Kiến Long

Chương 49: 49: Kẻ Địch Dễ Phòng Cướp Nhà Khó Phòng




Tả Nhạc Chi nói: "Lệnh đồ Chung Mị Sơ, cùng những đệ tử ngoại môn của Huyền Diệu Môn Cố Phù Du, Cố Hoài Ưu, Tư Miểu, ỷ mạnh hành hung, tổn thương gia vệ của Tả gia ta, sát hại con cháu Tả Thiên Y của Tả gia ta.

Quý chưởng môn, bản tôn nghe nói ngươi chính trực lương thiện, nhân từ đức độ, coi trọng nhất là phân rõ phải trái, nói vậy sẽ không vì là ái đồ mà có lòng bao che."
Quý Triều Linh còn chưa mở miệng, nhị trưởng lão đã nói trước: "Nếu như những câu kia của Tả hộ pháp là thật, đệ tử trong môn ta vi phạm môn quy, môn phái tuyệt không nhân nhượng, chỉ không biết Tả hộ pháp muốn kết quả gì."
Tả Nhạc Chi nói: "Muốn bản tôn nói, không sợ đắc tội chư vị.

Cố Phù Du là kẻ đầu sỏ sát hại Thiên Y, bản tôn nhất định phải mang nàng về Hư Linh Tông.

Thiên Y là một nhi lang rất tốt, tiên đồ có hy vọng, liền như vậy mà chết trong tay nữ tử tàn nhẫn này, không đích thân xử lý nàng không thể nguôi ngoai oán khí của Hư Linh Tông.

Các Tông Môn tiếp giáp, mọi người cũng đều như sư huynh đệ, ba người Chung Mị Sơ, Cố Hoài Ưu, Tư Miểu thấy đạo hữu gặp nạn, không chỉ không ra tay tương trợ, ngược lại tiếp tay cho giặc, không hề có lòng nhân nghĩa, ác nghiệt như vậy là lợi hại như thế nào.

Bản tôn cho rằng người như vậy không xứng tu đạo, nên phá hủy linh căn của bọn họ, cả đời đều không thể bước vào tiên đồ!"
Quý Triều Linh cười nói: "Không nói hộ pháp xử trí quá mức nghiêm trọng.

Liền đạo lý dưới bầu trời này cũng không phải Tả hộ pháp nói như thế thì chính là như thế.

Tả hộ pháp đã muốn phân biệt, vậy liền phải phân biệt rõ ràng.

Tả hộ pháp vừa mới nói đồ nhi ta cùng vài vị đệ tử giết hại con cháu Tả gia, tất cả đều là lời một bên của hộ pháp, tốt xấu gì cũng nghe đồ nhi này của ta nói như thế nào, Mị Sơ."
Chung Mị Sơ thấy người Tả gia tới không có ý tốt, nhìn bộ dạng này, giống như là đến để hỏi tội, liên quan đến chuyện của Tả Thiên Y, nàng tự không thẹn với lương tâm.

Nàng không nghĩ ra chính là tại sao Quý Tịch Ngôn lừa mình.

Nàng biết vị sư thúc này luôn luôn nghiêm khắc, tuy là huynh đệ của sư tôn, bản tính lại hoàn toàn khác nhau, nhưng giống nhau đều lao tâm lao lực vì sư môn.

Quý Tịch Ngôn quyết ý giữ mình, có lẽ vì danh dự của môn phái, gọi nàng trở về đối chất với Tả gia.

Nhưng đây là chuyện đương nhiên, chuyện liên quan đến môn phái, nàng nguyện ý đứng ra chứng minh trong sạch, Quý Tịch Ngôn thật sự không cần giả truyền tin tức lừa mình trở về.
Chung Mị Sơ liếc nhìn Quý Triều Linh.

Con ngươi Quý Triều Linh hơi co lại, khẽ gật đầu, tay chắp ở phía sau điểm điểm.

