn chết đến sửa chữa phong ấn, cuối cùng hắn lông tóc không tổn hại, một tên tiểu bối như Chung Mị Sơ lại bị thương nặng đến vậy, trong lòng có cảm giác hơi khó chịu.

Đối với Long tộc cũng không dễ công đạo.

Đế Tuấn vốn muốn tới, Chung Mị Sơ không cho phép, cho dù như thế nào cũng phải giữ một người làm chủ sự. Đế Tuấn thuận theo đồng ý, hay là bởi vì Chung Mị Sơ vẫn chưa nói rõ chuyến này có bao nhiêu nguy hiểm.

Mấy ngày sau đó, Cố Phù Du ngồi trên giường nhỏ, nắm tay Chung Mị Sơ, gối đầu lên cánh tay mình, nhìn nàng không hề chớp mắt.

Thanh Mạn luyện thuốc, khi đi vào đổi thuốc, thấy nàng không nhúc nhích, lòng nghi ngờ nàng vẫn chưa thay đổi tư thế.

Nghĩ rồi lại nghĩ, như vậy cũng tốt, dù sao cũng tốt hơn phát điên, gọi đánh gọi giết, muốn chết muốn sống. Này đã được coi là tri kỷ ngoan ngoãn.

Mấy ngày nay Chung Mị Sơ chưa một lần tỉnh, điều duy nhất khiến người ta vui mừng chính là mạch đập của nàng đã mạnh mẽ hơn so với lúc trước, nhưng vẫn được gọi là yếu ớt.

Cố Phù Du sai Phong Tuế trở về. Không biết tình trạng bên ngoài ra sao, trận pháp của Chu Yếm đã sửa chữa xong, tiếng gầm và chấn động đã không còn cảm nhận được, hai tông còn lải nhải không thôi, từng bước áp sát, Trai tiên sinh bọn họ có ứng phó được không, hẳn là không thành vấn đề, có Thanh Loan tộc và Long tộc ở đó.

Cố Phù Du có chút sa sút tinh thần, cảm thấy mọi thứ đều đã mất đi màu sắc ban đầu của nó, không thể khơi dậy một chút hứng thú nào của nàng.

Cách đây không lâu, nàng còn dự định lấy lại chí hướng cao cả của mình. Người sống trên đời, chung quy phải có chút ý nghĩa, nàng nhớ ý nghĩa của nàng chính là những lý tưởng "hoang đường" lúc trước của mình.

Bây giờ mới cảm thấy không đúng, lý tưởng chỉ chiếm một nửa. Nàng còn cần người, cần người đến nhìn nàng leo lên đỉ.nh cao, hoàn thành suy nghĩ của mình. "Người này" trước kia là cha huynh của nàng, là những người xem thường nàng. Nhưng cha huynh đã không còn, rốt cuộc cũng không có ai dám xem thường nàng, những người đó đều sợ nàng.

Còn có ai có thể nhìn nàng? Còn có Chung Mi Sơ.

Chung Mị Sơ nói rằng "Còn có ta, ta vẫn sẽ luôn nhìn ngươi".

Nàng muốn Chung Mị Sơ vẫn luôn ở bên cạnh, vẫn luôn nhìn nàng.

Nhưng Chung Mị Sơ đang nằm trước mặt, không mở mắt ra.

Đêm đó, nàng nằm nhoài trước giường, mơ một giấc mơ. Là ngày ấy bị Phong Tuế mang ra ngoài hắc sơn, giấc mơ đã có khi hôn mê, nàng lại nhìn thấy, cảnh tượng tương tự.

Đó là một cánh đồng, xanh biếc vô biên, thương hải tang điền, vạn năm sau, nơi này được gọi là Ninh thành.

Thanh Quân và Đế Ất gặp nhau ở đây, hai tộc đã giương cung bạt kiếm.

Hai người đã rút đi ngây ngô thời niên thiếu, một yêu kiều thướt tha, một khôi ngô tuấn tú.