Cửu Viên trưởng lão đứng phía sau, nhìn thấy động tác này, nhướng nhướng mày.

Chung Mị Sơ thi lễ với người Tả gia, nói: "Mị Sơ bái kiến chư vị trưởng bối." Nàng kể đầu đuôi câu chuyện xuống hầm cho Tả Nhạc Chi, cuối cùng nói: "Lời vừa rồi của Tả hộ pháp rất có sai lệch.

Tàn nhẫn và ác nghiệt chính là Tả Thiên Y, hắn sát hại con dân Cố gia và trọng thần trước, sau đó muốn giết người diệt khẩu, Cố Phù Du chỉ là ra tay chống cự, có gì sai, chúng ta cũng không can thiệp càng không thể nói là tiếp tay cho giặc, tiếp tay cho giặc nên là mấy gia vệ của Tả Thiên Y."
Đại trưởng lão Hư Linh Tông nói: "Người đã chết, ngươi thoái thác tội lỗi thế nào cũng có thể."
Quý Triều Linh cười như không cười: "Chẳng lẽ hộ pháp và trưởng lão không phải là lời nói của một bên? Hư Linh Tông mang theo gần trăm tu sĩ lên Huyền Diệu Môn, một nửa trưởng lão hộ pháp cũng tới, ngược lại cũng không phải đòi giải thích, nếu như đến diệt môn.

Huyền Diệu Môn tuy nhỏ, cũng có vạn năm gốc gác căn cốt, không phải lỗi của Huyền Diệu Môn, Huyền Diệu Môn sẽ không nhận, dù cho môn phái hủy diệt, cũng không cho phép nồi nước bẩn giội lên trên đầu Huyền Diệu Môn."
"Đều nói Quý chưởng môn chính nhân quân tử, nhưng cũng nhanh mồm nhanh miệng.

Hư Linh Tông mang nhiều người như vậy lên núi cũng chỉ để phòng biến cố, nếu như có thể cùng Quý chưởng môn hòa hòa khí khí đàm luận ra kết quả, đương nhiên sẽ không tổn thương một cành cây cọng cỏ nào của Huyền Diệu Môn." Tả Nhạc Chi nói: "Tuy rằng Quý chưởng môn nói rất đúng, chúng ta cũng là lời nói của một bên, nhưng chúng ta bên này có con cháu đã chết, Cố Phù Du giết Thiên Y là sự thật, đám người Chung Mị Sơ nhúng tay vào cũng không giả được, những việc này lệnh đồ vẫn chưa phủ nhận."
"Quy củ của Hư Linh Tông, thiên hạ đều biết.

Tuy Tả Thiên Y tội ác tày trời, Tả gia sẽ tự trừng phạt, khi nào thì đến phiên người ngoài động tư hình!" Tả Nhạc Chi nói: "Ta nghĩ Chung Mị Sơ đến cùng là Vân Nhiễm Huyền Tôn cùng Quý chưởng môn ái..." Quý Triều Linh vẻ mặt biến đổi.
"Ha ha." Tả Nhạc Chi sửa lời nói: "Là ái nữ của Vân Nhiễm Huyền Tôn, ái đồ của Quý chưởng môn, ui, rốt cuộc không thể trộn hai việc này ở chung, vẫn là để chư vị trưởng lão quyết định thì tốt hơn."
Các vị trưởng lão hai mặt nhìn nhau.

Tả Nhạc Chi này muốn nói Chung Mị Sơ là ái nữ của Vân Nhiễm và Quý Triều Linh, đáy lòng mọi người đều hiểu, đừng nói đến người khác, dù cho là đồng môn, đáy lòng của một số trưởng lão cũng có nhiều hoài nghi, Chung Mị Sơ là nữ nhi của Quý Triều Linh.
Cửu Viên trước đó nhận được động tác của Quý Triều Linh, âm thầm lùi lại, đang chuẩn bị rời đi.