Sắc mặt Thanh Quân không vui, giọng nói vô cùng hung hăng: "Ngươi muốn ta dừng tay. Cũng biết hiện giờ là Long tộc ngươi xuất binh, vượt qua biên giới, đại quân đánh tới năm châu ta. Là các ngươi khơi mào chiến tranh trước, chúng ta chỉ là ra tay chống cự. Ồ, trái lại thành chúng ta không đúng, như vậy ta có nên hai tay ôm đầu, quỳ xuống đất đón chào?"

Đế Ất một thân giáp mềm, tay vịn chuôi kiếm bên hông, bất đắc dĩ nói: "Tại sao Long tộc khởi binh? Tương Chước là thân nhi của Tứ Hải Long Vương, là điện hạ của một mạch Kim Long. Các ngươi hiểu rõ tính tình bênh vực người mình của Long tộc, tạm thời không nói Thanh Mạn, ngươi thân là tộc trưởng một tộc, đại diện cho toàn bộ Thanh Loan tộc, hành sự cũng quá qua loa, tham dự vào chuyện này, liên thủ với Thanh Mạn đối phó hắn..."

Thanh Quân lộ ra vẻ căm ghét: "Nếu không phải Thanh Mạn đánh không lại hắn, cũng không đến mức ta ra tay. Lại nói, nếu hắn nhìn thấy ta, không thấy sắc nổi lòng tham không dời mắt được, trận pháp đó cũng sẽ không có hiệu lực, hắn cũng không đến nỗi biến thành tượng đá."

Đế Ất nói: "Ngươi vốn có thể báo cho Long tộc, để Long tộc đến trừng phạt hắn, mà cũng không phải là tự mình động thủ lấy tính mạng hắn, dùng trận pháp đó, hóa hắn thành tượng đá." Dựa theo cách nói của Thanh Loan tộc, chính là linh hồn bị giam cầm ở đây vĩnh viễn: "Hắn tội không đến vậy."

"Long tộc?" Thanh Quân cười nhạt một tiếng: "Ta không tin bọn họ. Ngươi cũng nói, Long tộc bênh vực người mình, bọn họ sẽ trừng phạt hắn như thế nào, giam cầm cấm đoán hắn? Chỉ sợ ở trong mắt Long tộc, phản bội thê tử, dan díu với nữ nhân khác cũng không coi là sai lầm. Nứt vỡ trời, vì Tương Chước tổn thương Thanh Mạn, đánh hắn mấy roi, làm dáng một chút."

"Long tộc bênh vực người mình, cũng không phải là không rõ thị phi. Nếu có sai, Long Vương đương nhiên nghiêm trị không tha, nếu ngươi không hài lòng, cũng có thể thương nghị hai tộc cùng nhau luận tội." Đế Ất rũ mắt: "Có lẽ ngươi có thể nói sự tình cho ta biết trước, thương lượng với ta, hành sự như thế nào. Không đến mức làm ra cục diện giằng co như ngày hôm nay."

Giọng nói Đế Ất trầm thấp, có chút ngưng trọng: "Hay là nói, ngươi cũng không tin ta?"

Thanh Quân nghiêng đầu nhìn về phía xa xa, hoa cỏ mênh mông vô bờ: "Từ lúc bắt đầu ngươi đã vì Tương Chước nói chuyện, giữa những hàng chữ của ngươi đều đang nói rằng —— Ta làm không đúng."

Đế Ất không khỏi bước lên phía trước một bước: "Ta không phải đang vì Tương Chước nói chuyện, ta là vì tương lai của hai tộc nói chuyện. Mấy đời nỗ lực, quan hệ giữa hai tộc càng ngày càng thêm thân mật, đã sắp hủy ở trên tay chúng ta. Nếu như chiến tranh kéo dài không ngừng, thậm chí là tăng lên, phải bao nhiêu máu mới có thể dập tắt ngọn lửa chiến tranh, ngươi có nghĩ tới chưa?"

Thanh Quân nâng cằm, không cúi đầu: "Khởi xướng chiến tranh chính là Long tộc các ngươi."

Đế Ất không chịu yếu thế: "Khơi mào sự cố chính là Thanh Loan tộc."