Tả Nhạc Chi thấy, phái người tiến lên ngăn căn, lại một mặt kêu lên: "Trưởng lão chớ đi, không có đủ tôn trưởng hai Tông Môn chứng kiến, làm sao kết luận được chuyện này."
Quý Triều Linh bước sang một bên ngăn cản người kia: "Đã muốn tôn trưởng hai môn chứng kiến, trưởng lão bản môn cũng phải trình diện toàn bộ, Cửu Viên trưởng lão chỉ là đi ra ngoài tìm người thôi."
Tả Nhạc Chi cười nói: "Nghe nói lệnh đồ và Cố Phù Du quan hệ cá nhân rất tốt, có thể nói là như hình với bóng, nếu lệnh đồ đã trở về, nói vậy Cố Phù Du chắc hẳn cũng đã trở về rồi, chỉ sợ Cửu Viên trưởng lão không phải đi tìm người mà là đi giấu người."
Khi đang nói chuyện, đại địa chấn động, dường như có một âm thanh của một mảnh băng tinh bị phá nát vang lên từ đáy lòng mọi người.

Quý Triều Linh sầm mặt lại.

Đây là thủ sơ trận pháp bên ngoài bị phá! Trận pháp gặp công kích như vậy, trong núi nhất định có thể cảm nhận được chấn động.

Bây giờ lại bị phá mà không có điềm báo trước, giống như bị phá chỉ trong một đòn.

Một đòn đánh tan thủ sơn trận pháp của Huyền Diệu Môn, tu sĩ Động Hư kỳ còn không làm được, nhưng mà hiện tại lại thực sự xảy ra.

Chỉ có một khả năng, đó là Lục Hạc trưởng lão duy trì trận pháp đã xảy ra chuyện.
Nhị trưởng lão nhìn thoáng qua Tả Nhạc Chi, ánh mắt hai bên giao nhau.


Nhị trưởng lão hét lớn: "Hư Linh Tông lòng muông dạ thú, lại đang cố ý trì hoãn chúng ta, ngầm công phá thủ sơn trận pháp của ta, muốn xâm chiếm Huyền Diệu Môn ta sao, đúng là đáng giận! Coi như đệ tử chúng ta phạm vào ngàn điều tội lỗi, ngươi hiện nay cũng đừng mơ tưởng mang đi!"
Không nói lời gì, vận chuyển linh lực, phiến đá xanh dưới chân mọi người bay lên như rồng, đánh thẳng về phía bọn người Hư Linh Tông.
Đám người Tả Nhạc Chi tránh lui: "Tốt, Huyền Diệu Môn giáo đồ vô phương, vì trốn tội mà không giao ra tội phạm, cũng ngang ngược không biết lý lẽ, động thủ rồi.

Hư Linh Tông ta cũng không phải dễ ức hiếp, nhịn một lần, nếu các ngươi đã động thủ, liền không trách được chúng ta vô lễ!" Nhị trưởng lão vừa ra tay, bọn người Hư Linh Tông cũng đã toàn bộ tấn công lại đây, các vị trưởng lão của Huyền Diệu Môn không thể không ra tay bảo vệ mình.
Quý Triều Linh trong lòng biết có khác thường.

Hắn quét qua một vòng, Hư Linh Tông bảy người, bọn họ bên này không tính Chung Mị Sơ, có tám người, lại là ở trong phòng ngự trận pháp do hắn thiết lập, tương đương với bên trong lĩnh vực của hắn, người ngoài hẳn phải bị hắn áp chế, những người Hư Linh Tông rơi vào thế hạ phong.
Cửu Viên thừa cơ thoát thân, mang theo Chung Mị Sơ ra khỏi trận pháp.

Bọn người Tả gia tuy là tu vi Động Hư, nhưng ở trong trận pháp của Quý Triều Linh, không cách nào nhận biết được Cố Phù Du ở ngay gần đó.

Cố Phù Du và Đông Ly ở bên ngoài, có trận pháp ngăn cách, các nàng cũng không nghe được bên trong nói cái gì.