Thanh Quân đi tới vài bước, đứng ở trước mặt Đế Ất, sau khi trưởng thành, nàng thấp hơn hắn nửa đầu, làm sao cũng không thể vượt qua hắn, nhưng nàng trở thành tộc trưởng, tôi luyện uy nghi mà thâm trầm, Đế Ất lại càng ngày càng dịu dàng nội liễm.

Tuy thấp hơn hắn, dù sao cũng đủ hơn khí thế của hắn: "Là Thanh Loan tộc sao? Là ta cùng Thanh Mạn sao? Ha, nếu Tương Chước không tổn thương Thanh Mạn, con mắt ta cũng lười nhìn hắn. Ngươi luôn miệng nói rằng Long tộc bênh vực người mình, nhưng không phải không phân thị phi. Lúc trước hai tộc kết giao, tổ tông thương nghị liên hôn, ban đầu chưa định được ứng cử viên. Là Tương Chước! Tương Chước coi trọng Thanh Mạn, thề non hẹn biển với nàng, dùng chân tâm cảm động Thanh Mạn, Thanh Mạn mới nguyện ý tiếp thu hôn sự. Vốn tưởng rằng hắn một lòng một ý, không giống với những người khác, kết quả là chân tâm ngàn năm thay đổi, hóa ra giang sơn dễ đổi, bản tính khó dời!"

"Chẳng lẽ Tương Chước hắn không biết đặc tính của Thanh Loan tộc, một đời chỉ yêu một người? Nếu hắn không gánh nổi phần tình cảm này, cần gì giả bộ một mảnh si tình, nói gì mà biển cạn đá mòn. Ban đầu cũng đừng tới trêu chọc Thanh Mạn! Mặc dù hắn đối với Thanh Mạn cảm tình phai nhạt, cũng phải biết rằng, chuyện hôn sự của hai người họ là cầu nối gắn liền hai tộc, vì nữ nhân mà không kiêng nể gì, vì thể diện của mình mà tổn thương Thanh Mạn. Là hắn không để ý đến tình nghĩa của hai tộc trước, còn muốn bảo ta lưu tình?"

Đế Ất nói: "Hắn có lỗi trước, nhưng tội không đáng chết. Nếu như hôn sự không thuận, hai người đều có thể hòa ly. Nếu như trong lòng không thuận, cũng có thể cho hắn hàng trăm hình phạt, nhưng dù sao cũng nên giữ lại cho hắn một cái mạng, cho hai tộc một con đường sống!"

Thanh Quân nói: "Loại thành tựu này của hắn, ở trong Thanh Loan ta chính là ngàn đao phanh thây, treo ở trên cổng chào thị chúng đều không quá đáng. Ngươi nói ta không biết Long tộc ngươi bênh vực người mình, lẽ nào các ngươi không biết Thanh Loan ta vì tình mà sinh, coi tình yêu như mạng sống!"

"Nếu Long tộc các ngươi phân biệt thị phi, lại tại sao phải vì hắn mà khởi binh."

"Long Vương khởi binh, không phải vì Tương Chước, là vì tộc trưởng Thanh Loan tộc tự mình xử tử điện hạ của Kim Long vương thất! Thanh quân, nên nhượng bộ một bước, ngươi lại cự tuyệt chuyện này!"

Thanh Quân mím môi, nhìn khuôn mặt Đế Ất, vốn là muốn gặp hắn, ai ngờ vừa nói chuyện, thế nhưng lại không hài lòng như vậy: "Vậy ngươi muốn ta làm sao, đem ta và Thanh Mạn dâng lên, để xoa dịu lửa giận của Long tộc?"

Đế Ất nói: "Giao Thanh Mạn cho Long tộc, ngươi từ nhiệm vị trí tộc trưởng. Ta sẽ thuyết phục Long Vương lui binh. Ta biết ngươi không thèm để ý vị trí tộc trưởng. Thanh quân, chuyện này còn có đường lui."

Thanh Quân cười lạnh một tiếng: "Ta không thèm để ý vị trí tộc trưởng, nhưng ta không sai, tộc nhân của ta cũng không cho rằng ta từng sai, đừng nói ta sẽ không bởi vì không phải lỗi lầm của mình mà từ nhiệm, chỉ nói Thanh Mạn, ta cũng tuyệt đối không giao cho Long tộc, để cho các ngươi chạm vào một sợi tóc nào của nàng!"