Chỉ là Cố Phù Du nhìn thấy Chung Mị Sơ tiến lên lý luận, Cố Phù Du đoán đại khái là chuyện của Tả Thiên Y, nàng nghĩ thần khí kia của Tả gia, tất nhiên mặt dày vô sỉ, chưa nói lời gì hay.

Ngay sau đó thủ sơn trận pháp phá vỡ, các nàng ở bên ngoài cảm nhận được rõ rõ ràng ràng, linh lực giống như núi kêu biển gầm ép vào trong núi.
Một vị đệ tử cả người nhuốm máu, ngự kiếm bay đến, ngã xuống.

Cố Phù Du và Đông Ly liền vội vàng tiến đến nâng người dậy.

Thấy là Liễu Quy Chân, hắn vừa thấy người liền nói: "Mau mau bẩm báo chưởng môn, tu sĩ Tả gia đánh vào rồi."
Đông Ly lạnh lùng nói: "Tả gia vì sao kiêu ngạo đến như vậy."
Cố Phù Du ngơ ngẩn nhìn nơi xa một lát.

Không đúng không đúng, Hư Linh Tông sẽ không vì một Tả Thiên Y ở dòng bên mà tấn công một môn phái, lại nói chuyện của Tả Thiên Y, muốn cứng cũng phải tìm thành Tiêu Dao nói lý lẽ.

Thanh danh của Huyền Diệu Môn luôn luôn vô cùng tốt, Hư Linh Tông vì lý do không chính đáng như vậy, còn tùy ý tấn công Huyền Diệu Môn, nếu truyền ra ngoài, Hư Linh Tông tất sẽ bị muôn người mắng mỏ.

Dù sao hôm nay Hư Linh Tông có thể không hỏi nguyên do diệt Huyền Diệu Môn, ngày sau không chừng cũng có thể không hỏi nguyên do đi diệt ba châu khác, xưng vương xưng bá, ba châu tuyệt sẽ không ngồi yên đứng nhìn.

Còn nữa, Huyền Diệu Môn cũng không phải miếng xương dễ gặm, Hư Linh Tông muốn cứng sẽ không thể thiếu bị thương nặng.

Hư Linh Tông làm gì đến mức không sợ hãi như vậy.

Chỗ nào sai? Chuyện của Tả Thiên Y không thể thành nguyên nhân được.

Nếu như vì chút chuyện như thế, Hư Linh Tông liền muốn diệt Huyền Diệu Môn, Huyền Diệu Môn cũng sẽ không tồn tại trên Nam Châu ngàn năm vạn năm.
Vào lúc này Quý Triều Linh đang đánh nhau với đám người Tả Nhạc Chi ở tầng thứ hai của trận pháp.

Cửu Viên mang theo Chung Mị Sơ ra khỏi trận pháp.

Đông Ly đang chữa thương cho Liễu Quy Chân.

Cửu Viên thấy thế, vội hỏi: "Tình huống bên ngoài núi thế nào rồi?"
Liễu Quy Chân nói: "Sau khi thủ sơn trận pháp bị phá, người Tả gia đánh vào, chúng ta không đủ nhân lực, chịu nhiều áp chế."
Cố Phù Du nhớ rõ mang đệ tử thủ sơn chính là Nhàn Tán Tiên Nhân.

Nhàn Tán Tiên Nhân chính là sư thúc của Quý Triều Linh, chỉ là tu vi bị dừng ở Động Hư trung kỳ gần ngàn năm, cho nên đẩy tất cả sự vụ trong môn phái, một lòng tu luyện, người trong môn tôn hắn là Nhàn Tán Tiên Nhân.

Trong môn phái có một vị Thủ Nhất Nguyên Tôn, chính là sư bá của Quý Triều Linh, đã là Phân Thần sơ kỳ, vân du phương ngoại rồi.

Hai vị tôn giả cùng một vị trưởng môn, là ba trụ cột của Huyền Diệu Môn.
Tuy nói có Nhàn Tán Tiên nhân dẫn dắt đệ tử thủ sơn môn, nhưng bây giờ Huyền Diệu Môn thăm viếng, rất nhiều đệ tử nội môn đều ra ngoài chưa về, cho nên Huyền Diệu Môn không đủ nhân thủ, chỉ sợ hiện nay tuy có vị tiên nhân này ở đây, cũng là gian nan chống đỡ.

Nếu đệ tử nội môn đều ở đây, vị Nguyên Tôn kia cũng ở bên trong môn, bây giờ cũng không đến mức không có sức lực.
Huyền Diệu Môn cũng có thám tử thu thập tin tức, nếu như sớm biết hướng đi của Hư Linh Tông, phát ra tin tức để đệ tử cùng sư trưởng trở về môn phái, hiện nay cũng sẽ không luống cuống tay chân như vậy.

Làm thế nào mà Tả gia có thể chính xác như thế.

Làm thế nào cảm giác Huyền Diệu Môn tựa như không hề chuẩn bị, bị người tập kích ở Tĩnh Đốc Sơn.
Thu thập tin tức trong môn phái chính là ai? Cố Phù Du nghĩ nghĩ, là Quý Tịch Ngôn.
Cố Phù Du lóe lên một ý nghĩ, sắc mặt tái nhợt.

Không nên, người trong môn phái dù là ai cấu kết với người ngoài cũng không nên là Quý Tịch Ngôn, hắn là trưởng lão cao quý, lại là đồng bào huynh đệ của Quý Triều Linh, Huyền Diệu Môn cũng không giống Tả gia tranh quyền đoạt thế, chưởng môn nho nhã khiêm tốn...
Cố Phù Du nhớ lại cảnh nhìn thấy Quý Tịch Ngôn và Tả Nhạc Chi gặp mặt ở thành Vạn Thông, tâm đột nhiên trầm xuống.
Cửu Viên nói: "Thủ sơn trận pháp của Lục Hạc trưởng lão vì sao phá, Lục Hạc trưởng lão đã xảy ra chuyện gì? Đại trưởng lão đâu?"
Liễu Quy Chân nói: "Đệ tử từ sơn môn đến, không biết trên Hi Di Phong đã xảy ra chuyện gì."
Lúc này, nơi xa trên không trung nứt ra một lỗ hổng, giống như một tấm gương vỡ, miệng vỡ thành hình thoi, rất khó phát hiện.

Quý Tịch Ngôn đứng ở trong bóng tối, từ khe nứt nhìn ra Tượng Hình Điện.

Trong lòng ngực hắn có một con rối gỗ rơi xuống, rơi xuống đất hóa thành hình người.

Người này thân hình gầy gò, ngũ quan thâm thúy, dáng người khoan khoái, cười nói: "Quý trưởng lão, bọn họ tìm ngươi kìa, ngươi không đi gặp sao? Nói cho bọn họ biết Lục Hạc trưởng lão đã chết rồi, Hi Di Phong đã nằm trong tay đệ tử ngươi."
Quý Tịch Ngôn chắp hai tay sau lưng, nói: "Tả chấp pháp, không đi lùng bắt hai nha đầu kia ngược lại còn có lòng thanh thản nói giỡn với ta."
Tả Thiều Đức dường như không nghe thấy, hắn cười trêu nói: "Quý trưởng lão chỉ biết phương hướng rời đi của Chung Mị Sơ, đã rõ ràng Quý Triều Linh muốn để cho các nàng đi đâu, có thể lừa gạt các nàng trở về.

Hiểu huynh không bằng đệ mà.

Chỉ là, nếu như lúc trước có thể động tay nhiều một chút, trực tiếp tóm hai nàng đưa cho chúng ta, bây giờ cũng tiết kiệm bản tọa lao động gân cốt."
Quý Tịch Ngôn nhìn về phía hắn, nói: "Ta và Tả gia hỗ trợ lẫn nhau, theo như nhu cầu mỗi bên.