"Nếu như Long tộc các ngươi muốn động binh, vậy thì đến đi, Thanh Loan tộc cũng không phải sợ các ngươi."

Giữa những lời của nàng, phân rõ ta và ngươi. Đế Ất khẽ thở dài, cảm thấy một trận mệt mỏi: "Trong xương cốt của ta có đặc tính của Long tộc, trong xương cốt của ngươi có đặc tính của Thanh Loan. Ngươi không thể hiểu ta, ta cũng không thể hiểu ngươi."

Thanh Loan vì một chữ tình, nguyện ý làm lớn chuyện, sẽ không có tộc nhân cảm thấy không đúng, bởi vì đây là chân lý bọn họ thờ phụng.

Đế Ất thầm nghĩ, đang ở vị trí này, hành sự sao có thể tùy hứng, hoàn toàn không để ý cái khác. Không chỉ có Thanh Quân như vậy, Long tộc lại làm sao thoát được bản tính này?

Thanh Quân bị lời nói của Đế Ất làm cho đau nhói: "Ngươi không thể hiểu được ta, thế nào? Ngươi cảm thấy ta chuyện bé xé ra to, ngươi cảm thấy việc làm của Tương Chước là bình thường, không cho là sai lầm, hay là ngươi đang để lại đường lui cho mình sau này?"

Đế Ất ngẩn ra: "Ngươi hoài nghi ta?"

Thanh Quân quay mặt đi, thấp giọng nói: "Ai biết được. Năm đó Tương Chước cũng là chân tình thiết ý, qua ngàn năm, nói thay đổi là thay đổi ngay."

Một hơi nhấc lên, nghẹn ở cổ họng Đế Ất, làm gương mặt tuấn tú của hắn đỏ lên. Tình cảm của hắn bị trắng trợn hoài nghi, có chuyện của Tương Trước ở phía trước, Thanh Quân hoài nghi có chứng cứ, về tình cảm có thể tha thứ, nhưng hắn có sự kiêu ngạo của hắn, hắn không thể khoan dung coi những lời này là bình thường.

Hắn tức giận xoay người, rồi lại không biết nên nói gì cho phải: "Ngươi... ngươi..."

Càng như vậy, trong lòng càng trướng càng đau, ở trên chuyện tình cảm, hắn biến thành kẻ ngốc: "Kỳ quái, cố chấp, không thể nói lý!"

Vệt đỏ trên mặt Thanh Quân hiện lên, tức giận nói: "Ồ! Bây giờ ngươi mới biết ta kỳ quái, cố chấp, không thể nói lý!"

Thanh Quân dùng tay đấm vào ngực hắn, nói một câu, đấm một cái: "Ngu xuẩn, cố chấp, tự cho là đúng!"

Đấm Đế Ất lui về phía sau, nàng xoay người lại, theo một hướng khác rời đi, cũng không quay đầu lại.

Tan rã trong không vui.

Thanh Loan tộc và Long tộc đứng ở trên đỉnh cao quyền lực quá lâu, điên cuồng và tự cao. Không ai lùi một bước, ban đầu chiến nhỏ một hồi, về sau xích mích càng lúc càng lớn, trở thành đại chiến toàn tộc. Sớm đã quên bất hòa ban đầu từ đâu đến, nguyên nhân động binh là gì. Chiến hỏa liên miên mấy năm.

Đan Huyệt Sơn không còn là nơi Đế Ất đặt chân khi rảnh rỗi.

Cách xa nhau không gặp, nhớ nhung tăng lên gấp bội, nàng nhìn khoảng không, cũng thỉnh thoảng thẩn thờ, nhưng vẫn không cảm thấy mình sai.

Chiến tranh kéo dài cho đến khi Chu Yếm hiện thân, hai tộc vội vàng ngừng chiến. Chưa kịp t.hở dốc, thay đổi mũi dùi, đối phó Chu Yếm.

Khi đó còn trẻ, huyết khí phương cương [1], mỗi người đều có sừng nhọn, chưa qua rèn luyện, đâm đối phương máu tươi đầm đìa, không muốn nhượng bộ, lựa chọn tự mình cố thủ.

[1] Huyết khí phương cương: tuổi mà tinh lực tràn đầy, tính tình nhiệt huyết, dễ làm sai

Nhưng không có thời gian để quay đầu nhìn lại, đợi khi mọi thứ trôi qua, lúc quay đầu nhìn lại, chỉ có thể nắm cổ tay than thở.

Sau khi ngưng chiến, bọn họ đã từng có một khoảng thời gian ôn tồn, cảm tình ấm lên. Mãi đến tận khi Đế Ất xuất chinh, giữa hai người vĩnh viễn cách một vách núi.

Bên trong Tiên Lạc, nơi hắc sơn không nhìn thấy sự thay đổi của bốn mùa. Thanh Quân đứng ngoài núi, nhìn mây tụ mây tan, mưa đã tạnh rồi mưa lại rơi, bao nhiêu năm tháng đã qua.

Mất đi rồi, khi nhìn lại, trong trí nhớ tất cả đều là hồi ức ấm áp.

Lôi kiếp thành tiên đúng hạn mà tới, Thanh Quân tránh được, đưa pháp khí của mình ra ngoài, chịu đựng lôi kiếp, đúc thành Yểm Nhĩ Linh.

Đắm chìm bên trong ảo cảnh của Yểm Nhĩ Linh, tự an ủi mình bằng người giả. Dối gạt người khác cũng dối gạt bản thân, cuối cùng không gạt được trái tim của mình.

Cuối cùng có một ngày, nàng tan vỡ ôm lấy Đế Ất do ảo ảnh biến ra, Đế Ất mỉm cười, dịu dàng nhìn nàng, nàng khóc lóc nói ra lời chưa kịp nói: "Ta yêu chàng, ta yêu chàng..." Phá hủy tất cả ảo cảnh không còn một mảnh.

Cố Phù Du đột nhiên bừng tỉnh từ trong mơ, ngồi thẳng người, thở hổn hển, nhìn hai tay mình, tầm mắt mơ hồ, bởi vì lệ nóng làm nhòe đi đôi mắt. Nàng nhất thời không nhận rõ mình là Thanh Quân hay là Cố Phù Du, không thể thoát ra khỏi bên trong tuyệt vọng.

Cố Phù Du nuốt xuống một ngụm khí, thấy rõ người trên giường, cảm tình sâu nặng như bóng tối trong phòng bao vây đè ép nàng, bình tĩnh mấy ngày, rốt cuộc phát điên, giống như mặt hồ phẳng lặng, tảng đá rơi xuống đó, tạo nên cuộn sóng.

Cố Phù Du ôm lấy người trên giường, nói: "Ta yêu ngươi, ta yêu ngươi..."

Nàng nhớ tới Đế Ất, nhớ tới xương rồng quấn quanh cơ thể Chu Yếm ở trong lòng núi, nhớ tới Thanh Quân ở trên đỉnh núi chờ vạn năm. Nước mắt chảy dài, càng nói càng sợ hãi, càng nói càng tan vỡ.

Thời khắc tỉnh mộng, cảm tình tinh tế lại mẫn cảm: "Ta yêu ngươi, ngươi không thể bỏ ta lại."

Thanh Mạn bị tiếng gào khóc nửa đêm đánh thức, bước vào trong phòng nhìn, thấy Cố Phù Du như thể hoàn hồn mà ôm Chung Mị Sơ khóc, chịu không nổi quấy nhiễu, quát: "Không chết được, gào cái gì mà gào."

Lại một hồi uy hiếp, nếu mà ầm ĩ nữa thì sẽ ném hai người ra ngoài, rồi mới trở về.

Cố Phù Du hồi phục từ kinh hách trong mơ, nhìn khuôn mặt Chung Mị Sơ, đưa tay chạm vào nó, mấy ngày ngắn ngủi, người này gầy đi trông thấy.

Cố Phù Du nằm bên cạnh nàng, cuộn mình dựa vào nàng, thì thầm ở bên tai nàng: "Ta yêu ngươi, ta muốn nói hơn ngàn lần ở bên tai ngươi, ngươi phải nhanh chóng tỉnh lại."

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.