Bắt lấy hai nàng cũng không ở trong phạm vi thỏa thuận của chúng ta.

Thay các ngươi đoạt về đẩy vào bên trong cạm bẫy đã là tiện nghi các ngươi rồi."
Tả Thiều Đức cười nói: "Quý trưởng lão chỉ là không muốn làm dơ tay và mặt mũi của mình thôi.

Lục Hạc trưởng lão và đệ tử trên Hi Di Phong là bổn tọa và con rối của Đổ Phán giúp đỡ xử lý, nhưng phá hủy hết pháp khí mà ta sở hữu.

Quý trưởng lão lúc này còn đoan chính cái gì...!Chớ có làm biểu tình này.

Ha ha, chính là bởi vì như vậy, bản tọa mới cho rằng Quý trưởng lão thích hợp với Tả gia ta, càng thích hợp làm chưởng môn.

Yên tâm đi, Quý Triều Linh chúng ta sẽ giúp ngươi giải quyết, Chung Mị Sơ chúng ta cũng sẽ giúp ngươi giải quyết, phàm là người không phục ngươi, hôm nay đều chạy không thoát."
Quý Tịch Ngôn bỗng nhiên nói: "Quý Triều Linh, phải sống."
Tả Thiều Đức sau một lúc lâu cười nói: "Nếu như vậy, thế thì theo ngươi."
Cửu Viên cùng đám người Chung Mị Sơ biết được tình hình gian nan ở sơn môn, Chung Mị Sơ muốn đi đến giúp đỡ.

Cửu Viên kéo nàng, nói: "Giúp cái gì mà giúp, ngươi và nha đầu chết tiệt này đi mau! Đông Ly và Quy Chân, cả hai ngươi nữa!"
Chung Mị Sơ nói: "Thời khắc môn phái nguy nan, đệ tử nguyện cùng môn phái cùng sống chết, tình nguyện tử thủ sơn môn, cũng không muốn một mình đào tẩu."
Cửu Viên nói: "Ngươi hồ đồ sao.

Tả gia không biết uống lộn thuốc gì, phát bệnh điện, muốn cắn chết Huyền Diệu Môn, ngươi tử thủ có ích lợi gì! Ngươi đi rồi, tìm được Thủ Nhất sư thúc tổ, triệu hồi đệ tử ở bên ngoài, coi như hôm nay Tả gia thật sự ăn chúng ta rồi, còn có các ngươi, liền có cơ hội đông sơn tái khởi [1], Huyền Diệu Môn không tính phá hủy.

Đến lúc đó ngươi dốc lòng tu hành, tự mình báo thù cũng được, mượn thực lực của ba châu cũng được.

Quân tử báo thù, ba ngàn năm chưa muộn, đến lúc đó để bọn họ phun xương ra mới là đúng đắn!"
[1] Đông sơn tái khởi: đợi thời cơ để trở lại như lúc xưa.
Cửu Viên nói: "Lục Hạc chôn giấu trận pháp trong môn phái, ta biết có một số chổ ẩn giấu truyền tống trận pháp trong môn phái, tuy không biết sẽ truyền tống đến đâu nhưng cũng tốt hơn so với các ngươi ở lại trong môn phái, mau mau đi theo ta!"
Tả Thiều Đức ở trong hư không nhìn thấy hiện tại, cảm thấy đã không sai biệt lắm, nói: "Vậy thì lấy Chung Mị Sơ trước." Hắn gỡ xuống một cây cung sau lưng, khi kéo dây ra, linh quang trên cung hội tụ, sáng lạn như Kim Ô, nhắm vào lưng Chung Mị Sơ, kéo dây đến cực điểm rồi buông ra.
Mũi tên bắn ra từ vết nứt trên không trung, tiếng rít chói tai, đánh thẳng tới..



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.